Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2413: Đạo Linh.

Thái Nhất Sinh Thủy

10/11/2016

Chương2413: Đạo Linh.

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc, tuy rằng chiến đấu hao phí thật lớn, đặc biệt là đánh một trận với Diêu Kim Lương giờ cơ hồ đã dầu hết đèn tắt, nhưng đối phương dùng thân thể thuần túy chống lại một đao sắc bén vẫn khiến hắn giật mình không thôi.

Hừ, chỉ có chút thực lực ấy thì… đi chết đi.

Quỷ Vương hung dữ quát, nộ khí đằng đằng lao tới.

Đột nhiên một đạo hồng quang lập loè, kiếm ý bay lên.

Tiếng rút kiếm chậm chạp mà lã lướt, dễ nghe êm tai, khiến thân thể Quỷ Vương phải trì trệ.

Sau đó một đóa Hồng Liên bay lên, nở rộ dưới bầu trời đêm, hồng như lửa, tươi đẹp như nắng gắt.

Kiếm ca.

Liễu Phỉ Yên nhẹ giọng ngâm nga, hàn kiếm trong tay xẹt qua trời cao, liền chém tới trên người Quỷ Vương.

Hừ, có chút ý tứ.

Quỷ Vương khẽ cười một tiếng, nhưng trong mắt rõ ràng hiện ra kiêng kị, bàn tay lớn nắm thành nắm đấm, kình khí lượn vòng ra, đánh mạnh tới.

“Phanh”

Hồng Liên nổ tung, bạo thành đóa đóa hỏa diễm đầy trời, nhưng lại không tắt diệt, thoáng cái quấn ở quanh thân Quỷ Vương.

Liễu Phỉ Yên nhẹ dẫn kiếm quyết, trên thân kiếm chớp động lưu quang, phù văn bay múa, chuyển dưới khuôn mặt liền tràm nhẹ đến.

Hỏa diễm đầy trời lập tức ngưng tụ, hóa thành một đạo Hồng Liên cự đại, quấn quanh lượn vòng quanh thân Quỷ Vương, không ngừng thiêu đốt lấy hắn.

Đồng thời kiếm khí như hải, kiếm quang như hối, đột nhiên chém xuống.

Quỷ Vương sắc mặt lạnh lẽo, lần đầu tiên không trực tiếp dùng tay đập, mà hai tay kết ấn trước người, hóa ra một phương viên ấn, hét lớn một tiếng, trong miệng thốt ra một âm tiết cổ quái, liền vỗ xuống.

“Ầm ầm”

Lực lượng khủng bố đánh ra trong ấn quyết, hồng liên chi hỏa đầy trời thoáng cái bị đánh xơ xác.

Quỷ Vương đồng thời nắm tay phải, dương lên, nghênh đón lấy.

“Phanh”

Kiếm quang chém lên nắm tay, đột nhiên nứt vỡ, đồng thời quyền kình phản chấn trở về, khí lãng tầng tầng lớp lớp, vô cùng mênh mông.

Trường kiếm Liễu Phỉ Yên ngược lại trước người, một đạo kiếm chi kết giới hóa ra, đột nhiên nứt vỡ dưới quyền kình của Quỷ Vương, chấn khiến nàng lui lại liền mấy bước.

Ha ha, thực lực không tầm thường

Ánh mắt Quỷ Vương lộ ra vẻ khen ngợi, khó được tán dương một tiếng, sắc mặt dữ tợn tiếp tục giẫm chận tại chỗ tiến lên.

Sắc mặt Liễu Phỉ Yên thủy chung bình tĩnh, trường kiếm giương lên, mũi kiếm chỉ tới phía trước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Quỷ Vương.

Huyền Hoa cũng kéo lấy trường cung, một mũi tên bích lục chỉ hướng Quỷ Vương, từng vòng uy áp kích động ra.



Đột nhiên tất cả mọi người trì trệ, một loại cảm giác không hiểu hiện lên trong lòng, đều kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa.

Miếng Đạo Quả bị mũi tên Huyền Hoa bắn thủng, vỏ ngoài nó không ngừng nứt ra, bên trong có đạo đạo lực lượng bắn ra ngoài.

Đó là… Đạo Quả chi lực? ?

Tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh nghi, trong hào quang bắn ra kia, đích thật là Thái Hư đạo ý, phảng phất Thiên Đạo chảy xuôi, lẳng lặng nhộn nhạo trong đêm tối.

Trong lòng Thương dâng lên lửa giận vô biên, quát ầm lên:

Đạo Quả, vốn nên thuộc về ta, Thái Hư Đạo Quả ah

Thái Hư Đạo Quả của ngươi? Đầu óc ngươi có vấn đề không thế?

Một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

Trong lòng tất cả mọi người đều run lên.

Lý Vân Tiêu cũng kinh hô lên, nói:

Đằng Quang?

Trong mắt của hắn tràn đầy kinh hãi.

Chỉ thấy bên cạnh Đạo Quả kia, không gian dần dần vặn vẹo, thoáng cái hóa ra một thân ảnh thanh tú, khuôn mặt hơi có vẻ non nớt, đúng là Vương Tọa Đằng Quang, đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh Đạo Quả.

“Đằng Quang? ”

Thương cũng cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:

Ngươi một mực ở đây?

Đằng Quang giương mắt, nói:

Ta không ở đây thì còn có thể đi đâu?

Trên mặt hắn dâng lên sát khí vô biên, ngưng mắt nhìn hướng xa xa, quét qua mặt từng người, lạnh giọng nói:

Là các ngươi hư mất của ta Thái Hư Huyễn Đạo của ta, đừng trách ta không niệm tình xưa, hôm nay đừng hòng ai rời đi được.

Tất cả mọi người đều nhíu mày, lộ ra vẻ khinh thường.

Thái Hư ảo cảnh đã hủy, tất cả huyễn đạo chi lực đều ngưng tụ kết thành Đạo Quả rồi, Đằng Quang căn bản không có năng lực giết được bọn hắn.

Thương nhíu mày, lạnh lùng nói:

Không có khả năng, Đạo Quả một mực nằm dưới sự giám thị của Hồn Thiên Nghi, nếu ẩn thân phụ cận, ta há có thể không cảm giác được?

Phun, Hồn Thiên Nghi này của ngươi tính là gì chứ, đừng chọc cười ta nữa.

Trên mặt Đằng Quang lộ ra vẻ mỉa mai, lạnh lùng nói:

Vậy chỉ có thể nói rõ “Đạo” của ngươi kém hơn “Đạo” của ta, bởi vậy mới không thể phát hiện ra ta ẩn nấp dưới Thái Hư đạo lực.



Hắn tay giơ lên, một tay bấm niệm pháp quyết, một đạo ấn ký hiển hiện trên lòng bàn tay, vỗ mạnh xuống Đạo Quả.

“Phanh”

Toàn bộ Đạo Quả đột nhiên nghiền nát, mũi tên đâm vào nó cũng “Phanh” thoáng một phát đứt gãy ra.

Bên trong một cổ huyễn quang màu sắc rực rỡ, dần dần biến hóa không ngừng, chậm rãi ngưng tụ thành một đạo bóng dáng hình người, trực tiếp đứng thẳng lên.

Bóng người một mảnh màu trắng, khuôn mặt không biểu tình, trên người tràn đầy quy tắc chi lực, đạo ý chảy xuôi, chỉ đứng ở đó đã phảng phất như là hóa thân Thiên Đạo vậy.

Cái này, đây là…

Thương kinh hãi, nhịn không được lui về sau mấy bước, trên mặt một mảnh thần sắc.

Tất cả mọi người không ai không giật mình vạn phần, gay cả Quỷ Vương cũng bỏ qua Huyền Hoa, trong đôi mắt bắn ra đạo đạo tinh mang, nhìn chằm chằm vào nhân ảnh nọ

Bắc Quyến Cổn Nam đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng nhổ ra hai chữ, nói:

Đạo Linh.

Đạo Linh? Cái gì là Đạo Linh?

Lý Vân Tiêu nhịn không được hỏi, khí tứ lộ ra trong nhân ảnh bạch sắc kia quá mức cường đại và rung động rồi.

Giờ phút này đầy trời hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều là cường giả tuyệt thế, cuộc đối thoại giữa Bắc Quyến Cổn Nam và Lý Vân Tiêu cũng thoáng cái truyền vào tai mọi người, đều không tự chủ được dời ánh mắt qua.

Mà ngay cả Đằng Quang cũng nhíu mày lại, lộ ra kinh ngạc, nói:

Chậc chậc, thiên hạ kỳ nhân quả nhiên rất nhiều, thậm chí có người nhận ra Đạo Linh.

Bắc Quyến Cổn Na bị mọi người nhìn vào, cũng không có cảm thấy không khỏe, chậm rãi nói:

Cái gọi là Đạo Linh, danh như ý nghĩa, chỉ là Đạo Quả Hóa Linh mà thôi, cũng không kỳ lạ quý hiếm.

Cắt, cũng không kỳ lạ quý hiếm? Không khoác lác sẽ chết sao?

Đằng Quang sắc mặt phát lạnh, lộ ra vẻ cực kỳ không hài lòng, tựa hồ như vũ nhục Đạo Linh của hắn vậy.

Bắc Quyến Cổn Nam nói:

Quy tắc và lực lượng thiên địa ẩn chứa trong Thần Đạo chi quả quá mạnh mẽ, hóa hình ra là chuyện thập phần bình thường. Mà Đạo Quả dưới Thập Phương Thần Cảnh muốn Hóa Linh thì phải xem cơ duyên rồi.

Lý Vân Tiêu lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, nói:

Nói trắng ra chỉ là một vật Hóa Linh mà thôi, chỉ có điều Hóa Linh chính là Thần Đạo Đạo Quả, cho nên mới ngưu bức như thế.

Bắc Quyến Cổn Nam gật đầu nói:

Đúng là như thế.

Ánh mắt Đằng Quang nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, liền hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt lại, nhìn qua mọi người trên trời cao, lạnh giọng nói:

Chư vị, các ngươi nói ta nên giết các ngươi thế nào mới tốt đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook