Chương 3322: Khe hở biến dị 2
Thái Nhất Sinh Thủy
15/01/2017
Lý Vân Tiêu ra lệnh:
- Năm người ở đây đừng đi đâu.
Lý Vân Tiêu bay vào sơn cốc, ẩn vào ma vụ.
- Ừm ừm!
Năm người gật đầu lia, bọn họ không dám đi đâu lung tung trong đây, dựng lên kết giới cảnh giác đề phòng.
Rất nhanh Lý Vân Tiêu bay xuống đáy cốc, phát hiện có một vực sâu thẳng hướng lòng đất vô tận, lát sau hắn đến chỗ giới bích.
- Ma khí thật mạnh, đã biến dị sao?
Lý Vân Tiêu vươn tay ra, chậm rãi xẹt qua giới bích, ma quang như điện bắn vào cánh tay hắn phát ra tiếng đì đùng lấp lóe.
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng lại vươn tay vào trong cả tấc, hắn vận chuyển ma công, trên người hiện ra hàng trăm ma văn hút sạch những ma khí như hút máu, ma văn trơn bóng như mực.
Lý Vân Tiêu bỗng thấy lòng bức bối, đôi mắt âm trầm như ưng nhìn chăm chú giới bích, dục vọng cực mạnh lan tràn trong lòng. Hắn muốn đi vào trong.
Chợt có lý trí vang lên trong lòng Lý Vân Tiêu:
- Không được!
Lý Vân Tiêu chợt xỉu, lưu ly quang lóe lên trên người hắn, ma văn toàn thân biến mất.
Ngay khi ma văn biến mất thì áp lực giới bích trên cánh tay tăng gấp trăm lần, ma quang lại lần nữa hóa lôi quang.
Bùm!
Lý Vân Tiêu bị đánh bay ra xa mấy chục trưọng mới ổn định thân hình.
- Nguy hiểm quá!
Lý Vân Tiêu toát mồ hôi lạnh, mặt tái nhượt nhìn chằm chằm giới bích.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: một khi thi triển ma công là có thể thích ứng giới lực Ma giới, nhưng cảm giác như mất đi thanh minh linh đài, nổi điên nhập ma.
Lý Vân Tiêu chợt nhớ cách nhập giới mà Lỗ Thông Tử truyền dành, lòng mặc niệm một lần, nhìn chằm chằm giới bích háo hức muốn thử.
Một lát sau Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Thôi, đợi lần sau.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Nếu thật sự vào Ma giới không biết tình huống sẽ như thế nào, tìm Hoa Thiên Thụ trước rồi nói.
Lý Vân Tiêu xoay người hóa thành lôi quang đánh xuyên qua từng tầng ma chướng, biến mất trước giới bích.
Thật lâu sau trong bóng tối trước giới bích nổi lên tia sáng, khoảng mấy trăm tia sáng.
Đó là các cặp mắt, có lớn có nhỏ, màu sắc khác nhau. Điểm giống nhau là tràn ngập mù mịt, sát khí, lạnh bang không chút tình cảm.
Chân thân các con ngươi hiện ra, là hàng trăm ma thú hình dạng khác nhau, nhìn phía trước, chậm rãi tiến lên, ngay ngàn đến trước giới bích, chúng đột nhiên làm động tác kỳ lạ.
Đám ma thú đều quỳ hướng giới bcihs.
Chúng quỳ rạp trên mặt đất không dám ngước đầu lên.
Trên giới bích chậm rãi nổi lên ba khuôn mặt người, rồi tới đường cong thân thể, chậm rãi thẩm thấu ra.
Ba người khoác áo đen.
Người dẫn đầu thở dài, dường như cực kỳ khó chịu với hoàn cảnh nơi đây, thở khó khăn:
- Phù.
Đám ma thú quỳ càng thấp hơn khi ba người hiện hình, mấy con xếp hàng đầu run cầm cập cực kỳ sợ hãi.
Người mặc trường bào dẫn đầu mở miệng hỏi:
- Nhiễm, ngươi thấy rõ thiếu niên vừa rồi không?
Mắt lóe tia sáng cực kỳ sắc bén dưới lớp áo.
Người mặc trường bào tẻn Nhiễm đứng bên trái chậm rãi nói:
- Thấy rõ, đúng là lực lượng Ma Đế.
- Tuy rằng không đủ tinh thuần, nhưng tiểu tử này chắc chắn được một phần lực lượng Ma Đế và thuận theo tu luyện.
Người đứng bên phải mắng um lên, ma viêm bùng nổ, cảm xúc rất táo bạo:
- Chết tiệt! Cơ hội đưa lên cửa mà chúng ta không biết nắm chắc!
Người đứng giữa hờ hững hỏi:
- Khanh, ngươi đang trách ta sao?
- Hừ!
Người bên phải khẽ hừ, không trả lời nhưng tỏ rõ là oán trách.
Nhiễm nói:
- Chỉ đại nhân nếu không ra tay tất nhiên có đạo lý, Khanh đừng trách lung tung.
- Đạo lý? Hừ!
Khanh hừ lạnh:
- Lần này chúng ta xé rách khe hở đến chẳng phải vì được đến lực lượng đế sao? Giờ có đưa lên cửa mà không nhận, nói gì đạo lý với ta?
Chỉ cười to bảo:
- Quỹ tích hai giới vận chuyển vừa mới xong, Ma tộc sắp giáng lâm quy mô lớn, gấp gì trong một lúc? Đừng quên trong sơn mạch Thiên Đãng trừ uy áp giới lực Thiên Vũ giới ra còn có lực lượng phong ấn ngày xưa cường giả Thiên Vũ giới để lại cũng sẽ áp chế chúng ta rất lớn. Nếu đánh nhau thật sự chưa chắc giữ lại được người vừa rồi.
- Cái gì? Ngươi đề cao hắn quá!
Khanh bất mãn nói:
- Chỉ là đẳng cấp ma quân, nếu trong Ma giới thì tùy tay xoa nắn, muốn đánh thế nào chẳng được?
- Ha ha ha!
Chỉ mỉm cười nói:
- Ngươi có biết là trong Ma giới?Z nơi này là địa bàn Thiên Vũ giới, không phục tòng quy tắc Thiên Vũ giới, không ngoan ngoãn thì ngươi sẽ ăn đòn.
Khanh khinh thường nói:
- Ta không tin hắn có thể trốn thoát khỏi tay ba chúng ta.
Chỉ nói:
- Người đã đi, có tin hay không đều không quan trọng. Nhưng ta đã ghi lại hơi thở của tiểu tử này, chờ chúng ta thích ứng quy tắc giới này rồi sớm muộn gì sẽ bắt về. Bây giờ quan trọng là thích ứng lực lượng quy tắc trước Ma tộc khác.
- Được rồi, người đã đi, có tức giận cuũng ô dụng.
Khanh bình tĩnh lại:
- Nhiều năm qua đợi được thì xá gì mấy ngày này?
Khanh vung tay lên, đám ma thú tụ tập tới gần gầm gừ, run rẩy thụt lùi, rất nhanh biến mất sạch.
Lý Vân Tiêu lao ra vực sâu hội hợp với năm người cùng nhau hướng tới tinh bàn chỉ dẫn.
Mọi người bay hơn nửa canh giờ. Vũ Đế khống chế tinh bàn nhíu mày, bốn người khác phát hiện cái gì, cảm giác có chút kỳ kỳ.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vũ Đế kia vội dừng lại chắp tay thi lễ:
- Đại nhân, tình huống có chút không đúng. Đã đi lâu, hình như không phải con đường lúc trước chúng ta đi.
Lý Vân Tiêu khẽ ừ:
- Đưa tinh bàn cho ta xem.
Hai tay Vũ Đế nâng tinh bàn đưa qua.
Lý Vân Tiêu quét thần thức, người nổi lên ánh sáng trắng bao phủ phạm vi xung quanh, cảm giác không gian biến đổi.
Lát sau Lý Vân Tiêu nói:
- Vị trí tọa độ tinh bàn đúng là đằng trước, không vì trường năng quấy nhiễu mà mất hiệu lực.
- Vậy . . . Sao có thể?
Vũ Đế kinh kêu:
- Chẳng lẽ đại nhân không phát hiện cảm giác hiện tại khác với trước sao? Giống như là bắt đầu có ma khí dao động. Có lẽ đằng trước lại là một khe hở . . .
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Chính ngươi còn cảm giác được chẳng lẽ ta không biết? Có lẽ Nhâm Hề Mân muốn để bọn họ đi khe hở.
Năm Vũ Đế nhìn nhau:
- Cái gì? Chúng ta không hiểu.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đừng nói nhảm, đi đi.
Sáu người tiếp tục đi theo hướng tọa độ tinh bàn, quả nhiên xảy ra trạng huống lúc trước, ma khí nhiều lên. Đằng trước trở nên mưo hồ không thấy cuối.
Một người kêu lên:
- Không lẽ nơi này là cấm khu?
Vũ Đế đó dứng lại không dám đi tiếp.
Lý Vân Tiêu lòng máy động hỏi:
- Cái gì là cấm khu?
Vũ Đế giải thích rằng:
- Là nơi cực kỳ nguy hiểm chưa thăm dò rõ ràng. Trong sơn mạch Thiên Đãng có hơn ưmời chỗ như vậy. Mấy năm qua nơi này là chiến trường hai giới địa chiến nên các loại cạm bẫy, phong ấn nhiều không đếm xuể.
Lý Vân Tiêu lặng im nhớ đến nơi kiếp trước mình đặt chân tới hơn phân nửa chính là cấm khu.
Nhưng sơn mạch Thiên Đãng quá lớn, vị trí khó phân biệt, nếu không Lý Vân Tiêu rất muốn lại đi thăm dò.
- Năm người ở đây đừng đi đâu.
Lý Vân Tiêu bay vào sơn cốc, ẩn vào ma vụ.
- Ừm ừm!
Năm người gật đầu lia, bọn họ không dám đi đâu lung tung trong đây, dựng lên kết giới cảnh giác đề phòng.
Rất nhanh Lý Vân Tiêu bay xuống đáy cốc, phát hiện có một vực sâu thẳng hướng lòng đất vô tận, lát sau hắn đến chỗ giới bích.
- Ma khí thật mạnh, đã biến dị sao?
Lý Vân Tiêu vươn tay ra, chậm rãi xẹt qua giới bích, ma quang như điện bắn vào cánh tay hắn phát ra tiếng đì đùng lấp lóe.
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng lại vươn tay vào trong cả tấc, hắn vận chuyển ma công, trên người hiện ra hàng trăm ma văn hút sạch những ma khí như hút máu, ma văn trơn bóng như mực.
Lý Vân Tiêu bỗng thấy lòng bức bối, đôi mắt âm trầm như ưng nhìn chăm chú giới bích, dục vọng cực mạnh lan tràn trong lòng. Hắn muốn đi vào trong.
Chợt có lý trí vang lên trong lòng Lý Vân Tiêu:
- Không được!
Lý Vân Tiêu chợt xỉu, lưu ly quang lóe lên trên người hắn, ma văn toàn thân biến mất.
Ngay khi ma văn biến mất thì áp lực giới bích trên cánh tay tăng gấp trăm lần, ma quang lại lần nữa hóa lôi quang.
Bùm!
Lý Vân Tiêu bị đánh bay ra xa mấy chục trưọng mới ổn định thân hình.
- Nguy hiểm quá!
Lý Vân Tiêu toát mồ hôi lạnh, mặt tái nhượt nhìn chằm chằm giới bích.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: một khi thi triển ma công là có thể thích ứng giới lực Ma giới, nhưng cảm giác như mất đi thanh minh linh đài, nổi điên nhập ma.
Lý Vân Tiêu chợt nhớ cách nhập giới mà Lỗ Thông Tử truyền dành, lòng mặc niệm một lần, nhìn chằm chằm giới bích háo hức muốn thử.
Một lát sau Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Thôi, đợi lần sau.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Nếu thật sự vào Ma giới không biết tình huống sẽ như thế nào, tìm Hoa Thiên Thụ trước rồi nói.
Lý Vân Tiêu xoay người hóa thành lôi quang đánh xuyên qua từng tầng ma chướng, biến mất trước giới bích.
Thật lâu sau trong bóng tối trước giới bích nổi lên tia sáng, khoảng mấy trăm tia sáng.
Đó là các cặp mắt, có lớn có nhỏ, màu sắc khác nhau. Điểm giống nhau là tràn ngập mù mịt, sát khí, lạnh bang không chút tình cảm.
Chân thân các con ngươi hiện ra, là hàng trăm ma thú hình dạng khác nhau, nhìn phía trước, chậm rãi tiến lên, ngay ngàn đến trước giới bích, chúng đột nhiên làm động tác kỳ lạ.
Đám ma thú đều quỳ hướng giới bcihs.
Chúng quỳ rạp trên mặt đất không dám ngước đầu lên.
Trên giới bích chậm rãi nổi lên ba khuôn mặt người, rồi tới đường cong thân thể, chậm rãi thẩm thấu ra.
Ba người khoác áo đen.
Người dẫn đầu thở dài, dường như cực kỳ khó chịu với hoàn cảnh nơi đây, thở khó khăn:
- Phù.
Đám ma thú quỳ càng thấp hơn khi ba người hiện hình, mấy con xếp hàng đầu run cầm cập cực kỳ sợ hãi.
Người mặc trường bào dẫn đầu mở miệng hỏi:
- Nhiễm, ngươi thấy rõ thiếu niên vừa rồi không?
Mắt lóe tia sáng cực kỳ sắc bén dưới lớp áo.
Người mặc trường bào tẻn Nhiễm đứng bên trái chậm rãi nói:
- Thấy rõ, đúng là lực lượng Ma Đế.
- Tuy rằng không đủ tinh thuần, nhưng tiểu tử này chắc chắn được một phần lực lượng Ma Đế và thuận theo tu luyện.
Người đứng bên phải mắng um lên, ma viêm bùng nổ, cảm xúc rất táo bạo:
- Chết tiệt! Cơ hội đưa lên cửa mà chúng ta không biết nắm chắc!
Người đứng giữa hờ hững hỏi:
- Khanh, ngươi đang trách ta sao?
- Hừ!
Người bên phải khẽ hừ, không trả lời nhưng tỏ rõ là oán trách.
Nhiễm nói:
- Chỉ đại nhân nếu không ra tay tất nhiên có đạo lý, Khanh đừng trách lung tung.
- Đạo lý? Hừ!
Khanh hừ lạnh:
- Lần này chúng ta xé rách khe hở đến chẳng phải vì được đến lực lượng đế sao? Giờ có đưa lên cửa mà không nhận, nói gì đạo lý với ta?
Chỉ cười to bảo:
- Quỹ tích hai giới vận chuyển vừa mới xong, Ma tộc sắp giáng lâm quy mô lớn, gấp gì trong một lúc? Đừng quên trong sơn mạch Thiên Đãng trừ uy áp giới lực Thiên Vũ giới ra còn có lực lượng phong ấn ngày xưa cường giả Thiên Vũ giới để lại cũng sẽ áp chế chúng ta rất lớn. Nếu đánh nhau thật sự chưa chắc giữ lại được người vừa rồi.
- Cái gì? Ngươi đề cao hắn quá!
Khanh bất mãn nói:
- Chỉ là đẳng cấp ma quân, nếu trong Ma giới thì tùy tay xoa nắn, muốn đánh thế nào chẳng được?
- Ha ha ha!
Chỉ mỉm cười nói:
- Ngươi có biết là trong Ma giới?Z nơi này là địa bàn Thiên Vũ giới, không phục tòng quy tắc Thiên Vũ giới, không ngoan ngoãn thì ngươi sẽ ăn đòn.
Khanh khinh thường nói:
- Ta không tin hắn có thể trốn thoát khỏi tay ba chúng ta.
Chỉ nói:
- Người đã đi, có tin hay không đều không quan trọng. Nhưng ta đã ghi lại hơi thở của tiểu tử này, chờ chúng ta thích ứng quy tắc giới này rồi sớm muộn gì sẽ bắt về. Bây giờ quan trọng là thích ứng lực lượng quy tắc trước Ma tộc khác.
- Được rồi, người đã đi, có tức giận cuũng ô dụng.
Khanh bình tĩnh lại:
- Nhiều năm qua đợi được thì xá gì mấy ngày này?
Khanh vung tay lên, đám ma thú tụ tập tới gần gầm gừ, run rẩy thụt lùi, rất nhanh biến mất sạch.
Lý Vân Tiêu lao ra vực sâu hội hợp với năm người cùng nhau hướng tới tinh bàn chỉ dẫn.
Mọi người bay hơn nửa canh giờ. Vũ Đế khống chế tinh bàn nhíu mày, bốn người khác phát hiện cái gì, cảm giác có chút kỳ kỳ.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vũ Đế kia vội dừng lại chắp tay thi lễ:
- Đại nhân, tình huống có chút không đúng. Đã đi lâu, hình như không phải con đường lúc trước chúng ta đi.
Lý Vân Tiêu khẽ ừ:
- Đưa tinh bàn cho ta xem.
Hai tay Vũ Đế nâng tinh bàn đưa qua.
Lý Vân Tiêu quét thần thức, người nổi lên ánh sáng trắng bao phủ phạm vi xung quanh, cảm giác không gian biến đổi.
Lát sau Lý Vân Tiêu nói:
- Vị trí tọa độ tinh bàn đúng là đằng trước, không vì trường năng quấy nhiễu mà mất hiệu lực.
- Vậy . . . Sao có thể?
Vũ Đế kinh kêu:
- Chẳng lẽ đại nhân không phát hiện cảm giác hiện tại khác với trước sao? Giống như là bắt đầu có ma khí dao động. Có lẽ đằng trước lại là một khe hở . . .
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Chính ngươi còn cảm giác được chẳng lẽ ta không biết? Có lẽ Nhâm Hề Mân muốn để bọn họ đi khe hở.
Năm Vũ Đế nhìn nhau:
- Cái gì? Chúng ta không hiểu.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đừng nói nhảm, đi đi.
Sáu người tiếp tục đi theo hướng tọa độ tinh bàn, quả nhiên xảy ra trạng huống lúc trước, ma khí nhiều lên. Đằng trước trở nên mưo hồ không thấy cuối.
Một người kêu lên:
- Không lẽ nơi này là cấm khu?
Vũ Đế đó dứng lại không dám đi tiếp.
Lý Vân Tiêu lòng máy động hỏi:
- Cái gì là cấm khu?
Vũ Đế giải thích rằng:
- Là nơi cực kỳ nguy hiểm chưa thăm dò rõ ràng. Trong sơn mạch Thiên Đãng có hơn ưmời chỗ như vậy. Mấy năm qua nơi này là chiến trường hai giới địa chiến nên các loại cạm bẫy, phong ấn nhiều không đếm xuể.
Lý Vân Tiêu lặng im nhớ đến nơi kiếp trước mình đặt chân tới hơn phân nửa chính là cấm khu.
Nhưng sơn mạch Thiên Đãng quá lớn, vị trí khó phân biệt, nếu không Lý Vân Tiêu rất muốn lại đi thăm dò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.