Chương 1264: Ếch ngồi đáy giếng. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1262: Ếch ngồi đáy giếng. (2)
Tại sao có thể như vậy được?
Trong lòng hắn đầy kinh hãi. Đã bao nhiêu năm rồi, thân hóa sấm sét chẳng bao giờ thất thủ. Dưới Vũ Đế chính là chiêu số quét ngang tất cả. Tại sao lại bị phá hủy được? Trên vết thương do chín đạo kiếm khí gây ra mơ hồ truyền đến cảm giác, không chỉ có thân thể bị phá vỡ, hơn nữa hình như còn ngưng tụ thành từng phù văn, ngăn cản nguyên khí của mình vận chuyển.
Võ học có thể phá thân hóa sấm sét này thật sự rất nhiều. Thật buồn cười cho một đám ếch ngồi đáy giếng, không có cách nào hiểu được biển rộng
Lý Vân Tiêu đi về phía trước một bước, bảo kiếm trong tay lại đánh ra. Trên văn phù, ba con nòng nọc màu vàng hiện lên, theo trường kiếm đâm vào bên trong cơ thể. Một công kích linh hồn vô cùng tuyệt phách trực tiếp nhảy vào linh đài thức hải của đối phương, giống như một cơn lốc linh hồn, trong nháy mắt hoàn toàn loại bỏ thần thức của hắn.
A.
Tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân thể liền chấn động bay ra ngoài, ngã ở cách đó vài trăm thước, ở trên mặt đất không ngừng co quắp.
Thân chưa chết, nhưng hồn đã bị diệt. Cả cuộc đời còn lại, hắn trở thành kẻ ngu ngốc.
Mọi người trong nháy mắt ngây người, Chợt kinh sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chỉ trong thời gian nháy mắt, đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt liền từ vị trí chiếm ưu thế tuyệt đối, thoáng cái đã hoàn toàn bị đánh bại, bị đả thương. Hiệu quả thị giác như vậy khó tránh khỏi trùng kích mắt người.
Sắc mặt La Thanh Vân trầm xuống. Lý Vân Tiêu đã loại bỏ đối phương. Cục diện đã biến thành không chết không dừng. Tim hắn chợt chững lại. Trường thương trong tay hóa ra hình rồng. Một thương uy vô cùng chấn động đẩy ra, dưới mấy chiêu liền giết chết những người của thành Hồng Nguyệt.
Trong mắt Văn Lâm ra lại lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào cây chiến thương của La Thanh Vân. Trên mặt hắn lộ vẻ ngưng trọng.
Ngươi… các ngươi lại dám giết chết toàn bộ người của thành Hồng Nguyệt sao?
Bắc Minh Quân Cẩm đang ngây người chợt hoàn hồn. Nơi này chính là thành Hồng Nguyệt. Có phải hai người này đầu óc đều có vấn đề?
Sắc mặt Văn Lâm trầm trọng nói:
Quân Cẩm công tử, vẫn mong ra tay trợ giúp ta bắt hai người này.
Lúc này Bắc Minh Quân Cẩm mới dần dần bình tĩnh lại, lên tiếng nói:
Xem ra Văn Lâm đại nhân lo lắng quả nhiên không phải không nguyên nhân. Nhưng cho dù bọn họ có cường hãn tới mức nào, cũng phải có giới hạn cuối cùng.
Hắn nhìn về phía sau nói:
Sửu Lậu, Thô Bỉ hai vị hộ pháp, vẫn mong ra tay.
Lúc này hắn không chỉ suy nghĩ muốn giúp Văn Lâm. Hơn nữa lấy tuổi tác của hai người Lý Vân Tiêu, không thể nghi ngờ tất nhiên sẽ tới tham gia thi đấu lôi đài. Lấy thực lực bọn họ vừa biểu hiện ra khó tránh khỏi quá mức kinh người. Lúc này loại bỏ, cũng bớt đi một kình địch lớn.
Hai người này dáng vẻ bề ngoài cực kém, không ngờ một người tên là Sửu Lậu, một người tên là Thô Bỉ. Thật ra cũng là tên xứng với người thực.
Thô Bỉ lười biếng nói:
Hai tên tiểu độc tử này tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng nói như thế nào cũng chỉ là con kiến hôi Bát Hoang cảnh mà thôi. Bảo hai vị Vũ Đế chúng ta ra tay, như vậy có ổn không? Khó tránh khỏi ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh bắt nạt yếu đi?
Văn Lâm nghiêm mặt nói:
Hai vị hộ pháp cũng đừng nên xem thường hai người này. Đặc biệt là Lý Vân Tiêu. Lúc trước tên đệ tử thành Hồng Nguyệt kia lại là cường giả Vũ Tôn đỉnh phong, còn từng tu luyện thần thông thân thể hóa sấm sét, lại bị hắn chém một kiếm, chém mất linh hồn.
Hừ, theo ta thấy, rõ ràng là thanh kiếm trong tay hắn kia có cổ quái. Không thể nghi ngờ, đây tuyệt đối là huyền khí cửu giai.
Trong mắt Thô Bỉ lóe lên một tia cuồng nhiệt. Ngay cả hắn cũng không có huyền khí cửu giai. Vậy một Vũ Tôn như thế làm sao xứng
Sửu Lậu cũng cười gằn nói:
Không chỉ có thanh kiếm kia. Ta thấy thanh trường thương này cũng có vấn đề. Thời điểm vừa rồi thương phóng ra rồng, Đại Ẩm Đao của ta cũng không tránh khỏi run rẩy. Đây chính là uy áp đẳng cấp huyền khí.
Văn Lâm vội nói:
Chỉ cần hai vị hộ pháp bắt hai người này giao cho ta, hai thanh huyền khí cửu giai này liền tặng cho nhị vị hộ pháp.
Ha ha, như vậy rất tốt.
Hai người đều cười ha hả. Dù sao với thân phận Văn Lâm ở Thánh Vực, nếu như ngay cả người dẫn huyền khí cùng muốn, bọn họ thật sự không tiện trắng trợn cướp lấy. Cho nên tính tích cực cũng sẽ không cao. Lúc này ý chí chiến đấu của hai người đều sục sôi, sĩ khí tăng mạnh.
Sắc mặt La Thanh Vân thoáng thay đổi, dần tiến tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, khẽ nói:
Hai người này là Cửu Thiên Vũ Đế, có chiến đấu hay không?
Nếu như hai người cố ý muốn rời đi, hắn tin mấy người trước mắt này tuyệt đối không cản được.
Lý Vân Tiêu hờ hững nhìn hắn một cái, nói:
Chẳng qua là hai Vũ Đế nhất tinh mà thôi. Nếu ngay cả võ giả trình độ như vậy, ngươi cũng không chiến thắng nổi, dựa vào cái gì đòi đánh với ta một trận?
Toàn thân La Thanh Vân giống như bị sét đánh. Lý Vân Tiêu nói như vậy, không thể nghi ngờ chính là nói cho hắn biết, không có thực lực chiến thắng Vũ Đế nhất tinh, căn bản không xứng động thủ với hắn. Lẽ nào chiến lực của hắn đã. . .
La Thanh Vân có chút không dám tưởng tượng nhìn Lý Vân Tiêu. Người này vẻ mặt trước sau vẫn vân đạm phong khinh, đang lạnh lùng nhìn hắn. Hắn không khỏi cảm thấy toàn thân chấn động lớn, một hào khí xông lên trời không, cười to nói:
Ha ha, ngươi thật đúng là một sát tinh. Cửu Thiên Vũ Đế ta thật sự còn chưa thử qua.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
Vũ Đế chẳng qua là có thể hóa quy tắc cho mình sử dụng, cũng không thần kỳ như trong tưởng tượng. Cửu Thiên Đế Khí chẳng qua cũng chỉ là một trong thế gian vạn pháp mà thôi. Long uy và cây thương này của ngươi, đủ để phá được.
Ha ha, nói khoác không biết ngượng.
Sửu Lậu cười lạnh một tiếng, uy lực đế khí trên người tản ra. Hắn lạnh giọng nói:
Chỉ là con kiến hôi dưới Vũ Đế, vậy cứ từ từ ngồi ở đáy giếng quan sát bầu trời này đi.
Hai đạo khí tức phá không lao lên, lần lượt đè ép xuống trên người hai người, giống như hai ngọn núi lớn. Mặt đất cũng theo đó rung động. Không chỉ có uy áp chấn áp này, còn có một hàn ý lạnh thấu xương xuyên qua da thịt. Cả linh hồn cũng có phần bị tổn thương vì giá rét.
Sắc mặt La Thanh Vân đại biến. Đây là lần đầu tiên hắn khiêu chiến uy nghiêm của Vũ Đế. Lực lượng huyết mạch trên người kích động. Một luồng hơi nóng chảy xuôi ở trong người, ngăn cản hàn khí lạnh như băng kia ở bên ngoài. Thương quang đâm tới. Khí tức ẩn chứa trên Hoang Thần Minh Nguyệt Thương chấn động, đẩy uy áp Cửu Thiên Đế Khí này ra, khuếch tán giống như gợn sóng trong nước.
La Thanh Vân ngạc nhiên phát hiện, quả nhiên giống như Lý Vân Tiêu nói, khí tức ẩn chứa trong thần thương của hắn có thể chống lại Cửu Thiên Đế Khí.
Hừ, dựa vào huyền khí cửu giai thì tính là bản lĩnh gì chứ!
Tại sao có thể như vậy được?
Trong lòng hắn đầy kinh hãi. Đã bao nhiêu năm rồi, thân hóa sấm sét chẳng bao giờ thất thủ. Dưới Vũ Đế chính là chiêu số quét ngang tất cả. Tại sao lại bị phá hủy được? Trên vết thương do chín đạo kiếm khí gây ra mơ hồ truyền đến cảm giác, không chỉ có thân thể bị phá vỡ, hơn nữa hình như còn ngưng tụ thành từng phù văn, ngăn cản nguyên khí của mình vận chuyển.
Võ học có thể phá thân hóa sấm sét này thật sự rất nhiều. Thật buồn cười cho một đám ếch ngồi đáy giếng, không có cách nào hiểu được biển rộng
Lý Vân Tiêu đi về phía trước một bước, bảo kiếm trong tay lại đánh ra. Trên văn phù, ba con nòng nọc màu vàng hiện lên, theo trường kiếm đâm vào bên trong cơ thể. Một công kích linh hồn vô cùng tuyệt phách trực tiếp nhảy vào linh đài thức hải của đối phương, giống như một cơn lốc linh hồn, trong nháy mắt hoàn toàn loại bỏ thần thức của hắn.
A.
Tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân thể liền chấn động bay ra ngoài, ngã ở cách đó vài trăm thước, ở trên mặt đất không ngừng co quắp.
Thân chưa chết, nhưng hồn đã bị diệt. Cả cuộc đời còn lại, hắn trở thành kẻ ngu ngốc.
Mọi người trong nháy mắt ngây người, Chợt kinh sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chỉ trong thời gian nháy mắt, đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt liền từ vị trí chiếm ưu thế tuyệt đối, thoáng cái đã hoàn toàn bị đánh bại, bị đả thương. Hiệu quả thị giác như vậy khó tránh khỏi trùng kích mắt người.
Sắc mặt La Thanh Vân trầm xuống. Lý Vân Tiêu đã loại bỏ đối phương. Cục diện đã biến thành không chết không dừng. Tim hắn chợt chững lại. Trường thương trong tay hóa ra hình rồng. Một thương uy vô cùng chấn động đẩy ra, dưới mấy chiêu liền giết chết những người của thành Hồng Nguyệt.
Trong mắt Văn Lâm ra lại lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào cây chiến thương của La Thanh Vân. Trên mặt hắn lộ vẻ ngưng trọng.
Ngươi… các ngươi lại dám giết chết toàn bộ người của thành Hồng Nguyệt sao?
Bắc Minh Quân Cẩm đang ngây người chợt hoàn hồn. Nơi này chính là thành Hồng Nguyệt. Có phải hai người này đầu óc đều có vấn đề?
Sắc mặt Văn Lâm trầm trọng nói:
Quân Cẩm công tử, vẫn mong ra tay trợ giúp ta bắt hai người này.
Lúc này Bắc Minh Quân Cẩm mới dần dần bình tĩnh lại, lên tiếng nói:
Xem ra Văn Lâm đại nhân lo lắng quả nhiên không phải không nguyên nhân. Nhưng cho dù bọn họ có cường hãn tới mức nào, cũng phải có giới hạn cuối cùng.
Hắn nhìn về phía sau nói:
Sửu Lậu, Thô Bỉ hai vị hộ pháp, vẫn mong ra tay.
Lúc này hắn không chỉ suy nghĩ muốn giúp Văn Lâm. Hơn nữa lấy tuổi tác của hai người Lý Vân Tiêu, không thể nghi ngờ tất nhiên sẽ tới tham gia thi đấu lôi đài. Lấy thực lực bọn họ vừa biểu hiện ra khó tránh khỏi quá mức kinh người. Lúc này loại bỏ, cũng bớt đi một kình địch lớn.
Hai người này dáng vẻ bề ngoài cực kém, không ngờ một người tên là Sửu Lậu, một người tên là Thô Bỉ. Thật ra cũng là tên xứng với người thực.
Thô Bỉ lười biếng nói:
Hai tên tiểu độc tử này tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng nói như thế nào cũng chỉ là con kiến hôi Bát Hoang cảnh mà thôi. Bảo hai vị Vũ Đế chúng ta ra tay, như vậy có ổn không? Khó tránh khỏi ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh bắt nạt yếu đi?
Văn Lâm nghiêm mặt nói:
Hai vị hộ pháp cũng đừng nên xem thường hai người này. Đặc biệt là Lý Vân Tiêu. Lúc trước tên đệ tử thành Hồng Nguyệt kia lại là cường giả Vũ Tôn đỉnh phong, còn từng tu luyện thần thông thân thể hóa sấm sét, lại bị hắn chém một kiếm, chém mất linh hồn.
Hừ, theo ta thấy, rõ ràng là thanh kiếm trong tay hắn kia có cổ quái. Không thể nghi ngờ, đây tuyệt đối là huyền khí cửu giai.
Trong mắt Thô Bỉ lóe lên một tia cuồng nhiệt. Ngay cả hắn cũng không có huyền khí cửu giai. Vậy một Vũ Tôn như thế làm sao xứng
Sửu Lậu cũng cười gằn nói:
Không chỉ có thanh kiếm kia. Ta thấy thanh trường thương này cũng có vấn đề. Thời điểm vừa rồi thương phóng ra rồng, Đại Ẩm Đao của ta cũng không tránh khỏi run rẩy. Đây chính là uy áp đẳng cấp huyền khí.
Văn Lâm vội nói:
Chỉ cần hai vị hộ pháp bắt hai người này giao cho ta, hai thanh huyền khí cửu giai này liền tặng cho nhị vị hộ pháp.
Ha ha, như vậy rất tốt.
Hai người đều cười ha hả. Dù sao với thân phận Văn Lâm ở Thánh Vực, nếu như ngay cả người dẫn huyền khí cùng muốn, bọn họ thật sự không tiện trắng trợn cướp lấy. Cho nên tính tích cực cũng sẽ không cao. Lúc này ý chí chiến đấu của hai người đều sục sôi, sĩ khí tăng mạnh.
Sắc mặt La Thanh Vân thoáng thay đổi, dần tiến tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, khẽ nói:
Hai người này là Cửu Thiên Vũ Đế, có chiến đấu hay không?
Nếu như hai người cố ý muốn rời đi, hắn tin mấy người trước mắt này tuyệt đối không cản được.
Lý Vân Tiêu hờ hững nhìn hắn một cái, nói:
Chẳng qua là hai Vũ Đế nhất tinh mà thôi. Nếu ngay cả võ giả trình độ như vậy, ngươi cũng không chiến thắng nổi, dựa vào cái gì đòi đánh với ta một trận?
Toàn thân La Thanh Vân giống như bị sét đánh. Lý Vân Tiêu nói như vậy, không thể nghi ngờ chính là nói cho hắn biết, không có thực lực chiến thắng Vũ Đế nhất tinh, căn bản không xứng động thủ với hắn. Lẽ nào chiến lực của hắn đã. . .
La Thanh Vân có chút không dám tưởng tượng nhìn Lý Vân Tiêu. Người này vẻ mặt trước sau vẫn vân đạm phong khinh, đang lạnh lùng nhìn hắn. Hắn không khỏi cảm thấy toàn thân chấn động lớn, một hào khí xông lên trời không, cười to nói:
Ha ha, ngươi thật đúng là một sát tinh. Cửu Thiên Vũ Đế ta thật sự còn chưa thử qua.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
Vũ Đế chẳng qua là có thể hóa quy tắc cho mình sử dụng, cũng không thần kỳ như trong tưởng tượng. Cửu Thiên Đế Khí chẳng qua cũng chỉ là một trong thế gian vạn pháp mà thôi. Long uy và cây thương này của ngươi, đủ để phá được.
Ha ha, nói khoác không biết ngượng.
Sửu Lậu cười lạnh một tiếng, uy lực đế khí trên người tản ra. Hắn lạnh giọng nói:
Chỉ là con kiến hôi dưới Vũ Đế, vậy cứ từ từ ngồi ở đáy giếng quan sát bầu trời này đi.
Hai đạo khí tức phá không lao lên, lần lượt đè ép xuống trên người hai người, giống như hai ngọn núi lớn. Mặt đất cũng theo đó rung động. Không chỉ có uy áp chấn áp này, còn có một hàn ý lạnh thấu xương xuyên qua da thịt. Cả linh hồn cũng có phần bị tổn thương vì giá rét.
Sắc mặt La Thanh Vân đại biến. Đây là lần đầu tiên hắn khiêu chiến uy nghiêm của Vũ Đế. Lực lượng huyết mạch trên người kích động. Một luồng hơi nóng chảy xuôi ở trong người, ngăn cản hàn khí lạnh như băng kia ở bên ngoài. Thương quang đâm tới. Khí tức ẩn chứa trên Hoang Thần Minh Nguyệt Thương chấn động, đẩy uy áp Cửu Thiên Đế Khí này ra, khuếch tán giống như gợn sóng trong nước.
La Thanh Vân ngạc nhiên phát hiện, quả nhiên giống như Lý Vân Tiêu nói, khí tức ẩn chứa trong thần thương của hắn có thể chống lại Cửu Thiên Đế Khí.
Hừ, dựa vào huyền khí cửu giai thì tính là bản lĩnh gì chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.