Chương 1462: Đồng tộc. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1461: Đồng tộc. (2)
Thừa Hạo Miểu thản nhiên nói:
Lai Phong huynh nghĩ quá tốt rồi, phải biết rằng thành chủ thành Hồng Nguyệt cũng đang tìm kiếm Thiên Tư, cơ hội của chúng ta cực kỳ xa vời a!
Bắc Minh Lai Phong khẽ cười nói:
Vật tuyệt thế bực này, cũng không phải có thực lực là được, còn phải có cơ duyên lớn lao nữa.
Thừa Hạo Miểu nói:
Lời này nói không sai, nhưng hiện giờ ngay cả thông đạo di tích cũng tìm không thấy, xem ra cơ duyên của chúng ta thật không được rồi.
Bắc Minh Lai Phong nhíu mày ra, không thoải mái nói:
Hạo Miểu huynh sao suốt ngày đều thích nói lời ủ rũ thế?
Tất cả mọi người bắt đầu trầm mặc, tựa hồ có chút vô kế khả thi, bọn hắn đã ở chỗ này mấy ngày, hơn nữa khí tức những người thành Hồng Nguyệt quả thật cũng là biến mất ở chỗ này, biết rõ ở đây có không gian khác, nhưng dù thế nào cũng khó mà tìm ra được.
Trần Khai Hồng nói:
Vân thiếu biết được nhiều như thế, chẳng biết có biết phương pháp đi tới di tích không?
Lý Vân Tiêu mở ra hai tay, bất đắc dĩ nói:
Cái này thì ta không có cách nào rồi, cũng chỉ biết là di tích ở gần đây, chư vị nhiều đại năng chi sĩ như vậy, chẳng lẽ cũng không cảm ứng được chỗ không gian sao?
Trần Khai Hồng cười khổ nói:
Không chỉ không cảm ứng được không gian, mà ngay cả khí tức của những người thành Hồng Nguyệt cũng không thấy đâu, hẳn là bọn hắn sợ có người truy tung cho nên cố ý xóa đi dấu vết rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
Dùng năng lực Khương Sở Nhiên, muốn xóa đi khí tức chỉ là chuyện dễ dàng, truy tra người thành Hồng Nguyệt là không thực tế rồi, xem ra phải tự mình nghĩ cách thôi.
Hắn cũng bắt đầu lâm vào trầm tư, trong truyền thừa từ Vương Tọa cũng không nói đến cách vào di tích. Mà giờ khắc này biện pháp tốt nhất chính là thi triển Nguyệt Đồng, như vậy tất cả cơ quan trận pháp cũng khó mà thoát khỏi pháp nhãn của hắn, nhưng nhiều người như vậy, sao có thể vận dụng Đồng thuật được?
Lý Vân Tiêu bắt đầu tìm kiếm trên những bích họa không trọn vẹn kia, hy vọng có thể phát hiện một ít manh mối.
Nhưng hơn phân nửa ngày trôi qua, vẫn không thu hoạch được gì, bích họa đã bị tổn hại rất nhiều, căn bản không biết chúng ghi chép những gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào trên nửa khối thạch bích, đó là tràng diện một đám sinh vật quỳ lạy, các chủng loại đều có, vật quỳ lạy phía trước đã không còn trọn vẹn, nhưng chỗ đám người kia đứng lại một mảnh kiến trúc to lớn, hiện lên hình bầu dục.
“Phanh”
Lý Vân Tiêu đột nhiên nhảy dựng lên, trực tiếp bay vào không trung, quan sát xuống mặt đất, đồng tử hơi co lại.
Chỗ đám người trên bích họa quỳ lạy đúng là nơi này không thể nghi ngờ, tổn hại lưu lại loáng thoáng cũng là mộ hình bầu dục, đúng bộ dáng một con mắt, mà theo phương hướng bọn hắn quỳ lạy nhìn lại, có lẽ chính là. . .
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn vào vòng Huyết Nguyệt trên bầu trời, nó quỷ dị như một con mắt tản mát ra lực lượng yêu dị vậy.
Toàn thân hắn chấn động, hai con ngươi lập tức hóa thành một mảnh huyết sắc, Nguyệt Đồng hiện ra, hắn sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng vận chuyển nguyên lực áp chế xuống
Làm sao vậy? Có phát hiện gì sao?
Bắc Minh Lai Phong đã bay lên, đứng ở bên người hắn, nhìn Lý Vân Tiêu đầy mồ hôi lạnh, hồ nghi hỏi.
Lý Vân Tiêu nhắm hai mắt, khẽ lắc đầu, nói:
Cũng không tiến triển.
Nhưng trong lòng hắn lại nhấc lên cơn sóng gió động trời, trong nháy mắt vừa rồi hóa thành Nguyệt Đồng, tựa hồ đã nhìn thấy gì đó, chỉ là không cách nào diễn tả được.
Ah? Vậy sao Vân thiếu lại đổ mồ hôi lạnh chứ?
Bắc Minh Lai Phong có chút không tin nói:
Tuy rằng ta không biết Vân thiếu vì sao lại có hiểu lầm và thành kiến với Bắc Minh thế gia ta như thế, nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều là người cùng một thuyền, ta và Vân thiếu càng có ước hẹn Đông Hải, cần phải thành khẩn hợp tác lâu dài với nhau, hy vọng có thể thành lập được hữu nghị nhất định a!
Bắc Minh Lai Phong sau khi nói xong, đột nhiên nhanh chóng lui ra mấy chục thước, toàn thân đề phòng, kinh hãi chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, bởi vì hắn phát hiện trên người Lý Vân Tiêu tựa hồ ẩn ẩn truyền đến một loại khí tức thô bạo, hơn nữa yêu dị dị thường, tựa hồ cũng không quá thân mật:
Vân thiếu, ngươi làm sao vậy?
Cổ khí tức kia trên người Lý Vân Tiêu chậm rãi biến mất, rốt cục mở mắt ra, một mảnh thanh minh như nước, lạnh nhạt nói:
Không có việc gì, vừa rồi thân thể không khỏe, có chút bệnh cũ phát tác thôi.
Bệnh cũ phát tác?
Bắc Minh Lai Phong có chút hoài nghi, nói:
Chẳng lẽ là tổn thương do trận chiến tại thành Hồng Nguyệt lưu lại sao?
Lý Vân Tiêu qua loa nói:
Xem như thế đi, quanh năm ở bên ngoài chém chém giết giết, bị tổn thương trên người không phải rất bình thường sao?
Bắc Minh Lai Phong chỉ cảm thấy yết hầu một hồi khô khốc, hắn biết rõ Lý Vân Tiêu lại bắt đầu nói nhảm rồi, người này mỗi khi đến thời điểm mấu chốt đều ưa thích cãi cọ và không đứng đắn, nhưng ngươi lại không cách nào với hắn, chỉ có thể cười làm lành nói:
Cái này cũng đúng, Bắc Minh thế gia chúng ta có rất nhiều thuốc hay, có thể đưa tặng cho Vân thiếu một ít làm cầu nói cho tình hữu nghị giữa chúng ta a.
Ân ? Cũng không ngờ Lai Phong huynh khách khí như vậy.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt cảm động nói:
Nghe nói Bắc Minh Thế Gia có một khối thiên ngoại Huyền Minh thạch, chính là vật Cực Âm Cực Hàn trong thế gian, có thể cho ta mượn xem một chút hay không ?
Ha ha, có lẽ Vân Thiếu chỉ nói đùa.
Bắc Minh Lai Phong cười to nói:
Thiên ngoại Huyền Minh thạch chính là trọng bảo phái ta, là căn cơ của môn phái, làm sao có thể cho mượn.
Lý Vân Tiêu hừ nói:
Đã như vậy, còn nói hữu nghị gì ? Xin Lai Phong huynh tránh ra, đừng làm chậm trễ việc ta tìm hiểu huyền cơ nơi đây.
Nội tâm Bắc Minh Lai Phong nổi sóng kịch liệt, nếu thực lực có đủ, đã sớm bầm thây Lý Vân Tiêu thành vạn đoạn.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên hắn sinh ra sát cơ với Lý Vân Tiêu cực lớn, thiên phú người trước mắt này quá kinh khủng, lúc trước còn tưởng rằng võ đạo căn cơ của hắn bị hủy, hiện tại xem ra hơn phân nửa là lời nói vô căn cứ, nhân vật kinh khủng như vậy, nếu không thể trở thành bằng hữu, vậy nhất định phải giết chết, bằng không hắn tuyệt đối sẽ biến thành chướng ngại vật xưng bá thiên hạ của mình.
Vậy Vân thiếu tranh thủ thời gian tìm hiểu đi, không quấy rầy.
Bắc Minh Lai Phong bay xuống phía dưới, tuy nhiên sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
Đoạn đối thoại của hai người cũng không có tận lực hạ giọng, tất cả mọi người ở đây đều là Cường giả Vũ Đế, tất cả đều nghe được rõ ràng một hai, đến cả biểu tình của hai người cũng nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên trên mặt mọi người Bắc Minh Thế Gia đều là hiện ra sát khí, đặc biệt Bắc Minh Đồng Phương, từng luồng sát cơ bốc lên cơ hồ che kín khuôn mặt.
Thừa Hạo Miểu thản nhiên nói:
Lai Phong huynh nghĩ quá tốt rồi, phải biết rằng thành chủ thành Hồng Nguyệt cũng đang tìm kiếm Thiên Tư, cơ hội của chúng ta cực kỳ xa vời a!
Bắc Minh Lai Phong khẽ cười nói:
Vật tuyệt thế bực này, cũng không phải có thực lực là được, còn phải có cơ duyên lớn lao nữa.
Thừa Hạo Miểu nói:
Lời này nói không sai, nhưng hiện giờ ngay cả thông đạo di tích cũng tìm không thấy, xem ra cơ duyên của chúng ta thật không được rồi.
Bắc Minh Lai Phong nhíu mày ra, không thoải mái nói:
Hạo Miểu huynh sao suốt ngày đều thích nói lời ủ rũ thế?
Tất cả mọi người bắt đầu trầm mặc, tựa hồ có chút vô kế khả thi, bọn hắn đã ở chỗ này mấy ngày, hơn nữa khí tức những người thành Hồng Nguyệt quả thật cũng là biến mất ở chỗ này, biết rõ ở đây có không gian khác, nhưng dù thế nào cũng khó mà tìm ra được.
Trần Khai Hồng nói:
Vân thiếu biết được nhiều như thế, chẳng biết có biết phương pháp đi tới di tích không?
Lý Vân Tiêu mở ra hai tay, bất đắc dĩ nói:
Cái này thì ta không có cách nào rồi, cũng chỉ biết là di tích ở gần đây, chư vị nhiều đại năng chi sĩ như vậy, chẳng lẽ cũng không cảm ứng được chỗ không gian sao?
Trần Khai Hồng cười khổ nói:
Không chỉ không cảm ứng được không gian, mà ngay cả khí tức của những người thành Hồng Nguyệt cũng không thấy đâu, hẳn là bọn hắn sợ có người truy tung cho nên cố ý xóa đi dấu vết rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
Dùng năng lực Khương Sở Nhiên, muốn xóa đi khí tức chỉ là chuyện dễ dàng, truy tra người thành Hồng Nguyệt là không thực tế rồi, xem ra phải tự mình nghĩ cách thôi.
Hắn cũng bắt đầu lâm vào trầm tư, trong truyền thừa từ Vương Tọa cũng không nói đến cách vào di tích. Mà giờ khắc này biện pháp tốt nhất chính là thi triển Nguyệt Đồng, như vậy tất cả cơ quan trận pháp cũng khó mà thoát khỏi pháp nhãn của hắn, nhưng nhiều người như vậy, sao có thể vận dụng Đồng thuật được?
Lý Vân Tiêu bắt đầu tìm kiếm trên những bích họa không trọn vẹn kia, hy vọng có thể phát hiện một ít manh mối.
Nhưng hơn phân nửa ngày trôi qua, vẫn không thu hoạch được gì, bích họa đã bị tổn hại rất nhiều, căn bản không biết chúng ghi chép những gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào trên nửa khối thạch bích, đó là tràng diện một đám sinh vật quỳ lạy, các chủng loại đều có, vật quỳ lạy phía trước đã không còn trọn vẹn, nhưng chỗ đám người kia đứng lại một mảnh kiến trúc to lớn, hiện lên hình bầu dục.
“Phanh”
Lý Vân Tiêu đột nhiên nhảy dựng lên, trực tiếp bay vào không trung, quan sát xuống mặt đất, đồng tử hơi co lại.
Chỗ đám người trên bích họa quỳ lạy đúng là nơi này không thể nghi ngờ, tổn hại lưu lại loáng thoáng cũng là mộ hình bầu dục, đúng bộ dáng một con mắt, mà theo phương hướng bọn hắn quỳ lạy nhìn lại, có lẽ chính là. . .
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn vào vòng Huyết Nguyệt trên bầu trời, nó quỷ dị như một con mắt tản mát ra lực lượng yêu dị vậy.
Toàn thân hắn chấn động, hai con ngươi lập tức hóa thành một mảnh huyết sắc, Nguyệt Đồng hiện ra, hắn sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng vận chuyển nguyên lực áp chế xuống
Làm sao vậy? Có phát hiện gì sao?
Bắc Minh Lai Phong đã bay lên, đứng ở bên người hắn, nhìn Lý Vân Tiêu đầy mồ hôi lạnh, hồ nghi hỏi.
Lý Vân Tiêu nhắm hai mắt, khẽ lắc đầu, nói:
Cũng không tiến triển.
Nhưng trong lòng hắn lại nhấc lên cơn sóng gió động trời, trong nháy mắt vừa rồi hóa thành Nguyệt Đồng, tựa hồ đã nhìn thấy gì đó, chỉ là không cách nào diễn tả được.
Ah? Vậy sao Vân thiếu lại đổ mồ hôi lạnh chứ?
Bắc Minh Lai Phong có chút không tin nói:
Tuy rằng ta không biết Vân thiếu vì sao lại có hiểu lầm và thành kiến với Bắc Minh thế gia ta như thế, nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều là người cùng một thuyền, ta và Vân thiếu càng có ước hẹn Đông Hải, cần phải thành khẩn hợp tác lâu dài với nhau, hy vọng có thể thành lập được hữu nghị nhất định a!
Bắc Minh Lai Phong sau khi nói xong, đột nhiên nhanh chóng lui ra mấy chục thước, toàn thân đề phòng, kinh hãi chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, bởi vì hắn phát hiện trên người Lý Vân Tiêu tựa hồ ẩn ẩn truyền đến một loại khí tức thô bạo, hơn nữa yêu dị dị thường, tựa hồ cũng không quá thân mật:
Vân thiếu, ngươi làm sao vậy?
Cổ khí tức kia trên người Lý Vân Tiêu chậm rãi biến mất, rốt cục mở mắt ra, một mảnh thanh minh như nước, lạnh nhạt nói:
Không có việc gì, vừa rồi thân thể không khỏe, có chút bệnh cũ phát tác thôi.
Bệnh cũ phát tác?
Bắc Minh Lai Phong có chút hoài nghi, nói:
Chẳng lẽ là tổn thương do trận chiến tại thành Hồng Nguyệt lưu lại sao?
Lý Vân Tiêu qua loa nói:
Xem như thế đi, quanh năm ở bên ngoài chém chém giết giết, bị tổn thương trên người không phải rất bình thường sao?
Bắc Minh Lai Phong chỉ cảm thấy yết hầu một hồi khô khốc, hắn biết rõ Lý Vân Tiêu lại bắt đầu nói nhảm rồi, người này mỗi khi đến thời điểm mấu chốt đều ưa thích cãi cọ và không đứng đắn, nhưng ngươi lại không cách nào với hắn, chỉ có thể cười làm lành nói:
Cái này cũng đúng, Bắc Minh thế gia chúng ta có rất nhiều thuốc hay, có thể đưa tặng cho Vân thiếu một ít làm cầu nói cho tình hữu nghị giữa chúng ta a.
Ân ? Cũng không ngờ Lai Phong huynh khách khí như vậy.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt cảm động nói:
Nghe nói Bắc Minh Thế Gia có một khối thiên ngoại Huyền Minh thạch, chính là vật Cực Âm Cực Hàn trong thế gian, có thể cho ta mượn xem một chút hay không ?
Ha ha, có lẽ Vân Thiếu chỉ nói đùa.
Bắc Minh Lai Phong cười to nói:
Thiên ngoại Huyền Minh thạch chính là trọng bảo phái ta, là căn cơ của môn phái, làm sao có thể cho mượn.
Lý Vân Tiêu hừ nói:
Đã như vậy, còn nói hữu nghị gì ? Xin Lai Phong huynh tránh ra, đừng làm chậm trễ việc ta tìm hiểu huyền cơ nơi đây.
Nội tâm Bắc Minh Lai Phong nổi sóng kịch liệt, nếu thực lực có đủ, đã sớm bầm thây Lý Vân Tiêu thành vạn đoạn.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên hắn sinh ra sát cơ với Lý Vân Tiêu cực lớn, thiên phú người trước mắt này quá kinh khủng, lúc trước còn tưởng rằng võ đạo căn cơ của hắn bị hủy, hiện tại xem ra hơn phân nửa là lời nói vô căn cứ, nhân vật kinh khủng như vậy, nếu không thể trở thành bằng hữu, vậy nhất định phải giết chết, bằng không hắn tuyệt đối sẽ biến thành chướng ngại vật xưng bá thiên hạ của mình.
Vậy Vân thiếu tranh thủ thời gian tìm hiểu đi, không quấy rầy.
Bắc Minh Lai Phong bay xuống phía dưới, tuy nhiên sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
Đoạn đối thoại của hai người cũng không có tận lực hạ giọng, tất cả mọi người ở đây đều là Cường giả Vũ Đế, tất cả đều nghe được rõ ràng một hai, đến cả biểu tình của hai người cũng nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên trên mặt mọi người Bắc Minh Thế Gia đều là hiện ra sát khí, đặc biệt Bắc Minh Đồng Phương, từng luồng sát cơ bốc lên cơ hồ che kín khuôn mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.