Chương 2508: Dọa vỡ gan. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
12/11/2016
Chương 2508: Dọa vỡ gan. (2)
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy đần độn không thú vị, nói:
Ngươi không có đắc tội với ta, không cần xin lỗi ta làm gì, ta sở dĩ nhìn ngươi không vừa mắt, lấy Vạn Hoa Bách Bảo Lộ của ngươi, là vì ngươi nổi lên lòng bất chính đối với bằng hữu ta, điểm ấy khiến ta cảm thấy rất không thoải mái.
Cẩn Huyên trong lòng hơi động một chút, một cổ dòng nước ấm nhộn nhạo trong lòng, tuy rằng nàng biết rõ Lý Vân Tiêu chỉ xem nàng như bằng hữu bình thường, nhưng loại cảm giác điềm mật, ngọt ngào hạnh phúc kia vẫn tự nhiên sinh ra.
Đúng, đúng, ta đáng chết, là ta đáng chết!
Liên Trường vẻ mặt đưa đám nói:
Ta không nên nổi lên cách nghĩ không an phận với Cẩn Huyên tiểu thư, không nên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ta đáng chết, cầu Vân thiếu tha thứ cho ta đi!
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
Ngươi không nghe rõ lời ta nói sao? Ngươi không đắc tội với ta!
Phó Nghi Xuân đá mạnh tới một cước, không chút lưu tình, trực tiếp đá cho hắn thổ huyết, quát:
Là xin lỗi Cẩn Huyên tiểu thư ah, đầu heo!
Hắn nhìn như hung ác, nhưng trong lòng kỳ thực lại muốn che chở đệ tử mình, tự mình ra tay đánh hắn tuy thảm một chút, nhưng chung quy còn tốt hơn để Lý Vân Tiêu giết hắn đi.
Liên Trường bất chấp sát huyết, vội vàng quỳ bò tới, cuống quít dập đầu nói:
Cẩn Huyên, Cẩn Huyên tiểu thư, tha cho mạng chó của ta đi.
Lúc này Tống Quang cũng rốt cục cố lấy dũng khí, từ đằng xa đi tới nói:
Cẩn Huyên hội trưởng, Liên Trường công tử mặc dù có mạo phạm đối với ngươi, nhưng là xuất phát từ ưa thích, ngươi hãy bỏ qua cho hắn một lần đi.
Cẩn Huyên nói:
Nếu thành chủ đại nhân cũng đã nói như vậy rồi, vậy ta cũng không so đo với ngươi nữa, hi vọng ngươi về sau không nên phạm phải nữa.
Đúng, đúng, nhất định sẽ không đâu!
Liên Trường cơ hồ muốn khóc lên rồi, trải qua chuyện hôm nay, gan cũng bị dọa vỡ, nào dám có cách nghĩ không an phận nữa chứ.
Tuy rằng Lý Vân Tiêu và Cẩn Huyên không so đo với hắn, nhưng dư âm việc này vẫn chưa dứt. Mấy ngày sau, sau khi người Liên gia biết rõ hắn đắc tội với người phương nào liền trực tiếp phế đi cái tên Liên Trường của hắn, tước đoạt quyền kế thừa vĩnh viễn, lưu đày thành đệ tử ngoại tộc.
Phó Nghi Xuân nói:
Cẩn Huyên tiểu thư lòng từ bi, tiểu súc sanh ngươi còn không mau cám ơn! Nếu còn có lần sau, vi sư sẽ là người đầu tiên phế ngươi đi!
Hắn ngoài mạnh trong yếu, nhưng trong lòng cuối cùng lại thở nhẹ ra.
Đúng, đúng! Cám ơn Cẩn Huyên tiểu thư, cảm ơn Vân thiếu.
Liên Trường khóc lóc bò dậy, cuối cùng bảo trụ được một mạng, kích động khóc lớn lên, lúc này hắn vẫn còn thấy tâm kinh đảm hàn, mình rốt cuộc đã đắc tội với người nào thế?
Vấn đề này Tống Quang cũng thập phần muốn biết, ánh mắt nhìn về phía Cẩn Huyên, có ý xin giúp đỡ.
Dù sao trong những người này, hắn cũn chỉ dám trò chuyện với Cẩn Huyên.
Cẩn Huyên cười nói:
Thành chủ đại nhân, Vân thiếu chính là con rể tốt của ngươi đấy.
Con rể tốt?
À? !
Tống Quang rốt cục phản ứng alị, cả kinh hít một hơi lạnh, rốt cuộc hiểu rõ một ít chuyện
Trong lòng Lý Vân Tiêu giờ phút này thập phần bực bội, không chút hứng thú với chuyện trước mắt, chỉ hỏi:
Cẩn Huyên, Nguyên Lương, gần đây có tin tức gì không?
Trên mặt Nguyên Lương lộ ra một tia ngưng trọng, nói:
Vừa mới đạt được một ít tin tức, cũng không biết có giá trị không?
Cẩn Huyên cũng nói:
Ta cũng vậy, xem ra hơn phân nửa là sự thật, không bằng chúng ta cùng nhau xác minh xem.
Tốt!
Nguyên Lương trầm giọng gật đầu.
Lý Vân Tiêu nói:
Đều vào trong nói chuyện đi, không nên để nhiều người nhàm chán như vậy vây xem.
Mọi người đều đi vào, Hoằng Dương và Phó Nghi Xuân, Tống Quang, còn có người Liên gia đứng bên ngoài, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Rất nhanh, La Thiên lại đi ra, nói:
Ba người các ngươi tiến đến, người còn lại mau cút đi:
Hắn chỉ đúng là Hoằng Dương, Phó Nghi Xuân và Tống Quang.
Thân hình ba người chấn động, lập tức cẩn thận từng li từng tí theo ở phía sau, cùng nhau tiến vào thương hội Tử Vân.
Về phần người Liên gia thì đều chạy đi như bay, những võ giả vây xem chỉ cảm thấy đã hết chuyện, nhưng không nhận ra mánh khóe gì, cũng chầm chậm tản ra, chỉ có điều trong một đoạn thời gian rất dài, quán trà ở thành Vĩnh Tương lại nhiều thêm một đoạn chuyện thú vị.
Sau khi tiến vào thương hội Tử Vân, mọi người phân biệt ngồi xuống, mấy người Hoằng Dương nào dám ngồi, nữ tỳ đưa ghế đến, mới cẩn thận từng li từng tí ngồi ở phía dưới cùng.
Lý Vân Tiêu nói:
Nguyên Lương đại sư, Cẩn Huyên, nói tin tức của các ngươi đi.
Hai người nhìn nhau một cái, Nguyên Lương nói:
Để ta nói trước đi, kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì cả, động tĩnh lần này thật sự quá lớn, sợ rằng rất nhanh sẽ truyền khắp thiên hạ thôi. Lần này một trong các Chấp Chính Giả Thánh Vực, Hắc Vũ Hộ đại nhân, cộng thêm gia chủ Nam Cung thế gia Nam Cung Bộ Hải, còn có chúng cường giả cùng nhau đánh lén Nguyệt Đồng.
Lý Vân Tiêu nói:
Sau đó đại bại, tử vong vô số.
Mọi người đều giật mình, Nguyên Lương ngạc nhiên nói:
Thì ra Vân thiếu đã biết.
Hắn có chút trách cứ nhìn Cẩn Huyên, tưởng rằng nàng nói.
Cẩn Huyên mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội, nói:
Vân thiếu làm sao mà biết được?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Giữa ta và Thiên Tư tựa hồ có cảm ứng, cụ thể cũng không biết. Vừa rồi trong lúc bế quan tâm thần có chút không tập trung, lúc này mới xuất quan ra. Nhưng chuyện cụ thể cũng không biết được.
Người biết rõ thân phận của hắn đều lộ ra vẻ chợt hiểu, dù sao Cổ Phi Dương có được Nguyệt Đồng chi thuật, thiên hạ đều biết.
Cẩn Huyên sửng sốt một chút, nói:
Thì ra là thế, lần này Thánh Vực vây quét Nguyệt Đồng, tử thương thật lớn, thiên hạ khiếp sợ, mà ngay cả Hắc Vũ Hộ đại nhân cũng bị thương rất nặng.
Nàng có chút lo lắng nói:
Nguyệt Đồng kia lợi hại như thế, Vân thiếu ngươi cũng đừng đi tham dự, đã có Thánh Vực đối phó bọn hắn rồi.
Sắc mặt Liễu Phỉ Yên ngưng trọng nói:
Nam Cung Bộ Hải được xưng là thiên hạ huyễn thuật đệ nhất nhân, tăng thêm Hắc Vũ Hộ và Mộ Dung thế gia, thực lực không dưới mấy người chúng ta, tuyệt đối không thể khinh thường.
Huyền Hoa hắc hắc nói:
Có Hắc Vũ Hộ bọn hắn xung phong, Nguyệt Đồng kia tất nhiên cũng trọng thương nơi thân, chúng ta chỉ cần tìm được bọn hắn nhanh một chút, nhặt đại tiện nghi, một lần hành động đánh chết là được.
Tống Quang và Nguyên Lương nghe được trong lòng hoảng hốt, những người này tự xưng có thể sánh với bọn người Hắc Vũ Hộ, Nam Cung Bộ Hải, đến cùng có thân phận lai lịch gì? Bất quá có thể ở cùng một chỗ với Lý Vân Tiêu, tất nhiên cũng không phải loại đơn giản.
Cẩn Huyên cau mày nói:
Đây chính là chỗ vấn đề, hiện giờ tất cả thế lực lớn đều đang chú ý đến hướng đi của Nguyệt Đồng, nhưng sau trận chiến này, Nguyệt Đồng tựa hồ trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt các thế lực, hoàn toàn không có bóng dáng.
Biến mất?
Lý Vân Tiêu sững sờ, hồ nghi nói:
Trận chiến kinh thiên nhưthế, thiên hạ chú mục, làm sao có thể biến mất trước mắt mọi người được.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy đần độn không thú vị, nói:
Ngươi không có đắc tội với ta, không cần xin lỗi ta làm gì, ta sở dĩ nhìn ngươi không vừa mắt, lấy Vạn Hoa Bách Bảo Lộ của ngươi, là vì ngươi nổi lên lòng bất chính đối với bằng hữu ta, điểm ấy khiến ta cảm thấy rất không thoải mái.
Cẩn Huyên trong lòng hơi động một chút, một cổ dòng nước ấm nhộn nhạo trong lòng, tuy rằng nàng biết rõ Lý Vân Tiêu chỉ xem nàng như bằng hữu bình thường, nhưng loại cảm giác điềm mật, ngọt ngào hạnh phúc kia vẫn tự nhiên sinh ra.
Đúng, đúng, ta đáng chết, là ta đáng chết!
Liên Trường vẻ mặt đưa đám nói:
Ta không nên nổi lên cách nghĩ không an phận với Cẩn Huyên tiểu thư, không nên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ta đáng chết, cầu Vân thiếu tha thứ cho ta đi!
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
Ngươi không nghe rõ lời ta nói sao? Ngươi không đắc tội với ta!
Phó Nghi Xuân đá mạnh tới một cước, không chút lưu tình, trực tiếp đá cho hắn thổ huyết, quát:
Là xin lỗi Cẩn Huyên tiểu thư ah, đầu heo!
Hắn nhìn như hung ác, nhưng trong lòng kỳ thực lại muốn che chở đệ tử mình, tự mình ra tay đánh hắn tuy thảm một chút, nhưng chung quy còn tốt hơn để Lý Vân Tiêu giết hắn đi.
Liên Trường bất chấp sát huyết, vội vàng quỳ bò tới, cuống quít dập đầu nói:
Cẩn Huyên, Cẩn Huyên tiểu thư, tha cho mạng chó của ta đi.
Lúc này Tống Quang cũng rốt cục cố lấy dũng khí, từ đằng xa đi tới nói:
Cẩn Huyên hội trưởng, Liên Trường công tử mặc dù có mạo phạm đối với ngươi, nhưng là xuất phát từ ưa thích, ngươi hãy bỏ qua cho hắn một lần đi.
Cẩn Huyên nói:
Nếu thành chủ đại nhân cũng đã nói như vậy rồi, vậy ta cũng không so đo với ngươi nữa, hi vọng ngươi về sau không nên phạm phải nữa.
Đúng, đúng, nhất định sẽ không đâu!
Liên Trường cơ hồ muốn khóc lên rồi, trải qua chuyện hôm nay, gan cũng bị dọa vỡ, nào dám có cách nghĩ không an phận nữa chứ.
Tuy rằng Lý Vân Tiêu và Cẩn Huyên không so đo với hắn, nhưng dư âm việc này vẫn chưa dứt. Mấy ngày sau, sau khi người Liên gia biết rõ hắn đắc tội với người phương nào liền trực tiếp phế đi cái tên Liên Trường của hắn, tước đoạt quyền kế thừa vĩnh viễn, lưu đày thành đệ tử ngoại tộc.
Phó Nghi Xuân nói:
Cẩn Huyên tiểu thư lòng từ bi, tiểu súc sanh ngươi còn không mau cám ơn! Nếu còn có lần sau, vi sư sẽ là người đầu tiên phế ngươi đi!
Hắn ngoài mạnh trong yếu, nhưng trong lòng cuối cùng lại thở nhẹ ra.
Đúng, đúng! Cám ơn Cẩn Huyên tiểu thư, cảm ơn Vân thiếu.
Liên Trường khóc lóc bò dậy, cuối cùng bảo trụ được một mạng, kích động khóc lớn lên, lúc này hắn vẫn còn thấy tâm kinh đảm hàn, mình rốt cuộc đã đắc tội với người nào thế?
Vấn đề này Tống Quang cũng thập phần muốn biết, ánh mắt nhìn về phía Cẩn Huyên, có ý xin giúp đỡ.
Dù sao trong những người này, hắn cũn chỉ dám trò chuyện với Cẩn Huyên.
Cẩn Huyên cười nói:
Thành chủ đại nhân, Vân thiếu chính là con rể tốt của ngươi đấy.
Con rể tốt?
À? !
Tống Quang rốt cục phản ứng alị, cả kinh hít một hơi lạnh, rốt cuộc hiểu rõ một ít chuyện
Trong lòng Lý Vân Tiêu giờ phút này thập phần bực bội, không chút hứng thú với chuyện trước mắt, chỉ hỏi:
Cẩn Huyên, Nguyên Lương, gần đây có tin tức gì không?
Trên mặt Nguyên Lương lộ ra một tia ngưng trọng, nói:
Vừa mới đạt được một ít tin tức, cũng không biết có giá trị không?
Cẩn Huyên cũng nói:
Ta cũng vậy, xem ra hơn phân nửa là sự thật, không bằng chúng ta cùng nhau xác minh xem.
Tốt!
Nguyên Lương trầm giọng gật đầu.
Lý Vân Tiêu nói:
Đều vào trong nói chuyện đi, không nên để nhiều người nhàm chán như vậy vây xem.
Mọi người đều đi vào, Hoằng Dương và Phó Nghi Xuân, Tống Quang, còn có người Liên gia đứng bên ngoài, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Rất nhanh, La Thiên lại đi ra, nói:
Ba người các ngươi tiến đến, người còn lại mau cút đi:
Hắn chỉ đúng là Hoằng Dương, Phó Nghi Xuân và Tống Quang.
Thân hình ba người chấn động, lập tức cẩn thận từng li từng tí theo ở phía sau, cùng nhau tiến vào thương hội Tử Vân.
Về phần người Liên gia thì đều chạy đi như bay, những võ giả vây xem chỉ cảm thấy đã hết chuyện, nhưng không nhận ra mánh khóe gì, cũng chầm chậm tản ra, chỉ có điều trong một đoạn thời gian rất dài, quán trà ở thành Vĩnh Tương lại nhiều thêm một đoạn chuyện thú vị.
Sau khi tiến vào thương hội Tử Vân, mọi người phân biệt ngồi xuống, mấy người Hoằng Dương nào dám ngồi, nữ tỳ đưa ghế đến, mới cẩn thận từng li từng tí ngồi ở phía dưới cùng.
Lý Vân Tiêu nói:
Nguyên Lương đại sư, Cẩn Huyên, nói tin tức của các ngươi đi.
Hai người nhìn nhau một cái, Nguyên Lương nói:
Để ta nói trước đi, kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì cả, động tĩnh lần này thật sự quá lớn, sợ rằng rất nhanh sẽ truyền khắp thiên hạ thôi. Lần này một trong các Chấp Chính Giả Thánh Vực, Hắc Vũ Hộ đại nhân, cộng thêm gia chủ Nam Cung thế gia Nam Cung Bộ Hải, còn có chúng cường giả cùng nhau đánh lén Nguyệt Đồng.
Lý Vân Tiêu nói:
Sau đó đại bại, tử vong vô số.
Mọi người đều giật mình, Nguyên Lương ngạc nhiên nói:
Thì ra Vân thiếu đã biết.
Hắn có chút trách cứ nhìn Cẩn Huyên, tưởng rằng nàng nói.
Cẩn Huyên mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội, nói:
Vân thiếu làm sao mà biết được?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Giữa ta và Thiên Tư tựa hồ có cảm ứng, cụ thể cũng không biết. Vừa rồi trong lúc bế quan tâm thần có chút không tập trung, lúc này mới xuất quan ra. Nhưng chuyện cụ thể cũng không biết được.
Người biết rõ thân phận của hắn đều lộ ra vẻ chợt hiểu, dù sao Cổ Phi Dương có được Nguyệt Đồng chi thuật, thiên hạ đều biết.
Cẩn Huyên sửng sốt một chút, nói:
Thì ra là thế, lần này Thánh Vực vây quét Nguyệt Đồng, tử thương thật lớn, thiên hạ khiếp sợ, mà ngay cả Hắc Vũ Hộ đại nhân cũng bị thương rất nặng.
Nàng có chút lo lắng nói:
Nguyệt Đồng kia lợi hại như thế, Vân thiếu ngươi cũng đừng đi tham dự, đã có Thánh Vực đối phó bọn hắn rồi.
Sắc mặt Liễu Phỉ Yên ngưng trọng nói:
Nam Cung Bộ Hải được xưng là thiên hạ huyễn thuật đệ nhất nhân, tăng thêm Hắc Vũ Hộ và Mộ Dung thế gia, thực lực không dưới mấy người chúng ta, tuyệt đối không thể khinh thường.
Huyền Hoa hắc hắc nói:
Có Hắc Vũ Hộ bọn hắn xung phong, Nguyệt Đồng kia tất nhiên cũng trọng thương nơi thân, chúng ta chỉ cần tìm được bọn hắn nhanh một chút, nhặt đại tiện nghi, một lần hành động đánh chết là được.
Tống Quang và Nguyên Lương nghe được trong lòng hoảng hốt, những người này tự xưng có thể sánh với bọn người Hắc Vũ Hộ, Nam Cung Bộ Hải, đến cùng có thân phận lai lịch gì? Bất quá có thể ở cùng một chỗ với Lý Vân Tiêu, tất nhiên cũng không phải loại đơn giản.
Cẩn Huyên cau mày nói:
Đây chính là chỗ vấn đề, hiện giờ tất cả thế lực lớn đều đang chú ý đến hướng đi của Nguyệt Đồng, nhưng sau trận chiến này, Nguyệt Đồng tựa hồ trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt các thế lực, hoàn toàn không có bóng dáng.
Biến mất?
Lý Vân Tiêu sững sờ, hồ nghi nói:
Trận chiến kinh thiên nhưthế, thiên hạ chú mục, làm sao có thể biến mất trước mắt mọi người được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.