Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3547: Giới khanh 1

Thái Nhất Sinh Thủy

01/03/2017

Dận Vũ á khẩu không trả lời được, không biết đáp thế nào, tức giận nói:

– Vậy ngươi bây giờ là một đám với bọn chúng? Không làm bằng hữu với ta?

Cửu Uyên lắc đầu thở dài:

– Ta đã không phải một đám với bọn họ, cũng sẽ không làm bằng hữu với ngươi. Ta có việc của mình muốn làm, chỉ là ta đáp ứng Lý Vân Tiêu, nếu có Ma tộc xâm lấn, ta sẽ không bó tay đứng nhìn.

– Hừ, đã nói thế, còn không phải một đám với chúng?

Dận Vũ nổi giận đùng đùng.

Cửu Uyên nói:

– Tùy ngươi nói thế nào cũng được, nếu ngươi đã không thích ta nói chuyện vạn linh chi địa, ta cũng không nói.

Lý Vân Tiêu thấy bí mật sắp được biết không thể biết, tức giận quát:

– Dận Vũ, ngươi dựa vào cái gì? Vạn linh chi địa cũng không phải của ngươi, chính là thiên hạ vạn linh, dựa vào cái gì không cho người khác nói?

– Hắc hắc.

Dận Vũ cười lạnh nói:

– Bởi vì này vạn linh chi địa trước kia chính là long vực, chính là của ta!

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

– Cho dù vạn linh chi địa là của ngươi, giới khanh thì sao? Giới khanh là cường giả khác đánh bại ngươi sinh ra, có lẽ quyền sở hữu thuộc về người đánh bại ngươi nha?

Dận Vũ tức muốn nổ phổi, giận dữ hét:

– Câm miệng!

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Có lẽ câm miệng là ngươi mới đúng!

Hắn vung tay lên, quát:

– Giết ba người này!

Đám người Mạch đã sớm chờ lệnh, nghe vậy cũng ra tay ngay.

Hơn mười đạo hào quang lập tức bay qua.

Sắc mặt Dận Vũ đại biến, quyết định thật nhanh quát to:

– Đi!

Mặc dù Uyên có chút không vui, nhưng mà không có cách nào, ba người lập tức hóa thành hào quang bay đi.

Lý Vân Tiêu cười lạnh không thôi, hắn đã sớm nhìn ra Dận Vũ bối rối, nếu có tin tưởng đánh một trận, Dận Vũ tuyệt đối sẽ không đứng ở ngoài chửi bậy.

Lý Vân Tiêu nói:



– Cửu Uyên đại nhân, hiện tại cặn bã đã đi, ngươi có thể nói tiếp.

Cửu Uyên nhìn qua hướng Dận Vũ biến mất, thở dài một hơi, nói:

– Dận Vũ năm đó cũng là thiên kiêu hùng bá một phương, không thể ngờ hôm nay biến thành bộ dáng này.

Lý Vân Tiêu nói:

– Đường là do mình chọn, hắn đi tới bước hôm nay là ‘ quả ’ của ngày hôm qua, không có gì đáng thương cảm.

Cửu Uyên gật gật đầu, nhân tiện nói:

– Chân tướng vạn linh vẫn lạc ta cũng không phải quá rõ ràng, nội tâm chỉ suy đoán mơ hồ, nhưng chỉ là suy đoán nên không tiện nói. Mà người đục lỗ thế giới, đánh bại long vực, đánh chết vạn linh, đó là vạn yêu thủy tổ —— Lục Dực.

– Cái gì?

Toàn thân Mạch run lên, gương mặt khó mà tin nổi, chỉ cảm thấy huyết dịch trong người bành trướng, toàn thân kích động khó nói nên lời, thất thanh nói:

– Đại nhân nói… Người nọ là Yêu tộc thủy tổ, diễn biến ra năm trùng bảy cầm chín thú, được vinh dự là vạn yêu thủy tổ?

Cửu Uyên gật đầu nói:

– Chính là Lục Dực diễn biến vạn yêu. Lục Dực vốn là một trong Chân Linh, nhưng lực lượng của hắn vượt qua chân long, cuối cùng vẫn tới đại chiến. Nguyên nhân đại chiến là gì ta không biết rõ, hơn nữa cũng không trọng yếu. Trọng yếu là Lục Dực có vẫn lạc hay không, sợ rằng trừ Dận Vũ ra, không có người nào biết.

Mạch “Ah” một tiếng, hắn kích động khó nói nên lời.

Yêu tộc thủy tổ là nhân vật thần thoại, đối với Yêu tộc mà nói ý nghĩa khó có thể đánh giá. Vốn cho rằng truyền thuyết đã qua đời, không thể ngờ còn có khả năng còn sống?

Mạch cảm thấy đầu óc chấn động, triệt để hóa đá, hắn không thể suy nghĩ nữa.

Nếu tin tức này truyền về Yêu tộc, sẽ dẫn phát chấn động lớn cỡ nào.

Ngay cả đám người Lý Vân Tiêu cũng khiếp sợ đứng ngây người.

Cửu Uyên nói:

– Trong năm tháng trước khi vạn linh vẫn lạc, vẫn luôn là thiên hạ Chân Linh xưng bá. Mà Lục Dực chính là Chân Linh cổ xưa, thời đại hắn sống còn lâu hơn cả ta, càng xa xưa hơn Dận Vũ. Hắn có thể bước ra một bước kia, đục lỗ thế giới cũng không có gì ngoài ý muốn.

Lý Vân Tiêu hơi thất thần, nói:

– Không lẽ giết chết yêu tổ là Dận Vũ?

Toàn thân Mạch run lên, ánh mắt của hắn mang theo lửa giận và sát khí khôn cùng. Hắn không nghĩ như thế, bị Lý Vân Tiêu đề điểm liền hiểu ra, toàn thân như sắp bùng nổ.

Cửu Uyên nhíu mày, nói:

– Tình huống năm đó ta không rõ, nhưng có thể xác định giới khanh là Lục Dực đánh ra. Còn chi tiết thế nào, trừ Dận Vũ ra, có lẽ còn có một người biết, dù sao hắn cũng là người chủ trì năm đó.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, dường như nghĩ đến ai, thất thanh nói:

– Quy Khư?

Cửu Uyên gật đầu nói:



– Đúng là hắn, thời đại Dận Vũ cường giả vô số, Giới Vương cảnh cũng có mấy người. Nhưng dù vậy Dận Vũ vẫn đứng đầu vạn linh, là vương của thế giưới. Nhưng thật đáng tiếc ah, thời đại phồn hoa như vậy bị hủy trong một trận đại chiến, vạn linh vẫn lạc.

Tuy có chút cảm khái, nhưng mà ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, lạnh nhạt như Thiên Đạo diễn biến.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Ai bảo hắn tâm thuật bất chánh, gieo gió gặt bảo. Xem ra hắn còn biết rõ nhiều hơn chúng ta, thời đại đó chấm dứt cũng là do hắn gây ra.

Cửu Uyên nói:

– Tình hình cụ thể ta không rõ, các ngươi cũng không nên tùy ý phỏng đoán. Nếu như đi giới khanh, vậy đi theo ta.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu lo lắng nói:

– Nếu giới khanh có dấu vết lực lượng vượt qua Giới Vương cảnh, chúng ta quan sát được không?

Cửu Uyên cười nói:

– Về sau có lẽ có thể, nhưng ta quan sát mấy chục vạn năm mới có một ít tâm đắc.

Tất cả mọi người nghe xong liền kinh hãi, có thể thấy được lực lượng vượt qua thế giới quả nhiên không phải tùy ý có thể lĩnh ngộ, nếu không ngàn vạn năm cũng không chỉ có vài người đột phá.

Một đoàn người lập tức đi tới giới khanh.

Đây là thiên địa nứt vỡ, căn bản không nhìn thấy biển cảnh, chỉ thấy mảnh vỡ tàn phiến.

Long vực cũng bị hủy thất linh bát lạc, tán loạn khắp bầu trời.

Nửa canh giờ sau, phía trước xuất hiện ngọn núi, bốn phía đều là long vực màu xanh, giống như khảm lên ngọn núi.

Tất cả mọi người giật mình không nhỏ, Lý Vân Tiêu nói:

– Ngọn núi sừng sững ở nơi này, vì sao lúc trước không nhìn thấy?

Cửu Uyên cười nói:

– Tuy long vực bị tàn phá, nhưng rộng lớn vượt qua các ngươi tưởng tượng, ngọn núi này tuy lớn nhưng rất ẩn mật.

Dùng độn thuật của mọi người, thời gian uống cạn chung trà mới xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới liền chấn động.

Khe núi là cái vòng cực lớn, trong đó và bên ngoài khác nhau hoàn toàn, nhìn thấy ngọn núi khảm vào vực sâu không đáy.

Vực sâu không đáy này cũng không phải đen kịt, bởi vì bên trong thậm chí có thể nhìn thấy trời sao, thật giống như nó là bầu trời.

– Cái này…

Lý Vân Tiêu giật mình nói:

– Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có trời sao?

Cửu Uyên mỉm cười nói:

– Bởi vì nơi này là khu vực thế giới bị đục lỗ, trực tiếp thông ra đại vũ trụ bên ngoài, không giống với bầu trời chúng ta thấy, hoặc có thể nói đây là tinh không bỏ túi.

Tất cả mọi người bị cảnh tượng này hấp dẫn, kinh ngạc nhìn qua, đều cảm thán tạo hóa thần kỳ, mà thế nhân nhỏ bé như hạt cát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook