Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3641: Địch tập 2

Thái Nhất Sinh Thủy

12/03/2017

- Mấy ngày sao?

Tử kinh kêu:

- Chẳng lẽ...

Lý Vân Tiêu quay đầu lại nhìn Tử, cười tủm tỉm nói:

- Ngươi cứ lo làm chuyện của ngươi đi, ngắn thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng chúng ta sẽ đi thành Xạ Tinh. Đại hội giao lưu vật tư sẽ kéo dài một tháng đúng không?

- Đúng, đúng!

Tử vội nói:

- Xem ra đại nhân đã nói chuyện này với Nguyệt đại nhân rồi, vậy ta yên tâm. Dường như đại nhân không quá quen thuộc địa hình Ma giới, ta sẽ cố gắng thu thập một số thứ liên quan bản đồ Ma giới, hễ có bản đồ tọa độ đều sẽ thu về.

Lý Vân Tiêu vui vẻ nói:

- Vậy thì tốt lắm, ta và Hồng luôn bế quan tu luyện ở chốn vô cùng xa xôi, lần đầu tiên xuất quan nên có nhiều thứ không rành.

Tử không dám nhiều lời nữa, vội vàng sai người chiêu đãi Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng chu đáo, mình thì dẫn theo tiểu độ đi thành Xạ Tinh.

Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng không có yêu cầu gì, hai người quay về mật thất của mình tiếp tục bế quan.

Trong cuộc trò chuyện dài với Nguyệt làm Lý Vân Tiêu được ích lợi không nhỏ. Lý Vân Tiêu hiểu biết Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận, chỉ cần có đủ tài liệu là hắn có thể luyện chế ra Thần Sát không thau gì Thập Nhị Hắc Thần.

Lý Vân Tiêu nhớ lại những gì học được, lấy ra cây quạt Tiếu Ngạo Hồng Trần nghiên cứu tỉ mỉ.

Cây quạt ẩn chứa ngọn lửa và thuộc tính cơng phong cực mạnh, nó vốn ở trong vực sâu Ma giới, là thái dương chi tinh diệp tụ, quạt một cái sẽ dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa.

Lý Vân Tiêu chậm rãi vuốt ve mặt quạt, cảm nhận uy năng từ miếng lá vàng, kỹ pháp xảo đoạt thiên công của Mục Trần. Rất nhanh Lý Vân Tiêu chìm đắm trong đó, dốc lòng luyện chế.

Mười ngày sau trời trong nắm ấm, bầu trời xanh không mây chợt vang tiếng sấm. Mây đen từ chân trời kéo đến, chớp mắt vô số ma khí tụ tập bên trên Nguyệt bộ, động đất rung bần bật.

Nguyên Nguyệt bộ bị trùng kích, nhiều đất đá bật lên, hơi thở khủng bố từ bốn phương tám hướng truyền đến như trong khoảnh khắc rơi vào mai phục mọi mặt, vô số ma thú, ma cầm, còn có các loại Ma tộc chạy nhanh tới gần Nguyệt bộ.

Vũ giả nguyên Nguyệt bộ cảm ứng được địch tập, trong phút chốc tất cả hoảng loạn co giò chạy nhanh.

Mấy Ma Quân hét to:

- Đừng sợ, đừng rối, cứ làm theo huấn luyện thường ngày! Trật tự! Tất cả đều giữ trật tự!

Cục diện hỗn loạn trong bộ tộc rốt cuộc bị trấn áp.

Tất cả Ma tộc mặt trắng bệch nhìn kẻ thù như sóng biển, thiên quân vạn mã tựa hải triều, mặt đất rung rinh, bầu trời biến sắc.

Liệt Hình Thú trước đại điện của Nguyệt đứng dậy, lông toàn thân dựng đứng, người nó phát ra khí thế cường đại, nó ngửa đầu rống to:



- Grao!

Sóng âm cực mạnh chấn đại điện rung rinh, nguyên Nguyệt bộ cảm nhận được điều đó. Nhưng sóng âm vào bầu trời thì bị nhóm Ma tộc cuồng bạo dập tắt, chẳng có một chút hồi âm.

Trong khoảnh khắc sơn cốc chỗ ở của Nguyệt bộ bị đại quân Ma tộc bao vây trên trời dưới đất.

Trận thế cường đại từ bốn phía siết lại, đám người Nguyệt bộ trong cốc mặt như màu đất run cầm cập.

Những người bảo vệ ngày thường huấn luyện vất vả giờ đầu óc mờ mịt quên hết tất cả, chỉ dựa vào lòng can đảm chống đỡ đôi chân ngơ ngác đứng yên.

Hai quân đụng độ thật là khác nhau một trời một vực.

Không chỉ vè số lượng, dù tính cao thủ tuyệt đối thì bốn phía truyền đến mấy hơi thở cường đại, thần thức không ngừng càn quét trong cốc làm bọn họ lòng kinh sợ.

Trên bầu trời vang thanh âm lạnh băng:

- Nguyệt đâu? Sao chưa ra gặp chúng ta?

Một luồng sáng đen hiển h iện trước tam quân biến ra thân hình nam nhân.

Nam nhân vóc dáng thô kệch, râu quai nón, mắt ưng tràn đầy lạnh băng độc ác nhìn chằm chằm đại điện của Nguyệt.

Đáng tiếc phòng ngự đại điện quá mạnh, thần thức của nam nhân không thể xuyên thấu vào, nhưng gã không hề lo lắng.

Bởi vì mấy tháng trước từng hành động của Nguyệt bộ đã bị giám thị. Nguyệt không rời khỏi bộ tộc nửa bước,chắc chắn nàng còn ở trong đại điện.

Nam nhân bật cười, trong mắt tràn đầy châm chọc:

- Như thế nào? Trốn tránh không ra là có thể giải quyết sự việc sao? Chậc chậc, ta chưa bao giờ biết Nguyệt là mẫu người đà điểu.

Giọng Nguyệt châm chọc truyền ra từ đại điện:

- Người tặc lưỡi là ta mới đúng. Thệ đại nhân, vừa mới bị người ta nuốt bộ tộc, trở thành chó dưới thềm nhà người ta, làm lính hầu hưng phấn lắm sao?

Trong phút chốc sơn cốc ồn ào trở nên tĩnh lặng, mọi ánh mắt không kiềm được nhìn sang.

Một nữ nhân mặc áo màu xám thướt tha bước ra từ đại điện, tóc tơ cột cao, thân hình yểu điệu.

Khuôn mặt tuyệt trần tràn đầy bình tĩnh, khóe môi cong lên nụ cười tự tin toát ra khí tràng ung dung làm người yên lòng.

Người Nguyệt bộ vốn lòng kinh sợ nhưng hắn tộc trưởng, không hiểu sao khủng hoảng trong lòng bị xua tan, dường như bọn họ bị khí chất và sự tự tin cảm nhiễm.

Thệ nhìn Nguyệt chằm chằm một lúc, lạnh lùng hỏi:

- Rốt cuộc chịu đi ra đưa chết?

Nguyệt liếc hướng trong sơn cốc như đang tìm cái gì.



Chớp mắt thần thức của Nguyệt bao trùm sơn cốc, phát hiện hơi thở của Lý Vân Tiêu mới thở phào.

Nguyệt mỉm cười hỏi:

- Ai chết còn chưa biết, Y đâu? Sao để mình chó săn nhà ngươi xung phong?

- Càn rỡ!

Thệ tức giận quát:

- Ngươi ba lần bốn lượt khiêu khích ta, xem ra thật sự muốn bị diệt toàn tộc!

Nguyệt cười lạnh nói:

- Bớt ra oai đi, giờ ngươi đã không phải là tộc trưởng của Thệ tộc mà là một con chó chạy đằng trước của ai đó đứng sau màn, ngươi có quyền lợi gì quyết định sống chết của bộ ta?

- A a!!

Thệ tức giận râu tóc run run, mắt rực cháy ngọn lửa độc ác như thể giây sau sẽ lao đến xé xác Nguyệt ra.

Một giọng nam khác vang lên, xuất hiện bên cạnh Thệ:

- Nguyệt, cần gì khổ vậy? Biết rõ tránh không khỏi vẫn muốn bọ ngựa đấu xe, cần gì tự chịu diệt vong?

Nam nhân hình dáng mảnh khảnh, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, biểu tình bình tĩnh nhìn Nguyệt nói:

- Năm xưa chẳng phải chúng ta cùng chung một chủ sao? Trong Ma giới vốn là mạnh ăn thịt yếu, ai mạnh thì người đó là chủ. Thực lực chúng ta không bằng người, cúi đầu là việc bình thường. Năm xưa cũng như thế, có gì mà mất mặt?

Nguyệt cười lạnh nói:

- Ngươi nói rất đúng, nhưng ta xem không quen những tên đốn mat làm con chó còn uy phong lẫm lẫm, khí thế hơn người, làm chó cũng có nghề thật.

- Oa a a!!

Thệ gần như phát cuồng, ma khí trên người rực cháy lửa sắp nổ tung. Nếu không phải Y ngăn cản thì Thệ đã ra tay giết người.

Y nhìn Nguyệt, ánh mắt dần lạnh lùng, cố khuyên nhủ:

- Không ai muốn dưới tay người nhưng cường giả làm vua là chân lý trên đời, Nguyệt không thể không theo. Trừ phi Nguyệt trở thành cường giả, áp đảo đối phương.

Nguyệt lạnh lùng hỏi:

- Sao ngươi biết ta không thể?

Y cau mày, nói:

- Nguyệt, năm xưa mấy người chúng ta cùng ở trong bộ tộc của Hóa đại nhân, thực lực cách biệt không bao nhiêu. Ta biết những năm gần đây Nguyệt tìm đến Nghê Hồng thạch cấu trúc thân hình, thực lực có lẽ mạnh hơn chúng ta một chút nhưng muốn chống lại vị đại nhân thì như kẻ si nói mộng. Nếu có một chút khả năng thì ta cũng không muốn trở về quá khứ. Năm xưa chúng ta ở chung với nhau hòa hợp, giờ ta tốt bụng khuyên bảo, có nghe khuyên hay không thì tùy Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook