Chương 1270: Hai điều kiện. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1268: Hai điều kiện. (1)
Thân thể Khương Nhược Mai chấn động, cũng không kịp đứng lên. Thân thể khổng lồ quỳ trên mặt đất, bắt đầu vận chuyển nguyên khí kiểm tra thân thể. Trên mặt, thần sắc từ khiếp sợ dần dần chuyển thành mừng như điên, lại chuyển thành chảy nước mắt. Hai hàng nước mắt rơi xuống không ngừng.
Đại nhân, mong rằng đại nhân có thể giải trừ tất cả tai họa ngầm trong cơ thể ta. Chỉ cần loại trừ tất cả chú ấn lực này, ta có lòng tin trong vòng ba tháng sẽ biến thành dáng vẻ giống như người bình thường. Không, còn tốt hơn là người bình thường. Còn phải là dáng vẻ giống như ma quỷ. Ta sẽ khiến người trong khắp thiên hạ phải đắp tượng cho ta.
Trong mắt Khương Nhược Mai thiêu đốt lên ngọn lửa điên cuồng. Áp lực nhiều năm qua thực sự khiến nàng gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng. Ngay cả Hóa Thần Hải Lỗ Thông Tử đại sư cũng bó tay không làm gì được. Thử hỏi trong thiên hạ còn có người phương nào trị được? Mấy lần nàng đã có ý nghĩ muốn tìm lấy cái chết. Cho tới bây giờ nàng vẫn phải sống hèn mọn, sống ở dưới bóng của người khác.
Giờ phút này, cuối cùng nhìn thấy được hi vọng, một ánh sáng mặt trời từ trên trời chiếu xuống, soi sáng ở trên người của nàng. Trong lúc này, Lý Vân Tiêu ở trong mắt nàng chính là thiên sứ.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
Không nên kích động, chuyên gì từ từ cũng sẽ đến. Ta tạm thời giải trừ một nửa chú ấn. Hình thể của nàng thông qua tự mình điều chỉnh, chắc hẳn rất nhanh có thể gầy đi một nửa.
Khương Nhược Mai lo lắng nói:
Gầy đi một nửa vẫn béo. Ta phải biến thành mỹ nữ yêu kiều, ta muốn có vóc dáng thon thả đẹp hơn cả Khương Nhược Băng.
Trong mắt nàng lộ ra một tia ngoan lệ. Hình như nàng đã cực kỳ bất mãn đối với Khương Nhược Băng, chỉ mong bản thân mình có thể vượt qua đối phương. Loại tình cảm bức thiết này khiến cho nàng gần như hưng phấn tới sắp phát điên.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Màu da, khuôn mặt, ngũ quan của nàng đều rất tốt. Sau khi gầy đi, tư sắc không kém hơn Khương Nhược Băng. Nhưng giải trừ nửa chú ấn cuối cùng chính là điều kiện mà ta muốn giao dịch với nàng. Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng ta gọi nàng tới là muốn học theo Lôi Phong hay sao?
Khương Nhược Mai ngẩn người ra, nhưng lập tức vội vàng nói:
Mời đại nhân cứ nói. Chỉ cần ta có thể làm được, cho dù là bảo ta lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng tuyệt đối không nháy mắt, nhíu mày.
Trên mặt nàng lộ vẻ kiên định. Hi vọng của cuộc sống trong lúc lơ đãng dấy lên. Bất kể như thế nào nàng cũng không thể buông tha. Nếu lại mất đi tia sáng mặt trời này, nàng tình nguyện đi tìm cái chết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Không cần phiền toái như vậy.
Khương Nhược Mai nhíu mày, nhìn Lý Vân Tiêu giống như tia sáng mặt trời, tươi cười, đột nhiên trong lòng ngẩn ra, nói:
Ta hiểu được. Đại nhân tới tham gia thi đấu lôi đài của Khương Nhược Băng, muốn ta giúp đại nhân giành được chiến thắng?
Nàng sửng sốt một chút, trầm tư nói:
Lôi đài này được tổ chức trước mặt các anh hào trong thiên hạ, khó có thể giả vờ được. Chỉ có điều nếu như đại nhân nguyện ý, ta có thể nghĩ biện pháp cho đại nhân nếm được mùi vị của Khương Nhược Băng trước một lần, đội một cái nón xanh cho lão công tương lai của nàng. Hì hì, không biết đại nhân ngài có thể có hứng thú hay không?
Trong mắt Khương Nhược Mai lộ ra một tia hung ác nhìn có chút hả hê, cười đùa nói:
Hiện tại thân thể Nhược Mai sưng béo, không lọt được vào pháp nhãn của đại nhân. Chờ sau khi ta giảm béo thành công, Nhược Mai nguyện ý trở thành nữ nô cho đại nhân, tùy ý nghe theo sự chỉ huy của đại nhân. Đại nhân muốn sử dụng Nhược Mai thế nào cũng được.
Lý Vân Tiêu nhìn hình dáng béo giống như biến thành một ngọn núi của nàng, giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh ở trên người, toàn thân run rẩy không ngừng, vội hỏi:
Nàng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Ta cũng không là người có phúc ngồi ôm hai tỷ muội các nàng.
Hắn nghiêm mặt nói:
Lần này ta đến đây là vì hai chuyện. Một chính là nàng nhanh chóng quay về phủ thành chủ, nghĩ mọi biện pháp giúp đỡ Khương Nhược Băng đạt được Long Chi Bí Bảo và mười tám viên Đông Hải Nguyệt Minh Châu. Hai là sau khi quần anh tụ hội, Khương Nhược Băng sẽ mang theo hai món đồ này tới giao cho ta. Nếu như nàng thất bại, một nửa chú ấn trên người nàng cũng đừng mong đợi làm gì.
Toàn thân Khương Nhược Mai run lên, vội vàng nói:
Nhược Mai nhất định sẽ liều mạng hoàn thành nhiệm vụ.
Trong mắt nàng lóe lên vẻ hồ nghi, nói:
Hóa ra đại nhân và Nhược Băng muội muội đã sớm quen biết.
Trong lòng Khương Nhược Mai đột nhiên sinh ra một lửa giận khó diễn tả được. Hóa ra Khương Nhược Băng đã sớm biết người có thể giải chú ấn cho, nhưng từ trước tới nay không lên tiếng. Nhìn cha mẹ tìm kiếm thuốc ở khắp thiên hạ cho ta, nàng cũng giả vờ quan tâm. Hóa ra nàng sớm đã có biện pháp
Đáng chết, Khương Nhược Băng đáng chết. Lãng phí hơn mười năm thanh xuân tốt đẹp của ta. Ta và ngươi không đội trời chung.
Lý Vân Tiêu nào biết được suy nghĩ trong lòng nàng lúc này, tiếp tục nói:
Về phần chuyện thứ hai. Chính là hai ngày sau ta và một vị bằng hữu khác cũng sẽ đi tới Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu. Nàng phải nghĩ biện pháp bảo đảm chúng ta toàn thân trở ra. Bằng không nếu như chúng ta xảy ra chuyện, nàng cũng đừng mong tiếp xúc với chú ấn.
Khương Nhược Mai vội vàng nói:
Chuyện này đơn giản. Nơi này là thành Hồng Nguyệt, ai dám động tới đại nhân ngài, chính là có lòng đối nghịch với ta, có lòng không cho ta giảm béo. Ta nhất định sẽ giết cả nhà của hắn.
Trong mắt Khương Nhược Mai lóe lên một tia tàn khốc, sau đó dần dần hòa hoãn xuống, nói:
Đại nhân còn có điều kiện thứ ba không?
Lý Vân Tiêu nói:
Tạm thời không có. Chờ sau khi chúng ta từ Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu toàn thân trở ra, ta sẽ an bài nơi gặp mặt nàng. Đến lúc đó ta sẽ giúp nàng giải trừ ấn ký cuối cùng trên người.
Khương Nhược Mai do dự nói:
Đại nhân ngài sẽ không phải sau khi toàn thân trở ra liền rời đi chứ? Chuyện này đối với Nhược Mai rất quan trọng. Ta không thể có nửa điểm sơ suất.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào nàng, hừ một tiếng nói:
Nếu như nàng cảm thấy ta là người không đang tin, vậy cũng không cần thiết phải giao dịch với ta. Lừa gạt nàng có lợi gì cho ta? Ngược lại còn chọc cho nàng đuổi giết ta khắp thiên hạ.
Khương Nhược Mai cố nặn ra một vẻ tươi cười, nịnh nọt nói:
Đại nhân ngài đừng nóng giận. Ta không phải là quá mức coi trọng ngài sao? Ngài yên tâm. Hai chuyện này ta nhất định sẽ làm cho thỏa đáng.
Trong lòng nàng lo lắng không yên, rất sợ Lý Vân Tiêu mất hứng rời đi, vậy nàng chỉ có nước khóc ngất.
Hiện tại bất kể như thế nào cung phải hết sức thỏa mãn và lấy lòng người này. Cho dù nàng phải tự trần truồng chạy quanh thành, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đi làm. Thân thể càng ngày càng béo mập này, nàng cũng không muốn có nữa. Vốn trong lòng đã chấp nhận cục diện đáng buồn này, hiện tại đột nhiên thoáng cái có hi vọng, nếu phải trở lại lúc trước, nàng nhất định sẽ phát điên mất/
Thân thể Khương Nhược Mai chấn động, cũng không kịp đứng lên. Thân thể khổng lồ quỳ trên mặt đất, bắt đầu vận chuyển nguyên khí kiểm tra thân thể. Trên mặt, thần sắc từ khiếp sợ dần dần chuyển thành mừng như điên, lại chuyển thành chảy nước mắt. Hai hàng nước mắt rơi xuống không ngừng.
Đại nhân, mong rằng đại nhân có thể giải trừ tất cả tai họa ngầm trong cơ thể ta. Chỉ cần loại trừ tất cả chú ấn lực này, ta có lòng tin trong vòng ba tháng sẽ biến thành dáng vẻ giống như người bình thường. Không, còn tốt hơn là người bình thường. Còn phải là dáng vẻ giống như ma quỷ. Ta sẽ khiến người trong khắp thiên hạ phải đắp tượng cho ta.
Trong mắt Khương Nhược Mai thiêu đốt lên ngọn lửa điên cuồng. Áp lực nhiều năm qua thực sự khiến nàng gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng. Ngay cả Hóa Thần Hải Lỗ Thông Tử đại sư cũng bó tay không làm gì được. Thử hỏi trong thiên hạ còn có người phương nào trị được? Mấy lần nàng đã có ý nghĩ muốn tìm lấy cái chết. Cho tới bây giờ nàng vẫn phải sống hèn mọn, sống ở dưới bóng của người khác.
Giờ phút này, cuối cùng nhìn thấy được hi vọng, một ánh sáng mặt trời từ trên trời chiếu xuống, soi sáng ở trên người của nàng. Trong lúc này, Lý Vân Tiêu ở trong mắt nàng chính là thiên sứ.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
Không nên kích động, chuyên gì từ từ cũng sẽ đến. Ta tạm thời giải trừ một nửa chú ấn. Hình thể của nàng thông qua tự mình điều chỉnh, chắc hẳn rất nhanh có thể gầy đi một nửa.
Khương Nhược Mai lo lắng nói:
Gầy đi một nửa vẫn béo. Ta phải biến thành mỹ nữ yêu kiều, ta muốn có vóc dáng thon thả đẹp hơn cả Khương Nhược Băng.
Trong mắt nàng lộ ra một tia ngoan lệ. Hình như nàng đã cực kỳ bất mãn đối với Khương Nhược Băng, chỉ mong bản thân mình có thể vượt qua đối phương. Loại tình cảm bức thiết này khiến cho nàng gần như hưng phấn tới sắp phát điên.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Màu da, khuôn mặt, ngũ quan của nàng đều rất tốt. Sau khi gầy đi, tư sắc không kém hơn Khương Nhược Băng. Nhưng giải trừ nửa chú ấn cuối cùng chính là điều kiện mà ta muốn giao dịch với nàng. Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng ta gọi nàng tới là muốn học theo Lôi Phong hay sao?
Khương Nhược Mai ngẩn người ra, nhưng lập tức vội vàng nói:
Mời đại nhân cứ nói. Chỉ cần ta có thể làm được, cho dù là bảo ta lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng tuyệt đối không nháy mắt, nhíu mày.
Trên mặt nàng lộ vẻ kiên định. Hi vọng của cuộc sống trong lúc lơ đãng dấy lên. Bất kể như thế nào nàng cũng không thể buông tha. Nếu lại mất đi tia sáng mặt trời này, nàng tình nguyện đi tìm cái chết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Không cần phiền toái như vậy.
Khương Nhược Mai nhíu mày, nhìn Lý Vân Tiêu giống như tia sáng mặt trời, tươi cười, đột nhiên trong lòng ngẩn ra, nói:
Ta hiểu được. Đại nhân tới tham gia thi đấu lôi đài của Khương Nhược Băng, muốn ta giúp đại nhân giành được chiến thắng?
Nàng sửng sốt một chút, trầm tư nói:
Lôi đài này được tổ chức trước mặt các anh hào trong thiên hạ, khó có thể giả vờ được. Chỉ có điều nếu như đại nhân nguyện ý, ta có thể nghĩ biện pháp cho đại nhân nếm được mùi vị của Khương Nhược Băng trước một lần, đội một cái nón xanh cho lão công tương lai của nàng. Hì hì, không biết đại nhân ngài có thể có hứng thú hay không?
Trong mắt Khương Nhược Mai lộ ra một tia hung ác nhìn có chút hả hê, cười đùa nói:
Hiện tại thân thể Nhược Mai sưng béo, không lọt được vào pháp nhãn của đại nhân. Chờ sau khi ta giảm béo thành công, Nhược Mai nguyện ý trở thành nữ nô cho đại nhân, tùy ý nghe theo sự chỉ huy của đại nhân. Đại nhân muốn sử dụng Nhược Mai thế nào cũng được.
Lý Vân Tiêu nhìn hình dáng béo giống như biến thành một ngọn núi của nàng, giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh ở trên người, toàn thân run rẩy không ngừng, vội hỏi:
Nàng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Ta cũng không là người có phúc ngồi ôm hai tỷ muội các nàng.
Hắn nghiêm mặt nói:
Lần này ta đến đây là vì hai chuyện. Một chính là nàng nhanh chóng quay về phủ thành chủ, nghĩ mọi biện pháp giúp đỡ Khương Nhược Băng đạt được Long Chi Bí Bảo và mười tám viên Đông Hải Nguyệt Minh Châu. Hai là sau khi quần anh tụ hội, Khương Nhược Băng sẽ mang theo hai món đồ này tới giao cho ta. Nếu như nàng thất bại, một nửa chú ấn trên người nàng cũng đừng mong đợi làm gì.
Toàn thân Khương Nhược Mai run lên, vội vàng nói:
Nhược Mai nhất định sẽ liều mạng hoàn thành nhiệm vụ.
Trong mắt nàng lóe lên vẻ hồ nghi, nói:
Hóa ra đại nhân và Nhược Băng muội muội đã sớm quen biết.
Trong lòng Khương Nhược Mai đột nhiên sinh ra một lửa giận khó diễn tả được. Hóa ra Khương Nhược Băng đã sớm biết người có thể giải chú ấn cho, nhưng từ trước tới nay không lên tiếng. Nhìn cha mẹ tìm kiếm thuốc ở khắp thiên hạ cho ta, nàng cũng giả vờ quan tâm. Hóa ra nàng sớm đã có biện pháp
Đáng chết, Khương Nhược Băng đáng chết. Lãng phí hơn mười năm thanh xuân tốt đẹp của ta. Ta và ngươi không đội trời chung.
Lý Vân Tiêu nào biết được suy nghĩ trong lòng nàng lúc này, tiếp tục nói:
Về phần chuyện thứ hai. Chính là hai ngày sau ta và một vị bằng hữu khác cũng sẽ đi tới Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu. Nàng phải nghĩ biện pháp bảo đảm chúng ta toàn thân trở ra. Bằng không nếu như chúng ta xảy ra chuyện, nàng cũng đừng mong tiếp xúc với chú ấn.
Khương Nhược Mai vội vàng nói:
Chuyện này đơn giản. Nơi này là thành Hồng Nguyệt, ai dám động tới đại nhân ngài, chính là có lòng đối nghịch với ta, có lòng không cho ta giảm béo. Ta nhất định sẽ giết cả nhà của hắn.
Trong mắt Khương Nhược Mai lóe lên một tia tàn khốc, sau đó dần dần hòa hoãn xuống, nói:
Đại nhân còn có điều kiện thứ ba không?
Lý Vân Tiêu nói:
Tạm thời không có. Chờ sau khi chúng ta từ Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu toàn thân trở ra, ta sẽ an bài nơi gặp mặt nàng. Đến lúc đó ta sẽ giúp nàng giải trừ ấn ký cuối cùng trên người.
Khương Nhược Mai do dự nói:
Đại nhân ngài sẽ không phải sau khi toàn thân trở ra liền rời đi chứ? Chuyện này đối với Nhược Mai rất quan trọng. Ta không thể có nửa điểm sơ suất.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào nàng, hừ một tiếng nói:
Nếu như nàng cảm thấy ta là người không đang tin, vậy cũng không cần thiết phải giao dịch với ta. Lừa gạt nàng có lợi gì cho ta? Ngược lại còn chọc cho nàng đuổi giết ta khắp thiên hạ.
Khương Nhược Mai cố nặn ra một vẻ tươi cười, nịnh nọt nói:
Đại nhân ngài đừng nóng giận. Ta không phải là quá mức coi trọng ngài sao? Ngài yên tâm. Hai chuyện này ta nhất định sẽ làm cho thỏa đáng.
Trong lòng nàng lo lắng không yên, rất sợ Lý Vân Tiêu mất hứng rời đi, vậy nàng chỉ có nước khóc ngất.
Hiện tại bất kể như thế nào cung phải hết sức thỏa mãn và lấy lòng người này. Cho dù nàng phải tự trần truồng chạy quanh thành, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đi làm. Thân thể càng ngày càng béo mập này, nàng cũng không muốn có nữa. Vốn trong lòng đã chấp nhận cục diện đáng buồn này, hiện tại đột nhiên thoáng cái có hi vọng, nếu phải trở lại lúc trước, nàng nhất định sẽ phát điên mất/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.