Chương 354: Giết chết Huỳnh Dương Hỏa
Thái Nhất Sinh Thủy
17/07/2017
Ví dụ Thánh vực trên danh nghĩa thống lĩnh Thiên vũ đại lục, đa số người chỉ biết có Thánh vực tồn tại, cụ thể ở đâu thì hiếm người biết. Còn có Hóa Thần Hải, chỉ khi Thuật Luyện Sư đến thất giai đến một chỗ tương ứng mới có người dẫn đi.
Tân Bì liên tục thay đổi sắc mặt nhìn Đoạn Việt, lạnh nhạt nói:
– Mặc kệ người này đến từ đâu, Viêm Vũ thành không còn đơn gản nữa. Lúc trước ta nghe nói sau lưng Viêm Vũ thành có Vạn Bảo Lâu, nhưng Chu Bác luôn phủ nhân, chắc là giả. Vậy thế lực phía sau Viêm Vũ thành rốt cuộc là ai?
Mắt Áo Địch Già lóe tai sáng lạnh, lạnh lùng nói:
– Hiện tại Tu Di sơn sắp mở ra, không thể có chút sơ sẩy nào, hay đi xuống bắt người này khảo vấn thử?
Tân Bì xụ mặt kiên quyết nói:
– Tuyệt đối không thể! Tu Di sơn mở ra, ba vực khác vực tuy rằng như hổ rình mồi nhưng chưa bao giờ làm gì quá đáng. Nếu có thế lực muốn xen vào càng mong gì chúng ta gây lớn chuyện, càng lớn càng tốt, có như vậy bọn họ mới có cơ hội hôi của. Chỉ cần chúng ta không rục rịch, mặt trên có luật thép của Thánh vực, không ai lớn gan ngang nhiên vi phạm.
– Hừ! Luật thép con khỉ!
Áo Địch Già bất mãn nói:
– Tuy không dám làm ngay mặt nhưng lần nào Tu Di sơn mở ra không có đệ tử của các đại thế lực trà trộn vào? Thật đáng hận!
Tân Bì hờ hững liếc qua Áo Địch Già, nói:
– Trên đời này làm gì có công bằng tuyệt đối? Có thể giữ vẻ ngoài đàng hoàng đã là tốt. Từ hôm nay trở đi xếp Viêm Vũ thành vào đối tượng chú trọng giám thị, meiẽn bọn họ không gây sự thì cứ mặc kệ. Chờ Tu Di sơn mở ra xong mới tính sổ sau.
Chu Cẩn, Tân Bì, Áo Địch Già không nói chuyện nữa, bọn họ lạnh lùng nhìn xuống dưới, mặc cho tình hình phát triển.
Các trưởng lão thế gia sau lưng Chu Cẩn, Tân Bì, Áo Địch Già thì mặt âm trầm như nước. Đặc biệt là Chu Xử, Chu Hưng của Chu gia, Trình Hòa của Trình gia. Ba người liếc nhau, ánh mắt lo âu, kiêng dè.
Bên dưới, Đoạn Việt lạnh nhạt nhìn Huỳnh Dương Hỏa, khinh thường nói:
– Người sắp chết biết nhiều làm gì?
Đoạn Việt chỉ một cái, Phương Thiên Họa Kích hiện ra trong không trung điên cuồng hấp thu nguyên khí bốn phía, khuếch tán lực lượng kinh người.
Đoạn Việt lạnh lùng nhìn Huỳnh Dương Hỏa, lạnh nhạt nói:
– Lửa của ngươi không tệ, giao cho ta đi, ban cho ngươi chết toàn thân.
Huỳnh Dương Hỏa giật mình kêu lên:
– Cái gì!?
Huỳnh Dương Hỏa liên tục thụt lùi mấy bước, không ngờ đối phương thèm Thanh Liên Địa Hỏa của lão.
Mắt Đoạn Việt càng lạnh băng:
– Ta biết ngươi muốn kéo dài thời gian, nhưng dù ngươi hoàn toàn lành vết thương cũng không có phần thắng.
Ngón tay Đoạn Việt nhấn một cái:
– Phương Thiên Họa Kích, Bạch Sí Quỷ Sát!
Phương Thiên Họa Kích hấp thu nguyên khí vô tận xé gió đâm xuống.
Mắt Huỳnh Dương Hỏa bừng cháy giận dữ:
– Muốn cướp Thanh Liên Địa Hỏa của ta? Dù ngươi có là Vũ Hoàng nhị tinh thì ta cũng không sợ!
Huỳnh Dương Hỏa bay vọt ra né tránh Phương Thiên Họa Kích, lửa bay ra từ đôi tay lão. Ngọn lửa co rút lại, Huỳnh Dương Hỏa anh dũng xông hướng Đoạn Việt.
Trên bầu trời, Áo Địch Già nở nụ cười nghiền ngẫm:
– Chậc chậc, Huỳnh Dương Hỏa không uổng là kinh nghiệm chiến đấu già dăn, đối diện Vũ Hoàng nhị tinh gặp nguy không loạn
Áo Địch Già tấm tắc khen:
– Ngươi thấy hắn có hy vọng thắng không?
Tân Bì mặt không biểu tình lạnh nhạt nói:
– Trong nguy hiểm có một đường sự sống, nhưng dù gì cách biệt một đại cảnh giới. Trừ phi đối phương là tay mơ, kinh nghiệm chiến đấu không đủ, nếu không rất khó khăn.
Mỗi ngày Đoạn Việt giết động vật biển trên Nam hải, bàn về kinh nghiệm chiến đấu trừ Lý Vân Tiêu ra gã vượt trên tất cả mọi người.
Đoạn Việt không thèm giấu vẻ mặt trào phúng:
– Thiêu thân lao đầu vào lửa!
Hai tay Đoạn Việt chắp vào nhau bắt pháp ấn chụp ra ngoài.
Một luồng sáng màu lam như mặt hồ khuếch tán, toát ra bình yên làm người tĩnh lặng, như thể không gian biến thành mặt nước cắt đứt bầu trời làm hai.
Huỳnh Dương Hỏa giật nảy mình, chiêu thức của đối phương tuy không mạnh nhưng là võ kỹ thủy hệ chính tông, cộng với đẳng cấp tu vi cao hơn gã, vừa lúc ức chế khí thế lửa trên người lão.
Lý Vân Tiêu cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Đoạn Việt còn có chiêu này. Võ kỹ mạnh nhất của Đoạn Việt chắc chắn là hỏa hệ, nhưng Bạch Sí chi hỏa không thể sánh bằng Thanh Liên Địa Hỏa, bị Huỳnh Dương Hỏa khắc chế. Sử dụng Bạch Sí chi hỏa chẳng bằng dùng võ kỹ thủy hệ không quen thuộc, dựa vào cảnh giới cao hơn đối phương một bậc trực tiếp ức chế.
Hơn nữa kỹ háp thủy hệ thiên về nhu, sức sát thương không mạnh, tránh cho trực tiếp giết Huỳnh Dương Hỏa, còn có cơ may rút Thanh Liên Địa Hỏa trong người đối phương. Lý Vân Tiêu thầm kinh ngạc, không ngờ cái tên đầu gỗ này khi chiến đấu có chút tài năng.
Trên bầu trời.
Tân Bì nhướng mày, khẽ thở dài:
– Người này chắc chắn là cao thủ kinh nghiệm dày dan, Huỳnh Dương Hỏa không có phần thắng.
Uy nhiếp cảnh giới kiềm chế làm Huỳnh Dương Hỏa rơi vào tuyệt vọng.
– Đừng vội càn rỡ, dù có chết ta cũng kéo ngươi làm đệm lưng!
Mắt Huỳnh Dương Hỏa lóe tia quyết tuyệt, bi thảm tức giận quát:
– Muốn Thanh Liên Địa Hỏa? Xuống mồ tìm ta xin đi!
Một luồng sáng trắng bắn ra từ ngực Huỳnh Dương Hỏa, từng vòng lửa khuếch tán xông vào mặt hồ lam tĩnh lặng khiến hơi nước sôi trào, không gian lung lay.
Huỳnh Dương Hỏa điên cuồng cười:
– Ha ha ha ha ha ha! Người cả thành chôn cùng ta đi!
Trên bầu trời.
– Nguy rồi, Huỳnh Dương Hỏa định dẫn động Thanh Liên Địa Hỏa tự bạo!
Chu Cẩn giật mình kêu lên:
– Vũ Tông đỉnh cửu tinh cộng thêm Thanh Liên Địa Hỏa, nếu tự bạo thì nguyên Viêm Vũ thành sẽ rơi vào biển lửa.
Khuôn mặt Áo Địch Già trong sóng nhiệt trở nên mờ ảo, hừ lạnh một tiếng:
– Liên quan gì chúng ta?
Mắt Áo Địch Già lóe tia phức tạp, lạnh nhạt nói:
– Tiếc là không thể nhìn thấu trận pháp trong tháp lùn kia.
Tân Bì sắc mặt âm trầm, đồng ý với Áo Địch Già.
Mắt thấy nguyên Viêm Vũ thành sắp chìm vào biển lửa, những người có mặt o ai sống sót. Nhưng ở trong mắt đám cường giả thì những người đó không khác gì con kiến toàn thành chết đi.
Trong khi Huỳnh Dương Hỏa điên cuồng, một thanh âm lạnh lùng coi rẻ chui vào tai lão:
– Cả thành chôn cùng? Ngươi xứng sao?
Huỳnh Dương Hỏa ngây người, nhìn hướng phát hiện thanh âm, thấy vẻ mặt Lý Vân Tiêu rẻ rúng nhìn lão. Huỳnh Dương Hỏa ngạc nhiên, lão thấy đôi mắt màu đỏ. Não Huỳnh Dương Hỏa ù vang, một thoáng mất đi thần thức.
Khi mất thần thức Huỳnh Dương Hỏa hiểu ngay có chuyện gì:
– Nguy rồi, là công kích tinh thần!
Huỳnh Dương Hỏa hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêu, lòng tràn ngập kinh hoàng.
Khiến Huỳnh Dương Hỏa tuyệt vọng hơn là mắt lão hoa lên, cú đấm của Đoạn Việt tới nơi, đánh vào ngực lão. Thanh Liên Địa Hỏa kết nối tinh thần với Huỳnh Dương Hỏa bị đôi tay to chui vào cơ thể khống chế.
– Ngươi...!
Huỳnh Dương Hỏa tuyệt vọng gầm lên:
– Ta không cam lòng!
Bùm!
Cơ thể Huỳnh Dương Hỏa nổ tung.
Vũ Tông đỉnh cửu tinh tự bạo tuy cũng đầy uy lực nhưng không đến mức tạo thành phá hoại phạm vi lớn.
Tân Bì liên tục thay đổi sắc mặt nhìn Đoạn Việt, lạnh nhạt nói:
– Mặc kệ người này đến từ đâu, Viêm Vũ thành không còn đơn gản nữa. Lúc trước ta nghe nói sau lưng Viêm Vũ thành có Vạn Bảo Lâu, nhưng Chu Bác luôn phủ nhân, chắc là giả. Vậy thế lực phía sau Viêm Vũ thành rốt cuộc là ai?
Mắt Áo Địch Già lóe tai sáng lạnh, lạnh lùng nói:
– Hiện tại Tu Di sơn sắp mở ra, không thể có chút sơ sẩy nào, hay đi xuống bắt người này khảo vấn thử?
Tân Bì xụ mặt kiên quyết nói:
– Tuyệt đối không thể! Tu Di sơn mở ra, ba vực khác vực tuy rằng như hổ rình mồi nhưng chưa bao giờ làm gì quá đáng. Nếu có thế lực muốn xen vào càng mong gì chúng ta gây lớn chuyện, càng lớn càng tốt, có như vậy bọn họ mới có cơ hội hôi của. Chỉ cần chúng ta không rục rịch, mặt trên có luật thép của Thánh vực, không ai lớn gan ngang nhiên vi phạm.
– Hừ! Luật thép con khỉ!
Áo Địch Già bất mãn nói:
– Tuy không dám làm ngay mặt nhưng lần nào Tu Di sơn mở ra không có đệ tử của các đại thế lực trà trộn vào? Thật đáng hận!
Tân Bì hờ hững liếc qua Áo Địch Già, nói:
– Trên đời này làm gì có công bằng tuyệt đối? Có thể giữ vẻ ngoài đàng hoàng đã là tốt. Từ hôm nay trở đi xếp Viêm Vũ thành vào đối tượng chú trọng giám thị, meiẽn bọn họ không gây sự thì cứ mặc kệ. Chờ Tu Di sơn mở ra xong mới tính sổ sau.
Chu Cẩn, Tân Bì, Áo Địch Già không nói chuyện nữa, bọn họ lạnh lùng nhìn xuống dưới, mặc cho tình hình phát triển.
Các trưởng lão thế gia sau lưng Chu Cẩn, Tân Bì, Áo Địch Già thì mặt âm trầm như nước. Đặc biệt là Chu Xử, Chu Hưng của Chu gia, Trình Hòa của Trình gia. Ba người liếc nhau, ánh mắt lo âu, kiêng dè.
Bên dưới, Đoạn Việt lạnh nhạt nhìn Huỳnh Dương Hỏa, khinh thường nói:
– Người sắp chết biết nhiều làm gì?
Đoạn Việt chỉ một cái, Phương Thiên Họa Kích hiện ra trong không trung điên cuồng hấp thu nguyên khí bốn phía, khuếch tán lực lượng kinh người.
Đoạn Việt lạnh lùng nhìn Huỳnh Dương Hỏa, lạnh nhạt nói:
– Lửa của ngươi không tệ, giao cho ta đi, ban cho ngươi chết toàn thân.
Huỳnh Dương Hỏa giật mình kêu lên:
– Cái gì!?
Huỳnh Dương Hỏa liên tục thụt lùi mấy bước, không ngờ đối phương thèm Thanh Liên Địa Hỏa của lão.
Mắt Đoạn Việt càng lạnh băng:
– Ta biết ngươi muốn kéo dài thời gian, nhưng dù ngươi hoàn toàn lành vết thương cũng không có phần thắng.
Ngón tay Đoạn Việt nhấn một cái:
– Phương Thiên Họa Kích, Bạch Sí Quỷ Sát!
Phương Thiên Họa Kích hấp thu nguyên khí vô tận xé gió đâm xuống.
Mắt Huỳnh Dương Hỏa bừng cháy giận dữ:
– Muốn cướp Thanh Liên Địa Hỏa của ta? Dù ngươi có là Vũ Hoàng nhị tinh thì ta cũng không sợ!
Huỳnh Dương Hỏa bay vọt ra né tránh Phương Thiên Họa Kích, lửa bay ra từ đôi tay lão. Ngọn lửa co rút lại, Huỳnh Dương Hỏa anh dũng xông hướng Đoạn Việt.
Trên bầu trời, Áo Địch Già nở nụ cười nghiền ngẫm:
– Chậc chậc, Huỳnh Dương Hỏa không uổng là kinh nghiệm chiến đấu già dăn, đối diện Vũ Hoàng nhị tinh gặp nguy không loạn
Áo Địch Già tấm tắc khen:
– Ngươi thấy hắn có hy vọng thắng không?
Tân Bì mặt không biểu tình lạnh nhạt nói:
– Trong nguy hiểm có một đường sự sống, nhưng dù gì cách biệt một đại cảnh giới. Trừ phi đối phương là tay mơ, kinh nghiệm chiến đấu không đủ, nếu không rất khó khăn.
Mỗi ngày Đoạn Việt giết động vật biển trên Nam hải, bàn về kinh nghiệm chiến đấu trừ Lý Vân Tiêu ra gã vượt trên tất cả mọi người.
Đoạn Việt không thèm giấu vẻ mặt trào phúng:
– Thiêu thân lao đầu vào lửa!
Hai tay Đoạn Việt chắp vào nhau bắt pháp ấn chụp ra ngoài.
Một luồng sáng màu lam như mặt hồ khuếch tán, toát ra bình yên làm người tĩnh lặng, như thể không gian biến thành mặt nước cắt đứt bầu trời làm hai.
Huỳnh Dương Hỏa giật nảy mình, chiêu thức của đối phương tuy không mạnh nhưng là võ kỹ thủy hệ chính tông, cộng với đẳng cấp tu vi cao hơn gã, vừa lúc ức chế khí thế lửa trên người lão.
Lý Vân Tiêu cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Đoạn Việt còn có chiêu này. Võ kỹ mạnh nhất của Đoạn Việt chắc chắn là hỏa hệ, nhưng Bạch Sí chi hỏa không thể sánh bằng Thanh Liên Địa Hỏa, bị Huỳnh Dương Hỏa khắc chế. Sử dụng Bạch Sí chi hỏa chẳng bằng dùng võ kỹ thủy hệ không quen thuộc, dựa vào cảnh giới cao hơn đối phương một bậc trực tiếp ức chế.
Hơn nữa kỹ háp thủy hệ thiên về nhu, sức sát thương không mạnh, tránh cho trực tiếp giết Huỳnh Dương Hỏa, còn có cơ may rút Thanh Liên Địa Hỏa trong người đối phương. Lý Vân Tiêu thầm kinh ngạc, không ngờ cái tên đầu gỗ này khi chiến đấu có chút tài năng.
Trên bầu trời.
Tân Bì nhướng mày, khẽ thở dài:
– Người này chắc chắn là cao thủ kinh nghiệm dày dan, Huỳnh Dương Hỏa không có phần thắng.
Uy nhiếp cảnh giới kiềm chế làm Huỳnh Dương Hỏa rơi vào tuyệt vọng.
– Đừng vội càn rỡ, dù có chết ta cũng kéo ngươi làm đệm lưng!
Mắt Huỳnh Dương Hỏa lóe tia quyết tuyệt, bi thảm tức giận quát:
– Muốn Thanh Liên Địa Hỏa? Xuống mồ tìm ta xin đi!
Một luồng sáng trắng bắn ra từ ngực Huỳnh Dương Hỏa, từng vòng lửa khuếch tán xông vào mặt hồ lam tĩnh lặng khiến hơi nước sôi trào, không gian lung lay.
Huỳnh Dương Hỏa điên cuồng cười:
– Ha ha ha ha ha ha! Người cả thành chôn cùng ta đi!
Trên bầu trời.
– Nguy rồi, Huỳnh Dương Hỏa định dẫn động Thanh Liên Địa Hỏa tự bạo!
Chu Cẩn giật mình kêu lên:
– Vũ Tông đỉnh cửu tinh cộng thêm Thanh Liên Địa Hỏa, nếu tự bạo thì nguyên Viêm Vũ thành sẽ rơi vào biển lửa.
Khuôn mặt Áo Địch Già trong sóng nhiệt trở nên mờ ảo, hừ lạnh một tiếng:
– Liên quan gì chúng ta?
Mắt Áo Địch Già lóe tia phức tạp, lạnh nhạt nói:
– Tiếc là không thể nhìn thấu trận pháp trong tháp lùn kia.
Tân Bì sắc mặt âm trầm, đồng ý với Áo Địch Già.
Mắt thấy nguyên Viêm Vũ thành sắp chìm vào biển lửa, những người có mặt o ai sống sót. Nhưng ở trong mắt đám cường giả thì những người đó không khác gì con kiến toàn thành chết đi.
Trong khi Huỳnh Dương Hỏa điên cuồng, một thanh âm lạnh lùng coi rẻ chui vào tai lão:
– Cả thành chôn cùng? Ngươi xứng sao?
Huỳnh Dương Hỏa ngây người, nhìn hướng phát hiện thanh âm, thấy vẻ mặt Lý Vân Tiêu rẻ rúng nhìn lão. Huỳnh Dương Hỏa ngạc nhiên, lão thấy đôi mắt màu đỏ. Não Huỳnh Dương Hỏa ù vang, một thoáng mất đi thần thức.
Khi mất thần thức Huỳnh Dương Hỏa hiểu ngay có chuyện gì:
– Nguy rồi, là công kích tinh thần!
Huỳnh Dương Hỏa hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêu, lòng tràn ngập kinh hoàng.
Khiến Huỳnh Dương Hỏa tuyệt vọng hơn là mắt lão hoa lên, cú đấm của Đoạn Việt tới nơi, đánh vào ngực lão. Thanh Liên Địa Hỏa kết nối tinh thần với Huỳnh Dương Hỏa bị đôi tay to chui vào cơ thể khống chế.
– Ngươi...!
Huỳnh Dương Hỏa tuyệt vọng gầm lên:
– Ta không cam lòng!
Bùm!
Cơ thể Huỳnh Dương Hỏa nổ tung.
Vũ Tông đỉnh cửu tinh tự bạo tuy cũng đầy uy lực nhưng không đến mức tạo thành phá hoại phạm vi lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.