Chương 519: Hoàng Triêu Chung.
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
- Thanh Liên Kiếm Ca, tán!
Lý Vân Tiêu quát nhẹ, hai tay kết thủ thế cổ quái. Đại kiếm màu vàng trở nên trắng bệch, dần dần chém ra kiếm quang hình liên hoa, nhiều đóa hoa nở rộ trên không trung, giống như đang dùng lực lượng cuối cùng xua đuổi tất cả hắc ám.
Ầm ầm!
Kiếm quang nổ bung, giống như một đóa hoa sen lập tức biến thành một đóa hoa rực rỡ, sặc sỡ loá mắt, đâm vào nhãn cầu của người ta. Cả bầu trời biến thành biển cả màu vàng, lập tức khuyếch tán ra, cả thành Viêm Vũ được chiếu rọi sáng ngời.
Thân ảnh Tề Phong chớp động trong kim quang, trong đôi mắt bắn ra tinh quang sáng ngời, khiếp sợ không thôi, tiếng lòng cũng xúc động.
- Ngươi rất mạnh, dùng tuổi này mà nói, ngươi làm được thế này chính là thiên tài vạn năm có một. Hôm nay ngươi theo ta đi, ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi không có việc gì, qua mấy chục năm sau, với thiên phú của ngươi hoàn toàn có thể trùng kích Cửu Thiên Vũ Đế, đến lúc đó lại quay về cũng không muộn.
Tề Phong lại nổi lòng yêu tài, không ngừng khuyên bảo.
Lý Vân Tiêu cười ngạo nghễ, lạnh lùng nói:
- Nếu là hôm nay ta đi với ngươi, võ ý bất khuất của ta ở đâu? Không có tâm của cường giả, ta làm sao trùng kích Cửu Thiên chi cảnh? Tề Phong, nhiều lời vô ích.
Sắc mặt Tề Phong dần dần nghiêm nghị, nghiêm túc nói:
- Tốt, ngươi đáng giá là đối thủ được tôn trọng. Ta hôm nay sẽ đánh tan võ ý bất khuất của ngươi, đánh ngươi trọng thương rồi bắt về.
Hai tay của hắn hợp lại, dần dần tách ra, một đạo hào quang bắn thẳng ra ngoài, dần dần hóa thành mũi tên màu bạc bắn thẳng về phía Lý Vân Tiêu.
Mũi tên chẳng khác gì sao băng xẹt qua bầu trời, chiếu sáng bốn phía, mắt thường không thể thấy.
Lý Vân Tiêu thở sâu, cuộc chiến hôm nay mặc dù có Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận cùng Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận làm hậu thuẫn, cũng không có khả năng thắng được. Nhưng bởi vì như thế chiến ý của hắn dâng trào, cuộc chiến ngày hôm nay hắn không được phép thua.
- Kiếm quyết -- tinh diệt!
Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm hiển hiện trong lòng bàn tay, kiếm quang sáng ngời, trong đó xuất hiện ánh sao đầy trời, không ngừng thoáng hiện tiêu tan, ngàn vạn tinh mang hội tụ thành một đạo kiếm khí, ngang trời chém ra, muốn chém cả thế giới.
Oanh!
Hai lực lượng nổ ra, kiếm khí tinh diệt của Lý Vân Tiêu bị đánh tan toàn bộ, mũi tên màu bạc lăng không bay tới, muốn bắn thủng thân thể Lý Vân Tiêu.
Đồng tử Tề Phong bỗng nhiên co rút lại, cả kinh nói:
- Nghe nói ngươi mang ba đại kiếm quyết của Cổ Phi Dương đại nhân, không thể ngờ là sự thật!
Hai mắt của hắn đầy khát vọng, nói:
- Ta nguyện dùng trọng bảo đổi lấy ba chiêu kiếm quyết này, cam đoan ngươi được ích lợi vô cùng.
Lý Vân Tiêu lùi lại vài bước trên Giới Thần Bi, tay bắt quyết liên tục, Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận tỏa ra hào quang sáng ngời hóa giải mũi tên màu bạc kia.
- A, ba chiêu này kiếm quyết đại biểu chính là ba chiêu kiếm ý, Trảm Yêu, Tinh Diệt, Thần Quang. Mặc dù truyền cho ngươi thì chỉ có hình mà không có ý! Nếu ngày nào đó ngươi lĩnh ngộ võ ý có thể đạt tới cảnh giới này, tự nhiên không sao cả.
Lý Vân Tiêu ôm kiếm mà đứng, nhàn nhạt nói ra:
- Loại chiêu thức tập thể dục này, không nên dùng lại a, ta không muốn chơi đùa với ngươi nữa.
Trong nội ta,a Tề Phong vô cùng khiếp sợ, mặc dù đối phương dựa vào uy thế đại trận hóa giải mũi tên của mình, nhưng Lý Vân Tiêu chỉ có thực lực Vũ Vương a, vì sao nghịch thiên như thế, có khả năng vượt qua ba đại cảnh giới chiến đấu với mình!
Tuyệt không khả năng!
- Nếu ngươi đã có giác ngộ này, vậy như nguyện của ngươi, ban thưởng cho ngươi một trận chiến!
Thân ảnh Tề Phong chậm rãi bay lên không trung, khí thế của hắn không ngừng tăng lên, một loại cảm giác khó nói nên lời tỏa ra trên người hắn, chấn nhiếp nhân tâm. Hai tay của hắn không ngừng bắt quyết, từng đạo kim quang bắn ra bốn phía. Hắn ngạo nghễ nói:
- Ta không biết ngươi học được võ kỹ từ đâu, nhưng sư tôn của ta là thủ tịch đại đệ tử của Cổ Phi Dương đại nhân, hôm nay ta lợi dụng tuyệt kỹ của Cổ Phi Dương đại nhân chiến với ngươi một trận!
- Phù Sinh, Hồng Nhạn Hữu Ấn!
Quanh thân Tề Phong bắn ra từng đạo kim quang sáng ngời, như có thiên thần hàng lâm, hai tay đánh ra ấn quyết cổ xưa, một chiêu ấn quyết này hình thành sau lưng hắn, uy lâm thiên hạ.
- Phù Sinh Ấn!
Hắn quát một tiếng, ấn quyết sau lưng khẽ động, trên bầu trời xuất hiện ảo ảnh tầng tầng, cơ hồ muốn đánh sập cả thế giới này.
Cả thành Viêm Vũ run rẩy dưới một chiêu này.
Đồng tử Lý Vân Tiêu cũng co lại, hắn nhìn chiêu thức mình sáng chế, trong nội tâm không biết có tư vị gì.
- Kiếm quyết -- Trảm Yêu!
Trong Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm xuất hiện tiếng long ngâm, xuyên qua cửu thiên mà tới, một đạo Long ảnh xuyên qua thiên địa xuất hiện trên trời cao.
Ngay sau đó thân thể của hắn nhảy lên không trung, hai tay bắt quyết, Giới Thần Bi tỏa ra lưu quang tràn ngập màu sắc, một văn tự phong cách cổ xưa hiển hiện ra, hỏa chi vực giới xuất hiện, khí tức cổ xưa bao phủ trên không thành Viêm Vũ, trực tiếp đánh tới Tề Phong.
Oanh!
Kiếm khí Trảm Yêu trực tiếp chém qua Phù Sinh Ấn, Long ảnh bị đánh tán loạn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, thực lực hai người chênh lệch quá lớn, mặc du Lý Vân Tiêu đã dùng toàn lực nhưng vẫn vô công.
Ấn quyết cực lớn đánh xuống, tiến vào trong vực giới phong cách cổ xưa, kim mang lập tức trở nên ảm đạm, dường như gặp phải áp lực lớn lao, nhưng vẫn sặc sỡ loá mắt, giống như một ấn to lớn bao phủ thiên địa!
- Hoàng Triêu Chung!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, mi tâm bắn ra hào quang lập lòe.
Keng!
Một tiếng chung vang vọng bầu trời, trực thẳng nhân tâm. Tiếng chuông giống như từ nơi xa truyền tới, đã truyền vô cùng lâu, một cái chung phong cách cổ xưa xuất hiện trên cao, sừng sững ở trên hỏa chi vực giới.
Phù Sinh Ấn lập tức bị tiếng chung này làm tán loạn, hóa thành chút kim quang tiêu tán giống như sao trời.
Tâm thần Tề Phong đại chấn, tiếng chuông này không chỉ đánh tan Phù Sinh Ấn, hơn nữa trực tiếp chấn nhập linh hồn, không ngừng quanh quẩn trong đầu của hắn.
- Đây là huyền khí gì?
Đồng tử Tề Phong bỗng nhiên co rút lại, hoảng sợ thất thanh nói:
- Nghe đồn ngươi tại Tu Di Sơn đạt được cửu giai huyền khí, hẳn chính là cổ chung này?
Đầu ngón tay Lý Vân Tiêu điểm tới, Hoàng Triêu Chung nhanh chóng bay vào tay hắn, cổ chung phong cách cổ xưa đầy hàm súc, khí tức bao hàm dạt dào, tiếng chuông vang vọng bốn phía, một thế một đời, đều hóa thành bụi đất.
Sắc mặt Tề Phong ngưng trọng lên, sừng sững trên không trung không nói, hắn nhíu mày trầm tư.
Thật lâu hắn mới chậm rãi nói ra:
- Mỗi thế một đời đều có nhân vật tuyệt thế xuất hiện. Ngươi không chỉ có thực lực siêu tuyệt, võ ý kinh thiên, hơn nữa còn tuân theo đại khí vận mà sinh. Có lẽ ngươi sẽ trấn áp một đời này.
Thần sắc của hắn khôi phục nghiêm túc, thân ảnh dần dần tiêu tán trên không trung. Chỉ truyền tới giọng nói nhàn nhạt:
- Chuyện nơi này ta không hỏi tới. Chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Lý Vân Tiêu quát nhẹ, hai tay kết thủ thế cổ quái. Đại kiếm màu vàng trở nên trắng bệch, dần dần chém ra kiếm quang hình liên hoa, nhiều đóa hoa nở rộ trên không trung, giống như đang dùng lực lượng cuối cùng xua đuổi tất cả hắc ám.
Ầm ầm!
Kiếm quang nổ bung, giống như một đóa hoa sen lập tức biến thành một đóa hoa rực rỡ, sặc sỡ loá mắt, đâm vào nhãn cầu của người ta. Cả bầu trời biến thành biển cả màu vàng, lập tức khuyếch tán ra, cả thành Viêm Vũ được chiếu rọi sáng ngời.
Thân ảnh Tề Phong chớp động trong kim quang, trong đôi mắt bắn ra tinh quang sáng ngời, khiếp sợ không thôi, tiếng lòng cũng xúc động.
- Ngươi rất mạnh, dùng tuổi này mà nói, ngươi làm được thế này chính là thiên tài vạn năm có một. Hôm nay ngươi theo ta đi, ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi không có việc gì, qua mấy chục năm sau, với thiên phú của ngươi hoàn toàn có thể trùng kích Cửu Thiên Vũ Đế, đến lúc đó lại quay về cũng không muộn.
Tề Phong lại nổi lòng yêu tài, không ngừng khuyên bảo.
Lý Vân Tiêu cười ngạo nghễ, lạnh lùng nói:
- Nếu là hôm nay ta đi với ngươi, võ ý bất khuất của ta ở đâu? Không có tâm của cường giả, ta làm sao trùng kích Cửu Thiên chi cảnh? Tề Phong, nhiều lời vô ích.
Sắc mặt Tề Phong dần dần nghiêm nghị, nghiêm túc nói:
- Tốt, ngươi đáng giá là đối thủ được tôn trọng. Ta hôm nay sẽ đánh tan võ ý bất khuất của ngươi, đánh ngươi trọng thương rồi bắt về.
Hai tay của hắn hợp lại, dần dần tách ra, một đạo hào quang bắn thẳng ra ngoài, dần dần hóa thành mũi tên màu bạc bắn thẳng về phía Lý Vân Tiêu.
Mũi tên chẳng khác gì sao băng xẹt qua bầu trời, chiếu sáng bốn phía, mắt thường không thể thấy.
Lý Vân Tiêu thở sâu, cuộc chiến hôm nay mặc dù có Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận cùng Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận làm hậu thuẫn, cũng không có khả năng thắng được. Nhưng bởi vì như thế chiến ý của hắn dâng trào, cuộc chiến ngày hôm nay hắn không được phép thua.
- Kiếm quyết -- tinh diệt!
Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm hiển hiện trong lòng bàn tay, kiếm quang sáng ngời, trong đó xuất hiện ánh sao đầy trời, không ngừng thoáng hiện tiêu tan, ngàn vạn tinh mang hội tụ thành một đạo kiếm khí, ngang trời chém ra, muốn chém cả thế giới.
Oanh!
Hai lực lượng nổ ra, kiếm khí tinh diệt của Lý Vân Tiêu bị đánh tan toàn bộ, mũi tên màu bạc lăng không bay tới, muốn bắn thủng thân thể Lý Vân Tiêu.
Đồng tử Tề Phong bỗng nhiên co rút lại, cả kinh nói:
- Nghe nói ngươi mang ba đại kiếm quyết của Cổ Phi Dương đại nhân, không thể ngờ là sự thật!
Hai mắt của hắn đầy khát vọng, nói:
- Ta nguyện dùng trọng bảo đổi lấy ba chiêu kiếm quyết này, cam đoan ngươi được ích lợi vô cùng.
Lý Vân Tiêu lùi lại vài bước trên Giới Thần Bi, tay bắt quyết liên tục, Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận tỏa ra hào quang sáng ngời hóa giải mũi tên màu bạc kia.
- A, ba chiêu này kiếm quyết đại biểu chính là ba chiêu kiếm ý, Trảm Yêu, Tinh Diệt, Thần Quang. Mặc dù truyền cho ngươi thì chỉ có hình mà không có ý! Nếu ngày nào đó ngươi lĩnh ngộ võ ý có thể đạt tới cảnh giới này, tự nhiên không sao cả.
Lý Vân Tiêu ôm kiếm mà đứng, nhàn nhạt nói ra:
- Loại chiêu thức tập thể dục này, không nên dùng lại a, ta không muốn chơi đùa với ngươi nữa.
Trong nội ta,a Tề Phong vô cùng khiếp sợ, mặc dù đối phương dựa vào uy thế đại trận hóa giải mũi tên của mình, nhưng Lý Vân Tiêu chỉ có thực lực Vũ Vương a, vì sao nghịch thiên như thế, có khả năng vượt qua ba đại cảnh giới chiến đấu với mình!
Tuyệt không khả năng!
- Nếu ngươi đã có giác ngộ này, vậy như nguyện của ngươi, ban thưởng cho ngươi một trận chiến!
Thân ảnh Tề Phong chậm rãi bay lên không trung, khí thế của hắn không ngừng tăng lên, một loại cảm giác khó nói nên lời tỏa ra trên người hắn, chấn nhiếp nhân tâm. Hai tay của hắn không ngừng bắt quyết, từng đạo kim quang bắn ra bốn phía. Hắn ngạo nghễ nói:
- Ta không biết ngươi học được võ kỹ từ đâu, nhưng sư tôn của ta là thủ tịch đại đệ tử của Cổ Phi Dương đại nhân, hôm nay ta lợi dụng tuyệt kỹ của Cổ Phi Dương đại nhân chiến với ngươi một trận!
- Phù Sinh, Hồng Nhạn Hữu Ấn!
Quanh thân Tề Phong bắn ra từng đạo kim quang sáng ngời, như có thiên thần hàng lâm, hai tay đánh ra ấn quyết cổ xưa, một chiêu ấn quyết này hình thành sau lưng hắn, uy lâm thiên hạ.
- Phù Sinh Ấn!
Hắn quát một tiếng, ấn quyết sau lưng khẽ động, trên bầu trời xuất hiện ảo ảnh tầng tầng, cơ hồ muốn đánh sập cả thế giới này.
Cả thành Viêm Vũ run rẩy dưới một chiêu này.
Đồng tử Lý Vân Tiêu cũng co lại, hắn nhìn chiêu thức mình sáng chế, trong nội tâm không biết có tư vị gì.
- Kiếm quyết -- Trảm Yêu!
Trong Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm xuất hiện tiếng long ngâm, xuyên qua cửu thiên mà tới, một đạo Long ảnh xuyên qua thiên địa xuất hiện trên trời cao.
Ngay sau đó thân thể của hắn nhảy lên không trung, hai tay bắt quyết, Giới Thần Bi tỏa ra lưu quang tràn ngập màu sắc, một văn tự phong cách cổ xưa hiển hiện ra, hỏa chi vực giới xuất hiện, khí tức cổ xưa bao phủ trên không thành Viêm Vũ, trực tiếp đánh tới Tề Phong.
Oanh!
Kiếm khí Trảm Yêu trực tiếp chém qua Phù Sinh Ấn, Long ảnh bị đánh tán loạn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, thực lực hai người chênh lệch quá lớn, mặc du Lý Vân Tiêu đã dùng toàn lực nhưng vẫn vô công.
Ấn quyết cực lớn đánh xuống, tiến vào trong vực giới phong cách cổ xưa, kim mang lập tức trở nên ảm đạm, dường như gặp phải áp lực lớn lao, nhưng vẫn sặc sỡ loá mắt, giống như một ấn to lớn bao phủ thiên địa!
- Hoàng Triêu Chung!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, mi tâm bắn ra hào quang lập lòe.
Keng!
Một tiếng chung vang vọng bầu trời, trực thẳng nhân tâm. Tiếng chuông giống như từ nơi xa truyền tới, đã truyền vô cùng lâu, một cái chung phong cách cổ xưa xuất hiện trên cao, sừng sững ở trên hỏa chi vực giới.
Phù Sinh Ấn lập tức bị tiếng chung này làm tán loạn, hóa thành chút kim quang tiêu tán giống như sao trời.
Tâm thần Tề Phong đại chấn, tiếng chuông này không chỉ đánh tan Phù Sinh Ấn, hơn nữa trực tiếp chấn nhập linh hồn, không ngừng quanh quẩn trong đầu của hắn.
- Đây là huyền khí gì?
Đồng tử Tề Phong bỗng nhiên co rút lại, hoảng sợ thất thanh nói:
- Nghe đồn ngươi tại Tu Di Sơn đạt được cửu giai huyền khí, hẳn chính là cổ chung này?
Đầu ngón tay Lý Vân Tiêu điểm tới, Hoàng Triêu Chung nhanh chóng bay vào tay hắn, cổ chung phong cách cổ xưa đầy hàm súc, khí tức bao hàm dạt dào, tiếng chuông vang vọng bốn phía, một thế một đời, đều hóa thành bụi đất.
Sắc mặt Tề Phong ngưng trọng lên, sừng sững trên không trung không nói, hắn nhíu mày trầm tư.
Thật lâu hắn mới chậm rãi nói ra:
- Mỗi thế một đời đều có nhân vật tuyệt thế xuất hiện. Ngươi không chỉ có thực lực siêu tuyệt, võ ý kinh thiên, hơn nữa còn tuân theo đại khí vận mà sinh. Có lẽ ngươi sẽ trấn áp một đời này.
Thần sắc của hắn khôi phục nghiêm túc, thân ảnh dần dần tiêu tán trên không trung. Chỉ truyền tới giọng nói nhàn nhạt:
- Chuyện nơi này ta không hỏi tới. Chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.