Chương 1418: Đánh cuộc. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1417: Đánh cuộc. (1)
Làm càn.
Nam tử bạo giận lên, quát lớn:
Có giỏi thì cùng ta tỷ thí, ký giấy sinh tử.
Hắn lần này hét lớn, lập tức rước lấy không ít ánh mắt, mọi người ở ngoài giao dịch thấy có cãi vã đều cực kỳ mừng rỡ nhìn xem.
Không gian thi đấu được thiết lập ở lầu hai đại sảnh giao dịch, tuy rằng ở tầng hai, nhưng lại một không gian vô hạn độc lập, trừ phi đánh vỡ cấm chế, phá vỡ không gian, nếu không tất cả công kích bên trong cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài.
Ngay trong một phòng khách quý ở tầng thứ hai, vài thân ảnh đang đi xuyên qua vách tường thủy tinh đơn hương, nhìn qua xung đột giữa Lý Vân Tiêu và nam tử khôi ngô ở bên dưới.
Trong đó một gã nam tử diện mạo thanh tú, đầu lại đầy tóc bạc rũ trên vai, thần sắc một mảnh lạnh nhạt, im im lặng lặng nhìn qua bên dưới.
Phong Hoa, ngươi cảm thấy Lý Vân Tiêu này thế nào?
Bên người một gã lão giả áo vàng, dáng người thấp bé, hơi có chút mập mạp, vẻ mặt cười nhạt nhìn qua nam tử tóc bạc này.
Trong mắt nam tử tóc bạc xẹt qua một tia tinh mang, chậm rãi mở miệng nói:
Không biết.
Lão giả cười ha ha nói:
Ngươi vẫn luôn cẩn thận như thế a. Lý Vân Tiêu này chẳng qua chỉ là Võ Tôn bát tinh thôi, nào giống như truyền thuyết chứ, cũng không biết hắn có thể kiên trì mấy chiêu trong tay Phong Tuấn nữa.
Mấy chiêu?
Một nam tử áo bào bạc bên người mỉm cười, nói khẽ:
Thế gia lánh đời các ngươi vẫn coi trời bằng vung như vậy ah, tiểu tử này là Khương thành chủ chính miệng nói là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, chẳng lẽ ánh mắt Khương thành chủ các ngươi cũng không tin sao?
Ha ha, Khương Sở Nhiên? Người bảy đại thế lực lớn mỗi người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thực lực cũng chỉ bình thường, lại tự cho mình cực cao. Chắc là tiêu chuẩn của Lý Vân Tiêu này vượt ra khỏi đệ tử trẻ tuổi thành Hồng Nguyệt bọn hắn, bởi vậy mới phong làm nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, thật sự là làm trò cười cho người trong nghề, cười chết người rồi, ha ha
Mục Hoằng không chút kiêng nể cười ha hả, trong mắt lộ vẻ mỉa mai không chút che dấu, nói:
Thiên tài như vậy, trong đám thế gia lánh đời chúng ta, thật sự quá nhiều a!
Nam tử áo bào bạc cũng không cãi lại, đứng chắp tay, khẽ cười nói:
Đã như vậy, không bằng chúng ta đánh cuộc, đánh cuộc xem Lý Vân Tiêu và Mục Phong Tuấn, ai thắng ai thua.
Hừ, chẳng lẽ Thiên Vận trưởng lão muốn áp Phong Tuấn thắng?
Mục Hoằng vẻ mặt giễu cợt.
Ung Thiên Vận cười to không thôi, nói:
Ta đương nhiên áp Lý Vân Tiêu rồi.
Ah? Vậy không biết tiền đặt cược là gì?
Mục Hoằng cười lạnh nói:
Giữa ta và ngươi, cũng không thể lấy ra mấy trăm nguyên thạch được a?
Hắn đối với Mục Phong Tuấn cực kỳ có lòng tin.
Ung Thiên Vận nhìn hắn một cái, nói:
Tiền đặt cược tùy cho các ngươi mở, chỉ cần ta cá được thì đều được.
Sắc mặt Mục Hoằng biến hóa, hồ nghi nói:
Lời ấy là thật sao? Chẳng lẽ Thiên Vận trưởng lão từng thấy qua thực lực chân thật của Lý Vân Tiêu rồi sao?
Ung Thiên Vận lắc đầu, nói:
Không có, nhưng nghe qua danh tiếng người này, không thể tưởng được vậy mà quật khởi nhanh như vậy. Ta sở dĩ dám đánh bạc, là vì ta tin tưởng ánh mắt Khương Sở Nhiên.
Mục Hoằng trầm ngâm một hồi, không khỏi nhìn Lý Vân Tiêu thêm vài lần, nếu nói Lý Vân Tiêu có thể thắng Mục Phong Tuấn hắn không tin, nhưng một khi liên quan đến tiền đặt cược, thì không thể không thận trọng được.
Ung Thiên Vận cười rộ lên, nói:
Trong số vật phẩm mà lần này quý phái giao dịch với Hóa Thần Hải ta có một loại tài liệu cửu cấp Hồn Nha, ta muốn mười cân.
Mười cân Hồn Nha?
Mục Hoằng lại càng hoảng sợ, sắc mặt cũng thay đổi, nói:
Mười cân nhiều quá, nhiều nhất năm lượng thôi
Mục Phong Hoa một mực yên lặng không lên tiếng cũng đổi sắc, có phần có thâm ý nhìn thoáng qua Ung Thiên Vận.
Ung Thiên Vận cười nói:
Ngươi và ta, coi như là tồn tại đỉnh cấp trên đại lục rồi, tiền đặt cược nếu không được mười cân Hồn Nha, ngươi lại không biết xấu hổ lấy ra sao?
Mục Hoằng hừ một tiếng, nói:
Hồn Nha Mục gia ta hàng năm thu được cũng chỉ có một hai lượng, xuất ra mười cân để đánh cuộc, vạn nhất thua ta tất nhiên sẽ bị gia chủ một trượng đánh chết.
Ung Thiên Vận khẽ cười nói:
Nói cho cùng, vẫn là Hoằng trưởng lão không có tự tin ah.
Mục Hoằng phất tay ngắt lời nói:
Không cần kích ta, nếu Phong Hoa ra tràng, ta liền dám đánh bạc mười cân Hồn Nha với ngươi, tuy rằng ta đã cho rằng Phong Tuấn cũng có thể thắng, nhưng dù sao phong hiểm vẫn phải có, ta có thể đánh bạc một cân Hồn Nha.
Ung Thiên Vận thoáng trầm ngâm, đáp:
Tốt, vậy liền một cân.
Mục Hoằng lạnh lùng nói:
Bên ta ra một cân Hồn Nha, vậy Thiên Vận trưởng lão nên ra tiền đặt cược thế nào đây?
Ung Thiên Vận mỉm cười nói:
Ta sẽ hào phóng một chút, năm lượng Thiên Chiếu Khuyết Kim.
Thiên Chiếu Khuyết Kim
Mục Hoằng trong lòng cả kinh, lộ ra vẻ mừng như điên ra, tựa hồ sợ đối phương đổi ý vậy, lập tức cười to nói:
Ha ha, Thiên Vận trưởng lão quả nhiên sảng khoái, Hóa Thần Hải quả nhiên tài đại khí thô ah
Hắn lộ ra vẻ cực kỳ cao hứng, Mục gia thiếu hụt chính là loại tài liệu trân phảm tuyệt thế này, năm lượng Thiên Chiếu Khuyết Kim, đủ để tạo ra một thanh huyết khí cửu giai thượng phẩm rồi, hơn nữa dùng vào huyền khí sẵn có để thăng cấp, cũng có thể gia tăng uy lực cực lớn, giá trị còn hơn xa một cân Hồn Nha.
Mục Phong Hoa so sánh với Mục Hoằng thì tỉnh táo hơn nhiều, bình tĩnh nói:
Thiên Vận trưởng lão ra giá lớn như vậy, hiển nhiên là cực kỳ tin tưởng vào phần thắng của Lý Vân Tiêu.
Ha ha.
Ung Thiên Vận lạnh nhạt cười nói:
Kỳ thật ta cũng rất tò mò, tu vị Võ Tôn làm sao có thể khắc chế Cửu Thiên Đế Khí được? Nhưng Khương Sở Nhiên ta hiểu rất rõ, là người làm việc phi thường ổn trọng cẩn thận, chưa bao giờ nói lung tung, cũng chưa bao giờ làm việc loạn. Thành Hồng Nguyệt những năm gần đây kinh doanh bất ôn bất hỏa, ổn trọng có tiến, cho nên chuyện hắn nói, ta là thập phần tin tưởng.
Mục Phong Hoa nhẹ gật đầu, nói:
Bát hoang cảnh Võ Tôn muốn ứng đối Cửu Thiên Đế Khí cũng không phải không có cách, nhưng Phong Tuấn cũng không phải cường giả bình thường a!
Mỏi mắt mong chờ.
Ung Thiên Vận cười nhạt một tiếng, trong mắt lại lóe ra tinh mang, tựa hồ như có điều suy nghĩ.
Lý Vân Tiêu căn bản không biết mình đã trở thành công cụ kiếm tiền của người khcá, nếu biết thì nhất định sẽ xảo trá một phen. Giờ hắn đã đi theo Mục Phong Tuấn đến lầu hai đại sảnh giao dịch, vậy mà có không ít người ở đó.
Ở chính giữa là một trận pháp to lớn, trên đó treo một cái màn nước, bên trong chiếu hai võ giả đang chém giết, chiêu chiêu ngoan lệ, tựa hồ có thâm cừu đại hận, hơn nữa tất cả mọi người đều cười cười nói nói, xem cực kỳ vui vẻ.
Hai đạo nhân ảnh trong màn nước đều có tu vị Võ Tôn đỉnh cao, hai người đứng trong một phương không gian độc lập đen kịt.
Làm càn.
Nam tử bạo giận lên, quát lớn:
Có giỏi thì cùng ta tỷ thí, ký giấy sinh tử.
Hắn lần này hét lớn, lập tức rước lấy không ít ánh mắt, mọi người ở ngoài giao dịch thấy có cãi vã đều cực kỳ mừng rỡ nhìn xem.
Không gian thi đấu được thiết lập ở lầu hai đại sảnh giao dịch, tuy rằng ở tầng hai, nhưng lại một không gian vô hạn độc lập, trừ phi đánh vỡ cấm chế, phá vỡ không gian, nếu không tất cả công kích bên trong cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài.
Ngay trong một phòng khách quý ở tầng thứ hai, vài thân ảnh đang đi xuyên qua vách tường thủy tinh đơn hương, nhìn qua xung đột giữa Lý Vân Tiêu và nam tử khôi ngô ở bên dưới.
Trong đó một gã nam tử diện mạo thanh tú, đầu lại đầy tóc bạc rũ trên vai, thần sắc một mảnh lạnh nhạt, im im lặng lặng nhìn qua bên dưới.
Phong Hoa, ngươi cảm thấy Lý Vân Tiêu này thế nào?
Bên người một gã lão giả áo vàng, dáng người thấp bé, hơi có chút mập mạp, vẻ mặt cười nhạt nhìn qua nam tử tóc bạc này.
Trong mắt nam tử tóc bạc xẹt qua một tia tinh mang, chậm rãi mở miệng nói:
Không biết.
Lão giả cười ha ha nói:
Ngươi vẫn luôn cẩn thận như thế a. Lý Vân Tiêu này chẳng qua chỉ là Võ Tôn bát tinh thôi, nào giống như truyền thuyết chứ, cũng không biết hắn có thể kiên trì mấy chiêu trong tay Phong Tuấn nữa.
Mấy chiêu?
Một nam tử áo bào bạc bên người mỉm cười, nói khẽ:
Thế gia lánh đời các ngươi vẫn coi trời bằng vung như vậy ah, tiểu tử này là Khương thành chủ chính miệng nói là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, chẳng lẽ ánh mắt Khương thành chủ các ngươi cũng không tin sao?
Ha ha, Khương Sở Nhiên? Người bảy đại thế lực lớn mỗi người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thực lực cũng chỉ bình thường, lại tự cho mình cực cao. Chắc là tiêu chuẩn của Lý Vân Tiêu này vượt ra khỏi đệ tử trẻ tuổi thành Hồng Nguyệt bọn hắn, bởi vậy mới phong làm nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, thật sự là làm trò cười cho người trong nghề, cười chết người rồi, ha ha
Mục Hoằng không chút kiêng nể cười ha hả, trong mắt lộ vẻ mỉa mai không chút che dấu, nói:
Thiên tài như vậy, trong đám thế gia lánh đời chúng ta, thật sự quá nhiều a!
Nam tử áo bào bạc cũng không cãi lại, đứng chắp tay, khẽ cười nói:
Đã như vậy, không bằng chúng ta đánh cuộc, đánh cuộc xem Lý Vân Tiêu và Mục Phong Tuấn, ai thắng ai thua.
Hừ, chẳng lẽ Thiên Vận trưởng lão muốn áp Phong Tuấn thắng?
Mục Hoằng vẻ mặt giễu cợt.
Ung Thiên Vận cười to không thôi, nói:
Ta đương nhiên áp Lý Vân Tiêu rồi.
Ah? Vậy không biết tiền đặt cược là gì?
Mục Hoằng cười lạnh nói:
Giữa ta và ngươi, cũng không thể lấy ra mấy trăm nguyên thạch được a?
Hắn đối với Mục Phong Tuấn cực kỳ có lòng tin.
Ung Thiên Vận nhìn hắn một cái, nói:
Tiền đặt cược tùy cho các ngươi mở, chỉ cần ta cá được thì đều được.
Sắc mặt Mục Hoằng biến hóa, hồ nghi nói:
Lời ấy là thật sao? Chẳng lẽ Thiên Vận trưởng lão từng thấy qua thực lực chân thật của Lý Vân Tiêu rồi sao?
Ung Thiên Vận lắc đầu, nói:
Không có, nhưng nghe qua danh tiếng người này, không thể tưởng được vậy mà quật khởi nhanh như vậy. Ta sở dĩ dám đánh bạc, là vì ta tin tưởng ánh mắt Khương Sở Nhiên.
Mục Hoằng trầm ngâm một hồi, không khỏi nhìn Lý Vân Tiêu thêm vài lần, nếu nói Lý Vân Tiêu có thể thắng Mục Phong Tuấn hắn không tin, nhưng một khi liên quan đến tiền đặt cược, thì không thể không thận trọng được.
Ung Thiên Vận cười rộ lên, nói:
Trong số vật phẩm mà lần này quý phái giao dịch với Hóa Thần Hải ta có một loại tài liệu cửu cấp Hồn Nha, ta muốn mười cân.
Mười cân Hồn Nha?
Mục Hoằng lại càng hoảng sợ, sắc mặt cũng thay đổi, nói:
Mười cân nhiều quá, nhiều nhất năm lượng thôi
Mục Phong Hoa một mực yên lặng không lên tiếng cũng đổi sắc, có phần có thâm ý nhìn thoáng qua Ung Thiên Vận.
Ung Thiên Vận cười nói:
Ngươi và ta, coi như là tồn tại đỉnh cấp trên đại lục rồi, tiền đặt cược nếu không được mười cân Hồn Nha, ngươi lại không biết xấu hổ lấy ra sao?
Mục Hoằng hừ một tiếng, nói:
Hồn Nha Mục gia ta hàng năm thu được cũng chỉ có một hai lượng, xuất ra mười cân để đánh cuộc, vạn nhất thua ta tất nhiên sẽ bị gia chủ một trượng đánh chết.
Ung Thiên Vận khẽ cười nói:
Nói cho cùng, vẫn là Hoằng trưởng lão không có tự tin ah.
Mục Hoằng phất tay ngắt lời nói:
Không cần kích ta, nếu Phong Hoa ra tràng, ta liền dám đánh bạc mười cân Hồn Nha với ngươi, tuy rằng ta đã cho rằng Phong Tuấn cũng có thể thắng, nhưng dù sao phong hiểm vẫn phải có, ta có thể đánh bạc một cân Hồn Nha.
Ung Thiên Vận thoáng trầm ngâm, đáp:
Tốt, vậy liền một cân.
Mục Hoằng lạnh lùng nói:
Bên ta ra một cân Hồn Nha, vậy Thiên Vận trưởng lão nên ra tiền đặt cược thế nào đây?
Ung Thiên Vận mỉm cười nói:
Ta sẽ hào phóng một chút, năm lượng Thiên Chiếu Khuyết Kim.
Thiên Chiếu Khuyết Kim
Mục Hoằng trong lòng cả kinh, lộ ra vẻ mừng như điên ra, tựa hồ sợ đối phương đổi ý vậy, lập tức cười to nói:
Ha ha, Thiên Vận trưởng lão quả nhiên sảng khoái, Hóa Thần Hải quả nhiên tài đại khí thô ah
Hắn lộ ra vẻ cực kỳ cao hứng, Mục gia thiếu hụt chính là loại tài liệu trân phảm tuyệt thế này, năm lượng Thiên Chiếu Khuyết Kim, đủ để tạo ra một thanh huyết khí cửu giai thượng phẩm rồi, hơn nữa dùng vào huyền khí sẵn có để thăng cấp, cũng có thể gia tăng uy lực cực lớn, giá trị còn hơn xa một cân Hồn Nha.
Mục Phong Hoa so sánh với Mục Hoằng thì tỉnh táo hơn nhiều, bình tĩnh nói:
Thiên Vận trưởng lão ra giá lớn như vậy, hiển nhiên là cực kỳ tin tưởng vào phần thắng của Lý Vân Tiêu.
Ha ha.
Ung Thiên Vận lạnh nhạt cười nói:
Kỳ thật ta cũng rất tò mò, tu vị Võ Tôn làm sao có thể khắc chế Cửu Thiên Đế Khí được? Nhưng Khương Sở Nhiên ta hiểu rất rõ, là người làm việc phi thường ổn trọng cẩn thận, chưa bao giờ nói lung tung, cũng chưa bao giờ làm việc loạn. Thành Hồng Nguyệt những năm gần đây kinh doanh bất ôn bất hỏa, ổn trọng có tiến, cho nên chuyện hắn nói, ta là thập phần tin tưởng.
Mục Phong Hoa nhẹ gật đầu, nói:
Bát hoang cảnh Võ Tôn muốn ứng đối Cửu Thiên Đế Khí cũng không phải không có cách, nhưng Phong Tuấn cũng không phải cường giả bình thường a!
Mỏi mắt mong chờ.
Ung Thiên Vận cười nhạt một tiếng, trong mắt lại lóe ra tinh mang, tựa hồ như có điều suy nghĩ.
Lý Vân Tiêu căn bản không biết mình đã trở thành công cụ kiếm tiền của người khcá, nếu biết thì nhất định sẽ xảo trá một phen. Giờ hắn đã đi theo Mục Phong Tuấn đến lầu hai đại sảnh giao dịch, vậy mà có không ít người ở đó.
Ở chính giữa là một trận pháp to lớn, trên đó treo một cái màn nước, bên trong chiếu hai võ giả đang chém giết, chiêu chiêu ngoan lệ, tựa hồ có thâm cừu đại hận, hơn nữa tất cả mọi người đều cười cười nói nói, xem cực kỳ vui vẻ.
Hai đạo nhân ảnh trong màn nước đều có tu vị Võ Tôn đỉnh cao, hai người đứng trong một phương không gian độc lập đen kịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.