Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3758: Cười đến cuối cùng

Thái Nhất Sinh Thủy

18/04/2017

Hắn nhìn xuống chỗ hỗn độn kê tử, long khí bên trong bắt đầu biến thành thực chất, một long hình dần dần ngưng tụ thật rõ ràng.

- Ha ha ha, thiên vận khí số, rốt cục đang ở bên ta!

Hắn lập tức đi xuống bên dưới.

Đám người Hiên Viên Diệu đại biến, liều lĩnh lao tới.

- Con kiến!

- Long Quyền Vô Lượng Quang!

Dận Vũ hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói, một quyền oanh ra ngoài, một mảnh cường quang chiếu xuống, Hiên Viên Diệu cùng Lam Nham chủ bị đánh bay, cuồng phun máu tươi.

- Uyên nhi, ngươi tận khả năng giết chết đám người kia đi!

Dận Vũ ra lệnh, cũng không quay đầu đi thẳng tới Hóa Long trì.

- Dạ!

Uyên ứng tiếng, sắc mặt biến thành băng lạnh, đằng đằng sát khí. Tùy tay một trảo, một thanh chiến thương liền xuất hiện trong tay, như trường hồng quán nhật kích bắn đi ra.

Nhưng người bị công kích lại là…

Thân hình Dận Vũ đột nhiên bị kiềm hãm, xoay người đánh ra một chưởng!

Oanh!

Chưởng lực đánh lên chiến thương, Uyên tựa hồ đã sớm có phòng bị, ngay khoảnh khắc chiến thương chịu lực thân hình chợt tách ra, hóa thành vô số tàn ảnh đánh tới bốn phương tám hướng.

- Nghịch tử! Ngươi muốn làm gì?

Dận Vũ giận dữ liên tục đánh ra mấy quyền, đem tảng lớn tàn ảnh đánh vỡ, nhưng đột nhiên bên hông đau xót, một cỗ khí tức băng sương cực điểm đâm vào!

Chiến thương đâm thẳng vào địa phương mà long lân không cách nào bao trùm khi hóa thành hình người.

Sắc mặt Uyên băng sương, một tay cầm thương đâm xuyên qua lưng Dận Vũ!

Long huyết đỏ đậm chảy ra từ thân thương.

Mọi người bị biến cố trước mắt làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Lý Vân Tiêu vẫn còn ôm thi thể Trữ Khả Nguyệt thống khổ rơi nước mắt.

Biến cố liên tục làm mọi người có chút chết lặng.

Khuôn mặt Dận Vũ âm trầm đáng sợ, lạnh giọng hỏi:

- Vì cái gì?

- Vì cái gì?



Uyên đột nhiên xoay người cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ âm lãnh, nói:

- Là ngươi ngay cả con của mình cũng có thể xem như thuốc bổ làm thịt, lại có thể hỏi ta vì cái gì?

Dận Vũ giận dữ, mắng:

- Bọn hắn đều là nghịch tử, đều là nghịch tử bất hiếu muốn ta chết! Trong bao nhiêu đứa con, ta thưởng thức nhất chính là ngươi, lại không thể tưởng được ngươi cũng phản bội ta!

Cảm xúc của hắn hết sức kích động, vừa giãy dụa vết thương liền mở rộng, máu loãng nhỏ giọt.

- Phản bội? Ha ha ha.

Uyên cười như điên, hài hước nhìn chằm chằm Dận Vũ, châm chọc nói:

- Ngươi thật nghĩ ta là kẻ ngu sao? Ngươi thật cho rằng ta không biết ban đầu ngươi nghĩ luyện hóa chúng ta bổ sung long nguyên, để đối kháng thiên nhân ngũ suy, trở về Giới Vương cảnh? Ngươi thật cho rằng ta luôn quy thuận ngươi? Ở trong chín đứa con của ngươi, toàn bộ huynh đệ đều cho rằng ta là kẻ ngu xuẩn nhất. Nhưng sự thật đây? Ai sống tới cuối cùng? Ha ha ha, là ai cuối cùng đưa tiễn ngươi trước lúc lâm chung?

Dận Vũ ngây ngẩn cả người, người của Thiên Vũ minh chỉ cảm thấy quan hệ giữa chân long thật phức tạp, tâm cơ sâu tới dọa người.

Uyên cười lạnh nói:

- Cười tới cuối cùng mới là thắng lợi a! Đáng tiếc, đám ca ca đệ đệ ngu xuẩn của ta nhìn không tới!

Hắn lại đẩy chiến thương về phía trước, sưu một tiếng xuyên thấu lưng Dận Vũ, phá vỡ một lỗ máu thật lớn.

Sau đó Uyên tiếp tục đánh ra một chưởng, đẩy mạnh về hướng Dận Vũ, chính mình thuận thế bay ngược hướng Hóa Long trì bay qua. Trong mắt hắn tràn ngập hưng phấn:

- Cướp lấy số mệnh, thành tựu tân chân long, hẳn phải là ta, người có trí tuệ cùng thực lực ngang nhau!

Mọi người đều kinh ngạc, trơ mắt nhìn hắn nhảy vào trong hỗn độn kê tử mà bó tay hết cách.

Đột nhiên Uyên giống như bị trùng kích thật lớn, bị chấn bay ra ngoài, còn phun máu tươi, long lân toàn thân nát từng tảng lớn.

- Cái gì? Xảy ra chuyện gì? Làm sao lại như vậy?

Uyên hoảng sợ nhìn hỗn độn kê tử, nhìn chân long sắp thành hình bên trong, không khỏi kinh hãi, tay chân thất thố.

Một thanh âm lạnh băng vang lên sau lưng hắn:

- Bởi vì ngươi chỉ là phối hợp diễn của thời đại này mà thôi!

- Oanh!

Không kịp đề phòng, Uyên bị Dận Vũ đánh lén một quyền từ sau lưng, đánh xuyên qua lồng ngực của hắn.

Phốc!

Uyên phun ra búng máu, thần sắc không cam cùng phẫn nộ, quát:

- Vì cái gì? Vì sao ta không vào được Hóa Long trì?

Thân thể hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, tuy nửa người Dận Vũ cũng nhiễm máu tươi nhưng hiển nhiên còn chưa nguy hiểm tính mạng. Ngược lại khi Dận Vũ đánh xuyên đồi ngực của Uyên, liền trực tiếp làm vỡ nát nội phủ của hắn, sinh cơ nhanh chóng tiêu tan.



Dận Vũ cười lạnh nói:

- Nếu chân long thật sự dễ dàng lấy được, bao nhiêu triều đại tới nay phải chết bao nhiêu chân long a?

Uyên sửng sốt, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Chân long sinh ra sẽ mang tới thiên địa dị tượng cực mạnh, nếu không có cấm chế siêu cường bảo hộ, chỉ sợ mỗi đời chân long đều sẽ bị người cắn nuốt.

Sau khi nghĩ thông suốt, thần sắc Uyên tuyệt vọng, vẻ không cam lòng cũng biến thành xám trắng.

Dận Vũ cười nhạo nói:

- Tuy rằng ngươi đâm ta một thương, nhưng phụ vương phải bội phục ngươi, giả ngây giả dại lâu như vậy. Nói vậy ngươi thật sự là người thông minh nhất trong chín đứa con của ta, dùng ngươi tới bổ dưỡng, nói vậy hiệu quả sẽ tốt hơn các huynh đệ của ngươi đi.

Một thanh âm long ngâm vang lên, Dận Vũ hóa thành thân thể chân long mạnh mẽ nuốt chừng Uyên, trong miệng rồng thật lớn còn truyền ra thanh âm tiếng nhai xương cốt răng rắc, khiến người rùng mình, không rét mà run.

Dận Vũ cắn nuốt Uyên xong, long đầu thật lớn vừa chuyển, lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, liền phóng về hướng Hóa Long trì.

Đồng thời long ngữ tối nghĩa từ trong miệng hắn truyền ra, mỗi khi niệm một tiếng trên hỗn độn kê tử đều có long phù hiện lên.

Theo sau, thân thể hắn va chạm vào hỗn độn kê tử, trong lòng mọi người căng thẳng, nhưng không chứng kiến phát sinh tình cảnh như Uyên, lại chậm rãi dung nhập đi vào.

Đột nhiên long thân khổng lồ như nhận lấy trở ngại, đột ngột ngừng lại.

Chỉ thấy ở phía cuối, Lý Vân Tiêu hai mắt đỏ bừng, thần sắc băng sương sát khí đang liều mạng kéo mạnh cái đuôi lớn, không cho hắn đi vào!

Dận Vũ hét lớn một tiếng, đuôi rồng kịch liệt vẫy động, hóa ra vô số tàn ảnh nhưng không cách nào đánh bay Lý Vân Tiêu.

Người Thiên Vũ minh đều kinh hãi, vội vàng lao tới hỗ trợ.

Những ai còn có thể chiến đấu, mặc kệ thực lực cao thấp đều ra tay cùng nhau oanh tới.

Trong mắt Dận Vũ bắn ra vẻ băng sương, đồng thời cũng nổi lên tia kiêng kỵ, tựa hồ không muốn cùng đám người này đánh bừa, mạnh mẽ chui vào trong hỗn độn kê tử.

Lý Vân Tiêu bất ngờ không phòng ngự liền bị cái đuôi kéo luôn vào bên trong!

- A? Minh chủ!

Công kích của mọi người nháy mắt thất bại, tất cả giật mình nhìn vào trong hỗn độn kê tử, chỉ thấy Lý Vân Tiêu vẫn ôm cái đuôi của Dận Vũ xuyên qua bên trong.

- Vân Tiêu ca ca!

Tiểu Hồng vội vàng bay tới, lo lắng nhìn vào trong Hóa Long trì, nhưng không có biện pháp.

Đám người Đoan Mộc Hữu Ngọc liều mạng công kích kết giới phòng ngự, nhưng không chút hiệu quả.

Hiên Viên Diệu trầm giọng nói:

- Buông tha thôi, kết giới này do thiên địa ngưng tụ mà thành, nhân lực không thể phá vỡ. Uyên long bị chấn động còn lập tức trọng thương, có thể thấy được sự lợi hại của nó. ---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook