Chương 1277: Đại trận giết người. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1275: Đại trận giết người. (1)
Lý Vân Tiêu hoảng hốt. Thực lực này của Câu Nhật Quang chí ít cũng không kém Mạc Tiểu Xuyên. Nơi đây có chút quỷ dị. Lấy lực lượng thần thức của hắn không ngờ không có cách nào nhận biết được tu vi của mọi người. Mà loại cảm giác quỷ dị này lại đến từ trong đáy sông kia.
Đồng thời, bên trong nước sông cũng có cường giả Vũ Đế ẩn nấp. Vừa rồi lúc rơi vào nếu không phải hắn nhanh chóng đi ra, hẳn đã vùi thân ở phía dưới.
Xem ra vì giết ta, lại bỏ ra không ít vốn liếng.
Tay trái Lý Vân Tiêu lấy ra Mộ Vân Kính, ngăn cản ở trước người.
Ầm.
Kiếm khí trực tiếp chém vào phía trên mặt kính, trong phút chốc chia làm hai đoạn. Hơn phân nửa theo đường cũ phản chấn trở lại. Một nửa trực tiếp xuyên qua thân kính, đi tới trên người Lý Vân Tiêu.
Vào giờ phút này Ma Thiên Khải hiển hóa đi ra, kiếm khí chấn động ở trên khôi giáp, ma khí mây lượn quanh thân chấn động. Ma khí bị xua tan.
Thân thể Lý Vân Tiêu cũng bị thương, khí huyết trong cơ thể không ngừng cuồn cuộn. Một búng máu trào lên cổ họng. Trong miệng là vị tanh của máu.
Cái gì?
Trong lòng Câu Nhật Quang thầm cả kinh, trong phút chốc ra chém lại một kiếm về phía kiếm quang phản chấn trở về, bạo phát ra một ánh sáng cường đại chói mắt, lúc này mới tránh khỏi cảnh tượng bản thân bị kiếm quang gây thương tích.
Đó là cái gương gì vậy? Không ngờ có thể phản chấn công kích?
Ánh mắt Câu Tinh Quang thoáng ngưng tự, lộ vẻ vui mừng, cao giọng nói:
Tam đệ, nhanh chóng giết hắn, đoạt lấy bảo kính và bảo kiếm.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên thâm trầm. Câu Nhật Quang này, còn có người ở trong nước kia, cùng với Câu Tinh Quang đang ở bên cạnh Nguyễn Tử Lăng. Có ít nhất ba gã Vũ Đế đang ẩn nấp ở đây. Hơn nữa thực lực bọn họ đều đặc biệt không tầm thường. Hắn muốn đi, tất nhiên không có người nào ngăn cản được. Nhưng nếu muốn giết ngược lại ba người này, còn là khó khăn càng thêm khó khăn.
Thực lực không tầm thường, nhưng khó thoát khỏi cái chết.
Câu Nhật Quang đơn giản rõ ràng nói tóm tắt phun ra mấy chữ này, trong nháy mắt thân thể chạy như bay tới, lại có kiếm quang chém xuống. Lúc này hắn đã có chút kinh nghiệm, không dám dùng toàn lực, để tránh khỏi bị bảo kính của đối phương phản chấn trở về, tân công khiến mình trở tay không kịp.
Nơi mi tâm của Lý Vân Tiêu chợt lóe lên. Hồ lô Tiểu Kim Cương bay ra, đảo mắt đã biến thành khổng lồ, một quyền đánh ra
Ầm.
Nắm đấm rơi vào phía trên kiếm quang kia, bạo phát ra dư âm cường đại đánh văng ra khắp nơi. Hồ lô Tiểu Kim Cương bị kiếm khí đánh bay ra ngoài. Chỉ là trên nắm tay xuất hiên một khe nứt.
Ngay sau đó hắn hét lớn một tiếng lại phi thân nhào tới. Lần này hắn không thi triển Kim Cương Quyền, mà hai tay không ngừng kéo không trung, giống như người điên. Khắp bầu trời đều là quyền ảnh và tiếng không gian bị phá tan.
Đây là cái gì?
Trong lòng Câu Nhật Quang cả kinh. Khắp bầu trời quyền ảnh kín không kẽ hở. Mỗi đòn đều giống như có một thanh huyền khí cửu giai đánh xuống. Mặc dù không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng đối với hắn, nhưng hắn lại không thể không đỡ. Hắn cũng chợt vung tròn đại kiếm, múa ở quanh thân. Từng kiếm khí chém tới, phá vỡ quyền quang
Rất nhanh, hắn đã áp chế được quyền phong của hồ lô Tiểu Kim Cương. Kiếm quang không ngừng trực tiếp chém ở trên người hắn, phát ra những tiếng kim loại va chạm, nhưng hoàn toàn vô dụng. Điều đó tuyệt đối không làm giảm ý chí chiến đấu của hồ lô Tiểu Kim Cương. Hắn càng đánh càng hăng. Hơn nữa đỉnh kiếm khí kia dần dần ép tới gần thân thể. Nắm đấm hoàn toàn không thấy suy giảm.
Nguyễn Tử Lăng nhìn có chút choáng váng, kinh ngạc nói:
Đây là con rối sao?
Hắn vốn cho rằng có cường giả Vũ Đế ra tay, chiến cuộc sẽ trong nháy mắt có thể kết thúc. Nhưng không nghĩ kéo dài lâu như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng Câu Nhật Quang dường như bắt đầu rơi xuống hạ phong.
Câu Tinh Quang cũng có chút choáng váng, nói:
Chắc là con rối? Nhưng. . . Nhưng con rối làm sao có thể gầm lên giận dữ liên tục như vậy được?
Một công tử nói:
Về thuật con rối ta có hiểu một chut. Có đôi khi để làm cho thật một chút, sẽ đem Âm Ba Trận Pháp trộn lẫn vào. Ví dụ như loại con rối hình thú này, đem tiếng kêu của dã thú vương giả vào, có thể càng dọa người hơn. Các ngươi nhìn độ cứng thân thể hắn đi. Đây tuyệt đối là nguyên liệu cửu giai làm thành. Bằng không cho dù là yêu thú cửu giai, cũng không có khả năng nhiều lần kề sát với kiếm khí lại bình yên vô sự như vậy được.
Câu Tinh Quang cả kinh nói:
Lại là nguyên liệu cửu giai. . .
Hắn lau mồ hôi, ngượng ngùng nói:
Tử Lăng công tử, người này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Ta thấy hắn có bảo kiếm, bảo kính. Thậm chí lúc trước hiển hóa ra bảo giáp. Tất cả đều huyền khí cửu giai.
Trong lòng hắn có phần lo lắng không yên. Cho dù là con cháu dòng chính của Khương gia, cũng không có khả năng có loại đãi ngộ xa hoa như vậy.
Nguyễn Tử Lăng nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cũng bối rối không yên. Hắn lại nghĩ tới Khương Nhược Băng cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Nàng dễ dàng đem thân hóa sấm sét truyền ra ngoài như vậy, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có lai lịch lớn hay sao?
Lại nghĩ tới lúc ở trong tửu lâu, Ninh Hàng Phong đối với chiêu thức Lý Vân Tiêu giết chết Trình Vĩnh thực sự nghi ngờ và kiêng kỵ. Vừa nghĩ vậy, hắn lập tức kinh sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn gần như đã có thể kết luận người trước mắt này có lai lịch không nhỏ.
Hắn bỗng nhiên quát lớn:
Câu đại thúc, lúc này lại đi phỏng đoán lai lịch của hắn thì đã muộn rồi. Chuyện đã làm phân nửa. Người này hôm nay hẳn phải chết. Không thể nghi ngờ. Nói thật ra, hắn có lai lịch thế nào, ta cũng không biết. Ta chỉ biết, ngày hôm nay hắn nhất định phải chết. Bằng không ta và đại thúc đều gặp phiền phức.
Sắc mặt Nguyễn Tử Lăng thoáng cái trở nên hòa hoãn, nói:
Câu đại thúc, các ngươi trấn thủ ở Nghê Thạch này cũng hơn mười năm năm tháng. Chuyện này kết thúc, ta tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp triệu hồi các ngươi trở về.
Trong lòng Câu Tinh Quang chấn động, trong mắt cũng hiện ra vẻ ngoan lệ. Hắn cắn răng nói:
Được, không quan tâm hắn có lai lịch thế nào, hôm nay ba huynh đệ Câu gia ta đã cùng Tử Lăng công tử cột vào trên một chiến thuyền.
Một sóng nguyên khí từ trên người hắn bắt đầu nhộn nhạo. Trường bào bay lên. Hắn vừa nói xong, thân ảnh chợt lóe lên. Trong nháy mắt hắn bay đến gần Lý Vân Tiêu. Chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, thoáng cái chém xuống.
Cường giả Vũ Đế ra tay, không nói tiếng nào đã đánh xuống, chỉ mong một đòn tất sát.
Trong lúc Lý Vân Tiêu hoảng sợ phát hiện, không gian xung quanh đã bị Đế Khí của đối phương khóa lại. Uy lực một kiếm này còn cường đại hơn nhiều so với Câu Nhật Quang. Có thể đánh dồng cùng với một đòn của Phách Thiên Hổ kia. Hắn vung bảo kính, cũng hội tụ vạn tia sáng, bắn ra ngoài, muốn chiếu vào mắt đối phương làm đối phương mất phương hướng.
Lý Vân Tiêu hoảng hốt. Thực lực này của Câu Nhật Quang chí ít cũng không kém Mạc Tiểu Xuyên. Nơi đây có chút quỷ dị. Lấy lực lượng thần thức của hắn không ngờ không có cách nào nhận biết được tu vi của mọi người. Mà loại cảm giác quỷ dị này lại đến từ trong đáy sông kia.
Đồng thời, bên trong nước sông cũng có cường giả Vũ Đế ẩn nấp. Vừa rồi lúc rơi vào nếu không phải hắn nhanh chóng đi ra, hẳn đã vùi thân ở phía dưới.
Xem ra vì giết ta, lại bỏ ra không ít vốn liếng.
Tay trái Lý Vân Tiêu lấy ra Mộ Vân Kính, ngăn cản ở trước người.
Ầm.
Kiếm khí trực tiếp chém vào phía trên mặt kính, trong phút chốc chia làm hai đoạn. Hơn phân nửa theo đường cũ phản chấn trở lại. Một nửa trực tiếp xuyên qua thân kính, đi tới trên người Lý Vân Tiêu.
Vào giờ phút này Ma Thiên Khải hiển hóa đi ra, kiếm khí chấn động ở trên khôi giáp, ma khí mây lượn quanh thân chấn động. Ma khí bị xua tan.
Thân thể Lý Vân Tiêu cũng bị thương, khí huyết trong cơ thể không ngừng cuồn cuộn. Một búng máu trào lên cổ họng. Trong miệng là vị tanh của máu.
Cái gì?
Trong lòng Câu Nhật Quang thầm cả kinh, trong phút chốc ra chém lại một kiếm về phía kiếm quang phản chấn trở về, bạo phát ra một ánh sáng cường đại chói mắt, lúc này mới tránh khỏi cảnh tượng bản thân bị kiếm quang gây thương tích.
Đó là cái gương gì vậy? Không ngờ có thể phản chấn công kích?
Ánh mắt Câu Tinh Quang thoáng ngưng tự, lộ vẻ vui mừng, cao giọng nói:
Tam đệ, nhanh chóng giết hắn, đoạt lấy bảo kính và bảo kiếm.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên thâm trầm. Câu Nhật Quang này, còn có người ở trong nước kia, cùng với Câu Tinh Quang đang ở bên cạnh Nguyễn Tử Lăng. Có ít nhất ba gã Vũ Đế đang ẩn nấp ở đây. Hơn nữa thực lực bọn họ đều đặc biệt không tầm thường. Hắn muốn đi, tất nhiên không có người nào ngăn cản được. Nhưng nếu muốn giết ngược lại ba người này, còn là khó khăn càng thêm khó khăn.
Thực lực không tầm thường, nhưng khó thoát khỏi cái chết.
Câu Nhật Quang đơn giản rõ ràng nói tóm tắt phun ra mấy chữ này, trong nháy mắt thân thể chạy như bay tới, lại có kiếm quang chém xuống. Lúc này hắn đã có chút kinh nghiệm, không dám dùng toàn lực, để tránh khỏi bị bảo kính của đối phương phản chấn trở về, tân công khiến mình trở tay không kịp.
Nơi mi tâm của Lý Vân Tiêu chợt lóe lên. Hồ lô Tiểu Kim Cương bay ra, đảo mắt đã biến thành khổng lồ, một quyền đánh ra
Ầm.
Nắm đấm rơi vào phía trên kiếm quang kia, bạo phát ra dư âm cường đại đánh văng ra khắp nơi. Hồ lô Tiểu Kim Cương bị kiếm khí đánh bay ra ngoài. Chỉ là trên nắm tay xuất hiên một khe nứt.
Ngay sau đó hắn hét lớn một tiếng lại phi thân nhào tới. Lần này hắn không thi triển Kim Cương Quyền, mà hai tay không ngừng kéo không trung, giống như người điên. Khắp bầu trời đều là quyền ảnh và tiếng không gian bị phá tan.
Đây là cái gì?
Trong lòng Câu Nhật Quang cả kinh. Khắp bầu trời quyền ảnh kín không kẽ hở. Mỗi đòn đều giống như có một thanh huyền khí cửu giai đánh xuống. Mặc dù không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng đối với hắn, nhưng hắn lại không thể không đỡ. Hắn cũng chợt vung tròn đại kiếm, múa ở quanh thân. Từng kiếm khí chém tới, phá vỡ quyền quang
Rất nhanh, hắn đã áp chế được quyền phong của hồ lô Tiểu Kim Cương. Kiếm quang không ngừng trực tiếp chém ở trên người hắn, phát ra những tiếng kim loại va chạm, nhưng hoàn toàn vô dụng. Điều đó tuyệt đối không làm giảm ý chí chiến đấu của hồ lô Tiểu Kim Cương. Hắn càng đánh càng hăng. Hơn nữa đỉnh kiếm khí kia dần dần ép tới gần thân thể. Nắm đấm hoàn toàn không thấy suy giảm.
Nguyễn Tử Lăng nhìn có chút choáng váng, kinh ngạc nói:
Đây là con rối sao?
Hắn vốn cho rằng có cường giả Vũ Đế ra tay, chiến cuộc sẽ trong nháy mắt có thể kết thúc. Nhưng không nghĩ kéo dài lâu như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng Câu Nhật Quang dường như bắt đầu rơi xuống hạ phong.
Câu Tinh Quang cũng có chút choáng váng, nói:
Chắc là con rối? Nhưng. . . Nhưng con rối làm sao có thể gầm lên giận dữ liên tục như vậy được?
Một công tử nói:
Về thuật con rối ta có hiểu một chut. Có đôi khi để làm cho thật một chút, sẽ đem Âm Ba Trận Pháp trộn lẫn vào. Ví dụ như loại con rối hình thú này, đem tiếng kêu của dã thú vương giả vào, có thể càng dọa người hơn. Các ngươi nhìn độ cứng thân thể hắn đi. Đây tuyệt đối là nguyên liệu cửu giai làm thành. Bằng không cho dù là yêu thú cửu giai, cũng không có khả năng nhiều lần kề sát với kiếm khí lại bình yên vô sự như vậy được.
Câu Tinh Quang cả kinh nói:
Lại là nguyên liệu cửu giai. . .
Hắn lau mồ hôi, ngượng ngùng nói:
Tử Lăng công tử, người này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Ta thấy hắn có bảo kiếm, bảo kính. Thậm chí lúc trước hiển hóa ra bảo giáp. Tất cả đều huyền khí cửu giai.
Trong lòng hắn có phần lo lắng không yên. Cho dù là con cháu dòng chính của Khương gia, cũng không có khả năng có loại đãi ngộ xa hoa như vậy.
Nguyễn Tử Lăng nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cũng bối rối không yên. Hắn lại nghĩ tới Khương Nhược Băng cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Nàng dễ dàng đem thân hóa sấm sét truyền ra ngoài như vậy, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có lai lịch lớn hay sao?
Lại nghĩ tới lúc ở trong tửu lâu, Ninh Hàng Phong đối với chiêu thức Lý Vân Tiêu giết chết Trình Vĩnh thực sự nghi ngờ và kiêng kỵ. Vừa nghĩ vậy, hắn lập tức kinh sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn gần như đã có thể kết luận người trước mắt này có lai lịch không nhỏ.
Hắn bỗng nhiên quát lớn:
Câu đại thúc, lúc này lại đi phỏng đoán lai lịch của hắn thì đã muộn rồi. Chuyện đã làm phân nửa. Người này hôm nay hẳn phải chết. Không thể nghi ngờ. Nói thật ra, hắn có lai lịch thế nào, ta cũng không biết. Ta chỉ biết, ngày hôm nay hắn nhất định phải chết. Bằng không ta và đại thúc đều gặp phiền phức.
Sắc mặt Nguyễn Tử Lăng thoáng cái trở nên hòa hoãn, nói:
Câu đại thúc, các ngươi trấn thủ ở Nghê Thạch này cũng hơn mười năm năm tháng. Chuyện này kết thúc, ta tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp triệu hồi các ngươi trở về.
Trong lòng Câu Tinh Quang chấn động, trong mắt cũng hiện ra vẻ ngoan lệ. Hắn cắn răng nói:
Được, không quan tâm hắn có lai lịch thế nào, hôm nay ba huynh đệ Câu gia ta đã cùng Tử Lăng công tử cột vào trên một chiến thuyền.
Một sóng nguyên khí từ trên người hắn bắt đầu nhộn nhạo. Trường bào bay lên. Hắn vừa nói xong, thân ảnh chợt lóe lên. Trong nháy mắt hắn bay đến gần Lý Vân Tiêu. Chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, thoáng cái chém xuống.
Cường giả Vũ Đế ra tay, không nói tiếng nào đã đánh xuống, chỉ mong một đòn tất sát.
Trong lúc Lý Vân Tiêu hoảng sợ phát hiện, không gian xung quanh đã bị Đế Khí của đối phương khóa lại. Uy lực một kiếm này còn cường đại hơn nhiều so với Câu Nhật Quang. Có thể đánh dồng cùng với một đòn của Phách Thiên Hổ kia. Hắn vung bảo kính, cũng hội tụ vạn tia sáng, bắn ra ngoài, muốn chiếu vào mắt đối phương làm đối phương mất phương hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.