Chương 280: Khắp nơi suy đoán 2
Thái Nhất Sinh Thủy
10/07/2017
Bách Lý Công Cẩn vuốt râu cười nói:
– Tàn cục này ta cũng phá không được.
Trình Phong ngạc nhiên, kinh nghi nói:
– Bách Lý đại sư cũng phá không được? Vậy ván cờ này...
Bách Lý Công Cẩn làm cái thủ thế, cười khổ nói:
– Ngươi nghiên cứu nửa tháng, ta là đã nghiên cứu nửa năm. Đây là Vũ Đế Đằng Quang bày xuống tàn cục, gọi là Thiên Địa huyền kỳ. Bên trong ẩn chứa lĩnh ngộ vô thượng của Vũ Đế Đằng Quang đối với trận đạo, nếu có người có thể phá giải, liền có thể kế thừa trận đạo tám trăm quyển của hắn, thành tựu một đời trận pháp đại sư.
Chi!
Thân là Tộc trưởng một trong tứ đại thế gia lớn nhất của Hỏa Ô Đế Quốc, từ lâu lòng dạ đã không cạn, xử sự không sợ hãi, dù vậy vẫn giật nảy cả mình, hít vào ngụm khí lạnh, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ. Hắn khiếp sợ ngưng tiếng nói:
– Ngươi nói là một đời Kỳ Thánh, ở trên Thiên Địa Phong Vân Bảng xếp hạng thứ bảy, bị Thánh Vực phong hào là Vương Tọa Vũ Đế Đằng Quang?
Bách Lý Công Cẩn nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt mỉm cười gật gật đầu.
Trình Phong ngơ ngác nhìn ván cờ này một chút, đầy bụng hồ nghi nói:
– Đồ vật quý giá như vậy, sao Bách Lý đại sư có thể chiếm được?
Bách Lý Công Cẩn nhìn dáng dấp hắn căng thẳng, cười to nói:
– Trình lão đệ, không cần cẩn thận như vậy. Chuyện này hiện tại toàn bộ Thánh Vực đều biết. Hơn nữa người khổ tâm nghiên cứu không hơn vạn cũng có mấy ngàn, bất quá có thể lĩnh ngộ trận đạo trong đó lại chưa từng nghe nói. Nhưng không ít người từ bên trong tìm hiểu đến vũ ý càng cao hơn, đối với tu vi có tăng tiến cực lớn, việc này đúng là thường có nghe nói. Đáng tiếc ta không tinh võ đạo, trước sau khó có lĩnh ngộ, Trình lão đệ thực lực kinh người, nếu chuyên tâm nghiên cứu, vẫn là có thể ngộ ra chút gì cũng khó nói.
Trình Phong có vẻ hơi bất ngờ, cười khổ nói:
– Hại ta cả kinh một hồi, nếu như Thiên Địa huyền kỳ chỉ có một phần, vậy Trình gia ta sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, lúc nào cũng có thể dập tắt.
Cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội. Tuy rằng Trình gia ở Hỏa Ô Đế Quốc muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng phóng tầm mắt toàn bộ Thiên Vũ đại lục, cũng chỉ là giun dế mà thôi. Bảo vật kinh thiên bực này, căn bản nghĩ cũng đừng đi nghĩ.
– Ha ha…
Bách Lý Công Cẩn cười to lên.
– Nếu vật này chỉ có một bản, ta đã sớm không biết chết ở nơi nào. Vương Tọa Vũ Đế cũng là nổi lên tâm thu đồ đệ, đáng tiếc những người đi vào bái sư kia từng cái từng cái tư chất đều không vào hắn mắt, lúc này mới nghĩ ra loại biện pháp này. Nếu có người có thể hiểu thấu đáo huyền cơ trong đó, liền có thể bái hắn làm thầy, truyền thừa trận đạo, thành tựu vô thượng tôn sư. Mặc dù không cách nào tham phá toàn bộ, có thể học được mấy thành bản lĩnh của hắn, cũng là được ích lợi vô cùng.
Trình Phong hơi có chút ngạc nhiên, lại có chút mất mát nói:
– Toàn bộ đại lục có bao nhiêu thiên tài cũng không thể hiểu thấu đáo, ta càng là không có hi vọng.
Bách Lý Công Cẩn hơi mỉm cười nói:
– Việc này xác thực không dễ, nhưng cũng chú ý cơ duyên. Nói không chắc trong Trình gia có người có đại khí vận cũng khó nói, nếu may mắn hiểu được, vậy Trình gia liền có thể tiếu ngạo cửu thiên, không cần ở nam vực làm một thế gia tầm thường.
Lời nói này làm Trình Phong cũng hơi có chút động lòng, nếu như có thể được Vũ Đế truyền thừa, vậy toàn bộ Thiên Vũ giới Nam vực tam quốc, tuyệt đối sẽ không có địch thủ. Coi như là tồn tại như Tụ Thiên Tông, cũng có thể đạp ở dưới chân. Hắn lập tức dự định, đợi lát nữa liền triệu tập hết thảy tộc nhân, một người phục chế một phần xuống thử nghiệm tìm hiểu.
Đột nhiên Bách Lý Công Cẩn nói:
– Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, có người có thể thử một chút.
Trình Phong kinh ngạc nói:
– Ai?
Bách Lý Công Cẩn ngâm tiếng nói:
– Mọi người đều biết, năm đó Dương Địch đại nhân ở Thiên Thủy quốc lưu lại một bộ tranh chữ, nói là nếu như có người có thể hiểu thấu đáo huyền cơ trong đó, liền có thể vô điều kiện vì hắn làm một chuyện. Bức họa kia mọi người chúng ta cũng gặp, tất cả đều tìm hiểu không có kết quả. Nhưng quãng thời gian trước tựa hồ bị một thiếu niên của Thiên Thủy quốc lĩnh ngộ ra, đủ có thể thấy thiếu niên này ngộ tính cực cao. Đúng là có thể triệu đến thử một lần.
Trên mặt Trình Phong lướt qua một tia không vui, hừ lạnh nói:
– Chuyện này ta cũng nghe nói, hơn nữa tên ngu xuẩn kia vì cứu công chúa Thiên Thủy quốc, đem cơ hội trời cho lần này đưa cho Vương gia!
Hắn nói đến mặt sau là nghiến răng nghiến lợi, trong mắt loé ra một tia xem thường.
– Xuẩn vật này cũng chẳng có gì, số may mà thôi, có người nói đáp án kỳ thực chính là bài thơ năm đó Cổ Phi Dương giấu diếm mắng Dương Địch.
Bách Lý Công Cẩn không tỏ rõ ý kiến cười nói:
– Vận may cũng là một phần thực lực. Hơn nữa Nguyên Hạo đối với thiếu niên này đánh giá cực cao. Trình lão đệ không ngại tìm đến thử một lần.
– Hừ, coi như không có chuyện này, ta cũng dự định phái người đi tìm người này.
Trong mắt Trình Phong xẹt qua một tia tinh mang, thần sắc bất định nói:
– Người này hiện tại là Viêm Vũ Thành Thành chủ, gọi Lý Vân Tiêu. Lần trước Vạn Bảo Thương Hội, lại ăn gan to bằng trời, dám ra tay giết một tên đệ tử Trình gia ta, còn có người thừa kế Huỳnh Dương gia Huỳnh Dương Kiệt. Vốn cho rằng Huỳnh Dương gia sẽ xuất thủ trừng trị hắn, ta cũng chẳng muốn quản. Ai biết Huỳnh Dương gia dĩ nhiên tao ngộ đại kiếp nạn, toàn bộ đế đô đều chấn động!
Đột nhiên mí mắt của Bách Lý Công Cẩn giật lên, một ý nghĩ hoang đường hiện lên ở trong óc, bật thốt lên:
– Lão đệ, ngươi nói chuyện Huỳnh Dương gia này, có thể cùng Viêm Vũ Thành hoặc là Lý Vân Tiêu có quan hệ hay không?
Trình Phong sửng sốt một chút, lập tức cười to lên.
– Ha ha, Bách Lý đại sư thực sự là trí tưởng tượng phong phú. Nói hai người có quan hệ, ngược lại là có đại thù không chết không thôi, nhưng Viêm Vũ Thành chỉ là một thành nhỏ của Thiên Thủy quốc mà thôi, coi như là kéo toàn bộ lực lượng của Thiên Thủy quốc, cũng không thể diệt Huỳnh Dương gia. Hơn nữa những tượng băng ở Huỳnh Dương gia kia ngài cũng xem qua, coi như là Thất Túc cảnh Vũ Hoàng, ở dưới tình huống kia cũng chưa chắc chạy thoát được. Có thực lực như vậy, chắc chắn sẽ không là hạng người vô danh!
Bách Lý Công Cẩn nhẹ nhàng gật đầu tán thành, chậm rãi nói:
– Chuyện này xác thực rất là quỷ dị, hiện tại tất cả mọi người nhất trí cho rằng là Vô Thượng Cung gây ra, có người nói Huỳnh Dương Minh ở trên yến hội của Mã Phi Bạch cướp sạch bí khố của Vô Thượng Cung, còn giết không ít người Vô Thượng Cung đào tẩu, chuyện này mấy chục người tham dự lúc đó tận mắt nhìn thấy. Lúc này mới gợi ra việc trả thù, xác thực là hợp tình hợp lý. Không nghĩ tới Vô Thượng Cung dĩ nhiên ẩn giấu thực lực khổng lồ như thế, có thể trong nháy mắt tiêu diệt Huỳnh Dương gia.
– Tàn cục này ta cũng phá không được.
Trình Phong ngạc nhiên, kinh nghi nói:
– Bách Lý đại sư cũng phá không được? Vậy ván cờ này...
Bách Lý Công Cẩn làm cái thủ thế, cười khổ nói:
– Ngươi nghiên cứu nửa tháng, ta là đã nghiên cứu nửa năm. Đây là Vũ Đế Đằng Quang bày xuống tàn cục, gọi là Thiên Địa huyền kỳ. Bên trong ẩn chứa lĩnh ngộ vô thượng của Vũ Đế Đằng Quang đối với trận đạo, nếu có người có thể phá giải, liền có thể kế thừa trận đạo tám trăm quyển của hắn, thành tựu một đời trận pháp đại sư.
Chi!
Thân là Tộc trưởng một trong tứ đại thế gia lớn nhất của Hỏa Ô Đế Quốc, từ lâu lòng dạ đã không cạn, xử sự không sợ hãi, dù vậy vẫn giật nảy cả mình, hít vào ngụm khí lạnh, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ. Hắn khiếp sợ ngưng tiếng nói:
– Ngươi nói là một đời Kỳ Thánh, ở trên Thiên Địa Phong Vân Bảng xếp hạng thứ bảy, bị Thánh Vực phong hào là Vương Tọa Vũ Đế Đằng Quang?
Bách Lý Công Cẩn nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt mỉm cười gật gật đầu.
Trình Phong ngơ ngác nhìn ván cờ này một chút, đầy bụng hồ nghi nói:
– Đồ vật quý giá như vậy, sao Bách Lý đại sư có thể chiếm được?
Bách Lý Công Cẩn nhìn dáng dấp hắn căng thẳng, cười to nói:
– Trình lão đệ, không cần cẩn thận như vậy. Chuyện này hiện tại toàn bộ Thánh Vực đều biết. Hơn nữa người khổ tâm nghiên cứu không hơn vạn cũng có mấy ngàn, bất quá có thể lĩnh ngộ trận đạo trong đó lại chưa từng nghe nói. Nhưng không ít người từ bên trong tìm hiểu đến vũ ý càng cao hơn, đối với tu vi có tăng tiến cực lớn, việc này đúng là thường có nghe nói. Đáng tiếc ta không tinh võ đạo, trước sau khó có lĩnh ngộ, Trình lão đệ thực lực kinh người, nếu chuyên tâm nghiên cứu, vẫn là có thể ngộ ra chút gì cũng khó nói.
Trình Phong có vẻ hơi bất ngờ, cười khổ nói:
– Hại ta cả kinh một hồi, nếu như Thiên Địa huyền kỳ chỉ có một phần, vậy Trình gia ta sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, lúc nào cũng có thể dập tắt.
Cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội. Tuy rằng Trình gia ở Hỏa Ô Đế Quốc muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng phóng tầm mắt toàn bộ Thiên Vũ đại lục, cũng chỉ là giun dế mà thôi. Bảo vật kinh thiên bực này, căn bản nghĩ cũng đừng đi nghĩ.
– Ha ha…
Bách Lý Công Cẩn cười to lên.
– Nếu vật này chỉ có một bản, ta đã sớm không biết chết ở nơi nào. Vương Tọa Vũ Đế cũng là nổi lên tâm thu đồ đệ, đáng tiếc những người đi vào bái sư kia từng cái từng cái tư chất đều không vào hắn mắt, lúc này mới nghĩ ra loại biện pháp này. Nếu có người có thể hiểu thấu đáo huyền cơ trong đó, liền có thể bái hắn làm thầy, truyền thừa trận đạo, thành tựu vô thượng tôn sư. Mặc dù không cách nào tham phá toàn bộ, có thể học được mấy thành bản lĩnh của hắn, cũng là được ích lợi vô cùng.
Trình Phong hơi có chút ngạc nhiên, lại có chút mất mát nói:
– Toàn bộ đại lục có bao nhiêu thiên tài cũng không thể hiểu thấu đáo, ta càng là không có hi vọng.
Bách Lý Công Cẩn hơi mỉm cười nói:
– Việc này xác thực không dễ, nhưng cũng chú ý cơ duyên. Nói không chắc trong Trình gia có người có đại khí vận cũng khó nói, nếu may mắn hiểu được, vậy Trình gia liền có thể tiếu ngạo cửu thiên, không cần ở nam vực làm một thế gia tầm thường.
Lời nói này làm Trình Phong cũng hơi có chút động lòng, nếu như có thể được Vũ Đế truyền thừa, vậy toàn bộ Thiên Vũ giới Nam vực tam quốc, tuyệt đối sẽ không có địch thủ. Coi như là tồn tại như Tụ Thiên Tông, cũng có thể đạp ở dưới chân. Hắn lập tức dự định, đợi lát nữa liền triệu tập hết thảy tộc nhân, một người phục chế một phần xuống thử nghiệm tìm hiểu.
Đột nhiên Bách Lý Công Cẩn nói:
– Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, có người có thể thử một chút.
Trình Phong kinh ngạc nói:
– Ai?
Bách Lý Công Cẩn ngâm tiếng nói:
– Mọi người đều biết, năm đó Dương Địch đại nhân ở Thiên Thủy quốc lưu lại một bộ tranh chữ, nói là nếu như có người có thể hiểu thấu đáo huyền cơ trong đó, liền có thể vô điều kiện vì hắn làm một chuyện. Bức họa kia mọi người chúng ta cũng gặp, tất cả đều tìm hiểu không có kết quả. Nhưng quãng thời gian trước tựa hồ bị một thiếu niên của Thiên Thủy quốc lĩnh ngộ ra, đủ có thể thấy thiếu niên này ngộ tính cực cao. Đúng là có thể triệu đến thử một lần.
Trên mặt Trình Phong lướt qua một tia không vui, hừ lạnh nói:
– Chuyện này ta cũng nghe nói, hơn nữa tên ngu xuẩn kia vì cứu công chúa Thiên Thủy quốc, đem cơ hội trời cho lần này đưa cho Vương gia!
Hắn nói đến mặt sau là nghiến răng nghiến lợi, trong mắt loé ra một tia xem thường.
– Xuẩn vật này cũng chẳng có gì, số may mà thôi, có người nói đáp án kỳ thực chính là bài thơ năm đó Cổ Phi Dương giấu diếm mắng Dương Địch.
Bách Lý Công Cẩn không tỏ rõ ý kiến cười nói:
– Vận may cũng là một phần thực lực. Hơn nữa Nguyên Hạo đối với thiếu niên này đánh giá cực cao. Trình lão đệ không ngại tìm đến thử một lần.
– Hừ, coi như không có chuyện này, ta cũng dự định phái người đi tìm người này.
Trong mắt Trình Phong xẹt qua một tia tinh mang, thần sắc bất định nói:
– Người này hiện tại là Viêm Vũ Thành Thành chủ, gọi Lý Vân Tiêu. Lần trước Vạn Bảo Thương Hội, lại ăn gan to bằng trời, dám ra tay giết một tên đệ tử Trình gia ta, còn có người thừa kế Huỳnh Dương gia Huỳnh Dương Kiệt. Vốn cho rằng Huỳnh Dương gia sẽ xuất thủ trừng trị hắn, ta cũng chẳng muốn quản. Ai biết Huỳnh Dương gia dĩ nhiên tao ngộ đại kiếp nạn, toàn bộ đế đô đều chấn động!
Đột nhiên mí mắt của Bách Lý Công Cẩn giật lên, một ý nghĩ hoang đường hiện lên ở trong óc, bật thốt lên:
– Lão đệ, ngươi nói chuyện Huỳnh Dương gia này, có thể cùng Viêm Vũ Thành hoặc là Lý Vân Tiêu có quan hệ hay không?
Trình Phong sửng sốt một chút, lập tức cười to lên.
– Ha ha, Bách Lý đại sư thực sự là trí tưởng tượng phong phú. Nói hai người có quan hệ, ngược lại là có đại thù không chết không thôi, nhưng Viêm Vũ Thành chỉ là một thành nhỏ của Thiên Thủy quốc mà thôi, coi như là kéo toàn bộ lực lượng của Thiên Thủy quốc, cũng không thể diệt Huỳnh Dương gia. Hơn nữa những tượng băng ở Huỳnh Dương gia kia ngài cũng xem qua, coi như là Thất Túc cảnh Vũ Hoàng, ở dưới tình huống kia cũng chưa chắc chạy thoát được. Có thực lực như vậy, chắc chắn sẽ không là hạng người vô danh!
Bách Lý Công Cẩn nhẹ nhàng gật đầu tán thành, chậm rãi nói:
– Chuyện này xác thực rất là quỷ dị, hiện tại tất cả mọi người nhất trí cho rằng là Vô Thượng Cung gây ra, có người nói Huỳnh Dương Minh ở trên yến hội của Mã Phi Bạch cướp sạch bí khố của Vô Thượng Cung, còn giết không ít người Vô Thượng Cung đào tẩu, chuyện này mấy chục người tham dự lúc đó tận mắt nhìn thấy. Lúc này mới gợi ra việc trả thù, xác thực là hợp tình hợp lý. Không nghĩ tới Vô Thượng Cung dĩ nhiên ẩn giấu thực lực khổng lồ như thế, có thể trong nháy mắt tiêu diệt Huỳnh Dương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.