Chương 498: Cửu giai huyền khí. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
Trên mặt Vạn Tinh Cốc Lâm Mộc lộ ra vẻ cổ quái, lạnh lùng nói:
- Xem ra chúng ta cũng không cần đi vào nội điện tầm bảo cái gì, ta thấy đoạt của Lý Vân Tiêu đoán chừng cũng lời to rồi.
Sắc mặt của những người còn lại khác nhau, người bảy đại phái ánh mắt bắn ra hào quang lập lòe, đang không ngừng suy nghĩ. Tào Á Tinh thì vẻ mặt hờ hững, dường như không có nghe thấy. Từ Thanh thì cười vui vẻ ý vị thâm trường, không biết đang nghĩ gì. La Thanh Vân thì vẻ mặt cười lạnh. Tiền Vô Địch càng không biểu tình.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, lộ ra dáng lười biếng, dường như không quan tâm tới lời Lâm Mộc nói, ánh mắt vẫn nhìn qua Kim Quang Thử, nhìn nó tiến lên phía trước.
Tốc độ Kim Quang Thử càng chạy càng chậm, trên miệng nhỏ phun ra hoàng sắc quang mang, đang không ngừng đào động, giống như thôn phệ cái gì đó.
Tất cả mọi người kiên nhẫn nhìn xem, rất nhanh Kim Quang Thử đã đào xuống đất, thân thể trực tiếp chui vào bên trong.
Lục Phong đại hỉ nói:
- Nhất định là tìm được, bắt đầu thôn phệ!
Mấy hô hấp sau, Kim Quang Thử lại chui ra từ nơi khác, làm cho mọi người ngạc nhiên không thôi là, thân thể của nó lại lớn hơn một vòng.
Lâm Mộc cau mày nói:
- Lục huynh, đã xảy ra chuyện gì?
Kim Quang Thử chui ra thì tiếp tục đào đất, một lát sau nó lại chui ra từ nơi khác, thân thể càng to lên.
Lục Phong phát mộng, ngạc nhiên nói:
- Cái này... , thân thể nó biến lớn vì thôn phệ thần lực của tức nhưỡng. Nhưng, nhưng nó đào tới đào lui như thế ta chưa thấy qua.
Từ Thanh nói:
- Có phải bởi vì rất nhiều tức nhưỡng rải ra không, cho nên nó tìm nuốt từng chút.
- Đúng, nhất định là như vậy!
Lục Phong vỗ nắm đấm, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Từ huynh nói có lý!
Tào Á Tinh lắc đầu nói:
- Không có khả năng, tức nhưỡng chi thổ là vật có tính dính cực mạnh, không có khả năng phân tán ra. Nếu như hai khối tức nhưỡng đặt cùng một nơi thì chắc chắn sẽ dính vào nhau, không phải lực lượng cường đại thì không tách ra được.
Đối với tức nhưỡng hắn có quyền lên tiếng nhất, Lục Phong lập tức ngạc nhiên lần nữa, nhìn qua Kim Quang Thử không ngừng chui ra chui vào, thể tích càng lúc càng lớn, luôn luôn có cảm giác không tốt sinh ra trong lòng..
Lý Vân Tiêu chăm chú nhìn một hồi, trong lúc đó mở miệng nói:
- Ta hiểu rồi, khối tức nhưỡng kia cũng không ở nơi này.
- Cái gì? Vân Tiêu đại nhân có ý gì?
Từ Thanh vội vàng hỏi, hắn biết rõ Lý Vân Tiêu thập phần không đơn giản, tuyệt đối không nói đùa.
Lục Phong mỉa mai nói:
- Ngươi biết cái rắm, nếu không phải như vậy, Kim Quang Thử của ta đang thôn phệ cái gì? Lĩnh vực trọng lực nơi này xảy ra cái gì?
Trong lòng Tào Á Tinh hơi động một chút, nói:
- Ý Lý huynh chẳng lẽ tức nhưỡng chi thổ ẩn nấp trong hư không, tại đây chỉ là thần lực của nó tỏa ra?
Lý Vân Tiêu nói:
- Có thể nói như vậy, Kim Quang Thử chui tới chui lui là vì không tìm ra tức nhưỡng. Nhưng theo ta thấy, cũng không phải trong hư không.
Hắn chỉ một ngón tay nói:
- Khối tức nhưỡng có lẽ trong đại điện, bị người ta dùng trấn pháp chuyển đổi, mang thần lực truyền tống tới khu vực này. Chỉ cần có thể tiến vào bên trong thu hồi tức nhưỡng, lĩnh vực trọng lực này sẽ biến mất.
- Ha ha!
Lâm Mộc cười ha hả, châm chọc nói:
- Nếu có thể tiến vào nội điện, còn cần phải đau đầu khi định phá lĩnh vực trọng lực này sao?
Những người còn lại cười lạnh không thôi, giống như chìa khóa bị khóa sau cánh cửa, chỉ cần đi vào lấy chìa khóa ra thì có thể mở cửa, đây quả thực chính là nói nhảm.
La Thanh Vân cũng im lặng nói:
- Kính xin Vân Tiêu đại nhân nghĩ biện pháp đi vào trong lấy tức nhưỡng a.
- Ah!
Lúc này Lục Phong đột nhiên kêu rên một tiếng, chỉ thấyKim Quang Thử dường như thôn phệ thần lực quá nhiều, thân thể trở nên sáng ngời, hào quang màu vàng trên miệng nhỏ không ngừng lập lòe, vẫn tiếp tục cắn nuốt, cuối cùng nhất "Phanh" một tiếng, một lực lượng kỳ dị tràn ngập không khí, cuối cùng nhất lại chìm vào mặt đất.
- Kim Quang Thử của ta!
Lục Phong thống khổ đấm ngực dậm chân, càng làm cho hắn thống khổ là, tổn thất trọng bảo như thế, lĩnh vực trọng lực còn chưa pha được. Như vậy kiện bảo bối hứa hẹn cũng không còn. Những người còn lại hả hê nhìn hắn, nộ dáng rất thoải mái.
Nhưng sau khi thoải mái thì khổ sở, bởi vì không thể vào nội cung rồi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Ta cũng có một kiện bảo bối, dường như có thể phá giải nan đề này. Nếu như cởi bỏ, bảo vật bên trong ta muốn một kiện, chư vị định như thế nào?
La Thanh Vân lập tức đại hỉ nói:
- Tự nhiên!
Hắn biết rõ tính cách của Lý Vân Tiêu, nếu không nắm chắc thì hắn không mạnh miệng như vậy.
Lý Vân Tiêu lấy một khối tinh thạch màu đỏ ra, ánh sáng lập lòe, dường như còn có tiếng tim đập từ trong tảng đá truyền ra.
- Đây là...
Người bốn phía khiếp sợ, nhao nhao vô ý thức thối lui mấy bước. Tảng đá kia có yêu khí truyền ra, vậy mà làm cho bọn họ hoảng sợ, bắt đầu cảnh giác.
- Ồ, đây không phải trái tim của tiểu thạch sao? Sao ngươi bắt được?
Yêu Long cũng cảm thấy thập phần ngoài ý muốn.
- Tiểu thạch?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ha ha, cái tên thật không tệ!
Hắn điểm nhẹ một cái, vài khoa đẩu văn màu vàng bay ra.
Bang bang!
Trái tim đập mạnh, dường như đang phản kháng cái gì đó, yêu lực càng bành trướng, uy áp như núi, người bốn phía lại lui vài bước.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, tiếp tục thi triển ấn quyết, rất nhanh trái tim khôi phục bình thường, yêu khí cũng thu nạp trở về.
Yêu Long đại hỉ nói:
- Tiểu thạch này thực lực bất phàm, chính là vương giả trong thạch thú, hơn nữa tiềm năng tiến hóa rất lớn. Hiện tại bị ngươi thu phục, nó sẽ là trợ thủ đắc lực cho ngươi trước khi khôi phục thực lực.
Lý Vân Tiêu ném thạch chi tâm ra ngoài, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Dường như cảm nhận được lực lượng gì đó, thạch tâm chi hưng phán lên, nhảy "Bang bang!" càng mãnh liệt hơn lúc trước, nhưng loại nhảy lên này không mang theo ý phản kháng, mà là tràn ngập vui sướng hưng phấn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Phong quá sợ hãi nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi ném cái gì thế?
Sắc mặt La Thanh Vân khẽ biến nói:
- Hẳn là trái tim yêu thú nào đó, yêu lực thật cường đại, ít nhất hẳn là cấp bậc Vũ Hoàng!"
Tim yêu thú cấp Vũ Hoàng!
Đồng tử mọi người co lại, trên người Lý Vân Tiêu quả nhiên không ít bảo bối!
Yêu Long đột nhiên kêu lên:
- Nó đang triệu hoán thổ nguyên tố, nhưng tại đây đại địa quá cứng rắn, nó không triệu hoán được.
Đồng tử Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhẹ nhàng cười nói:
- Đã như vầy, vậy trợ nó một tay đi.
Hào quang lóe lên trong tay, Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm lập tức hiển hiện, tản mát khí vận cường đại còn trên cả thạch chi tâm.
- Đây là bảo bối gì?
Người bảy đại phái lại giật mình, khó trách Kim Quang Thử tỏa ra hào quang trong suốt trên người của hắn, một kiện cường đại hơn một kiện.
La Thanh Vân cùng Tào Á Tinh tâm thần đại chấn, Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm là đoạt từ Lữ Thanh Thành cùng Chiến Phàm, hai người hao hết tâm tư mới có thể làm được song kiếm hợp bích, hơn nữa độ phù hợp thập phần thấp.
- Xem ra chúng ta cũng không cần đi vào nội điện tầm bảo cái gì, ta thấy đoạt của Lý Vân Tiêu đoán chừng cũng lời to rồi.
Sắc mặt của những người còn lại khác nhau, người bảy đại phái ánh mắt bắn ra hào quang lập lòe, đang không ngừng suy nghĩ. Tào Á Tinh thì vẻ mặt hờ hững, dường như không có nghe thấy. Từ Thanh thì cười vui vẻ ý vị thâm trường, không biết đang nghĩ gì. La Thanh Vân thì vẻ mặt cười lạnh. Tiền Vô Địch càng không biểu tình.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, lộ ra dáng lười biếng, dường như không quan tâm tới lời Lâm Mộc nói, ánh mắt vẫn nhìn qua Kim Quang Thử, nhìn nó tiến lên phía trước.
Tốc độ Kim Quang Thử càng chạy càng chậm, trên miệng nhỏ phun ra hoàng sắc quang mang, đang không ngừng đào động, giống như thôn phệ cái gì đó.
Tất cả mọi người kiên nhẫn nhìn xem, rất nhanh Kim Quang Thử đã đào xuống đất, thân thể trực tiếp chui vào bên trong.
Lục Phong đại hỉ nói:
- Nhất định là tìm được, bắt đầu thôn phệ!
Mấy hô hấp sau, Kim Quang Thử lại chui ra từ nơi khác, làm cho mọi người ngạc nhiên không thôi là, thân thể của nó lại lớn hơn một vòng.
Lâm Mộc cau mày nói:
- Lục huynh, đã xảy ra chuyện gì?
Kim Quang Thử chui ra thì tiếp tục đào đất, một lát sau nó lại chui ra từ nơi khác, thân thể càng to lên.
Lục Phong phát mộng, ngạc nhiên nói:
- Cái này... , thân thể nó biến lớn vì thôn phệ thần lực của tức nhưỡng. Nhưng, nhưng nó đào tới đào lui như thế ta chưa thấy qua.
Từ Thanh nói:
- Có phải bởi vì rất nhiều tức nhưỡng rải ra không, cho nên nó tìm nuốt từng chút.
- Đúng, nhất định là như vậy!
Lục Phong vỗ nắm đấm, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Từ huynh nói có lý!
Tào Á Tinh lắc đầu nói:
- Không có khả năng, tức nhưỡng chi thổ là vật có tính dính cực mạnh, không có khả năng phân tán ra. Nếu như hai khối tức nhưỡng đặt cùng một nơi thì chắc chắn sẽ dính vào nhau, không phải lực lượng cường đại thì không tách ra được.
Đối với tức nhưỡng hắn có quyền lên tiếng nhất, Lục Phong lập tức ngạc nhiên lần nữa, nhìn qua Kim Quang Thử không ngừng chui ra chui vào, thể tích càng lúc càng lớn, luôn luôn có cảm giác không tốt sinh ra trong lòng..
Lý Vân Tiêu chăm chú nhìn một hồi, trong lúc đó mở miệng nói:
- Ta hiểu rồi, khối tức nhưỡng kia cũng không ở nơi này.
- Cái gì? Vân Tiêu đại nhân có ý gì?
Từ Thanh vội vàng hỏi, hắn biết rõ Lý Vân Tiêu thập phần không đơn giản, tuyệt đối không nói đùa.
Lục Phong mỉa mai nói:
- Ngươi biết cái rắm, nếu không phải như vậy, Kim Quang Thử của ta đang thôn phệ cái gì? Lĩnh vực trọng lực nơi này xảy ra cái gì?
Trong lòng Tào Á Tinh hơi động một chút, nói:
- Ý Lý huynh chẳng lẽ tức nhưỡng chi thổ ẩn nấp trong hư không, tại đây chỉ là thần lực của nó tỏa ra?
Lý Vân Tiêu nói:
- Có thể nói như vậy, Kim Quang Thử chui tới chui lui là vì không tìm ra tức nhưỡng. Nhưng theo ta thấy, cũng không phải trong hư không.
Hắn chỉ một ngón tay nói:
- Khối tức nhưỡng có lẽ trong đại điện, bị người ta dùng trấn pháp chuyển đổi, mang thần lực truyền tống tới khu vực này. Chỉ cần có thể tiến vào bên trong thu hồi tức nhưỡng, lĩnh vực trọng lực này sẽ biến mất.
- Ha ha!
Lâm Mộc cười ha hả, châm chọc nói:
- Nếu có thể tiến vào nội điện, còn cần phải đau đầu khi định phá lĩnh vực trọng lực này sao?
Những người còn lại cười lạnh không thôi, giống như chìa khóa bị khóa sau cánh cửa, chỉ cần đi vào lấy chìa khóa ra thì có thể mở cửa, đây quả thực chính là nói nhảm.
La Thanh Vân cũng im lặng nói:
- Kính xin Vân Tiêu đại nhân nghĩ biện pháp đi vào trong lấy tức nhưỡng a.
- Ah!
Lúc này Lục Phong đột nhiên kêu rên một tiếng, chỉ thấyKim Quang Thử dường như thôn phệ thần lực quá nhiều, thân thể trở nên sáng ngời, hào quang màu vàng trên miệng nhỏ không ngừng lập lòe, vẫn tiếp tục cắn nuốt, cuối cùng nhất "Phanh" một tiếng, một lực lượng kỳ dị tràn ngập không khí, cuối cùng nhất lại chìm vào mặt đất.
- Kim Quang Thử của ta!
Lục Phong thống khổ đấm ngực dậm chân, càng làm cho hắn thống khổ là, tổn thất trọng bảo như thế, lĩnh vực trọng lực còn chưa pha được. Như vậy kiện bảo bối hứa hẹn cũng không còn. Những người còn lại hả hê nhìn hắn, nộ dáng rất thoải mái.
Nhưng sau khi thoải mái thì khổ sở, bởi vì không thể vào nội cung rồi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Ta cũng có một kiện bảo bối, dường như có thể phá giải nan đề này. Nếu như cởi bỏ, bảo vật bên trong ta muốn một kiện, chư vị định như thế nào?
La Thanh Vân lập tức đại hỉ nói:
- Tự nhiên!
Hắn biết rõ tính cách của Lý Vân Tiêu, nếu không nắm chắc thì hắn không mạnh miệng như vậy.
Lý Vân Tiêu lấy một khối tinh thạch màu đỏ ra, ánh sáng lập lòe, dường như còn có tiếng tim đập từ trong tảng đá truyền ra.
- Đây là...
Người bốn phía khiếp sợ, nhao nhao vô ý thức thối lui mấy bước. Tảng đá kia có yêu khí truyền ra, vậy mà làm cho bọn họ hoảng sợ, bắt đầu cảnh giác.
- Ồ, đây không phải trái tim của tiểu thạch sao? Sao ngươi bắt được?
Yêu Long cũng cảm thấy thập phần ngoài ý muốn.
- Tiểu thạch?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ha ha, cái tên thật không tệ!
Hắn điểm nhẹ một cái, vài khoa đẩu văn màu vàng bay ra.
Bang bang!
Trái tim đập mạnh, dường như đang phản kháng cái gì đó, yêu lực càng bành trướng, uy áp như núi, người bốn phía lại lui vài bước.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, tiếp tục thi triển ấn quyết, rất nhanh trái tim khôi phục bình thường, yêu khí cũng thu nạp trở về.
Yêu Long đại hỉ nói:
- Tiểu thạch này thực lực bất phàm, chính là vương giả trong thạch thú, hơn nữa tiềm năng tiến hóa rất lớn. Hiện tại bị ngươi thu phục, nó sẽ là trợ thủ đắc lực cho ngươi trước khi khôi phục thực lực.
Lý Vân Tiêu ném thạch chi tâm ra ngoài, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Dường như cảm nhận được lực lượng gì đó, thạch tâm chi hưng phán lên, nhảy "Bang bang!" càng mãnh liệt hơn lúc trước, nhưng loại nhảy lên này không mang theo ý phản kháng, mà là tràn ngập vui sướng hưng phấn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Phong quá sợ hãi nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi ném cái gì thế?
Sắc mặt La Thanh Vân khẽ biến nói:
- Hẳn là trái tim yêu thú nào đó, yêu lực thật cường đại, ít nhất hẳn là cấp bậc Vũ Hoàng!"
Tim yêu thú cấp Vũ Hoàng!
Đồng tử mọi người co lại, trên người Lý Vân Tiêu quả nhiên không ít bảo bối!
Yêu Long đột nhiên kêu lên:
- Nó đang triệu hoán thổ nguyên tố, nhưng tại đây đại địa quá cứng rắn, nó không triệu hoán được.
Đồng tử Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhẹ nhàng cười nói:
- Đã như vầy, vậy trợ nó một tay đi.
Hào quang lóe lên trong tay, Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm lập tức hiển hiện, tản mát khí vận cường đại còn trên cả thạch chi tâm.
- Đây là bảo bối gì?
Người bảy đại phái lại giật mình, khó trách Kim Quang Thử tỏa ra hào quang trong suốt trên người của hắn, một kiện cường đại hơn một kiện.
La Thanh Vân cùng Tào Á Tinh tâm thần đại chấn, Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm là đoạt từ Lữ Thanh Thành cùng Chiến Phàm, hai người hao hết tâm tư mới có thể làm được song kiếm hợp bích, hơn nữa độ phù hợp thập phần thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.