Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2482: Đoạt kiếm.

Thái Nhất Sinh Thủy

11/11/2016

Bắc Quyến Nam nói:

– Ta không biết suy nghĩ trong lòng của ngươi, nhưng tiếp tục chơi như vậy, không cần đánh đâu.

Lăng Bạch Nguyệt cười nói:

– Chỉ cần ngươi không ra tay, cứ ở đây mà nhìn, chúng ta xác thực không cần đánh nhau đâu.

Bắc Quyến Nam nhìn qua Khâu Mục Kiệt, đồng tử hơi co lại, nói:

– Nữ tử thật lợi hại, chiến đấu lăng lệ như thế.

Trong mắt Lăng Bạch Nguyệt mỉm cười, dùng quạt lông đảo qua, nói:

– Nam Phong Tuyền đại nhân được công nhận mạnh nhất, cho dù là siêu phàm nhập thánh gặp phải nàng cũng yêu thương không dứt.

Hắn thấy Bắc Quyến Nam dường như muốn động, vỗ quạt lông trong tay, trực tiếp lăng không ngăn cản trước mặt hắn, nói:

– Mọi người cứ nhìn như vậy, ta và ngươi đều nghỉ ngơi có tốt không?

Bắc Quyến Nam hừ lạnh nói:

– Muốn nghỉ ngơi, ngươi có thể xéo đi!

Trong tay hắn kiếm thế phóng lên trời, kiếm khí bao phủ trước người.

Xùy!

Thế kiếm như sao băng, uy lực vô cùng.

Lăng Bạch Nguyệt nhíu mày, quạt lông trong tay đánh ra, phi thân bay xa.

Hắn vốn định kiềm chế Bắc Quyến Nam là được, không muốn tham dự vào chiến đấu khác, dù sao cuối cùng vẫn phải xem Hắc Vũ Hộ cùng Xa Vưu đấu thế nào, mặc dù hắn thắng Bắc Quyến Nam, nếu như Hắc Vũ Hộ thua, cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Ai biết Bắc Quyến Nam không lĩnh tình, đánh đần độn vô vị, lập tức kiếm khí nổi lên, bức hắn toàn lực ứng phó.

Đột nhiên Khâu Mục Kiệt hét lớn một tiếng, hai mắt hoàn toàn lồi ra, quát:

– Lão thái bà đáng chết, ta giết cả nhà ngươi.

Hắn dường như hoàn toàn bị bức nộ, toàn thân vết thương chồng chất, mặc dù không đến mức trí mạng, lại càng ngày càng biệt khuất.

Bang bang!

Hắn phóng thích yêu lực của mình ra, cầm thứ gì đó trong tay.

– Yêu đan?

Tất cả mọi người sững sờ, không rõ hắn lấy nhiều yêu đan ra làm gì.

Có người trong chiến đấu ăn nguyên đan để bảo trì trạng thái của mình, nhưng yêu đan thì chưa thấy ai ăn.

– Ngươi nói cái gì?

Nam Phong Tuyền lạnh lùng nói ra, hóa thành hào quang bay tới trước mặt Khâu Mục Kiệt.

Một bóng dáng thướt tha hiện ra, chính là Nam Phong Tuyền, sức mặt giận dữ, nói:

– Ngươi gọi ta là cái gì?

Khâu Mục Kiệt giận dữ hét:

– Lão thái bà! Ngươi là vương bát đản lão thái bà! Bắt đầu là Lý Vân Tiêu hô ngươi tổ bà bà, ngươi rõ ràng mang lửa giận phát lên người của ta, ngươi còn có chút tiết tháo hay không? Bổn tọa cũng không khách khí, lão thái bà, tổ bà bà, bà nội trợ!

– Chết!

Nam Phong Tuyền quát lên, loan đao chém xuongs.



Ầm ầm!

– Hừ, chết là ngươi ah!

Khâu Mục Kiệt hét lớn một tiếng, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, ấn ký đánh vào đám yêu đan, mỗi một khỏa yêu đan đều có lực lượng tỏa ra, không ngừng lượn vòng, tỏa ra khí tức khủng bố.

– Đó là…

Tất cả mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc, không rõ đây là chiêu thức gì.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu chấn động, trong mắt lóe ra vẻ tàn khốc, dường như nghĩ đến cái gì.

– Hắn muốn tự bạo những yêu đan kia.

Lý Vân Tiêu nghĩ tới khả năng này, thoáng cái lấy ra nhiều cửu giai yêu đan đồng thời kíp nổ, cho dù là Khâu Mục Kiệt cũng không gánh vác được!

– Mười một miếng yêu đan, hóa khí toàn qua!

Quả nhiên như Lý Vân Tiêu nói, Khâu Mục Kiệt nắm chặt hai tay, mười một miếng cửu giai yêu đan lập tức tỏa ra khí tức khủng bố.

Tất cả cường giả đều hoảng hốt, khiếp sợ nhìn qua mười một yêu đan nổ tung.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Vòng xoáy bao phủ Khâu Mục Kiệt vào trong, lại đánh bay loan đao đánh tới.

Khâu Mục Kiệt lúc này bị vòng xoáy thôn phệ.

Ầm ầm!

Trảm kích bị đánh tan, gương mặt Nam Phong Tuyền bắt đầu vặn vẹo, quay người muốn bỏ chạ cũng đã không kịp, trực tiếp bị khí lãng nuốt vào.

Ầm ầm!

Hắc Vũ Hộ cùng Vi Thanh biến sắc, sắc mặt khó coi.

Uy lực của chiêu này có thể so với một kích của cường giả siêu phàm nhập thánh.

Khâu Mục Kiệt đã dám thi triển ra, tự nhiên là có thể khống chế tổn thương với mình, Nam Phong Tuyền hơn phân nửa sẽ trọng thương.

Tình thế càng ngày càng bất lợi, Hắc Vũ Hộ biết rõ mấu chốt là mình trấn áp cường giả đối diện, nhưng dùng thực lực đối phương, cho dù hắn thắng cũng là thắng thảm, bản thân cũng khó làm được cái gì.

Lý Vân Tiêu cầm lấy thiên địa vô pháp kiếm của Phi Nghê, bấm pháp quyết đánh lên thân kiếm, ném vào trong chiến trường trên cao:

– Lão Long, tiếp kiếm!

Xa Vưu mừng rỡ, bay thẳng về phía chân long kiếm, nói:

– Không hổ là đồng bọn như hình với bóng của ta nhiều năm qua, cùng ăn cùng ở cùng ngủ một giường lớn lên, trong nội tâm của ta nghĩ cái gì thì ngươi biết rõ cả.

Lời này vừa ra, tất cả mọi người nhìn qua Lý Vân Tiêu với ánh mắt quái dị.

Phi Nghê cũng ngạc nhiên, chỉ vào Xa Vưu nói:

– Phu quân, ngươi, ngươi có sở thích khác người sao?

Lý Vân Tiêu mặt đầy hắc tuyến, tức giận:

– Đừng nghe hắn chuyện phiếm!

Ách…

Phi Nghê vẻ mặt không tin, ngượng ngùng nói:

– Ách… , kỳ thật cũng không có gì!



Tất cả mọi người cũng không tin.

Lý Vân Tiêu muốn giết Xa Vưu cũng có, hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua La Thanh Vân cùng Tần Xuyên đang nhìn qua hắn, lập tức lạnh giọng nói:

– Lại nhìn một chút, xem ta móc mắt các ngươi hay không.

Hai người nhìn nhau, rất ăn ý thối lui.

Giờ phút này Phi Nghê còn ở bên cạnh, Long Thiên Miểu cũng bị nàng đánh chết, có nàng thì bọn họ không thể giết Lý Vân Tiêu, chỉ phải thôi.

Vi Thanh khó coi, tình huống càng ngày càng không khống chế được, hiện tại phần thắng duy nhất là Hắc Vũ Hộ có thể chế ngự Xa Vưu, hơn nữa lực áp quần hùng.

Hắc Vũ Hộ cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, trước mắt thiên địa vô pháp kiếm bay tới, lập tức hừ lạnh một tiếng, lóe lên.

Oanh!

Trên bầu trời nổ tung, bức Xa Vưu đi.

– Hừ! Chê cười!

Xa Vưu cười lạnh một tiếng, trực tiếp đá ra một cước, long ngâm vạn trượng, ánh sáng màu xanh hóa thành hình rồng, đánh tan quyền phong kia!

Ầm ầm!

Hai người đối chiêu thân ảnh không ngừng, trực tiếp phóng về thanh kiếm.

Hắc Vũ Hộ quát:

– Tam Không Chỉ!

Xùy! Xùy! Xùy!

Chỉ lực quan không, không gian bị cắt ra, tầng tầng không khí rít vang.

Xa Vưu biến sắc, thân thể ngưng tụ hào quang, chém ra một kiếm.

Ầm ầm!

Vài đạo chỉ lực tan vỡ, kiếm khí không giảm đánh tới.

Xùy!

Thân ảnh Hắc Vũ Hộ tàn ảnh bị đột nhiên xé rách, chân thân của hắn vượt qua, càng vượt qua Xa Vưu một bước, chụp vào thiên địa vô pháp kiếm.

– Cái gì?

Xa Vưu kinh hãi giận dữ, muốn chém thêm một kiếm.

– Thật có lỗi, kiếm này là của ta!

Hắc Vũ Hộ vừa cầm lấy kiếm, một quyền đánh tan kiếm của Xa Vưu.

Ầm ầm!

Kiếm mang nổ nát, khí lãng bắn ra tứ phương, bầu trời mờ mịt.

Năm ngón tay Hắc Vũ Hộ cầm lấy chuôi kiếm.

Đột nhiên cảm giác không tốt xông lên đầu, hắn không hiểu cảm giác này tới từ đâu, mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng đây là bản năng võ giả.

Trong khoảnh khắc hắn rống lên, hộ thể cương khí lập tức mở ra, sánh sáng bao phủ quanh người.

Trên thân kiếm tỏa ra hào quang bốn màu.

Hắc Vũ Hộ cảm giác áp lực phà vào mặt, giống như có thể trấn áp hắn.

Không gian quanh thiên địa vô pháp kiếm vặn vẹo, trường kiếm trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, biến thành ngọn núi bốn màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook