Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2231: Giết sạch rồi đi.

Thái Nhất Sinh Thủy

02/11/2016

Chương 2231: Giết sạch rồi đi.

Lập tức trên bầu trời lóe lên gợn sóng, thân ảnh bà lão hiện ra, kinh sợ nhìn qua dung nahn tuấn mỹ ở phía xa xa kia.

Lý Vân Tiêu cũng kinh ngạc quay đầu lại, Tinh Diệt nơi tay, đã thủ xong kiếm thế, nhưng lại không phải hắn ra tay.

Thương thế của ngươi tốt rồi?

Hơi khôi phục một chút, bà lão này rất mạnh, ngươi đi trước đi, ta bọc hậu.

Bắc Quyến Cổn Nam sắc mặt bình tĩnh nói, Vạn Thế Ngự Kiếm trong tay chớp động lên hàn quang ngăm đen, còn có một tia Lục Độc chi khí quanh quẩn trên đó..

Quên mình vì người như vậy, không tốt lắm đâu?

Không có việc gì, hồn lực ta không còn thừa lại bao nhiêu, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, kéo dài một chút thời gian cho ngươi thong dong rời đi có lẽ không thành vấn đề. ”

Chậc chậc, phẩm đức này. . . Không phản đối, nhưng ta sẽ không làm vậy đâu.

Thời đại của ta đã qua đi, ta vốn là người đã chết. Thiên Võ Giới hiện giờ là thời đại thuộc về ngươi. Đại ca đã tán thành ngươi, ta cũng tán thành ngươi, trước khi chết lại phát huy một chút nhiệt lượng thừa, rất đáng.

Bắc Quyến Cổn Nam lạnh nhạt nói xong, khí tức trên người không ngừng kéo lên, Vạn Thế Ngự Kiếm trong tay phát ra sướng khúc vui sướng.

Tròng mắt Thái Thúc Cảnh Dung trợn mắt như muốn nứt, nghiêm nghị hét lớn:

Lý Vân Tiêu làm người phải nói chữ tín a, nếu ngươi đi, chính là tiểu nhân vô sỉ muôn đời, ta dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Toàn thân hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, giờ phút này toàn bộ tâm lực đều dùng để khống chế phù phổ kia, nếu thoáng cái thất thủ thì tất nhiên sẽ bị lão giả kia chấn khai, tổn thương ngược đến bản thân.

Cho nên hắn hiện giờ đâm lao phải theo lao, không dám nhúc nhích một chút nào, động lực duy nhất chính là trước khi dầu hết đèn tắt, Lý Vân Tiêu thu thập những người còn lại, lại cứu hắn đi.

Muốn đi? Không có cửa đâu1

Bà lão quát to:

Lên giết hai người này, sinh tử bất luận!

Bảy tên cao thủ Bắc Minh thế gia trên bầu trời lập tức khí tức bùng lên, như mây đen cuồn cuộn, một loại khí thế bành trướng nổ bung, chạy như bay xuống.

Lý Vân Tiêu nói:

Ngươi kéo chân bà lão này một thời gian ngắn, ta đi thu thập bảy người này trước lại đến giúp ngươi.

Bắc Quyến Cổn Nam nhướng mày, nói:

Ngươi không đi?



Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:

Đi, đương nhiên phải đi. Bất quá trước giết những người đó rồi đi sau.

Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, nơi mi tâm lóe lên bạch quang, Giới Thần Bi bay ra.

Giới Thần Bi.

Bắc Quyến Cổn Nam toàn thân đại chấn, thoáng cái liền nghẹn ngào kêu lên, trong mắt tràn đầy kinh hãi nồng đậm.

Khó trách. . . Khó trách đại ca lai tán thành ngươi. . . , thì ra ngươi chính là chủ nhân Giới Thần Bi thế hệ này.

Trong mắt Bắc Quyến Cổn Nam chớp động hào quang, sau thất thần ngắn ngủi, lập tức phục hồi tinh thần lại, lập tức không còn hoài nghi nữa, thân ảnh lóe lên liền giơ trường kiếm lên chém tới bà lão kia.

Hừ, châu chấu vô tri.

Bà lão tức giận hừ một tiếng, vươn tay trảo xuống, một cây thiết quải trượng màu vàng lượn vòng trên không trung, trực tiếp bị nàng nắm trong tay, gõ về phía Bắc Quyến Cổn Nam.

Thiết quải màu vàng đánh xuống, một đầu thú hồn hung mãnh gào thét mà ra, lăng không hóa ảnh, giương nanh múa vuốt gào thét lao xuống.

Bắc Quyến Cổn Nam mặt không biểu tình, trường kiếm vung lên, lập tức chém ra mấy đạo kiếm quang, nhao nhao bắn · vào trong đầu hung thú kia, kiếm ý lao ra nổ bung, tạc cho hung hồn hóa ảnh kia đến nát bấy.

Sau đó Bắc Quyến Cổn Nam một tay bấm niệm pháp quyết, tế Vạn Thế Ngự Kiếm ra ngoài, quát:

Hóa!

Lập tức trường kiếm lóe lên trên không trung, biến thành Thi Lễ chi Vương, chấn động hai cánh, “Ông ông ông” vọt về phía bà lão.

Thái Thúc Cảnh Dung mặt mũi tràn đầy âm trầm nhìn xem, Bắc Quyến Cổn Nam xuất thủ khiến hắn nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ thấy được hi vọng thủ thắng, nhưng không biết lực lượng Lý Vân Tiêu hiện giờ có thể áp chế được bảy tên Võ Đế cao giai kia không nữa.

Hắn lòng tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Lý Vân Tiêu, tròng mắt chợt lần nữa lồi ra, thần sắc hoảng hốt cả kinh nói:

Chuyện gì xảy ra?

Chỉ thấy Giới Thần Bi kia ầm ầm bay tới bảy người, bảy người đều lộ vẻ mỉa mai, lộ ra thần sắc khinh thường, nhao nhao ra tay áp chế.

“Oanh”

Bảy đạo quang mang liên thủ đánh xuống, trên Giới Thần Bi bạch quang đại thịnh, đột nhiên một cổ lực lượng mênh mông từ trong đó tuôn ra, mãnh liệt đè ép bảy đạo công kích kia trở về.

“Ầm ầm”

Bảy người đều bị một cổ cự lực phản chấn, phải liên tiếp lui về sau trên không trung, vẻ khinh miệt trước kia không còn sót lại chút gì cả, tất cả đều lấy làm kinh ngạc.



Chỉ thấy dưới bạch quang Giới Thần Bi chiếu rọi, hiện ra hai đạo thân ảnh khôi ngô, vẻ mặt đều lộ vẻ hung tàn, vừa nhìn đã biết là ác nhân.

Ngươi, các ngươi là. . .

Một người trong đó xoa nhẹ hạ con mắt, cho rằng mình đã nhìn nhầm, ngạc nhiên nói:

Các ngươi từ đâu mà đến, là ai?

Hắc hắc.

Ác Linh liếm lấy môi dưới, âm hiểm cười nói:

Thần lão đệ, những người này sắp chết đến nơi rồi vẫn còn ngủ gật, cứ để bọn hắn làm quỷ hồ đồ là tốt rồi.

Ánh mắt Tân Thần lạnh dần, bất mãn nói:

Vân thiếu sao càng lăn lộn càng áp chế rồi, chỉ mấy con sâu cái kiến cũng cần gọi ta và ngưoi ra. Thời gian tu luyện của bổn tọa quý bao nhiêu, ngươi biết không?

Ác Linh ha ha, cười to nói:

Dù sao thân thể này của ta là đoạt xá được, muốn lại tiến thêm một bước rất khó, không có gì phải tu luyện cả. Cứ đợi đến khi Vân thiếu lần nữa tìm cho ta một bộ thân hình cửu tinh đỉnh phong, vậy thì thoải mái rồi.

Tân Thần hừ lạnh một tiếng, nói:

Đừng nói nhiều nữa, bảy tên cặn bã này cho ngươi thu thập, bên kia có một sửu phụ thực lực không tệ, cứ giao cho ta.

Cũng không đợi Ác Linh đáp ứng, hắn đã lóe lên, toàn thân kim quang đại thịnh, vọt tới chỗ bà lão.

Sự xuất hiện đột ngột và đối thoại của hai người khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên và ngốc trệ, thẳng đến khi hai người động thủ mới nhao nhao kịp phản ứng.

Bà lão nghe đối phương gọi mình là sửu phụ, tức đến thất khiếu bốc khói, ngũ tạng lục phủ đều bốc cháy lên

Nàng vốn cũng là vì tu luyện hàn âm chi khí có vấn đề, khiến dung nhan bị hủy mất, mà trong tương giao cùng thế hệ đều là tuyệt đại cường giả, mặc ngươi che dấu biến hóa dung mạo thế nào, cũng khó có thể tránh được mắt người khác, cho nên nàng chỉ đành cam chịu, mang bộ mặt xấu xí ra gặp người.

Nhưng chữ “xấu” cơ hồ chính là nghịch lân của nàng, ai dám nói thẳng trước mặt thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Lão thân muốn giết cả nhà ngươi.

Nàng vung kim trượng quét ngang trước người, vỗ một chưởng lên đó, lập tức “Loong coong” thoáng một phát phá phong ra, tiếng xiềng xích “Ào ào” rung động trên trời cao.

Nghịch Đao Hồi Toàn Trảm

Ở cuối xiềng xích là một thanh loan đao quỷ dị hình bán nguyệt, dưới hàn quang chớp động, một vòng đao mang bắn ra.

Tân Thần cả kinh, không dám khinh thường, thân thể trực tiếp cuốn trên không trung, chớp động mấy cái, liền tránh được đao khí kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook