Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2636: Điều giải (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

19/11/2016

Thủy Tiên không hài lòng nói:

– Ba con cóc già các ngươi há mồm ngậm miệng liền mắng Vân Tiêu ca ca của ta, chính các ngươi mới là con cóc, công tử nhà các ngươi cũng là con cóc!

Ba gã trưởng lão đều là sắc mặt đại biến, Cảnh Cao phẫn nộ quát:

– Tiểu nha đầu, ngươi nói ai! Đừng tưởng rằng ngươi là nha đầu ta sẽ không đánh ngươi, còn dám nói công tử nhà ta, lão phu liền xé rách miệng của ngươi!

Thủy Tiên bị dáng dấp hung hãn của hắn dọa sợ, quả nhiên không dám nói nữa, lui ra sau một bước, trốn ở phía sau Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu nói:

– Thủy Tiên, ngươi theo Phi Nghê học xấu, đừng động một chút là mắng chửi người.

Thủy Tiên đỏ mặt lên, phun ra cái đầu lưỡi, dáng dấp khả ái.

Đinh Bằng vội vàng nói:

– Ba vị trưởng lão bớt giận, việc này cùng vị tiểu thư kia không quan hệ, tất cả đều là Lý Vân Tiêu gây họa, người này căn bản không nên sống trên đời.

Cảnh Cao nói:

– Cũng được, xem ở nha đầu kia trẻ người non dạ, trước tha nàng. Về phần Lý Vân Tiêu này, ngươi là muốn chết hay muốn sống?

Lý Vân Tiêu không nói gì nói:

– Đây không phải lời vô ích sao, đương nhiên là muốn sống a, lẽ nào ngươi muốn chết sao?

Cảnh Cao sửng sốt một chút, lời này nghe rất không được tự nhiên a, nội tâm có loại cảm giác gai gai, nặng nề hừ nói:

– Hừ! Nếu muốn sống, vậy tự phế Đan điền, sau đó quỳ gối ở cửa chính, đợi công tử cùng Linh nhi tiểu thư trở về sẽ xử lý!

Lý Vân Tiêu hơi biến sắc nói:

– Công tử nhà các ngươi đi cùng với Linh nhi?

Cảnh Diệu cười lạnh nói:

– Công tử cùng Linh nhi tiểu thư là thiên địa tạo thành một đôi, tự nhiên ở cùng một chỗ, ngươi vẫn là nhanh dẹp ý niệm này đi, tâm không chết, người sẽ chết.

Lý Vân Tiêu nói:

– Đinh Bằng, nơi này là Tân Duyên Thành, có Tân Duyên Thành quy củ. Ngươi thân là Thiếu Đương Gia một trong Thất Đại Thương Hội, lẽ nào lại không để ý quy củ, thấy có người muốn xuất thủ nháo sự, vậy mà không ngăn cản?

– Ha ha, Lý Vân Tiêu ngươi cũng có thời điểm sợ?

Đinh Bằng cười như điên, hai tay chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến quát:



– Ba vị trưởng lão là quý khách của Thiên Nguyên thương hội ta, hành vi của bọn họ liền đại biểu hành vi của Thiên Nguyên thương hội, làm sao gọi nháo sự đây?

Lý Vân Tiêu nói:

– Ta nhớ kỹ Tân Duyên Thành không cho phép tư đấu, muốn đánh cũng phải lên lôi đài a.

Đinh Bằng hừ một tiếng, ngẩng đầu kêu gào nói:

– Quy củ là Thương Minh định, Thương Minh tùy thời đều có thể sửa, đồng thời muốn thay đổi liền sửa, hiện tại Bản Thiếu liền sửa quy củ, ngươi có thể làm gì?

Lý Vân Tiêu nói:

– Thương Minh liền khi dễ ngoại nhân như vậy?

Đinh Bằng cười nhạo nói:

– Liền khi dễ người ngoài, ngươi có thể làm sao? Nơi này là do Thương Minh chúng ta định đoạt, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, muốn làm thịt ngoại nhân như ngươi liền làm thịt.

Lý Vân Tiêu gật đầu, từ phía sau lấy ra một khối đá màu đen, nói:

– Đây là Họa thạch, ta đã đem hình ảnh mới vừa rồi ghi xuống. Lần này Vạn Bảo lâu triệu tập thiên hạ hào kiệt, ta sẽ lưu ý giao cho tất cả ‘ngoại nhân’ nhìn.

Đinh Bằng:

–..., ngươi, ngươi...

Trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, mới vừa rồi bản thân nói tuy tất cả mọi người đều hiểu, nhưng bất quá là quy tắc ngầm mà thôi, nếu trực tiếp cầm lên mặt bàn, ở trước mặt thiên hạ hào kiệt nói ra, sợ là đại hội lần này sẽ bị liên lụy, hậu quả nghiêm trọng khó có thể tưởng tượng!

Nếu là ngày thường còn tốt, hiện tại chính là thời khắc thiên hạ hào kiệt tụ họp, nhẹ thì liên lụy Thiên Nguyên thương hội, thậm chí bị trục xuất ra khỏi ban trị sự, nặng thì mình trở thành con dê thế mạng bị người đánh chết, cũng không phải là không thể nào...

– Ngươi, ngươi đê tiện a!

Đinh Bằng tức đến dậm chân kêu to, xông lên đoạt hòn đá kia nói:

– Nhanh đưa cho ta!

Lý Vân Tiêu lộn bàn tay, liền thu Thạch Đầu vào, một cổ kình khí đãng qua, chấn Đinh Bằng ra xa.

Đinh Bằng khẩn trương, chỉ có thể xin giúp đỡ nói:

– Ba vị Trưởng Lão Đại Nhân, xin giúp ta đoạt Họa thạch lại, bằng không truyền bá ra ngoài, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Cảnh Diệu nói:

– Đinh Bằng thiếu gia yên tâm, sau này không lâu Thiên Nguyên thương hội cùng Lưu Minh phủ sẽ là người một nhà, chúng ta đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến. Huống chi Lý Vân Tiêu này dám ở trước mặt ba người chúng ta làm càn, cũng đã là tử tội.

Hắn nháy mắt, Cảnh Cao tàn nhẫn cười lạnh một tiếng, một bước tiến lên liền xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Tiêu, một chưởng đánh xuống đầu!

– Không thức thời vụ, đi chết đi!



– Thiết, ngưu bức!

Lý Vân Tiêu không chút hoang mang nâng tay phải lên, đưa ngang trước người, kiếm khí bén nhọn phát ra, tà tước mà lên, đem không gian tua nhỏ, chém về phía bàn tay đối phương.

Đột nhiên trong lòng Cảnh Cao cả kinh, một loại cảm giác nguy hiểm dâng lên, vội vàng thu hồi chưởng thế, đồng thời lùi lại mấy bước.

Cảnh Diệu nhướng mày nói:

– Chuyện gì xảy ra?

Cảnh Cao giật mình nói:

– Tiểu tử này tựa hồ có chút cổ quái, tuyệt không giống như mặt ngoài nhìn qua nhu nhược như vậy. Bất quá cũng chỉ là có chút cổ quái mà thôi, không đáng sợ hãi.

Hắn trừ ăn kinh sợ ra, càng nhiều hơn chính là có chút tức giận, tựa hồ để cho hắn mất mặt, hét lớn một tiếng liền song chưởng hợp nhất, sau đó đánh thẳng xuống.

Lúc này đây hắn dùng hết tám phần mười Nguyên lực, muốn thoáng cái chém đối phương thành thịt nát, để giải lửa giận.

– Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kỳ hoa chiêu gì đều là tro bụi!

Lý Vân Tiêu lần thứ hai nâng tay phải lên, đưa ngang trước người, hóa thành Kiếm thế tà tước mà lên, cùng chiêu trước giống nhau như đúc, hầu như chính là làm việc nhẹ nhàng, ngay cả biểu tình cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Phanh!

Song chưởng hợp nhất giống như Đại Phủ phá núi, trực tiếp chém ở trên cánh tay của Lý Vân Tiêu, chấn đến không khí hai bên thoáng cái nổ lên, không gian tùy theo hoảng động không ngớt.

– Cái gì?

Cảnh Cao chỉ cảm thấy song chưởng truyền đến một trận đau nhức, tựa hồ có kiếm khí phá vỡ phòng ngự xâm nhập vào kinh mạch, chạy đến Nội Phủ, trắng trợn phá hư nhục thân.

Tròng mắt của hắn như bạo ra, tràn đầy khó có thể tin, đầu óc cơ hồ bối rối, đứng ở đó không biết bước tiếp theo nên làm sao.

– A!

Đột nhiên trên hai cánh tay của hắn truyền đến đau nhức, năm ngón tay của Lý Vân Tiêu thoáng cái bóp hai tay hắn, cánh tay hóa thành kim sắc, mạnh mẽ kéo qua.

Thân thể của Cảnh Cao trong nháy mắt mất đi cân đối, thoáng cái bị đẩy lui hơn mười trượng, đồng thời xương ngón tay hầu như nát bấy toàn bộ!

– Cái gì?

Cảnh Diệu Cảnh Minh, còn có Đinh Bằng đều là thoáng cái thất sắc, khuôn mặt có chút dại ra.

– Chết tiệt! Dám đả thương tam đệ, giết hắn!

Cảnh Diệu thoáng cái bạo lên, khí thế trên người phóng lên cao. Cảnh Minh cũng trong khoảnh khắc phục hồi tinh thần lại, đồng dạng lực lượng đề thăng tới cực điểm.

Thấy người mình bị đánh tổn thương, thoáng cái liền lửa giận ngút trời, cũng không quản phân chia cấp độ cùng thân phận gì, một tả một hữu liên thủ công tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook