Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1138: Địa mạch phản chấn. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

30/10/2016

Chương 1136: Địa mạch phản chấn. (2)

Trong núi rừng chỗ hắn kiếm khí chi hải hiển hiện, cỏ cây đều phá hủy, các loại chim thú nhao nhao bị mất mạng, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển

Thân kiếm Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm càng lúc càng lớn, hơn nữa còn chìm xuống dưới, một cổ kiếm khí lăng liệt không ngừng đâm xuống dưới, sinh sinh xé rách địa tầng

Đột nhiên một cổ lực lượng cường đại từ trong địa tầng dâng lên, nuốt hết kiếm mang của hắn, hơn nữa thông qua đứt gãy “Ầm ầm” phản chấn lên, trường kiếm phát ra tiếng long ngâm cực lớn, không ngừng run rẩy.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trong nháy mắt đại biến, vội vàng linh quyết trong tay khẽ điểm, bảo kiếm kia đột nhiên biến trở về như thường, rơi vào trong tay hắn, một cổ lực lượng kinh thiên từ chỗ đứt gãy phóng lên trời, giống như núi lửa phun trào vậy, dư âm còn lại cũng lan khắp bốn phía.

Lý Vân Tiêu lúc này thân hóa lôi đình, chạy ra mấy ngàn thước, lạnh lùng đứng trông xem thế nào, thì thào lẩm bẩm:

Quả nhiên là dưới toàn bộ sơn mạch đều bị cấm chế, quả nhiên là đại thủ bút ah, cũng không biết hạch tâm cấm chế này ở đâu nữa?

Hắn liếc nhìn lại núi rừng vô cùng vô tận, nhíu mày nói.

Đại địa bị xé rách phát ra tiếng kinh thiên động địa, khiến cấm chế phản chấn, lập tức dẫn tới lực chú ý của tất cả mọi người, toàn bộ hoảng sợ nhìn tới chỗ chấn động kia.

Người nào không biết sống chết như thế, cũng dám công nhiên cải lời cấm lệnh của thành Hồng Nguyệt, dẫn động Thượng Cổ đại trận tại mai cốt chi địa chứ?

Uy lực trận pháp bao nhiêu năm đã không hề bị xúc động, ta nhớ rõ lần trước kia là vào năm mươi năm trước, hai gã cường giả Võ Đế trong quá trình chiến đấu đã vô tình dẫn động cấm chế phản chấn, lập tức bị cao thủ Huyết Thần Cung đánh chết mất, lần này không biết ai phải xui xẻo đây?

Chẳng lẽ lại là Võ Đế tranh phong? Đúng rồi, có phải là người Huyết Thần Cung muốn tìm xuất hiện, đang liều chết chém giết không?

Ân, có đạo lý. Đi, cùng đi xem xem, nói không chừng có thể được chia một chén canh nữa.

Hơn mười đạo hào quang sau đợt đất rung núi chuyển liền chạy như bay tới chỗ phát ra, Huyết Thần Tử im im lặng lặng xếp bằng ở vạn dặm trên không trung, tựa hồ đang cảm ứng gì đó, bỗng nhiên hắn mở ra hai mắt, dừng ở chỗ địa mạch cấm chế chi lực phòng lên trời kia, trên mặt hiện lên một đạo nộ khí.

Lại là thứ không biết sống chết nào đây?

Trên người hắn tuôn ra sát khí, lộ ra nội tâm cực kỳ không bình tĩnh, lẩm bẩm:



Lần này tất nhiên sẽ khiến thành Hồng Nguyệt bất mãn, chỉ sợ bọn họ sẽ phái người ra xử lý, ngàn vạn không thể để tiểu tử kia rơi vào trong tay người thành Hồng Nguyệt được.

Hắn trầm tư một hồi, hai hàng lông mày nhiều lại thành chữ “xuyên”, khổ tư nói:

Huyết Thú ah Huyết Thú, ngươi đến cùng ở đâu, tiểu tử kia sao có thể giấu thứ này, huống hồ Thiên Sư cự nhân xích của ta đã ở trong cơ thể Huyết Thú, vì sao một chút cảm ứng cũng không có, thật giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy. Còn có hắn lúc trước rõ ràng chỉ một người, tại sao lại biến thành hai người đi ra, cuối cùng lại biến thành một người. . .

Tất cả nghi hoặc hội tụ một chỗ, Huyết Thần Tử đột nhiên tựa như nghĩ đến gì đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng chấn kinh hơn.

Nặc Á chi chu là Nặc Á chi chu.

Huyết Thần Tử vọt đậy, nhịn không được toàn thân run rẩy, kích động nói:

Nhất định là huyền khí siêu phẩm Nặc Á chi chu, đoạn thời gian trước đã nghe nói Nặc Á chi chu xuất thế, bị thế lực không biết tên lấy được, không thể tưởng được dĩ nhiên lại là thật.

Hắn khó có thể tự kiềm chế ở đi đi lại lại trên không trung vạn dặm, hai tay cầm xiết chặt, nhịn không được nói:

Đây chính là đại kỳ ngộ mà ông trời đưa đến cho ta, nếu có thể có được Nặc Á chi chu, hơn nữa thêm vào Huyết Thú, trong thiên hạ này còn ai có thể chống lại ta nữa, lần này hoặc là xông thẳng lên trời, hoặc là triệt để trầm luân, ta cá là toàn bộ Huyết Thần Cung, nhất định phải thu hồi hai thứ này mới được.

Huyết Thần Tử tay phải khẽ lộn, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay, ở phía trên viết mấy chữ bay múa, sau đó quăng lên không trung, liền hóa thành một đạo hồng quang phá không lao về phía Huyết Thần Cung.

Đó chính là lệnh bài đẳng cấp cao nhất của Huyết Thần Cung, hắn muốn triệu tập toàn bộ cao thủ trong cung tới.

Lý Vân Tiêu sau khi dẫn động địa mạch cấm chế, đang muốn rời đi thì lại nhíu mày, phát hiện mình đã hãm sâu vào trong vòng vây.

Hắn cười khổ không thôi, nơi này là mai cốt chi địa, thần thức hoàn toàn bị che đậy, cơ hồ chỉ có thể dựa vào hai mắt quan sát, mình bị người vây quanh vài vòng nhưng giờ mới kịp phản ứng.

Quả nhiên là người Huyết Thần Cung muốn tìm, chư vị, khối thịt mỡ này nên phân thế nào sao?

Một gã nam tử thân như vách tường sắc, toàn thân lộ ra một cổ kim loại chi khí, bước nhanh tới trước mặt Lý Vân Tiêu, trên mặt dần dần trở nên dữ tợn.

Tự nhiên là người gặp có phần rồ i, đầu lâu người này giá trị ba kiện huyền khí cửu giai, quả thực khiến ta không nghĩ ra a!

Một gã lão đầu hèn mọn bỉ khô gầy từ trên người lấy ra một cây dao găm nhìn như bình thường, không ngừng bay múa trên đầu ngón tay nói:



Muốn động thủ thì mau lên đi, đợi lát nữa người ngày càng nhiều sẽ cực kỳ phiền toái.

Đã vậy thì động thủ đi.

Tên nam tử toàn thân khí tức kim loại hét lớn một tiếng liền xông tới, đánh ra một quyền, không khí trực tiếp nổ bung, kình lực chấn khai ra, bao dung phạm vi thật lớn.

Người còn lại cũng nhao nhao động thủ không chịu lạc hậu, tựa như sợ đợi lát nữa lúc phân chiến lợi phẩm sẽ thiếu đi một phần của mình vậy, các loại hào quang trong chốc lát tràn ngập bầu trời, núi rừng bị phá hủy với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, hắn vốn còn muốn hỏi một chuyện, nhưng giờ xem ra không thể hỏi rồi, cũng lười phải phản ứng những người này, trực tiếp thân hóa lôi đình, trong chốc lát liền viễn độn mà đi, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Cái này…

Toàn bộ chiến trường vừa mới bắt đầu địch nhân đã biến mất, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngây người tại chỗ, thoáng cái trở nên yên tĩnh dị thường.

“Ọt ọt”

Tên nam tử khí tức kim loại kia nuốt ngụm nước miếng, phiền muộn nói:

Khó trách người Huyết Thần Cung không bắt được hắn, loại độn thuật này bảo chúng ta bắt thế nào đây?

Đột nhiên một đạo quang mang hồng sắc rơi vào trong mọi người, đúng là Huyết Thần Tử cảm nhận được chấn động, lập tức tiến đến, ánh mắt của hắn quét qua nơi này, kinh sợ nói:

Chính là người ta muốn bắt sao?

Ngươi, ngươi là. . .

Lão đầu hèn mọn bỉ ổi kia đột nhiên cả kinh nói:

Ngươi là Huyết Thần Tử đại nhân sao, vừa rồi đúng là tên thiếu niên trong chân dung, ta đang định báo tin cho ngài đấy. Đại nhân, có phải là có thể lĩnh một kiện huyền khí cửu giai rồi không?

Cái gì? Quả nhiên a, tức chết ta rồi, các ngươi phát hiện hắn vậy mà lại báo tin trễ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook