Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3318: Đảo Phù Không 1

Thái Nhất Sinh Thủy

14/01/2017

Từ khi biết sứ mệnh chủ Giới Thần Bi thì vô hình ủng Lý Vân Tiêu đi theo con đường thiên đạo bày ra sẵn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ tiêu sái không cố ykỵ ngày xưa, hắn buộc phải làm nhiều chuyện mình không thích.

Ví dụ Lý Vân Tiêu không thích Vi Thanh, không thích binh khí giết chóc, rồi lại không thể không dung chứa Vi Thanh, chấp nhận binh khí giết chóc.

Xán mở miệng nói:

- Có phải Vân minh chủ thấy nặng nề, không chịu nổi rất nhiều vũ giả trở thành cái xác biết đi, cảm thấy tôn nghiêm của vũ giả bị giẫm đạp?

Lý Vân Tiêu quay đầu nhìn Xán, chắp tay nói:

- Mong Xán đại nhân giải thích nghi hoặc cho!

Xán gật đầu nói:

- Như người kia đã nói, tuy ngươi có trách nhiệm, có đảm đương nhưng lòng dạ rất yếu mệt. Người xưa có câu từ không chưởng binh, có lẽ ngươi không thích hợp vị trí minh chủ. Nhưng các loại quan hệbắt buộc ngươi phải nhậm chức minh chủ. Rác rưởi không có nhân quyền, điều này không sai. Ngươi chưa thấy cảnh tượng Ma tộc tàn phá đại lục Thiên Vũ giới thế nào, thường sẽ đồ sát toàn thành, vô số người chết. Những sinh linh như cỏ rác bị xóa sổ, tôn nghiệm của bọn họ ở đâu? Bọn họ không có tôn nghiêm, bởi vì bọn họ là kẻ yếu.

Lý Vân Tiêu muốn nói lại thôi.

Xán cười nói:

- Những vũ giả cũng không có tôn nghiêm, bởi vì bọn họ so sánh với Vi Thanh cũng là kẻ yếu. Nhưng bọn họ mất đi tôn nghiêm còn mang lại chút tác dụng, có tôn nghiêm nhiều hơn những cỏ rác bị Ma tộc tiêu diệt.

Trác vỗ vai Lý Vân Tiêu, cười xòa:

- Huynh đệ, chờ sau này nhiều người chết rồi ngươi sẽ chết lạng.

Người Lý Vân Tiêu khẽ run, lòng lạnh lẽo. Lý Vân Tiêu biết hai vị đại yêu nói đúng hết, Vi Thanh nói cũng đúng luôn.

Lý Vân Tiêu thở dài lắc đầu nói:

- Có lẽ ta làm việc hơi dựa vào tình cảm riêng.

Lý Vân Tiêu xoay người bay đi.

Xán và Trán ở phía sau cười khổ liếc nhau, lắc đầu nguầy nguậy.

Trác nói:

- Tiểu tử này đúng là lòng dạ quá mềm yếu, không thích hợp làm minh chủ, hắn chỉ hợp làm một thống lĩnh nhỏ.

Xán mỉm cười nói:

- Ngươi sai rồi, tuy hắn không thích hợp làm minh chủ nhưng lại là người hợp làm minh chủ nhất.

Trác ngây ngẩn:

- A? Là sao? Cái gì gọi là không thích hợp làm minh chủ nhưng lại là người hợp làm minh chủ nhất? Ngươi nói làm ta rối.

Mặt Xán nghiêm túc nói:

- Ngươi có từng nghĩ có lẽ vì lòng hắn mềm yếu, làm việc bằng nhiệt huyết m ới được lòng người? Mới tụ tập thế lực các phương? Thiên Vũ giới hiện tại trừ Diệp Kình Vũ ra còn ai đảm đương nổi vị trí lãnh tụ thiên hạ này?

Trác ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:

- Đúng là không còn.

Xán nói:

- Không chỉ nhân tộc, có hai chúng ta, Lâm đại nhân, tương lai quan hệ của hắn và yêu tộc sẽ không tệ, là nhân vật trung gian hòa hoãn xung đột giữa hai tộc. Công chúa hải tộc đi theo hắn, tương lai chỉ có một mình Lý Vân Tiêu là có thể đoàn kết nguyên lực lượng Thiên Vũ giới. Diệp Kình Vũ cũng không làm được.



Trác gật đầu nói:

- Nói có lý!

Xán cười nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều, hết thảy đều có thiên ý, chúng ta chỉ cố gắng hết sức nghe theo mệnh trời.

Hai người biến thành độn quang đuổi theo Lý Vân Tiêu.

Một khu Bắc vực Thiên Vũ giới, một mảnh âm trầm tối tăm như thoát khỏi một giới.

Trong hư không đầy lực lượng khủng bố lưu động, thỉnh thoảng có sấm sét xuyên qua đánh vào hư không, hóa thành hàng vạn con rắn bơi bốn phía.

Hơn phân nửa rắn điện tự động tan biến, có vài con bị lực lượng nào đó ngăn lại lần nữa phân hóa tán đi.

Chỗ bị rắn điện va chạm thoáng hiện một vầng sáng lớn như lồng chụp khung trời hình nửa vòng tròn bao phủ đằng trước.

Vầng sáng thấp thoáng, hắc ám bên trong bị quét đi kiếm quang mảng lớn đất đai haong vu, núi non xanh biếc liên miên không dứt, toát ra sức sống vô tận.

- Thứ bảy mươi hai cái.

Một bóng người cô đơn đứng thẳng, mái tóc bạc phơ, vẻ mặt ưu sầu nhìn hư không ngoài khung trời.

- Chẳng lẽ có chuyện xảy ra thật sao?

Một nam nhân đứng sau lưng người đó cười tủm tỉm không cho là đúng, mặt ngoài cung kính nói:

- Thượng nhân, hư ngọc toái lôi hình thành tự nhiên, có nhiều có ít là chuyện rất bình thường.- Hừ! Ngươi khéo nói lắm, nhưng về thiên tượng thì ngươi hiểu nhiều hơn ta sao? Giờ dạy ngược lại ta?

Tâm tình Xích Đồng Thượng Nhân vốn tệ, mắng nam nhân sau lưng mình:

- Phái người tăng mạnh phòng ngự cho ta, có dấu vết nào không ổn cũng không thể bỏ sót! Nếu xảy ra chuyện gì sẽ chém đầu ngươi xuống!

Thanh niên biến sắc mặt khó xem, nghiêm túc nói:

- Tuân lệnh!

Xoẹt xoẹt!

Bên ngoài hư không đột nhiên lóe lên một tia chớp, lôi quang mới nổi lên đã đến trước mắt.

Xích Đồng Thượng Nhân kinh kêu:

- Lại một cái nữa!

Xích Đồng Thượng Nhân trợn to mắt nhìn tia chớp, cảm thấy kỳ kỳ.

Thanh niên vội la lên:

- Thượng nhân, cái này chỉ là thanh lôi bình thường, không phải hư ngọc toái lôi!

- Ta biết! Ngươi câm miệng cho ta!

Xích Đồng Thượng Nhân bị thanh niên xen lời làm rối bời, chắp hai tay hướng thanh lôi:

- Không biết là vị đại nhân nào giá lâm? Xin hãy hiện thân.



Thanh lôi nhấp nháy vài cái trong hư không rồi nổ cái bùm biến hình nam nhân mặc trường sam màu trắng, mắt như làn nước nhìn Xích Đồng Thượng Nhân.

- Xích Đồng Thượng Nhân đảo Phù Không?

Xích Đồng Thượng Nhân đáp ngay:

- Đúng là tại hạ, các hạ là?

Nam nhân áo trắng chắp tay nói:

- Tại hạ là Lý Vân Tiêu.

- A??

Xích Đồng Thượng Nhân, thanh niên cùng kêu lên, sắc mặt căng thẳng.

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rut nghi hoặc hỏi:

- Các người biết ta?

Thanh niên biến sắc mặt nói:

- Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương chuyển thế, minh chủ Thiên Vũ Minh, Lý Vân Tiêu!

Lý Vân Tiêu đạp bước trong hư không:

- Xem ra đảo Phù Không các người không phải không hỏi chuyện đời, hiểu biết rõ ràng về bên ngoài.

Chỉ mấy bước Lý Vân Tiêu đã đến bên trên dãy núi, bị lực lượng vô hình chặn lại.

Đằng trước hiện ra lồng chụp khung trời hình nửa vòng tròn phủ ngàn dặm.

Sắc mặt Xích Đồng Thượng Nhân khó xem chua xót nói:

- Có không hỏi chuyện đời thế nào thì việc lớn kinh thiên động địa như Thiên Vũ Minh tành lập làm sao chúng ta không biết được? Đảo Phù Không cũng xem như một phần Thánh vực.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Kết giới này tự mở ra hay ta đi vào đây?

Thanh niên trên dãy núi quát to:

- Đừng làm càn! Kết giới khung trời kia có thể ngăn trở hư ngọc toái lôi, hiện tại dang lúc sấm sét tàn phá nhất, nếu mở kết giới thì hư ngọc toái lôi rơi vào đảo Phù Không sẽ là tai nạn lớn!

- A, nói nhiều vậy tức là muốn ta tự mình vào đúng không?

Lý Vân Tiêu vươn tay ra vuốt nhẹ kết giới, giữa lòng bàn tay và kết giới thoáng hiện linh áp.

Xích Đồng Thượng Nhân, thanh niên vẻ mặt giật mình nuốt nước miệng, cổ họng khô khốc.

Nếu người bình thường đụng vào kết giới sẽ thân chết đạo tiêu, Lý Vân Tiêu lại bình yên vô sự, chẳng có một chút gì khó chịu.

- Chẳng lẽ kết giới xảy ra vấn đề?

Hai người có chung suy nghĩ này.

- Nhưng không đúng, lúc trước mới chặn lại một hư ngọc toái lôi xong.

Cánh tay Lý Vân Tiêu duỗi vào kết giới, Xích Đồng Thượng Nhân, thanh niên trợn trừng lồi mắt. Chợt hai người rùng mình, mắt lóe tia vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook