Chương 960: Hòa đàm. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 958: Hòa đàm. (2)
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Xem tâm tình bổn tọa đã.
Cửu Di:
-. . .
Lệ Phi Vũ cũng có chút nhìn không được nữa, tiến lên phía trước nói:
- Vân thiếu, cái này. . . , đây chỉ là một hồi hiểu lầm.
Lý Vân Tiêu đã triệt để hồi phục khỏi trạng thái ma hóa, thản nhiên nói:
- Hiểu lầm? Hiểu lầm thật lớn ah, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng ném đi rồi.
Mạc Tiểu Xuyên nghe xong, trong lòng càng dâng lên lửa giận vô biển, nghĩ đến Lý Vân Tiêu vừa rồi thiếu chút nữa bỏ mạng, khí tức lạnh như băng trên người càng mạnh, lạnh giọng nói:
- Vân thiếu, người Mai cốc này dám mạo phạm ngươi như thế, ta thấy bọn hắn cũng không cần phải tồn tại nữa rồi, không bằng khiến Thiên Võ Giới từ nay về sau giảm bớt đi một thế lực tông môn đi.
- Từ.
Cửu Di ngược lại hít một hơi lạnh, nghe được toàn thân rét run, ánh mắt cầu khẩn nhìn qua Lệ Phi Vũ. Hôm nay cũng chỉ có thể dựa vào mặt mũi của Lệ Phi Vũ, xem thử có thể vãn hồi cục diện hay không thôi. Khó trách đối phương dám giết chết Thiếu chủ Diệu Huyền Tông không chút kiêng nể, thì ra cũng không phải đèn đã cạn dầu ah
Lệ Phi Vũ cũng không có cách nào, nếu như là đối mặt Lý Vân Tiêu còn dễ nói chuyện, nhưng thực lực cường hoành và bộ dáng hoàn toàn không nói đạo lý kia của Mạc Tiểu Xuyên khiến hắn luống cuống chân tay, không biết ra tay từ chỗ nào, vẫn chỉ có thể nói với Lý Vân Tiêu:
- Vân thiếu, cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, chỉ là một ít hiểu lầm thôi. Huống chi vừa rồi người Mai cốc tuy rằng cường hoành, nhưng nếu nói muốn làm bị thương Vân thiếu, thấy còn kém rất xa a? Không bằng mọi người nói chuyện hòa khí, Mai gia gần đây không tranh quyền thế, không liên lụy ân oán với bất kỳ thế lực nào cả, duy chỉ có hợp tác với Thương Minh chúng ta là nhiều, Vân thiếu cần gì phải đau khổ bức bách chứ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu vậy thì chuyện vừa rồi coi như thôi đi, coi như chưa từng xảy ra.
Hắn nhìn Mai Đông Nhi vẻ mặt mờ mịt ở phía xa, tựa hồ có chút thất thần, nói:
- Chuyện Diệu Huyền Tông ta sẽ dốc hết sức gánh vác, Mai cốc các ngươi đến lúc đó đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ta là được. Nhưng việc của bằng hữu ta hôm nay phải nói cho rõ ràng.
Cửu Di nghe được cũng thở nhẹ ra, quăng cho Lệ Phi Vũ một thần sắc cảm kích, nói:
- Tất cả dễ nói
Nàng cũng phát hiện sự tồn tại của Mai Đông Nhi, hai hàng lông mày có chút nhíu lại, lập tức bảo người lần nữa thiết yến, thay đổi một tiểu viện khác.
Cũng cực kỳ phong phú, cũng chiêu đãi như trước, như hào khí đã không được như trước, lộ ra thập phần tẻ ngắt.
Cửu Di dừng ở Mai Đông Nhi, nói:
- Ngươi là. . con gái Uyển Bạch sao?
Mai Đông Nhi đứng dậy, cúi đầu nói:
- Đúng là, con gái Uyển Bạch Mai Đông Nhi bái kiến Cửu Di.
Trên mặt Cửu Di hiện ra một mảnh hàn khí, khẽ nói:
- Ngươi có thể sống đến bây giờ, ngược lại coi như là mạng lớn rồi.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:
- Lời này là có ý gì.
Trên mặt Mai Đông Nhi lộ ra vẻ đau khổ, nói:
- Vẫn đến cho ta nói đi, Đông nhi trời sinh Ngũ Chính Khuyết Kỳ, vốn không thể sống quá mười tuổi.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Ngũ Chính Khuyết Kỳ? Trên đời vậy mà thực sự có thể phách thiếu hụt như thế, nhưng ta thấy tình huống của ngươi cũng không có dị dạng gì a?
Mai Đông Nhi nói:
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là bệnh đã tốt rồi cũng nên?
- Hừ, Ngũ Chính Khuyết Kỳ chính là một trong các tuyệt chứng thiên hạ đều biết, coi như là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai cũng thúc thủ vô sách, sao có thể tự nhiên khỏi hẳn được. Bất quá ngươi có thể sống đến bây giờ coi như là kỳ tích rồi, vốn năm đó ngươi cũng phải cùng bị phạt với cha mẹ, nhưng chính vì ngươi có thể phách này cho nên mẫu thân đại nhân của ta mới tha ngươi một mạng, trục xuất Mai gia, không thể tưởng được ngươi còn dám tìm về.
Trên mặt Cửu Di ẩn ẩn hiện ra nộ khí, nói:
- Nếu không có chuyện mẹ ngươi năm đó, Mai gia cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như hôm nay, mà bây giờ ngươi lại đi ra ngoài gây rắc rối, trước đắc tội Diệu Huyền Tông, sau lại cùng một đám người đại náo Mai cốc, mẹ con các ngươi quả nhiên là khắc tinh của Mai gia a!
Phanh
Chén ngọc trong tay Lý Vân Tiêu bị bóp nát, lãnh đạm nói:
- Cửu Di, lời này nói thật khó nghe ah. Ta hiện giờ chịu ngồi ở đây nghe ngươi lải nhải, tất cả đều là xem ở mặt mũi Đông nhi, ngươi cho rằng bằng vào tấm mặt mo kia của ngươi, ta sẽ bán tình cảm sao? Lại để cho ta nghe thấy lời không thoải mái thì đừng trách ta tát mặt mo ngươi.
Cửu Di tức giận sôi lên, nhưng lại không dám làm gì Lý Vân Tiêu, khuôn mặt âm trầm muốn chảy ra nước.
Lệ Phi Vũ vội vàng giảng hòa nói:
- Mọi người đã ngồi cùng một chỗ thì cứ từ từ mà nói, không cần phải động thủ. Tận lực giải quyết tốt mọi chuyện, tất cả đều vui vẻ mới phải.
Mai Đông Nhi ôn tồn hòa khí nói:
- Năm đó Oa bà bà mang ta đi, còn có một phong di thư của mẫu thân, năm năm trước lúc Oa bà bà qua đời ta mới biết được. Ta chính là tôn trọng nguyện vọng của mẫu thân đại nhân năm đó, muốn trở về Mai cốc. Để cho ta trở về Mai cốc, là kỳ vọng lớn nhất của mẫu thân đại nhân.
- Không có khả năng.
Cửu Di cả giận nói:
- Mẫu thân của ngươi phạm phải tội lớn ngập trời, không phạt luôn cả ngươi đã là thiên đại ân tình rồi, còn muốn trở về Mai cốc, chỉ cần ta còn là gia chủ Mai gia một ngày, thì tuyệt đối không có khả năng đó.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, thai độ của Cửu Di mãnh liệt như thế, chẳng lẽ mẫu thân Mai Đông Nhi đã làm ra chuyện gì đó nhân thần cộng phẫn sao? Coi như mình dùng vũ lực cưỡng ép khiến nàng trở về, ngày sau cũng là một tai họa ngầm lớn, không khỏi hỏi:
- Năm đó Uyển Bạch kia đến cùng đã làm chuyện gì, lại khiến Cửu Di thống hận như thế?
Cửu Di cắn răng nói:
- Không riêng gì ta thống hận, mà mỗi người Mai cốc đều thống hận đến tận xương.
- Ah? Xin lắng tai nghe
Lý Vân Tiêu càng nhìu mày chặt hơn, tựa hồ thập phần khó giải quyết.
Cửu Di trầm tư một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói:
- Việc này vốn quan hệ đến bí mật hạch tâm của Mai gia ta, nhưng nếu Vân thiếu đã hỏi, ta liền nói thẳng. Lúc trước đã từng nói qua, người Mai gia chúng ta có lực xem xét bảo vật rât mạnh, một phần ba dựa vào huyết mạch, một phần ba dựa vào công pháp, còn có một phần ba cuối cùng, chính là dựa vào Vô Định Hà.
Tất cả mọi người im im lặng lặng nghe, cũng hết sức tò mò, Vô Định Hà kia càng chừng từng nghe qua.
Mai Đông Nhi nghe xong, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trở nên quái dị.
- Vô Định Hà kia chính là một chỗ thần bí, tựu chảy xuôi ở dưới Mai cốc. Người Mai gia ta từ nhỏ phải ở trong Vô Định Hà tu luyện giám định chi thuật, mới có thể đạt được thần dị, có được thiên phú giám định. Mà cửa vào đi thông Vô Định Hà kia là một cánh cửa, không biết tồn tại bao nhiêu năm, cũng không biết từ lúc nào đã ngật đứng ở đó.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Xem tâm tình bổn tọa đã.
Cửu Di:
-. . .
Lệ Phi Vũ cũng có chút nhìn không được nữa, tiến lên phía trước nói:
- Vân thiếu, cái này. . . , đây chỉ là một hồi hiểu lầm.
Lý Vân Tiêu đã triệt để hồi phục khỏi trạng thái ma hóa, thản nhiên nói:
- Hiểu lầm? Hiểu lầm thật lớn ah, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng ném đi rồi.
Mạc Tiểu Xuyên nghe xong, trong lòng càng dâng lên lửa giận vô biển, nghĩ đến Lý Vân Tiêu vừa rồi thiếu chút nữa bỏ mạng, khí tức lạnh như băng trên người càng mạnh, lạnh giọng nói:
- Vân thiếu, người Mai cốc này dám mạo phạm ngươi như thế, ta thấy bọn hắn cũng không cần phải tồn tại nữa rồi, không bằng khiến Thiên Võ Giới từ nay về sau giảm bớt đi một thế lực tông môn đi.
- Từ.
Cửu Di ngược lại hít một hơi lạnh, nghe được toàn thân rét run, ánh mắt cầu khẩn nhìn qua Lệ Phi Vũ. Hôm nay cũng chỉ có thể dựa vào mặt mũi của Lệ Phi Vũ, xem thử có thể vãn hồi cục diện hay không thôi. Khó trách đối phương dám giết chết Thiếu chủ Diệu Huyền Tông không chút kiêng nể, thì ra cũng không phải đèn đã cạn dầu ah
Lệ Phi Vũ cũng không có cách nào, nếu như là đối mặt Lý Vân Tiêu còn dễ nói chuyện, nhưng thực lực cường hoành và bộ dáng hoàn toàn không nói đạo lý kia của Mạc Tiểu Xuyên khiến hắn luống cuống chân tay, không biết ra tay từ chỗ nào, vẫn chỉ có thể nói với Lý Vân Tiêu:
- Vân thiếu, cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, chỉ là một ít hiểu lầm thôi. Huống chi vừa rồi người Mai cốc tuy rằng cường hoành, nhưng nếu nói muốn làm bị thương Vân thiếu, thấy còn kém rất xa a? Không bằng mọi người nói chuyện hòa khí, Mai gia gần đây không tranh quyền thế, không liên lụy ân oán với bất kỳ thế lực nào cả, duy chỉ có hợp tác với Thương Minh chúng ta là nhiều, Vân thiếu cần gì phải đau khổ bức bách chứ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu vậy thì chuyện vừa rồi coi như thôi đi, coi như chưa từng xảy ra.
Hắn nhìn Mai Đông Nhi vẻ mặt mờ mịt ở phía xa, tựa hồ có chút thất thần, nói:
- Chuyện Diệu Huyền Tông ta sẽ dốc hết sức gánh vác, Mai cốc các ngươi đến lúc đó đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ta là được. Nhưng việc của bằng hữu ta hôm nay phải nói cho rõ ràng.
Cửu Di nghe được cũng thở nhẹ ra, quăng cho Lệ Phi Vũ một thần sắc cảm kích, nói:
- Tất cả dễ nói
Nàng cũng phát hiện sự tồn tại của Mai Đông Nhi, hai hàng lông mày có chút nhíu lại, lập tức bảo người lần nữa thiết yến, thay đổi một tiểu viện khác.
Cũng cực kỳ phong phú, cũng chiêu đãi như trước, như hào khí đã không được như trước, lộ ra thập phần tẻ ngắt.
Cửu Di dừng ở Mai Đông Nhi, nói:
- Ngươi là. . con gái Uyển Bạch sao?
Mai Đông Nhi đứng dậy, cúi đầu nói:
- Đúng là, con gái Uyển Bạch Mai Đông Nhi bái kiến Cửu Di.
Trên mặt Cửu Di hiện ra một mảnh hàn khí, khẽ nói:
- Ngươi có thể sống đến bây giờ, ngược lại coi như là mạng lớn rồi.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:
- Lời này là có ý gì.
Trên mặt Mai Đông Nhi lộ ra vẻ đau khổ, nói:
- Vẫn đến cho ta nói đi, Đông nhi trời sinh Ngũ Chính Khuyết Kỳ, vốn không thể sống quá mười tuổi.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Ngũ Chính Khuyết Kỳ? Trên đời vậy mà thực sự có thể phách thiếu hụt như thế, nhưng ta thấy tình huống của ngươi cũng không có dị dạng gì a?
Mai Đông Nhi nói:
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là bệnh đã tốt rồi cũng nên?
- Hừ, Ngũ Chính Khuyết Kỳ chính là một trong các tuyệt chứng thiên hạ đều biết, coi như là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai cũng thúc thủ vô sách, sao có thể tự nhiên khỏi hẳn được. Bất quá ngươi có thể sống đến bây giờ coi như là kỳ tích rồi, vốn năm đó ngươi cũng phải cùng bị phạt với cha mẹ, nhưng chính vì ngươi có thể phách này cho nên mẫu thân đại nhân của ta mới tha ngươi một mạng, trục xuất Mai gia, không thể tưởng được ngươi còn dám tìm về.
Trên mặt Cửu Di ẩn ẩn hiện ra nộ khí, nói:
- Nếu không có chuyện mẹ ngươi năm đó, Mai gia cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như hôm nay, mà bây giờ ngươi lại đi ra ngoài gây rắc rối, trước đắc tội Diệu Huyền Tông, sau lại cùng một đám người đại náo Mai cốc, mẹ con các ngươi quả nhiên là khắc tinh của Mai gia a!
Phanh
Chén ngọc trong tay Lý Vân Tiêu bị bóp nát, lãnh đạm nói:
- Cửu Di, lời này nói thật khó nghe ah. Ta hiện giờ chịu ngồi ở đây nghe ngươi lải nhải, tất cả đều là xem ở mặt mũi Đông nhi, ngươi cho rằng bằng vào tấm mặt mo kia của ngươi, ta sẽ bán tình cảm sao? Lại để cho ta nghe thấy lời không thoải mái thì đừng trách ta tát mặt mo ngươi.
Cửu Di tức giận sôi lên, nhưng lại không dám làm gì Lý Vân Tiêu, khuôn mặt âm trầm muốn chảy ra nước.
Lệ Phi Vũ vội vàng giảng hòa nói:
- Mọi người đã ngồi cùng một chỗ thì cứ từ từ mà nói, không cần phải động thủ. Tận lực giải quyết tốt mọi chuyện, tất cả đều vui vẻ mới phải.
Mai Đông Nhi ôn tồn hòa khí nói:
- Năm đó Oa bà bà mang ta đi, còn có một phong di thư của mẫu thân, năm năm trước lúc Oa bà bà qua đời ta mới biết được. Ta chính là tôn trọng nguyện vọng của mẫu thân đại nhân năm đó, muốn trở về Mai cốc. Để cho ta trở về Mai cốc, là kỳ vọng lớn nhất của mẫu thân đại nhân.
- Không có khả năng.
Cửu Di cả giận nói:
- Mẫu thân của ngươi phạm phải tội lớn ngập trời, không phạt luôn cả ngươi đã là thiên đại ân tình rồi, còn muốn trở về Mai cốc, chỉ cần ta còn là gia chủ Mai gia một ngày, thì tuyệt đối không có khả năng đó.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, thai độ của Cửu Di mãnh liệt như thế, chẳng lẽ mẫu thân Mai Đông Nhi đã làm ra chuyện gì đó nhân thần cộng phẫn sao? Coi như mình dùng vũ lực cưỡng ép khiến nàng trở về, ngày sau cũng là một tai họa ngầm lớn, không khỏi hỏi:
- Năm đó Uyển Bạch kia đến cùng đã làm chuyện gì, lại khiến Cửu Di thống hận như thế?
Cửu Di cắn răng nói:
- Không riêng gì ta thống hận, mà mỗi người Mai cốc đều thống hận đến tận xương.
- Ah? Xin lắng tai nghe
Lý Vân Tiêu càng nhìu mày chặt hơn, tựa hồ thập phần khó giải quyết.
Cửu Di trầm tư một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói:
- Việc này vốn quan hệ đến bí mật hạch tâm của Mai gia ta, nhưng nếu Vân thiếu đã hỏi, ta liền nói thẳng. Lúc trước đã từng nói qua, người Mai gia chúng ta có lực xem xét bảo vật rât mạnh, một phần ba dựa vào huyết mạch, một phần ba dựa vào công pháp, còn có một phần ba cuối cùng, chính là dựa vào Vô Định Hà.
Tất cả mọi người im im lặng lặng nghe, cũng hết sức tò mò, Vô Định Hà kia càng chừng từng nghe qua.
Mai Đông Nhi nghe xong, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trở nên quái dị.
- Vô Định Hà kia chính là một chỗ thần bí, tựu chảy xuôi ở dưới Mai cốc. Người Mai gia ta từ nhỏ phải ở trong Vô Định Hà tu luyện giám định chi thuật, mới có thể đạt được thần dị, có được thiên phú giám định. Mà cửa vào đi thông Vô Định Hà kia là một cánh cửa, không biết tồn tại bao nhiêu năm, cũng không biết từ lúc nào đã ngật đứng ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.