Chương 606: Đại Hư Không Trảm. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
Chương 605: Đại Hư Không Trảm. (2)
- Tiểu tử, chiêu thức vừa rồi của ngươi tên là gì? Từ nơi nào học được?
Đường Kiếp trong nội tâm nghi hoặc không thôi, đồng thời đối với thân phận của Lý Vân Tiêu trở nên cực kỳ hoài nghi. Người có thể có được cửu giai huyền khí tuyệt sẽ không là tiểu lâu la.
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra một tia cười âm hiểm, nói:
- Chiêu đó ngươi muốn học không? Vậy lại tiếp thêm mấy chiêu nữa của ta thử xem!
Thân ảnh hắn lóe lên, đã xông tới, giơ lên cao cao Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm mạnh mẽ chém xuống. Kiếm quang toàn bộ ngưng tụ ở trên thân kiếm, vậy mà không có phóng xuất ra bên ngoài.
Đường Kiếp sững sờ, lập tức hiện ra một tia cười lạnh, nói:
- Thứ đồ không biết sống chết, cho là có Kiếm Linh huyền khí có thể ngăn cản được Chu Tước đao của ta sao?
Hắn lộ ra dáng tươi cười tàn nhẫn, chém qua một đao.
- Phanh!
Hai thanh huyền khí trên không trung mãnh liệt đụng vào nhau, tóe hỏa hoa cường đại như là pháo hoa nổ ra.
- Đây cũng là cửu giai huyền khí?
Đường Kiếp kinh hãi tột đỉnh, tròng mắt đều lồi ra đến nơi! Dưới Chu Tước đao của hắn, huyền khí phía dưới cửu giai đều là một đao chặt đứt. Mà thân là Tứ Cực Môn Thiếu chủ đều chỉ có một kiện cửu giai huyền khí tồn tại, trên người đối phương thậm chí có hai kiện? Hơn nữa lại để cho trong lòng của hắn chấn động là hỏa hỏa bắn ra trên Chu Tước đao lại khiến trong lòng hắn thương yêu không dứt!
Nguyên lai tưởng rằng một đao đi qua đối phương khẳng định kiếm hủy nhân vong.
- Ha ha, ngươi cho là có một kiện cửu giai huyền khí thì rất trâu sao? Thứ này lão tử có rất nhiều!
Lý Vân Tiêu lại là cận thân một kiếm chém tới, trên mặt lộ vẻ thoải mái tươi cười.
Đường Kiếp trong nội tâm rung lên, lực công kích của đối phương tuy rằng không được, nhưng là đối với lĩnh ngộ kiếm ý tựa hồ thập phần cao, dưới mỗi một kiếm đều bị chính mình tránh cũng không thể tránh, bức tới giơ lên bảo đao để ngăn cản.
Qua mấy lần hô hấp, đao kiếm đã liên tục đụng nhau mấy chục lần, mỗi một lần đều là tóe ra đại lượng hỏa hoa, thanh âm kia truyền vào trong tai mỗi một người ở chung quanh, dẫn tới một hồi đau lòng, hận không thể chụp chết Lý Vân Tiêu tên phá gia chi tử này.
Đây chính là cửu giai huyền khí ah!
Không ngờ lại dùng để cứng đối cứng, huyền khí có cường đại đi nữa cũng chịu không được loại giày vò này ah!
Đường Kiếp cũng là càng đánh càng trái tim băng giá, tuy rằng hắn không rảnh nhìn kỹ, nhưng đã qua nhiều chiêu như vậy, cảm giác thật giống như Chu Tước đao bị chém ra không ít lỗ hổng, mỗi một cái đều khiến trái tim hắn run rẩy một phen.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Như thế nào? Đau lòng? Ngươi không phải Tứ Cực Môn Thiếu chủ sao? Chính là một thanh cửu giai huyền khí thì tính là cái gì. Lão tử bình thường chính là dùng thứ này tới chặt cây đào hầm!
Xa xa trái tim Chu Tường mãnh liệt run rẩy thoáng một phát, trong mơ hồ nhớ rõ tựa hồ có thủ hạ đã từng nói qua hắn cầm cửu giai huyền khí coi như cây côn để dùng. Lúc ấy chính mình còn cười xùy một tiếng, không thể tưởng được dĩ nhiên là thực.
Đường Kiếp cả người đều muốn choáng váng, bị Lý Vân Tiêu liên tục đoạt công nhiều chiêu như vậy, cuối cùng sau mấy lần hô hấp đoạt lại ưu thế, bên trên Chu Tước đao bắn ra phong mang cường đại, đem không gian chém nứt ra, đem Lý Vân Tiêu bắn ra, một đạo khe hở màu đen truy kích đi qua.
Lý Vân Tiêu cảm thấy cả kinh, vừa rồi nương tựa theo tập kích cùng thân pháp với kiếm ý tuyệt cường, giết Đường Kiếp tới trở tay không kịp. Mỗi một làn đều là dùng hết toàn lực chém xuống, muốn thử xem có thể chém đứt Chu Tước đao hay không, nhưng lại vẫn tốn công vô ích như cũ. Hắn cũng biết sẽ không có cơ hội cận thân nữa, trong mi tâm Hoàng Triêu Chung lao ra hướng trên cái khe đánh tới.
- Đ-A-N-G...G!
Sóng âm chấn khai, vết nứt không gian ăn mòn cổ chung, không ngừng phát ra thanh âm chói tai, rất nhanh chôn vùi xuống dưới.
- Súc sinh!
Một đạo gào thét xông lên, Đường Kiếp toàn thân tựa hồ đang thiêu đốt, song nhãn đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Chu Tước đao, trên lưỡi đao rậm rạp chằng chịt các loại vết nứt, trái tim của hắn tại thời khắc này như vỡ vụn ra, cả người triệt để bạo đi!
Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, chỗ nứt tuy rằng bên trên Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm càng nhiều hơn, nhưng hắn vẫn tuyệt không đau lòng. Cửu giai huyền khí tính toán là cái gì, chờ hắn khôi phục thực lực, muốn bao nhiêu có thể luyện bấy nhiêu!
- YAA.A.A..nha! Ta giết ngươi ah, súc sinh!
Đường Kiếp hoàn toàn điên cuồng, Chu Tước đao cũng tựa hồ theo hắn đồng thời bốc cháy lên, một con hỏa điểu ở trên thân đao nối tiếp nhau mà lên, đúng là Kiếm Linh hiển hóa mà ra!
- Đại Hư Không Trảm! Toàn bộ đi chết đi!
Một đạo khe hở không gian hình Thập tự ở trước người hắn nứt ra, không ngừng xé rách không gian, màu đen khủng bố trống rỗng lan tràn ra, hướng võ giả bốn phía cuốn hết tất cả vào.
Vũ Hoàng cường giả xung quanh toàn bộ đều cả người đổ mồ hôi lạnh, sợ tới mức tâm kinh đảm hàn, vết nứt không gian cực lớn kia tựa hồ muốn cắn nuốt hết thảy, tất cả đều mở to hai mắt hoảng sợ nhìn lại. Loại công kích này, ở loại trình độ như bọn hắn căn bản không thể ngăn cản!
Lý Vân Tiêu lại là vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh. Tuy rằng không thể chặt đứt Chu Tước đao, nhưng lại làm cho Đường Kiếp nổi giận, một người sau khi tức giận dễ dàng phạm sai lầm nhất. So tu vị hắn không sánh bằng, không sợ nhất chính là so huyền khí!
Trong tay con nòng nọc tràn ra, Thần Dịch Lực trong người vận chuyển lại kim mang từ mi tâm bắn đi ra.
Thần Dịch Lực của hắn thập phần có hạn, cho trong lúc nên vận chuyển vạn phần coi chừng, lại để cho mỗi một tia lực lượng đều không đến mức lãng phí, một con nòng nọc từ lòng bàn tay bay ra.
Bên trong kim mang kia, Giới Thần Bia mạnh mẽ biến lớn lên, hóa thành một tòa núi nhỏ hướng tới trung tâm Đại Hư Không Trảm trấn áp mà đi!
Bên trong cái khe chữ thập kia, hiển hiện hình ảnh một con hỏa điểu, không ngừng mà xoay quanh, khủng bố cắn nuốt hết thảy, cuốn vào trong hư không vô tận. Bốn phía Vũ Hoàng nhao nhao dốc sức liều mạng ngăn cản lực hút kia, tất cả đều tay chân lạnh buốt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đường Kiếp dữ tợn cười nói:
- Ở dưới Đại Hư Không Trảm của ta, coi như là cửu giai huyền khí cũng phải thôn phệ đi vào! Dám trêu ta, ta muốn cho các ngươi hối hận vì đã sinh ra ở trên đời này!
- Ầm ầm!
Giới Thần Bia rơi thẳng mà xuống, chui vào trong cái khe kia, hướng tới bên trên hỏa điểu kia ảnh hưởng áp đến, phát ra tiếng kêu chói tai cực lớn, bầu trời không ngừng mà run rẩy lên, khe hở Thập tự màu đen tại thời khắc này đình chỉ khuếch trương, ngược lại hơi có chút co rút lại.
Đường Kiếp nhướng mày, hừ lạnh nói:
- Vô dụng, muốn trấn áp Đại Hư Không Trảm của ta, trừ phi đem lực lượng huyền khí cửu giai của ngươi ít nhất phát huy đến hơn một nửa! Nếu không chỉ có kết cục bị cắn nuốt lần này!
- Tiểu tử, chiêu thức vừa rồi của ngươi tên là gì? Từ nơi nào học được?
Đường Kiếp trong nội tâm nghi hoặc không thôi, đồng thời đối với thân phận của Lý Vân Tiêu trở nên cực kỳ hoài nghi. Người có thể có được cửu giai huyền khí tuyệt sẽ không là tiểu lâu la.
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra một tia cười âm hiểm, nói:
- Chiêu đó ngươi muốn học không? Vậy lại tiếp thêm mấy chiêu nữa của ta thử xem!
Thân ảnh hắn lóe lên, đã xông tới, giơ lên cao cao Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm mạnh mẽ chém xuống. Kiếm quang toàn bộ ngưng tụ ở trên thân kiếm, vậy mà không có phóng xuất ra bên ngoài.
Đường Kiếp sững sờ, lập tức hiện ra một tia cười lạnh, nói:
- Thứ đồ không biết sống chết, cho là có Kiếm Linh huyền khí có thể ngăn cản được Chu Tước đao của ta sao?
Hắn lộ ra dáng tươi cười tàn nhẫn, chém qua một đao.
- Phanh!
Hai thanh huyền khí trên không trung mãnh liệt đụng vào nhau, tóe hỏa hoa cường đại như là pháo hoa nổ ra.
- Đây cũng là cửu giai huyền khí?
Đường Kiếp kinh hãi tột đỉnh, tròng mắt đều lồi ra đến nơi! Dưới Chu Tước đao của hắn, huyền khí phía dưới cửu giai đều là một đao chặt đứt. Mà thân là Tứ Cực Môn Thiếu chủ đều chỉ có một kiện cửu giai huyền khí tồn tại, trên người đối phương thậm chí có hai kiện? Hơn nữa lại để cho trong lòng của hắn chấn động là hỏa hỏa bắn ra trên Chu Tước đao lại khiến trong lòng hắn thương yêu không dứt!
Nguyên lai tưởng rằng một đao đi qua đối phương khẳng định kiếm hủy nhân vong.
- Ha ha, ngươi cho là có một kiện cửu giai huyền khí thì rất trâu sao? Thứ này lão tử có rất nhiều!
Lý Vân Tiêu lại là cận thân một kiếm chém tới, trên mặt lộ vẻ thoải mái tươi cười.
Đường Kiếp trong nội tâm rung lên, lực công kích của đối phương tuy rằng không được, nhưng là đối với lĩnh ngộ kiếm ý tựa hồ thập phần cao, dưới mỗi một kiếm đều bị chính mình tránh cũng không thể tránh, bức tới giơ lên bảo đao để ngăn cản.
Qua mấy lần hô hấp, đao kiếm đã liên tục đụng nhau mấy chục lần, mỗi một lần đều là tóe ra đại lượng hỏa hoa, thanh âm kia truyền vào trong tai mỗi một người ở chung quanh, dẫn tới một hồi đau lòng, hận không thể chụp chết Lý Vân Tiêu tên phá gia chi tử này.
Đây chính là cửu giai huyền khí ah!
Không ngờ lại dùng để cứng đối cứng, huyền khí có cường đại đi nữa cũng chịu không được loại giày vò này ah!
Đường Kiếp cũng là càng đánh càng trái tim băng giá, tuy rằng hắn không rảnh nhìn kỹ, nhưng đã qua nhiều chiêu như vậy, cảm giác thật giống như Chu Tước đao bị chém ra không ít lỗ hổng, mỗi một cái đều khiến trái tim hắn run rẩy một phen.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Như thế nào? Đau lòng? Ngươi không phải Tứ Cực Môn Thiếu chủ sao? Chính là một thanh cửu giai huyền khí thì tính là cái gì. Lão tử bình thường chính là dùng thứ này tới chặt cây đào hầm!
Xa xa trái tim Chu Tường mãnh liệt run rẩy thoáng một phát, trong mơ hồ nhớ rõ tựa hồ có thủ hạ đã từng nói qua hắn cầm cửu giai huyền khí coi như cây côn để dùng. Lúc ấy chính mình còn cười xùy một tiếng, không thể tưởng được dĩ nhiên là thực.
Đường Kiếp cả người đều muốn choáng váng, bị Lý Vân Tiêu liên tục đoạt công nhiều chiêu như vậy, cuối cùng sau mấy lần hô hấp đoạt lại ưu thế, bên trên Chu Tước đao bắn ra phong mang cường đại, đem không gian chém nứt ra, đem Lý Vân Tiêu bắn ra, một đạo khe hở màu đen truy kích đi qua.
Lý Vân Tiêu cảm thấy cả kinh, vừa rồi nương tựa theo tập kích cùng thân pháp với kiếm ý tuyệt cường, giết Đường Kiếp tới trở tay không kịp. Mỗi một làn đều là dùng hết toàn lực chém xuống, muốn thử xem có thể chém đứt Chu Tước đao hay không, nhưng lại vẫn tốn công vô ích như cũ. Hắn cũng biết sẽ không có cơ hội cận thân nữa, trong mi tâm Hoàng Triêu Chung lao ra hướng trên cái khe đánh tới.
- Đ-A-N-G...G!
Sóng âm chấn khai, vết nứt không gian ăn mòn cổ chung, không ngừng phát ra thanh âm chói tai, rất nhanh chôn vùi xuống dưới.
- Súc sinh!
Một đạo gào thét xông lên, Đường Kiếp toàn thân tựa hồ đang thiêu đốt, song nhãn đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Chu Tước đao, trên lưỡi đao rậm rạp chằng chịt các loại vết nứt, trái tim của hắn tại thời khắc này như vỡ vụn ra, cả người triệt để bạo đi!
Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, chỗ nứt tuy rằng bên trên Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm càng nhiều hơn, nhưng hắn vẫn tuyệt không đau lòng. Cửu giai huyền khí tính toán là cái gì, chờ hắn khôi phục thực lực, muốn bao nhiêu có thể luyện bấy nhiêu!
- YAA.A.A..nha! Ta giết ngươi ah, súc sinh!
Đường Kiếp hoàn toàn điên cuồng, Chu Tước đao cũng tựa hồ theo hắn đồng thời bốc cháy lên, một con hỏa điểu ở trên thân đao nối tiếp nhau mà lên, đúng là Kiếm Linh hiển hóa mà ra!
- Đại Hư Không Trảm! Toàn bộ đi chết đi!
Một đạo khe hở không gian hình Thập tự ở trước người hắn nứt ra, không ngừng xé rách không gian, màu đen khủng bố trống rỗng lan tràn ra, hướng võ giả bốn phía cuốn hết tất cả vào.
Vũ Hoàng cường giả xung quanh toàn bộ đều cả người đổ mồ hôi lạnh, sợ tới mức tâm kinh đảm hàn, vết nứt không gian cực lớn kia tựa hồ muốn cắn nuốt hết thảy, tất cả đều mở to hai mắt hoảng sợ nhìn lại. Loại công kích này, ở loại trình độ như bọn hắn căn bản không thể ngăn cản!
Lý Vân Tiêu lại là vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh. Tuy rằng không thể chặt đứt Chu Tước đao, nhưng lại làm cho Đường Kiếp nổi giận, một người sau khi tức giận dễ dàng phạm sai lầm nhất. So tu vị hắn không sánh bằng, không sợ nhất chính là so huyền khí!
Trong tay con nòng nọc tràn ra, Thần Dịch Lực trong người vận chuyển lại kim mang từ mi tâm bắn đi ra.
Thần Dịch Lực của hắn thập phần có hạn, cho trong lúc nên vận chuyển vạn phần coi chừng, lại để cho mỗi một tia lực lượng đều không đến mức lãng phí, một con nòng nọc từ lòng bàn tay bay ra.
Bên trong kim mang kia, Giới Thần Bia mạnh mẽ biến lớn lên, hóa thành một tòa núi nhỏ hướng tới trung tâm Đại Hư Không Trảm trấn áp mà đi!
Bên trong cái khe chữ thập kia, hiển hiện hình ảnh một con hỏa điểu, không ngừng mà xoay quanh, khủng bố cắn nuốt hết thảy, cuốn vào trong hư không vô tận. Bốn phía Vũ Hoàng nhao nhao dốc sức liều mạng ngăn cản lực hút kia, tất cả đều tay chân lạnh buốt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đường Kiếp dữ tợn cười nói:
- Ở dưới Đại Hư Không Trảm của ta, coi như là cửu giai huyền khí cũng phải thôn phệ đi vào! Dám trêu ta, ta muốn cho các ngươi hối hận vì đã sinh ra ở trên đời này!
- Ầm ầm!
Giới Thần Bia rơi thẳng mà xuống, chui vào trong cái khe kia, hướng tới bên trên hỏa điểu kia ảnh hưởng áp đến, phát ra tiếng kêu chói tai cực lớn, bầu trời không ngừng mà run rẩy lên, khe hở Thập tự màu đen tại thời khắc này đình chỉ khuếch trương, ngược lại hơi có chút co rút lại.
Đường Kiếp nhướng mày, hừ lạnh nói:
- Vô dụng, muốn trấn áp Đại Hư Không Trảm của ta, trừ phi đem lực lượng huyền khí cửu giai của ngươi ít nhất phát huy đến hơn một nửa! Nếu không chỉ có kết cục bị cắn nuốt lần này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.