Chương 2789: Đảo Đại Luân (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
04/12/2016
Trên đảo dường như không có phòng ngự gì, quả cầu lửa rớt xuống một góc đảo, bắn lên lửa ngập trời nhưng rất nhanh bị dập tắt.
Đám người Lý Vân Tiêu ở trong kết giới phòng ngự nên không bị ảnh hưởng gì, chỉ thấy hơi rung.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Ta nhớ phòng ngự của đảo này rất mạnh, tại sao cơ khôi di động có thể trực tiếp đáp xuống và còn gây ra tiếng động lớn như vậy?
Mục Trang nghi hoặc hỏi:
- Vân thiếu gia từng đến đảo này?
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
- Từng tới.
Lý Vân Tiêu im lặng không nói tiếp.
Mục Trang thầm nghi ngờ, đáp:
- Phòng ngự trên đảo đúng là rất mạnh, do Thiên Tiệm Nhai phái người trực tiếp khống chế. Dù sao là trạm trung chuyển lớn nhất trong toàn tông môn ẩn thế, không thể có chút sơ sẩy. Nhưng khi cơ khôi di động ra khỏi đường hầm đã liên lạc với thủ vệ trên đảo, nên họ mở phòng ngự ra cho chúng ta đáp xuống.
Lý Vân Tiêu hiểu ra:
- Thì ra là vậy.
Mục Chinh cười nói:
- Tuy đảo Đại Luân lớn nhưng tấc đất như vàng, khu vực đáp này là chỗ thuộc về Mục gia ta, mỗi năm phải cung phụng ba mươi ức trung phẩm nguyên thạch tiền thuê.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Nhiều vậy? Chỉ đưa ra địa bàn đảo Đại Luân chẳng phải là Thiên Tiệm Nhai phú khả địch quốc rồi?
Đưa mắt nhìn nguyên hòn đảo rộng cỡ mấy vạn mẫu.
Mục Chinh cười nói:
- Ha ha ha, không phải tất cả tông môn đều thuê đất. Thu nhập chủ yếu trên đảo Đại Luân vẫn dựa vào phí truyền tống, điểm tốt của việc thuê đất là miễn phí truyền tống.
Cơ khôi di động đứng dậy từ mặt đất, giang hai chân tiến lên trước, đi tới nơi khác trên đảo Đại Luân.
Lý Vân Tiêu khuếch tán thần thức bao tùm nguyên hòn đảo. Đảo Đại Luân rải rác hàng ngàn trận pháp, mấy chục vạn người tới lui.
Số lượng tông môn ẩn thế nhiều hơn Lý Vân Tiêu dự đoán, cũng cỡ nửa vực đại lục Thiên Vũ.
Cơ khôi di động rất nhanh đến trước một giết người to lớn đủ chứa thân hình khổng lồ của nó.
Trước trận có khoảng mười hộ vệ đang vội vàng bày nguyên thạch.
Một người cao giọng quát:
- Nhanh lên đi, là người Mục gia, đi đảo La Phù!
Cơ khôi di động đã bước vào giữa trận pháp.
Người chỉ huy lớn tiếng hét:
- Mục đích, đảo La Phù, chi phí là chín ngàn năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch.
Tiếng nói dứt, trận pháp to lớn phát ra ánh sáng trắng nuốt lấy cơ khôi di động biến mất trên đảo Đại Luân.
Cảnh tượng quanh Lý Vân Tiêu thay đổi, lại tiến vào đường hầm không gian.
Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:
- Chẳng phải bảo thuê đất sẽ miễn phí truyền tống sao?tại sao còn muốn hơn chín ngàn vạn phí dụng?
Mục Chinh giải thích nói:
- Phí đó là phí tiêu hao năng lượng truyền tống, phi quản lý giết người, phí kiến thiết đảo Đại Luân, phí phụ truyền tống vật vượt qua tiêu chuẩn giá trị. Chúng ta đi đường chuyên dụng không cần xếp hạng nên có cả phí đường riêng.
Lý Vân Tiêu:
- . . .
Lần này tốc độ truyền tống rất nhanh, không lâu sau đã vào khu vực biển đảo La Phù. Mảng lớn lục địa hiện ra, là đảo to nhất trước giờ Lý Vân Tiêu được thấy. Nhưng một mảnh hoang vắng, không có bất cứ cây cối sinh linh.
Trên đảo khắp nơi là kỳ nham quái thạch, khe núi trụi lủi nhấp nhô, thoạt trông cao thấp không bằng phẳng, liên miên kéo dài.
Có mấy trăm bóng người đã đứng trên đảo, khá nhiều môn phái kéo đến.
Cơ khôi di động vừa xuất hiện liền hấp dẫn mọi người chú ý.
Nhiều người kinh kêu:
- Là Mục gia!
Đám đông trên đảo tản ra như đàn kiến, sợ bị quả cầu lửa to Mục gia ngộ thương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quả cầu lửa to đáp xuống đất, biến về hình dạng cơ khôi di động, thùng thùng đi sang một bên.
Cơ khôi di động tràn đầy bá khí nhưng không ai dám nói gì.
Trong đám người vang lên nhiều tiếng kinh kêu:
- Là Mục Trang chủ Mục gia, đích thân hắn đến!
- Vũ quyết lần này liên quan quá lớn, các đại thế lực không dám lơ là. Chưởng môn Huyết Nha cung, Đan Dương tông cũng đích thân đến.
Có người khinh thường nói:
- Xì, hai tiểu môn tiểu phái làm sao so sánh với Mục gia được?
Người khinh thường đó vẻ mặt trào phúng chợt rùng mình, cảm giác như bị rắn độc theo dõi, vội vàng quay đầu đi.
Hơn mười người áo đen đứng phía sau, mỗi người mặc áo thêu con quạ đỏ to lớn, lạnh băng trừng người kia.
Người đó sợ hãi run cầm cập, răng va vào nhau.
Cung chủ Huyết Nha cung, Mi Hoành khuôn mặt âm trầm từng bước một đi tới:
- Vị bằng hữu này dường như rất hiểu Huyết Nha cung chúng ta, qua đi, chúng ta nói chuyện chơi đi.
Hơn mười người theo sau Mi Hoành, khí thế cường đại như núi cao đè ép. Vũ giả đứng cạnh người kia đều biến sắc mặt bay ra xa, khu đất trống chỉ còn một mình người đó.
Người đó sợ hãi run rẩy, mếu máo:
- Ta . . . Ta . . . Ta sai rồi.
Người đó biết không thể may mắn thoát khỏi, bỗng nhiên cắn răng hóa thành độn quang phi trốn.
Mi Hoành giơ tay lên bắn ra một luôàng huyết quang, trên bầu trời có tiếng quạ kêu ‘oa’.
Người kia bị huyết quang đánh trúng, kêu thảm một tiếng thân thể nổ tung, nổ thành một đoàn huyết vụ rơi từ trên trời xuống.
Mi Hoành hừ lạnh một tiếng:
- Tuy Huyết Nha cung ta là tiểu môn tiểu phái, nhưng không thích kẻ xa lạ lắm miệng!
Giết người xong Mi Hoành biến thành luồng sáng bay hướng cơ khôi di động.
Mấy luồng sáng khác cũng bay theo, tổng cộng bốn người đáp xuống trước lâu vũ, xin bái kiến Mục Trang.
Gồm có Sài Tuấn của Đan Dương tông, Dương Thiên Bằng của Phần Nguyệt tông, Thang Huy Dạ của Phi Long tông, Mi Hoành của Huyết Nha cung. Bốn người đều là chủ một phái, hiện tại cung kính đứng trước mặt Mục Trang.
- Kính chào Mục Trang đại nhân!
Mục Trang mỉm cười nói:
- Chỉ có bốn phái các người đến đây sao? Xem ra ta tới khá sớm.
Trừ bốn phái ra trên đảo toàn là tán tu ẩn cư ở hải ngoại, vì linh khí hải ngoại hơn xa đại lục nên có nhiều tán tu hơn.
Tuy bọn họ không được ích lợi gì nhưng quan sát vũ quyết, tham gia thịnh hội cũng là kinh nghiệm hiếm có.
Sài Tuấn cười nói:
- Còn có Tử Viêm cung, Thiên Vương cung, bọn họ thuộc người Địa Minh, hơn phân nửa sẽ không đi cùng chúng ta.
Mục Trang gật đầu, nói:
- Các vị chuẩn bị cho vũ quyết thế nào rồi?
Bốn người nhìn nhau, cười khổ.
Dương Thiên Bằng nói:
- Chúng ta chỉ làm nền.
Mục Trang nói:
- Vũ quyết tổng cộng ra mười hai danh ngạch, dù là đi Vĩnh Sinh chi giới hay bí tàng Chân Long đều có hậu đãi. Với lực lượng bốn phái các ngươi muốn vào mười hai hạng đầu không khó khăn gì.
Trong mắt bốn người lóe tia chiến ý, dù không bắt mắt nhưng Lý Vân Tiêu dễ dàng bắt được. Xem ra bốn phái quyết tâm trùng kích mười hạng đầu.
Mắt Mi Hoành đảo tròn nhìn Mục Phong Hoa đứng trong đám người, cười hỏi:
- Không biết Phong Hoa công tử chuẩn bị như thế nào? Có mấy phần nắm chắc đoạt giải quán quân?
Mục Phong Hoa biến sắc mặt, im lặng.
Mục Trang cười nói:
- Lần này người xuất chiến không phải Phong Hoa.
- Cái gì?
Bốn người giật mình, ánh mắt khó hiểu quét qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Vân Tiêu. Chỉ có tuổi tác, khí chất của Lý Vân Tiêu phù hợp yêu cầu vũ quyết, nhưng khuôn mặt rất xa lạ.
Đám người Lý Vân Tiêu ở trong kết giới phòng ngự nên không bị ảnh hưởng gì, chỉ thấy hơi rung.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Ta nhớ phòng ngự của đảo này rất mạnh, tại sao cơ khôi di động có thể trực tiếp đáp xuống và còn gây ra tiếng động lớn như vậy?
Mục Trang nghi hoặc hỏi:
- Vân thiếu gia từng đến đảo này?
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
- Từng tới.
Lý Vân Tiêu im lặng không nói tiếp.
Mục Trang thầm nghi ngờ, đáp:
- Phòng ngự trên đảo đúng là rất mạnh, do Thiên Tiệm Nhai phái người trực tiếp khống chế. Dù sao là trạm trung chuyển lớn nhất trong toàn tông môn ẩn thế, không thể có chút sơ sẩy. Nhưng khi cơ khôi di động ra khỏi đường hầm đã liên lạc với thủ vệ trên đảo, nên họ mở phòng ngự ra cho chúng ta đáp xuống.
Lý Vân Tiêu hiểu ra:
- Thì ra là vậy.
Mục Chinh cười nói:
- Tuy đảo Đại Luân lớn nhưng tấc đất như vàng, khu vực đáp này là chỗ thuộc về Mục gia ta, mỗi năm phải cung phụng ba mươi ức trung phẩm nguyên thạch tiền thuê.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Nhiều vậy? Chỉ đưa ra địa bàn đảo Đại Luân chẳng phải là Thiên Tiệm Nhai phú khả địch quốc rồi?
Đưa mắt nhìn nguyên hòn đảo rộng cỡ mấy vạn mẫu.
Mục Chinh cười nói:
- Ha ha ha, không phải tất cả tông môn đều thuê đất. Thu nhập chủ yếu trên đảo Đại Luân vẫn dựa vào phí truyền tống, điểm tốt của việc thuê đất là miễn phí truyền tống.
Cơ khôi di động đứng dậy từ mặt đất, giang hai chân tiến lên trước, đi tới nơi khác trên đảo Đại Luân.
Lý Vân Tiêu khuếch tán thần thức bao tùm nguyên hòn đảo. Đảo Đại Luân rải rác hàng ngàn trận pháp, mấy chục vạn người tới lui.
Số lượng tông môn ẩn thế nhiều hơn Lý Vân Tiêu dự đoán, cũng cỡ nửa vực đại lục Thiên Vũ.
Cơ khôi di động rất nhanh đến trước một giết người to lớn đủ chứa thân hình khổng lồ của nó.
Trước trận có khoảng mười hộ vệ đang vội vàng bày nguyên thạch.
Một người cao giọng quát:
- Nhanh lên đi, là người Mục gia, đi đảo La Phù!
Cơ khôi di động đã bước vào giữa trận pháp.
Người chỉ huy lớn tiếng hét:
- Mục đích, đảo La Phù, chi phí là chín ngàn năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch.
Tiếng nói dứt, trận pháp to lớn phát ra ánh sáng trắng nuốt lấy cơ khôi di động biến mất trên đảo Đại Luân.
Cảnh tượng quanh Lý Vân Tiêu thay đổi, lại tiến vào đường hầm không gian.
Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:
- Chẳng phải bảo thuê đất sẽ miễn phí truyền tống sao?tại sao còn muốn hơn chín ngàn vạn phí dụng?
Mục Chinh giải thích nói:
- Phí đó là phí tiêu hao năng lượng truyền tống, phi quản lý giết người, phí kiến thiết đảo Đại Luân, phí phụ truyền tống vật vượt qua tiêu chuẩn giá trị. Chúng ta đi đường chuyên dụng không cần xếp hạng nên có cả phí đường riêng.
Lý Vân Tiêu:
- . . .
Lần này tốc độ truyền tống rất nhanh, không lâu sau đã vào khu vực biển đảo La Phù. Mảng lớn lục địa hiện ra, là đảo to nhất trước giờ Lý Vân Tiêu được thấy. Nhưng một mảnh hoang vắng, không có bất cứ cây cối sinh linh.
Trên đảo khắp nơi là kỳ nham quái thạch, khe núi trụi lủi nhấp nhô, thoạt trông cao thấp không bằng phẳng, liên miên kéo dài.
Có mấy trăm bóng người đã đứng trên đảo, khá nhiều môn phái kéo đến.
Cơ khôi di động vừa xuất hiện liền hấp dẫn mọi người chú ý.
Nhiều người kinh kêu:
- Là Mục gia!
Đám đông trên đảo tản ra như đàn kiến, sợ bị quả cầu lửa to Mục gia ngộ thương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quả cầu lửa to đáp xuống đất, biến về hình dạng cơ khôi di động, thùng thùng đi sang một bên.
Cơ khôi di động tràn đầy bá khí nhưng không ai dám nói gì.
Trong đám người vang lên nhiều tiếng kinh kêu:
- Là Mục Trang chủ Mục gia, đích thân hắn đến!
- Vũ quyết lần này liên quan quá lớn, các đại thế lực không dám lơ là. Chưởng môn Huyết Nha cung, Đan Dương tông cũng đích thân đến.
Có người khinh thường nói:
- Xì, hai tiểu môn tiểu phái làm sao so sánh với Mục gia được?
Người khinh thường đó vẻ mặt trào phúng chợt rùng mình, cảm giác như bị rắn độc theo dõi, vội vàng quay đầu đi.
Hơn mười người áo đen đứng phía sau, mỗi người mặc áo thêu con quạ đỏ to lớn, lạnh băng trừng người kia.
Người đó sợ hãi run cầm cập, răng va vào nhau.
Cung chủ Huyết Nha cung, Mi Hoành khuôn mặt âm trầm từng bước một đi tới:
- Vị bằng hữu này dường như rất hiểu Huyết Nha cung chúng ta, qua đi, chúng ta nói chuyện chơi đi.
Hơn mười người theo sau Mi Hoành, khí thế cường đại như núi cao đè ép. Vũ giả đứng cạnh người kia đều biến sắc mặt bay ra xa, khu đất trống chỉ còn một mình người đó.
Người đó sợ hãi run rẩy, mếu máo:
- Ta . . . Ta . . . Ta sai rồi.
Người đó biết không thể may mắn thoát khỏi, bỗng nhiên cắn răng hóa thành độn quang phi trốn.
Mi Hoành giơ tay lên bắn ra một luôàng huyết quang, trên bầu trời có tiếng quạ kêu ‘oa’.
Người kia bị huyết quang đánh trúng, kêu thảm một tiếng thân thể nổ tung, nổ thành một đoàn huyết vụ rơi từ trên trời xuống.
Mi Hoành hừ lạnh một tiếng:
- Tuy Huyết Nha cung ta là tiểu môn tiểu phái, nhưng không thích kẻ xa lạ lắm miệng!
Giết người xong Mi Hoành biến thành luồng sáng bay hướng cơ khôi di động.
Mấy luồng sáng khác cũng bay theo, tổng cộng bốn người đáp xuống trước lâu vũ, xin bái kiến Mục Trang.
Gồm có Sài Tuấn của Đan Dương tông, Dương Thiên Bằng của Phần Nguyệt tông, Thang Huy Dạ của Phi Long tông, Mi Hoành của Huyết Nha cung. Bốn người đều là chủ một phái, hiện tại cung kính đứng trước mặt Mục Trang.
- Kính chào Mục Trang đại nhân!
Mục Trang mỉm cười nói:
- Chỉ có bốn phái các người đến đây sao? Xem ra ta tới khá sớm.
Trừ bốn phái ra trên đảo toàn là tán tu ẩn cư ở hải ngoại, vì linh khí hải ngoại hơn xa đại lục nên có nhiều tán tu hơn.
Tuy bọn họ không được ích lợi gì nhưng quan sát vũ quyết, tham gia thịnh hội cũng là kinh nghiệm hiếm có.
Sài Tuấn cười nói:
- Còn có Tử Viêm cung, Thiên Vương cung, bọn họ thuộc người Địa Minh, hơn phân nửa sẽ không đi cùng chúng ta.
Mục Trang gật đầu, nói:
- Các vị chuẩn bị cho vũ quyết thế nào rồi?
Bốn người nhìn nhau, cười khổ.
Dương Thiên Bằng nói:
- Chúng ta chỉ làm nền.
Mục Trang nói:
- Vũ quyết tổng cộng ra mười hai danh ngạch, dù là đi Vĩnh Sinh chi giới hay bí tàng Chân Long đều có hậu đãi. Với lực lượng bốn phái các ngươi muốn vào mười hai hạng đầu không khó khăn gì.
Trong mắt bốn người lóe tia chiến ý, dù không bắt mắt nhưng Lý Vân Tiêu dễ dàng bắt được. Xem ra bốn phái quyết tâm trùng kích mười hạng đầu.
Mắt Mi Hoành đảo tròn nhìn Mục Phong Hoa đứng trong đám người, cười hỏi:
- Không biết Phong Hoa công tử chuẩn bị như thế nào? Có mấy phần nắm chắc đoạt giải quán quân?
Mục Phong Hoa biến sắc mặt, im lặng.
Mục Trang cười nói:
- Lần này người xuất chiến không phải Phong Hoa.
- Cái gì?
Bốn người giật mình, ánh mắt khó hiểu quét qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Vân Tiêu. Chỉ có tuổi tác, khí chất của Lý Vân Tiêu phù hợp yêu cầu vũ quyết, nhưng khuôn mặt rất xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.