Chương 3280: Đường sống
Thái Nhất Sinh Thủy
06/01/2017
Đoan Mộc Hữu Ngọc giật mình kêu lên:
- Trác Thanh Phàm!
Mắt Đoan Mộc Hữu Ngọc sáng rực, mừng như điên hỏi:
- Ha ha ha! Ta tính ra đường sống là ngươi sao? Ngươi đến cứu ta? Đa tạ, vô cùng đa tạ, thật là hoạn nạn thấy chân tình!
Đoan Mộc Hữu Ngọc vội kéo Đoan Mộc Thương bước nhanh đi qua ngồi xuống đối diện Trác Thanh Phàm.
Trên bàn bày mai hoa cao tinh xảo, một dĩa bánh bao. Đoan Mộc Hữu Ngọc cầm một cái bánh bao lên ăn.
Trác Thanh Phàm nhíu mày nói:
- Làm ơn nhã nhặn chút.
- Ha ha, thật lâu không ăn qua thứ này, thử mùi vị để nhớ lại chút.
Đoan Mộc Hữu Ngọc đặt bánh bao đã cắn hai miếng xuống dĩa, nuốt cái ực:
- Xin Thanh Phàm huynh nhanh chóng ra tay hàng phục người kia, giảm bớt tử thương vô vị.
- Ha ha ha!
Trác Thanh Phàm bật cười nói:
- Những người này chết vì huynh muội nhà ngươi, liên quan gì ta? Tại sao ta phải đi cứu bọn họ?
Vẻ mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc đau khổ nghiêm túc nói:
- Con người tuy chia ra cao thấp quý tiện nhưng mạng sống đều như nhau. Nhìn đám người này chết hàng đống mà huynh nhẫn tâm vậy sao?
Trác Thanh Phàm nhấp ngụm trà, cười nói:
- Ngươi nói đúng, nhưng đường tu luyện vũ đạo thậm chí xem nhẹ mạng sống của mình chứ nói gì người khác?
Đoan Mộc Hữu Ngọc ngẩn ngơ:
- Cái này . . .
Đoan Mộc Hữu Ngọc trầm ngâm nói:
- Tuy nói vậy nhưng cố gắng giảm bớt thương vong vẫn tốt hơn.
Trác Thanh Phàm cười nói:
- Ngươi lại nói đúng, nhưng ngươi đề cao ta quá, năng lực của ta làm sao địch nổi quốc quân của Tuyết chi quốc? Ngươi làm vậy chẳng khác nào kêu ta đi chịu chết.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nghiêm ặt nói:
- Ta có dùng Thiên Thần Thiêm suy tính rồi, trong thành Ly Quang sẽ có quý nhân áp chế đợc Phong Yếu Ly, cứu mạng ta, bây giờ xem ra đó chính là Thanh Phàm huynh, tuyệt đối không sai. Bởi vậy Thanh Phàm huynh đừng coi thường mình, nhất định sẽ chiến thắng Phong Yếu Ly kia!
Trác Thanh Phàm lắc đầu nói:
- Ngươi nói xong ta càng khẳng định người cứu ngươi tuyệt đối không phải ta mà là người khác.
Đoan Mộc Hữu Ngọc trợn to mắt nói:
- Thanh Phàm huynh đang nói đến Lỗ Thông Tử sao?
Trác Thanh Phàm cười cười:
- Ai biết?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phía xa trong tầm mắt chợt vang tiếng nổ, ánh sáng ngút trời, dao động nguyên lực khủng bố truyền đến chấn mặt bàn kêu lộc cộc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc trầm giọng nói:
- Đến rồi! Thanh Phàm huynh thật sự không định ra tay sao?
Trác Thanh Phàm cầm tách trà lên uống cạn, đặt xuống mặt bàn:
- Đương nhiên không phải! Nếu không ngăn cản thì thành này sẽ bị hủy, cùng ta xuất chiến đi!
Trác Thanh Phàm đứng dậy, tay phải chộp, một thanh phương thiên họa kích màu bạc trắng nằm trong tay, khí thế ngập trời, uy phong lẫm lẫm.
Đoan Mộc Hữu Ngọc kinh ngạc kêu lên:
- Vậy mới rồi Thanh Phàm huynh . . .
Trác Thanh Phàm nói:
- Vừa rồi đang uống trà chiều, giờ ăn đã xong,ra tay thôi.
Trác Thanh Phàm lắc người biến mất trước mặt bàn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Một luồng sáng trắng bắn ra chém vào trong tiệm, vị trí lúc trước ba người ngồi nháy mắt hóa thành hư vô. Nguyên cửa tiệm bốc hơi, không còn tồn tại.
Giọng Phong Yếu Ly vọng vào:
- Đoan Mộc Hữu Ngọc, ra đi, ta cảm nhận được hơi thở của ngươi!
Ánh sáng chợt lóe, Phong Yếu Ly xuất hiện bên trên phế tích, mặt lạnh băng nhìn bốn phía.
Vừa rồi Trác Thanh Phàm bộc phát ra lực lượng, dao động nguyên lực cực mạnh bị Phong Yếu Ly bắt giữ. Phong Yếu Ly cảm thấy đó không phải Đoan Mộc Hữu Ngọc nhưng cũng là cường giả đẳng cấp thần cảnh, nên gã bất chấp chém một kiếm trước rồi nói tiếp.
Giờ thần thức Phong Yếu Ly càn quét không phát hiện chút hơi thở nào, chỉ có nhiều hơi thở rối loạn sợ hãi khuếch tán bốn phía.
Không tìm được người, Phong Yếu Ly sắc mặt âm trầm, sát khí bắn ra từ đôi mắt:
- Đoan Mộc Hữu Ngọc, ngươi là tiểu nhân, vì mạng sống của mình mà liên lụy nguyên thành trì rơi vào địa ngục. Người như vậy còn xứng truyền thừa Thái Sơ chân quyết sao? Xứng có được Cửu Diệu tinh trượng sao? Cút ra cho bản quân!
Giọng Trác Thanh Phàm vang lên:
- Người nóng nảy nên ăn thức ăn thanh đạm là chính, có như vậy mới dưỡng gan gảim nóng nảy, đạt đến . . .
Trác Thanh Phàm chưa nói xong Phong Yếu Ly một kiếm đâm vào hư không, tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa chém nguyên hư không.
Bùm!
Lãnh Kiếm Băng Sương chém vào Thương Hải Như Trần ngưng kết ra một tầng sương lạnh bao phủ chiến kích, hai tay Trác Thanh Phàm bị đông.
Trác Thanh Phàm cúi đầu nhìn Thương Hải Như Trần, cười nói:
- Ta còn chưa nói xong mà ngươi đã nóng nảy rồi.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cách đó rất rắc rối. Bản quân tức giận liền muốn giết người, giết người sẽ giảm nóng nảy, có thể dưỡng gan, rất đơn giản.
Đôi mắt Phong Yếu Ly như băng tuyết vạn năm không tan trào phúng nhìn thẳng Trác Thanh Phàm, chợt mắt lóe tia sáng kỳ dị.
Phong Yếu Ly hỏi:
- Ngươi là ai?
Trác Thanh Phàm nói:
- Ta chỉ là một vũ giả sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ẩm thực có thứ tự, kiên trì mỗi ngày luyện võ.
- Vậy ngươi chết được rồi!
Phong Yếu Ly lười nói nhiều với Trác Thanh Phàm, cổ tay xoay, Lãnh Kiếm Băng Sương lại đè xuống phát ra tiếng răng rắc đẩy Trác Thanh Phàm lùi mấy bước. Hiện tại không chỉ là cánh tay, nguyên người Trác Thanh Phàm kết lớp băng dày.
Tay trái Trác Thanh Phàm bắt ấn chụp xuống thân kích, tầng băng trên Thương Hải Như Trần và người gã bị hòa tan ngay, làn da lóe ánh sáng đỏ. Phù văn mới nổi lên trên chiến kích, bên trong truyền ra tiếng sóng biển ầm ầm không dứt.
Đột nhiên một luồng sáng trắng bay ra từ hư vô, xoay tròn đánh vào sau lưng Phong Yếu Ly.
Trong ánh sáng là một cây thước ngọc bị kích thích đến cực ha, phù văn lơ lửng trên thước phát ra âm rung vù vù.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vì đánh lén trúng mục tiêu thà hy sinh thước ngọc.
Phong Yếu Ly cuồng cười:
- Ha ha ha! Tìm được ngươi rồi!
Mắt Phong Yếu Ly bắn ra tia sáng hưng phấn, quát nạt:
- Ấu trĩ!
Đột nhiên tay phải Phong Yếu Ly chộp, vô số ánh sáng bạc từ cánh tay chiếu xuống tụ tập trong lòng bàn tay vỗ vào thước ngọc.
Bùm!
Ánh sáng bạc vừa tiếp xúc với thước ngọc thì làm nó nổ tung, nhưng các phù văn tụ mà không tán cùng với trùng kích biến thành tia sáng sắc bén chém xuống.
Giờ phút này, Trác Thanh Phàm bắt chặt thời gian hét to:
- Vạn dặm đóng băng thiên ngọc toái, tuyết ánh sơn hà kinh lôi đình!
Trên Thương Hải Như Trần tỏa ánh sáng chói mắt hòa hợp thành một với Trác Thanh Phàm, bao phủ gã trong ánh sáng đỏ đè hướng Phong Yếu Ly.
Hai bên cùng tấn công, Phong Yếu Ly thu về kiếm thế biến thành kiếm giới che trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phong Yếu Ly bị đẩy lùi ra mấy chục trượng, cảm giác cánh tay tê dại, nguyên kiếm giới bị hai lực lượng trùng kích trở nên bất ổn.
Phong Yếu Ly giật mình quát hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Tuyệt đối không phải là vô danh tiểu tốt!
Nhưng khi Phong Yếu Ly ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng Trác Thanh Phàm đâu, Đoan Mộc Hữu Ngọc cũng biến mất.
- Hừ! Dựa vào trốn tránh có thể sống sao? Hơn nữa bản quân đã lĩnh ngộ thủ đoạn vừa rồi của các ngươi, bây giờ dùng lại sẽ không có hiệu quả gì. Chẳng bằng ngoan ngoãn đi ra, ngô có thể suy xét cho các ngươi một đường sống!
- Trác Thanh Phàm!
Mắt Đoan Mộc Hữu Ngọc sáng rực, mừng như điên hỏi:
- Ha ha ha! Ta tính ra đường sống là ngươi sao? Ngươi đến cứu ta? Đa tạ, vô cùng đa tạ, thật là hoạn nạn thấy chân tình!
Đoan Mộc Hữu Ngọc vội kéo Đoan Mộc Thương bước nhanh đi qua ngồi xuống đối diện Trác Thanh Phàm.
Trên bàn bày mai hoa cao tinh xảo, một dĩa bánh bao. Đoan Mộc Hữu Ngọc cầm một cái bánh bao lên ăn.
Trác Thanh Phàm nhíu mày nói:
- Làm ơn nhã nhặn chút.
- Ha ha, thật lâu không ăn qua thứ này, thử mùi vị để nhớ lại chút.
Đoan Mộc Hữu Ngọc đặt bánh bao đã cắn hai miếng xuống dĩa, nuốt cái ực:
- Xin Thanh Phàm huynh nhanh chóng ra tay hàng phục người kia, giảm bớt tử thương vô vị.
- Ha ha ha!
Trác Thanh Phàm bật cười nói:
- Những người này chết vì huynh muội nhà ngươi, liên quan gì ta? Tại sao ta phải đi cứu bọn họ?
Vẻ mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc đau khổ nghiêm túc nói:
- Con người tuy chia ra cao thấp quý tiện nhưng mạng sống đều như nhau. Nhìn đám người này chết hàng đống mà huynh nhẫn tâm vậy sao?
Trác Thanh Phàm nhấp ngụm trà, cười nói:
- Ngươi nói đúng, nhưng đường tu luyện vũ đạo thậm chí xem nhẹ mạng sống của mình chứ nói gì người khác?
Đoan Mộc Hữu Ngọc ngẩn ngơ:
- Cái này . . .
Đoan Mộc Hữu Ngọc trầm ngâm nói:
- Tuy nói vậy nhưng cố gắng giảm bớt thương vong vẫn tốt hơn.
Trác Thanh Phàm cười nói:
- Ngươi lại nói đúng, nhưng ngươi đề cao ta quá, năng lực của ta làm sao địch nổi quốc quân của Tuyết chi quốc? Ngươi làm vậy chẳng khác nào kêu ta đi chịu chết.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nghiêm ặt nói:
- Ta có dùng Thiên Thần Thiêm suy tính rồi, trong thành Ly Quang sẽ có quý nhân áp chế đợc Phong Yếu Ly, cứu mạng ta, bây giờ xem ra đó chính là Thanh Phàm huynh, tuyệt đối không sai. Bởi vậy Thanh Phàm huynh đừng coi thường mình, nhất định sẽ chiến thắng Phong Yếu Ly kia!
Trác Thanh Phàm lắc đầu nói:
- Ngươi nói xong ta càng khẳng định người cứu ngươi tuyệt đối không phải ta mà là người khác.
Đoan Mộc Hữu Ngọc trợn to mắt nói:
- Thanh Phàm huynh đang nói đến Lỗ Thông Tử sao?
Trác Thanh Phàm cười cười:
- Ai biết?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phía xa trong tầm mắt chợt vang tiếng nổ, ánh sáng ngút trời, dao động nguyên lực khủng bố truyền đến chấn mặt bàn kêu lộc cộc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc trầm giọng nói:
- Đến rồi! Thanh Phàm huynh thật sự không định ra tay sao?
Trác Thanh Phàm cầm tách trà lên uống cạn, đặt xuống mặt bàn:
- Đương nhiên không phải! Nếu không ngăn cản thì thành này sẽ bị hủy, cùng ta xuất chiến đi!
Trác Thanh Phàm đứng dậy, tay phải chộp, một thanh phương thiên họa kích màu bạc trắng nằm trong tay, khí thế ngập trời, uy phong lẫm lẫm.
Đoan Mộc Hữu Ngọc kinh ngạc kêu lên:
- Vậy mới rồi Thanh Phàm huynh . . .
Trác Thanh Phàm nói:
- Vừa rồi đang uống trà chiều, giờ ăn đã xong,ra tay thôi.
Trác Thanh Phàm lắc người biến mất trước mặt bàn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Một luồng sáng trắng bắn ra chém vào trong tiệm, vị trí lúc trước ba người ngồi nháy mắt hóa thành hư vô. Nguyên cửa tiệm bốc hơi, không còn tồn tại.
Giọng Phong Yếu Ly vọng vào:
- Đoan Mộc Hữu Ngọc, ra đi, ta cảm nhận được hơi thở của ngươi!
Ánh sáng chợt lóe, Phong Yếu Ly xuất hiện bên trên phế tích, mặt lạnh băng nhìn bốn phía.
Vừa rồi Trác Thanh Phàm bộc phát ra lực lượng, dao động nguyên lực cực mạnh bị Phong Yếu Ly bắt giữ. Phong Yếu Ly cảm thấy đó không phải Đoan Mộc Hữu Ngọc nhưng cũng là cường giả đẳng cấp thần cảnh, nên gã bất chấp chém một kiếm trước rồi nói tiếp.
Giờ thần thức Phong Yếu Ly càn quét không phát hiện chút hơi thở nào, chỉ có nhiều hơi thở rối loạn sợ hãi khuếch tán bốn phía.
Không tìm được người, Phong Yếu Ly sắc mặt âm trầm, sát khí bắn ra từ đôi mắt:
- Đoan Mộc Hữu Ngọc, ngươi là tiểu nhân, vì mạng sống của mình mà liên lụy nguyên thành trì rơi vào địa ngục. Người như vậy còn xứng truyền thừa Thái Sơ chân quyết sao? Xứng có được Cửu Diệu tinh trượng sao? Cút ra cho bản quân!
Giọng Trác Thanh Phàm vang lên:
- Người nóng nảy nên ăn thức ăn thanh đạm là chính, có như vậy mới dưỡng gan gảim nóng nảy, đạt đến . . .
Trác Thanh Phàm chưa nói xong Phong Yếu Ly một kiếm đâm vào hư không, tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa chém nguyên hư không.
Bùm!
Lãnh Kiếm Băng Sương chém vào Thương Hải Như Trần ngưng kết ra một tầng sương lạnh bao phủ chiến kích, hai tay Trác Thanh Phàm bị đông.
Trác Thanh Phàm cúi đầu nhìn Thương Hải Như Trần, cười nói:
- Ta còn chưa nói xong mà ngươi đã nóng nảy rồi.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cách đó rất rắc rối. Bản quân tức giận liền muốn giết người, giết người sẽ giảm nóng nảy, có thể dưỡng gan, rất đơn giản.
Đôi mắt Phong Yếu Ly như băng tuyết vạn năm không tan trào phúng nhìn thẳng Trác Thanh Phàm, chợt mắt lóe tia sáng kỳ dị.
Phong Yếu Ly hỏi:
- Ngươi là ai?
Trác Thanh Phàm nói:
- Ta chỉ là một vũ giả sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ẩm thực có thứ tự, kiên trì mỗi ngày luyện võ.
- Vậy ngươi chết được rồi!
Phong Yếu Ly lười nói nhiều với Trác Thanh Phàm, cổ tay xoay, Lãnh Kiếm Băng Sương lại đè xuống phát ra tiếng răng rắc đẩy Trác Thanh Phàm lùi mấy bước. Hiện tại không chỉ là cánh tay, nguyên người Trác Thanh Phàm kết lớp băng dày.
Tay trái Trác Thanh Phàm bắt ấn chụp xuống thân kích, tầng băng trên Thương Hải Như Trần và người gã bị hòa tan ngay, làn da lóe ánh sáng đỏ. Phù văn mới nổi lên trên chiến kích, bên trong truyền ra tiếng sóng biển ầm ầm không dứt.
Đột nhiên một luồng sáng trắng bay ra từ hư vô, xoay tròn đánh vào sau lưng Phong Yếu Ly.
Trong ánh sáng là một cây thước ngọc bị kích thích đến cực ha, phù văn lơ lửng trên thước phát ra âm rung vù vù.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vì đánh lén trúng mục tiêu thà hy sinh thước ngọc.
Phong Yếu Ly cuồng cười:
- Ha ha ha! Tìm được ngươi rồi!
Mắt Phong Yếu Ly bắn ra tia sáng hưng phấn, quát nạt:
- Ấu trĩ!
Đột nhiên tay phải Phong Yếu Ly chộp, vô số ánh sáng bạc từ cánh tay chiếu xuống tụ tập trong lòng bàn tay vỗ vào thước ngọc.
Bùm!
Ánh sáng bạc vừa tiếp xúc với thước ngọc thì làm nó nổ tung, nhưng các phù văn tụ mà không tán cùng với trùng kích biến thành tia sáng sắc bén chém xuống.
Giờ phút này, Trác Thanh Phàm bắt chặt thời gian hét to:
- Vạn dặm đóng băng thiên ngọc toái, tuyết ánh sơn hà kinh lôi đình!
Trên Thương Hải Như Trần tỏa ánh sáng chói mắt hòa hợp thành một với Trác Thanh Phàm, bao phủ gã trong ánh sáng đỏ đè hướng Phong Yếu Ly.
Hai bên cùng tấn công, Phong Yếu Ly thu về kiếm thế biến thành kiếm giới che trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phong Yếu Ly bị đẩy lùi ra mấy chục trượng, cảm giác cánh tay tê dại, nguyên kiếm giới bị hai lực lượng trùng kích trở nên bất ổn.
Phong Yếu Ly giật mình quát hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Tuyệt đối không phải là vô danh tiểu tốt!
Nhưng khi Phong Yếu Ly ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng Trác Thanh Phàm đâu, Đoan Mộc Hữu Ngọc cũng biến mất.
- Hừ! Dựa vào trốn tránh có thể sống sao? Hơn nữa bản quân đã lĩnh ngộ thủ đoạn vừa rồi của các ngươi, bây giờ dùng lại sẽ không có hiệu quả gì. Chẳng bằng ngoan ngoãn đi ra, ngô có thể suy xét cho các ngươi một đường sống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.