Chương 545: Hấp thu tinh lực.
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
Chương 544: Hấp thu tinh lực.
Cố Nguyệt Sinh cũng nhướng mày, lập tức cười nhạo nói:
- Hừ, thất giai huyền khí thì như thế nào? Có thể chống được yêu thú Vũ Hoàng hay sao?
Hắn vừa nói xong đã nhìn thấy yêu thú nhảy vào trong Thiên Linh Hoàn, cả thân ảnh hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Cùng yêu thú biến mất còn có yêu khí và uy áp ngập trời kia, sau mấy hô hấp đã không còn gì nữa.
Sau đó nhìn thấy Thiên Linh Hoàn biến thành nhỏ như nắm tay, bay vào trong thương đội.
Cả bầu trời vô cùng rõ ràng, tinh không sáng lạn, vô cùng im ắng, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả.
Cố Nguyệt Sinh: ...
Tư Đồ Hoành:
- ... , Cố tiên sinh, yêu thú kia đâu?
Cố Nguyệt Sinh:
- Không, không biết, có lẽ nó sẽ ra ngoài...
Tư Đồ Hoành: ...
Người trong thương hội trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy bầu trời im ắng thì nín thở chờ đợi.
Hải Lâm phục hồi tinh thần đầu tiên, ngượng ngùng nói:
- Vân, Vân thiếu, yêu thú kia đâu?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Huyền khí này của ta gọi là Thiên Linh Hoàn, có thể trực tiếp mở hư không. Vừa rồi yêu thú ngốc nghếch kia xông vào, hiện tại đã ẩn nấp trong hư không, trừ phi nó có thực lực đánh vỡ hư không, nếu không thì cả đời sẽ ở bên trong.
Chu Lôi cũng phục hồi tinh thần lại, há hốc mồm, nói:
- Một yêu thú thất giai Vũ Hoàng cứ như vậy đã xong?
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái nói:
- Nếu ngươi ngại chưa đã ghiền, ta có thể mở hư không lần nữa, cho ngươi đi vào so chiêu với nó.
Chu Lôi lập tức biến sắc, liên tục khoát tay.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ánh sao đầy trời đang chậm rãi biến mất, hắn vung tay lên, phù văn không ngừng đánh ra ngoài, không ngừng biến hóa thủ quyết, một trận pháp cường đại xuất hiện trên không trung, ánh sao đầy trời dường như bị ảnh hưởng đã hội tụ lại.
- Những tinh thần chi lực này dẫn xuống không dễ, đối phương nhất định là thuật luyện sư chuyên tu bí pháp. Cho dù là rút ánh sao hay là thông linh thuật cũng không phải thuật luyện sư bình thường có thể nghiên cứu.
Hai tay của hắn niết ấn quyết, những tinh thần chi lực kia nhanh chóng bị trận pháp hấp thu, rót vào trong thương hội.
- Những bí pháp của thuật luyện sư này, cả ngày không hảo hảo nghiên cứu thuật đạo, lại chuyên tâm vào thứ hại người.
Lý Vân Tiêu không đếm xỉa tới nói ra:
- Tất cả mọi người ngồi xuống, tận lực hấp thu tinh thần chi lực này, đối với tất cả mọi người mới có lợi.
Một đám võ giả đã sớm cảm nhận được lực lượng của ánh sao, nghe xong lập tức nhao nhao ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển chân khí toàn lực hấp thu ánh sao.
Đinh Linh Nhi vô cùng vui vẻ ngồi xuống, tu vị của nàng là lục tinh Vũ Tông, cũng là một người cường đại nhất trong thương hội.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy Lạc Vân Thường vẻ mặt vẻ đạm mạc, trong nội tâm khẽ động, ân cần nói:
- Vân Thường lão sư, như thế nào?
Lạc Vân Thường nghe hắn xưng hôn như vậy, nội tâm phát khổ, có chút ê ẩm nói:
- Ở bên người Vân thiếu, thực lực của ta quá mức thấp kém, thường xuyên là ngươi chiếu cố cho ta. Ta vẫn nên trở lại huyền khí của ngươi tu luyện thôi.
Lý Vân Tiêu nhìn bộ dáng đau khổ của nàng, trong nội tâm phát thương tiếc, cười an ủi:
- Tiến độ của ngươi đã rất nhanh, hơn nữa Cửu Dương chân khí chính là tồn tại nhất đẳng trong thiên địa. Trong cùng giai không người có thể địch!
Nội tâm Lạc Vân Thường ấm áp, gật đầu nói:
- Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt không trở thành vướng víu của Vân thiếu.
Nàng lúc này mới khôi phục tâm tình, bắt đầu hấp thu ánh sao.
Lý Vân Tiêu cũng ngồi xuống, vận chuyển công pháp hấp thu ánh sao, ánh sao không ngừng lao tới, mỗi tấc da thịt của hắn không ngừng lóng lánh, mấy hô hấp sau chung quanh người hắn xuất hiện tinh vân, giống như hắn đặt mình trong biển sao.
Hải Lâm ở bên kia cả kinh nhìn qua, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tư Đồ Hoành ở xa xa rốt cuộc không nhịn được, nói:
- Cố tiên sinh, bọn chúng, bọn chúng hình như đang mượn ánh sao tu luyện!
- Cố tiên sinh, Cố tiên sinh?
Hắn gọi mấy lần sau đó không có đáp lời, dùng tay đi kéo một cái
Phốc!
Cố Nguyệt Sinh đứng trước mặt hắn phun ra một ngụm máu tươi, phun liền mấy ngụm máu thì sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, thần thái vô cùng lo lắng, trong đôi mắt phẫn nộ hung quang bắn ra liên tục, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Súc sinh! Ta tốn hao sức chín trâu hai hổ mới dẫn tinh quang xuống, không ngờ làm mai mối cho người khác.
Tư Đồ Hoành nói:
- Cố tiên sinh, con yêu thú kia đi đâu?
Cố Nguyệt Sinh sắc mặt không cam lòng và tức giận, rít gào:
- Kiện huyền khí kia nhất định có trận pháp không gian, yêu thú kia không phải bị truyền tống đi thì chính là bị kéo vào hư không! Trong thương hội tuyệt đối có cao nhân, thậm chí phá hai quan của ta.
Tư Đồ Hoành nhìn xem qua bộ dáng tức giận của hắn, trong nội tâm ngược lại vui thích, nội tâm xem thường không thôi, nói: còn không phải bản thân ngươi rác rưởi, vậy mà trách đối phương cường đại. Thời điểm đi thì khoe khoang khoác lác, bây giờ xem ngươi làm sao xong việc.
Nhưng mà sắc mặt của hắn vẫn ngưng trọng nói:
- Cố tiên sinh, bây giờ nên làm gì?
- Làm sao bây giờ con em ngươi ah!
Cố Nguyệt Sinh xông lên nắm cổ áo của hắn quát:
- Ngươi dầu gì cũng là cường giả cửu tinh Vũ Tông, suốt ngày hỏi ta làm sao bây giờ, ta xử lý con em ngươi, xử lý cả nhà ngươi!
Hắn liền đẩy Tư Đồ Hoành ra, hai mắt lộ hung quang, nhìn chằm chằm vào thương đội không xa, quát:
- Ta không cần biết ngươi là người nào, gặp gỡ bí pháp lục giai thuật luyện sư -- Cố Nguyệt Sinh ta, đó là một con đường chết!
Lý Vân Tiêu dường như cảm nhận được cái gì, đưa mắt nhìn qua, khóe miệng mỉm cười, ngay sau đó hắn nhắm mắt tu luyện.
Nửa canh giờ sau, ánh sao bị mọi người hấp thu không còn, ở trong đó chí ít có hơn phân nửa tiến vào trong người Lý Vân Tiêu.
- Đột phá, ta vậy mà đột phá!
Một gã võ giả đại hỉ, trên người của hắn hiện ra hào quang tấn cấp, vui mừng kêu liên tục.
- Chân khí của ta hùng hồn hơn rất nhiều, ánh sao quả nhiên là đồ tốt, tối thiểu có thể chống đỡ ta khổ tu ba tháng.
Một gã võ giả cảm khái không thôi, ngẩng đầu lên nhìn qua bầu trời, lộ ra thần sắc khát vọng.
- Chuyện này là dựa vào Vân Tiêu đại sư ah, không chỉ có cứu mọi người một mạng, còn giúp mọi người đột phá tu vị!
Một gã võ giả cảm kích không thôi.
Lời này lập tức khiến cho mọi người cộng minh, nhao nhao nhìn qua Lý Vân Tiêu, chỉ thấy trên người của hắn xuất hiện hào quang tấn cấp.
- Vân Tiêu đại sư cũng đột phá?
Vẻ mặt Hải Lâm hâm mộ nói:
- Vân Tiêu đại sư thật sự là tuyệt thế thiên tài, thuật võ song đạo đều không tầm thường.
Chu Lôi cũng nheo mắt nhìn qua, trong lòng nghiêm nghị thầm nghĩ: mười lăm tuổi tam tinh Vũ Vương, hơn nữa còn là ngũ giai đại thuật luyện sư, thật sự là thiên phú dị bẩm. Nếu như có thể thu vào Thái Điểu dong binh đoàn, hắn lập tức suy nghĩ sâu xa.
Lý Vân Tiêu nhìn qua mọi ngời chúc mừng thì mỉm cười.
Cố Nguyệt Sinh cũng nhướng mày, lập tức cười nhạo nói:
- Hừ, thất giai huyền khí thì như thế nào? Có thể chống được yêu thú Vũ Hoàng hay sao?
Hắn vừa nói xong đã nhìn thấy yêu thú nhảy vào trong Thiên Linh Hoàn, cả thân ảnh hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Cùng yêu thú biến mất còn có yêu khí và uy áp ngập trời kia, sau mấy hô hấp đã không còn gì nữa.
Sau đó nhìn thấy Thiên Linh Hoàn biến thành nhỏ như nắm tay, bay vào trong thương đội.
Cả bầu trời vô cùng rõ ràng, tinh không sáng lạn, vô cùng im ắng, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả.
Cố Nguyệt Sinh: ...
Tư Đồ Hoành:
- ... , Cố tiên sinh, yêu thú kia đâu?
Cố Nguyệt Sinh:
- Không, không biết, có lẽ nó sẽ ra ngoài...
Tư Đồ Hoành: ...
Người trong thương hội trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy bầu trời im ắng thì nín thở chờ đợi.
Hải Lâm phục hồi tinh thần đầu tiên, ngượng ngùng nói:
- Vân, Vân thiếu, yêu thú kia đâu?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Huyền khí này của ta gọi là Thiên Linh Hoàn, có thể trực tiếp mở hư không. Vừa rồi yêu thú ngốc nghếch kia xông vào, hiện tại đã ẩn nấp trong hư không, trừ phi nó có thực lực đánh vỡ hư không, nếu không thì cả đời sẽ ở bên trong.
Chu Lôi cũng phục hồi tinh thần lại, há hốc mồm, nói:
- Một yêu thú thất giai Vũ Hoàng cứ như vậy đã xong?
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái nói:
- Nếu ngươi ngại chưa đã ghiền, ta có thể mở hư không lần nữa, cho ngươi đi vào so chiêu với nó.
Chu Lôi lập tức biến sắc, liên tục khoát tay.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ánh sao đầy trời đang chậm rãi biến mất, hắn vung tay lên, phù văn không ngừng đánh ra ngoài, không ngừng biến hóa thủ quyết, một trận pháp cường đại xuất hiện trên không trung, ánh sao đầy trời dường như bị ảnh hưởng đã hội tụ lại.
- Những tinh thần chi lực này dẫn xuống không dễ, đối phương nhất định là thuật luyện sư chuyên tu bí pháp. Cho dù là rút ánh sao hay là thông linh thuật cũng không phải thuật luyện sư bình thường có thể nghiên cứu.
Hai tay của hắn niết ấn quyết, những tinh thần chi lực kia nhanh chóng bị trận pháp hấp thu, rót vào trong thương hội.
- Những bí pháp của thuật luyện sư này, cả ngày không hảo hảo nghiên cứu thuật đạo, lại chuyên tâm vào thứ hại người.
Lý Vân Tiêu không đếm xỉa tới nói ra:
- Tất cả mọi người ngồi xuống, tận lực hấp thu tinh thần chi lực này, đối với tất cả mọi người mới có lợi.
Một đám võ giả đã sớm cảm nhận được lực lượng của ánh sao, nghe xong lập tức nhao nhao ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển chân khí toàn lực hấp thu ánh sao.
Đinh Linh Nhi vô cùng vui vẻ ngồi xuống, tu vị của nàng là lục tinh Vũ Tông, cũng là một người cường đại nhất trong thương hội.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy Lạc Vân Thường vẻ mặt vẻ đạm mạc, trong nội tâm khẽ động, ân cần nói:
- Vân Thường lão sư, như thế nào?
Lạc Vân Thường nghe hắn xưng hôn như vậy, nội tâm phát khổ, có chút ê ẩm nói:
- Ở bên người Vân thiếu, thực lực của ta quá mức thấp kém, thường xuyên là ngươi chiếu cố cho ta. Ta vẫn nên trở lại huyền khí của ngươi tu luyện thôi.
Lý Vân Tiêu nhìn bộ dáng đau khổ của nàng, trong nội tâm phát thương tiếc, cười an ủi:
- Tiến độ của ngươi đã rất nhanh, hơn nữa Cửu Dương chân khí chính là tồn tại nhất đẳng trong thiên địa. Trong cùng giai không người có thể địch!
Nội tâm Lạc Vân Thường ấm áp, gật đầu nói:
- Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt không trở thành vướng víu của Vân thiếu.
Nàng lúc này mới khôi phục tâm tình, bắt đầu hấp thu ánh sao.
Lý Vân Tiêu cũng ngồi xuống, vận chuyển công pháp hấp thu ánh sao, ánh sao không ngừng lao tới, mỗi tấc da thịt của hắn không ngừng lóng lánh, mấy hô hấp sau chung quanh người hắn xuất hiện tinh vân, giống như hắn đặt mình trong biển sao.
Hải Lâm ở bên kia cả kinh nhìn qua, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tư Đồ Hoành ở xa xa rốt cuộc không nhịn được, nói:
- Cố tiên sinh, bọn chúng, bọn chúng hình như đang mượn ánh sao tu luyện!
- Cố tiên sinh, Cố tiên sinh?
Hắn gọi mấy lần sau đó không có đáp lời, dùng tay đi kéo một cái
Phốc!
Cố Nguyệt Sinh đứng trước mặt hắn phun ra một ngụm máu tươi, phun liền mấy ngụm máu thì sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, thần thái vô cùng lo lắng, trong đôi mắt phẫn nộ hung quang bắn ra liên tục, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Súc sinh! Ta tốn hao sức chín trâu hai hổ mới dẫn tinh quang xuống, không ngờ làm mai mối cho người khác.
Tư Đồ Hoành nói:
- Cố tiên sinh, con yêu thú kia đi đâu?
Cố Nguyệt Sinh sắc mặt không cam lòng và tức giận, rít gào:
- Kiện huyền khí kia nhất định có trận pháp không gian, yêu thú kia không phải bị truyền tống đi thì chính là bị kéo vào hư không! Trong thương hội tuyệt đối có cao nhân, thậm chí phá hai quan của ta.
Tư Đồ Hoành nhìn xem qua bộ dáng tức giận của hắn, trong nội tâm ngược lại vui thích, nội tâm xem thường không thôi, nói: còn không phải bản thân ngươi rác rưởi, vậy mà trách đối phương cường đại. Thời điểm đi thì khoe khoang khoác lác, bây giờ xem ngươi làm sao xong việc.
Nhưng mà sắc mặt của hắn vẫn ngưng trọng nói:
- Cố tiên sinh, bây giờ nên làm gì?
- Làm sao bây giờ con em ngươi ah!
Cố Nguyệt Sinh xông lên nắm cổ áo của hắn quát:
- Ngươi dầu gì cũng là cường giả cửu tinh Vũ Tông, suốt ngày hỏi ta làm sao bây giờ, ta xử lý con em ngươi, xử lý cả nhà ngươi!
Hắn liền đẩy Tư Đồ Hoành ra, hai mắt lộ hung quang, nhìn chằm chằm vào thương đội không xa, quát:
- Ta không cần biết ngươi là người nào, gặp gỡ bí pháp lục giai thuật luyện sư -- Cố Nguyệt Sinh ta, đó là một con đường chết!
Lý Vân Tiêu dường như cảm nhận được cái gì, đưa mắt nhìn qua, khóe miệng mỉm cười, ngay sau đó hắn nhắm mắt tu luyện.
Nửa canh giờ sau, ánh sao bị mọi người hấp thu không còn, ở trong đó chí ít có hơn phân nửa tiến vào trong người Lý Vân Tiêu.
- Đột phá, ta vậy mà đột phá!
Một gã võ giả đại hỉ, trên người của hắn hiện ra hào quang tấn cấp, vui mừng kêu liên tục.
- Chân khí của ta hùng hồn hơn rất nhiều, ánh sao quả nhiên là đồ tốt, tối thiểu có thể chống đỡ ta khổ tu ba tháng.
Một gã võ giả cảm khái không thôi, ngẩng đầu lên nhìn qua bầu trời, lộ ra thần sắc khát vọng.
- Chuyện này là dựa vào Vân Tiêu đại sư ah, không chỉ có cứu mọi người một mạng, còn giúp mọi người đột phá tu vị!
Một gã võ giả cảm kích không thôi.
Lời này lập tức khiến cho mọi người cộng minh, nhao nhao nhìn qua Lý Vân Tiêu, chỉ thấy trên người của hắn xuất hiện hào quang tấn cấp.
- Vân Tiêu đại sư cũng đột phá?
Vẻ mặt Hải Lâm hâm mộ nói:
- Vân Tiêu đại sư thật sự là tuyệt thế thiên tài, thuật võ song đạo đều không tầm thường.
Chu Lôi cũng nheo mắt nhìn qua, trong lòng nghiêm nghị thầm nghĩ: mười lăm tuổi tam tinh Vũ Vương, hơn nữa còn là ngũ giai đại thuật luyện sư, thật sự là thiên phú dị bẩm. Nếu như có thể thu vào Thái Điểu dong binh đoàn, hắn lập tức suy nghĩ sâu xa.
Lý Vân Tiêu nhìn qua mọi ngời chúc mừng thì mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.