Chương 3110: Cứu người (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
15/12/2016
Tuyệt Thiên Hàn vuốt cằm nói:
– Rất rõ ràng cho thấy có Cấm Chế, hơn nữa còn phi thường lợi hại, nhưng khẳng định không làm khó được chúng ta. Ta kiến nghị trực tiếp bổ ra đại địa, để Cấm Chế lộ ra, như vậy mới có thể tìm phương pháp phá giải.
Vạn Nhất Thiên bước đi thong thả vài bước, có chút bất định hỏi:
– Phi Dương cảm thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Cấm Chế rất sâu, phách đảo nhỏ ra cũng không phải là không thể, chỉ sợ tổn thương Đế đan lâu, lực đạo khó mà nắm trong tay. Ta kiến nghị người Mục Gia dùng khôi lỗi từ động khẩu xuống phía dưới, xem rõ tình huống lại quyết định.
Trong mắt Vạn Nhất Thiên sáng ngời, vui vẻ nói:
– Kế này rất diệu, không biết Mục Trang đại nhân nghĩ như thế nào?
Mục Trang cũng đồng ý nói:
– Xác thực nên cẩn thận một chút, dù sao Lang Hoàn Thiên này không đơn giản.
Hắn gọi một vị Mục Gia trưởng lão tới.
Trưởng lão kia không nói hai lời, đưa ra hữu chưởng, lăng không lật lên, lòng bàn tay liền kéo ra một Thanh Đồng tiểu nhân, trực tiếp ném vào trong động.
Sau đó hai tay trưởng lão kia bấm niệm thần chú, hướng phía trước điểm một cái, lập tức hiện ra một đạo thủy mạc, phía trên đen kịt, nhưng không ngừng biến hóa, chính là phản chiếu mà Thanh Đồng tiểu nhân nhìn thấy.
Khúc Hồng Nhan cùng Phi Nghê, còn có ba người Bố Tử đều là lần đầu tiên nhìn thấy khôi lỗi thần kỳ, không khỏi lộ ra kinh sắc, tràn đầy hiếu kỳ.
Đăng!
Mọi người cảm thụ được phía dưới truyền đến Thanh Đồng tiểu nhân rung động, cảnh tượng trên thủy mạc cũng khó duy trì, nổi lên quang mang màu đỏ, lóe lên liền nghiền nát.
Trưởng lão kia hơi biến sắc, lau lau mồ hôi trán nói:
– Khôi lỗi bị hỏng, Hồng mang quá mức cường đại, sợ là bổ đảo nhỏ ra cũng sẽ không tổn thương Kết Giới.
Tuyệt Thiên Hàn cười nói:
– Ha ha, như vậy dễ làm, trực tiếp bổ đảo này ra, tiết kiệm phiền toái!
Thoại âm rơi xuống, trong lúc bất chợt đất rung núi chuyển, toàn bộ đảo nhỏ kịch liệt rung động, tất cả mọi người ngã trái ngã phải, nhưng ở đây đều là cao thủ, hai chân cách mặt đất, đều đứng ổn định.
Ùng ùng!
Đại địa trong nháy mắt vỡ ra, một đạo Hồng mang phóng lên cao, trực tiếp hóa thành bàn tay to chụp vào Tuyệt Thiên Hàn.
Ầm!
Tuyệt Thiên Hàn không kịp tránh né, bị bắt trúng, toàn thân đặt ở trong hồng quang, râu tóc dựng thẳng lên, giống như chạm điện!
Tất cả mọi người cả kinh, trong nháy mắt hướng thiên không tản ra, ở trên bầu trời quan sát.
– A! !
Tuyệt Thiên Hàn ngẩng đầu hét lớn một tiếng, lực lượng cuồng bạo từ trong cơ thể tuôn ra, chống lại Hồng mang áp chế, nhưng dị thường giật mình, mặt ngoài thân thể đã có huyết quản nổ lên, chỉ chốc lát là thành Huyết Nhân.
– Tay kia là chuyện gì xảy ra?
Vạn Nhất Thiên la hoảng lên, khuôn mặt khủng hoảng.
Tuyệt Thiên Hàn ở dưới hồng quang áp chế bắt đầu run rẩy, chật vật ngẩng đầu lên nhìn trời cao, há mồm tựa hồ muốn nói.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nhất Thiên huynh, Tuyệt Thiên Hàn đại nhân đang hướng ngươi cầu cứu a.
– Hắc, cái gì? Nào có.
Vạn Nhất Thiên run run thoáng cái, trên trán toát ra mồ hôi lạnh nói:
– Lấy thực lực của Tuyệt Thiên Hàn đại nhân, tất có thể kháng trụ, an toàn thoát hiểm. Nếu thật là cầu cứu, khẳng định đã gọi a.
Hắn lau mồ hôi lạnh, quan sát phía dưới, không khỏi lại bay cao mấy trăm trượng, rất sợ Hồng mang xông lên.
Thực lực của Tuyệt Thiên Hàn không kém hắn, nếu mình mạo muội xuống phía dưới cứu mà nói, quá nguy hiểm.
Phi Nghê cả kinh kêu lên:
– Đại nhân, hình như hắn thực sự gánh không được, không có gọi chắc là đã nói không ra lời, ngươi xem ánh mắt cầu khẩn của hắn kia.
Vạn Nhất Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn mọi người một cái nói:
– Chúng ta có nên xuống phía dưới cứu hắn hay không?
Vài tên Long Nha Sơn Trang trưởng lão còn lại đều kinh hãi không ngớt, vội vàng cầu khẩn nói:
– Xin chư vị đại nhân mau cứu Tông Chủ của chúng ta!
Huyết trên người Tuyệt Thiên Hàn đã nhuộm xiêm y, thoạt nhìn chính là Huyết Nhân, gân xanh bạo khởi, đã sắp chống đỡ đến cực hạn.
Phi Nghê trừng Vạn Nhất Thiên một cái, kinh ngạc nói:
– Người là ngươi mời tới, chúng ta lại không biết, làm sao sẽ mạo hiểm tánh mạng đi xuống cứu người, ở đây cùng hắn giao tình tốt nhất chính là Vạn Nhất Thiên đại nhân a.
– Cái này…
Vạn Nhất Thiên khó chịu, lúng túng nhìn Mục Trang, Cảnh Thất, còn có Tiểu Hồng.
Mục Trang quay đầu đi nói:
– Mặc dù Mục Gia ta cùng Long Nha Sơn Trang chưa nói tới trở mặt, nhưng mà không có giao hảo gì, để cho Bổn Tọa mạo hiểm xuống dưới cứu hắn, Nhất Thiên đại nhân xác định không phải là nói đùa Bổn Tọa chứ?
Cảnh Thất thẳng thắn đem Kim Quan đặt ngang trên không trung, ngồi ở trên đả tọa điều tức, hắn tổn thương còn chưa khỏi a.
Trong mắt Tiểu Hồng lại hiện lên châm chọc cùng băng lãnh, làm trò nhìn phía dưới, ung dung nói:
– Để cho hắn gia nhập vào Thiên Minh lại không chịu, tấm tắc, chết tốt lắm, chết tốt lắm a.
Vạn Nhất Thiên:
– …
Vài tên Long Nha Sơn Trang trưởng lão xoay quanh, cầu khẩn nói:
– Nhất Thiên đại nhân, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cứu Tông Chủ, hơn nữa chúng ta đều là ngài triệu tập tới, ngài không thể thấy chết mà không cứu a!
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên thay đổi mấy lần nói:
– Yên tâm đi, bất luận kẻ nào gặp nguy hiểm, ta sẽ không ngồi yên không lý đến. Bất quá có một chút các ngươi phải biết rõ ràng, cái gì gọi là ta triệu tập tới, ta không thể thấy chết mà không cứu? Mọi người là vì tìm Đế đan lâu, nếu mạo hiểm dĩ nhiên là tồn tại phiêu lưu, phải vì hành vi của mình phụ trách, không thể vừa ra sự tình liền đổ lên trên đầu Vạn Nhất Thiên ta, như vậy cho dù ta có một vạn cái đầu cũng không kham nổi trách nhiệm, các ngươi nói phải không?
– Đúng đúng, Nhất Thiên đại nhân nói cực phải!
Vài tên Long Nha Sơn Trang trưởng lão đầu đầy mồ hôi, vội vàng nói:
– Xin đại nhân mau mau xuất thủ cứu Tông Chủ nhà ta đi!
– Ngạch…
Vạn Nhất Thiên hàm hồ lên tiếng, nhìn dị dạng phía dưới, Hồng mang ngưng tụ bàn tay to, là từ trong đại địa tràn ra, muốn chặt đứt căn nguyên là không thể.
Hắn vuốt cằm suy nghĩ một trận, hỏi:
– Phi Dương lão đệ, ngươi xem phải cứu thế nào mới tốt?
Nội tâm Lý Vân Tiêu thầm mắng không ngớt, xem Vạn Nhất Thiên như vậy, căn bản là không có dự định cứu người, hơn nữa Tuyệt Thiên Hàn phỏng chừng cũng chống đỡ không được bao lâu.
Bởi vì trong ánh mắt của hắn, trong cơ thể Tuyệt Thiên Hàn tuôn ra máu càng ngày càng ít, chứng minh hầu như đều là lưu quang, hơn nữa ánh mắt bắt đầu dại ra, chứng minh lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
– Hồng mang này chắc chắn là ánh sáng Cấm Chế ngưng tụ, chỉ có thể không ngừng công kích, đem quang mang phá vỡ mới có thể cứu Tuyệt Thiên Hàn ra, bằng không không có cách nào khác.
Lý Vân Tiêu cẩn thận phân tích nói.
Ba!
Vạn Nhất Thiên vỗ tay khen:
– Cùng lão ca suy nghĩ độc nhất vô nhị, phải nên như vậy!
Hắn chỉ vào vài tên Long Nha Sơn Trang trưởng lão nói:
– Các ngươi xuống phía dưới toàn lực công kích hồng quang!
– A? Ta, chúng ta?
Mấy người kia sửng sốt một chút, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhìn Vạn Nhất Thiên.
– Rất rõ ràng cho thấy có Cấm Chế, hơn nữa còn phi thường lợi hại, nhưng khẳng định không làm khó được chúng ta. Ta kiến nghị trực tiếp bổ ra đại địa, để Cấm Chế lộ ra, như vậy mới có thể tìm phương pháp phá giải.
Vạn Nhất Thiên bước đi thong thả vài bước, có chút bất định hỏi:
– Phi Dương cảm thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Cấm Chế rất sâu, phách đảo nhỏ ra cũng không phải là không thể, chỉ sợ tổn thương Đế đan lâu, lực đạo khó mà nắm trong tay. Ta kiến nghị người Mục Gia dùng khôi lỗi từ động khẩu xuống phía dưới, xem rõ tình huống lại quyết định.
Trong mắt Vạn Nhất Thiên sáng ngời, vui vẻ nói:
– Kế này rất diệu, không biết Mục Trang đại nhân nghĩ như thế nào?
Mục Trang cũng đồng ý nói:
– Xác thực nên cẩn thận một chút, dù sao Lang Hoàn Thiên này không đơn giản.
Hắn gọi một vị Mục Gia trưởng lão tới.
Trưởng lão kia không nói hai lời, đưa ra hữu chưởng, lăng không lật lên, lòng bàn tay liền kéo ra một Thanh Đồng tiểu nhân, trực tiếp ném vào trong động.
Sau đó hai tay trưởng lão kia bấm niệm thần chú, hướng phía trước điểm một cái, lập tức hiện ra một đạo thủy mạc, phía trên đen kịt, nhưng không ngừng biến hóa, chính là phản chiếu mà Thanh Đồng tiểu nhân nhìn thấy.
Khúc Hồng Nhan cùng Phi Nghê, còn có ba người Bố Tử đều là lần đầu tiên nhìn thấy khôi lỗi thần kỳ, không khỏi lộ ra kinh sắc, tràn đầy hiếu kỳ.
Đăng!
Mọi người cảm thụ được phía dưới truyền đến Thanh Đồng tiểu nhân rung động, cảnh tượng trên thủy mạc cũng khó duy trì, nổi lên quang mang màu đỏ, lóe lên liền nghiền nát.
Trưởng lão kia hơi biến sắc, lau lau mồ hôi trán nói:
– Khôi lỗi bị hỏng, Hồng mang quá mức cường đại, sợ là bổ đảo nhỏ ra cũng sẽ không tổn thương Kết Giới.
Tuyệt Thiên Hàn cười nói:
– Ha ha, như vậy dễ làm, trực tiếp bổ đảo này ra, tiết kiệm phiền toái!
Thoại âm rơi xuống, trong lúc bất chợt đất rung núi chuyển, toàn bộ đảo nhỏ kịch liệt rung động, tất cả mọi người ngã trái ngã phải, nhưng ở đây đều là cao thủ, hai chân cách mặt đất, đều đứng ổn định.
Ùng ùng!
Đại địa trong nháy mắt vỡ ra, một đạo Hồng mang phóng lên cao, trực tiếp hóa thành bàn tay to chụp vào Tuyệt Thiên Hàn.
Ầm!
Tuyệt Thiên Hàn không kịp tránh né, bị bắt trúng, toàn thân đặt ở trong hồng quang, râu tóc dựng thẳng lên, giống như chạm điện!
Tất cả mọi người cả kinh, trong nháy mắt hướng thiên không tản ra, ở trên bầu trời quan sát.
– A! !
Tuyệt Thiên Hàn ngẩng đầu hét lớn một tiếng, lực lượng cuồng bạo từ trong cơ thể tuôn ra, chống lại Hồng mang áp chế, nhưng dị thường giật mình, mặt ngoài thân thể đã có huyết quản nổ lên, chỉ chốc lát là thành Huyết Nhân.
– Tay kia là chuyện gì xảy ra?
Vạn Nhất Thiên la hoảng lên, khuôn mặt khủng hoảng.
Tuyệt Thiên Hàn ở dưới hồng quang áp chế bắt đầu run rẩy, chật vật ngẩng đầu lên nhìn trời cao, há mồm tựa hồ muốn nói.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nhất Thiên huynh, Tuyệt Thiên Hàn đại nhân đang hướng ngươi cầu cứu a.
– Hắc, cái gì? Nào có.
Vạn Nhất Thiên run run thoáng cái, trên trán toát ra mồ hôi lạnh nói:
– Lấy thực lực của Tuyệt Thiên Hàn đại nhân, tất có thể kháng trụ, an toàn thoát hiểm. Nếu thật là cầu cứu, khẳng định đã gọi a.
Hắn lau mồ hôi lạnh, quan sát phía dưới, không khỏi lại bay cao mấy trăm trượng, rất sợ Hồng mang xông lên.
Thực lực của Tuyệt Thiên Hàn không kém hắn, nếu mình mạo muội xuống phía dưới cứu mà nói, quá nguy hiểm.
Phi Nghê cả kinh kêu lên:
– Đại nhân, hình như hắn thực sự gánh không được, không có gọi chắc là đã nói không ra lời, ngươi xem ánh mắt cầu khẩn của hắn kia.
Vạn Nhất Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn mọi người một cái nói:
– Chúng ta có nên xuống phía dưới cứu hắn hay không?
Vài tên Long Nha Sơn Trang trưởng lão còn lại đều kinh hãi không ngớt, vội vàng cầu khẩn nói:
– Xin chư vị đại nhân mau cứu Tông Chủ của chúng ta!
Huyết trên người Tuyệt Thiên Hàn đã nhuộm xiêm y, thoạt nhìn chính là Huyết Nhân, gân xanh bạo khởi, đã sắp chống đỡ đến cực hạn.
Phi Nghê trừng Vạn Nhất Thiên một cái, kinh ngạc nói:
– Người là ngươi mời tới, chúng ta lại không biết, làm sao sẽ mạo hiểm tánh mạng đi xuống cứu người, ở đây cùng hắn giao tình tốt nhất chính là Vạn Nhất Thiên đại nhân a.
– Cái này…
Vạn Nhất Thiên khó chịu, lúng túng nhìn Mục Trang, Cảnh Thất, còn có Tiểu Hồng.
Mục Trang quay đầu đi nói:
– Mặc dù Mục Gia ta cùng Long Nha Sơn Trang chưa nói tới trở mặt, nhưng mà không có giao hảo gì, để cho Bổn Tọa mạo hiểm xuống dưới cứu hắn, Nhất Thiên đại nhân xác định không phải là nói đùa Bổn Tọa chứ?
Cảnh Thất thẳng thắn đem Kim Quan đặt ngang trên không trung, ngồi ở trên đả tọa điều tức, hắn tổn thương còn chưa khỏi a.
Trong mắt Tiểu Hồng lại hiện lên châm chọc cùng băng lãnh, làm trò nhìn phía dưới, ung dung nói:
– Để cho hắn gia nhập vào Thiên Minh lại không chịu, tấm tắc, chết tốt lắm, chết tốt lắm a.
Vạn Nhất Thiên:
– …
Vài tên Long Nha Sơn Trang trưởng lão xoay quanh, cầu khẩn nói:
– Nhất Thiên đại nhân, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cứu Tông Chủ, hơn nữa chúng ta đều là ngài triệu tập tới, ngài không thể thấy chết mà không cứu a!
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên thay đổi mấy lần nói:
– Yên tâm đi, bất luận kẻ nào gặp nguy hiểm, ta sẽ không ngồi yên không lý đến. Bất quá có một chút các ngươi phải biết rõ ràng, cái gì gọi là ta triệu tập tới, ta không thể thấy chết mà không cứu? Mọi người là vì tìm Đế đan lâu, nếu mạo hiểm dĩ nhiên là tồn tại phiêu lưu, phải vì hành vi của mình phụ trách, không thể vừa ra sự tình liền đổ lên trên đầu Vạn Nhất Thiên ta, như vậy cho dù ta có một vạn cái đầu cũng không kham nổi trách nhiệm, các ngươi nói phải không?
– Đúng đúng, Nhất Thiên đại nhân nói cực phải!
Vài tên Long Nha Sơn Trang trưởng lão đầu đầy mồ hôi, vội vàng nói:
– Xin đại nhân mau mau xuất thủ cứu Tông Chủ nhà ta đi!
– Ngạch…
Vạn Nhất Thiên hàm hồ lên tiếng, nhìn dị dạng phía dưới, Hồng mang ngưng tụ bàn tay to, là từ trong đại địa tràn ra, muốn chặt đứt căn nguyên là không thể.
Hắn vuốt cằm suy nghĩ một trận, hỏi:
– Phi Dương lão đệ, ngươi xem phải cứu thế nào mới tốt?
Nội tâm Lý Vân Tiêu thầm mắng không ngớt, xem Vạn Nhất Thiên như vậy, căn bản là không có dự định cứu người, hơn nữa Tuyệt Thiên Hàn phỏng chừng cũng chống đỡ không được bao lâu.
Bởi vì trong ánh mắt của hắn, trong cơ thể Tuyệt Thiên Hàn tuôn ra máu càng ngày càng ít, chứng minh hầu như đều là lưu quang, hơn nữa ánh mắt bắt đầu dại ra, chứng minh lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
– Hồng mang này chắc chắn là ánh sáng Cấm Chế ngưng tụ, chỉ có thể không ngừng công kích, đem quang mang phá vỡ mới có thể cứu Tuyệt Thiên Hàn ra, bằng không không có cách nào khác.
Lý Vân Tiêu cẩn thận phân tích nói.
Ba!
Vạn Nhất Thiên vỗ tay khen:
– Cùng lão ca suy nghĩ độc nhất vô nhị, phải nên như vậy!
Hắn chỉ vào vài tên Long Nha Sơn Trang trưởng lão nói:
– Các ngươi xuống phía dưới toàn lực công kích hồng quang!
– A? Ta, chúng ta?
Mấy người kia sửng sốt một chút, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhìn Vạn Nhất Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.