Chương 3016: Khiêu khích (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
12/12/2016
Lỗ Thông Tử cuống quít nói:
- Sư đệ tài năng hơn ta gấp trăm lần, sư tôn nghiêm trọng.
Trong mắt Bạc Vũ Kình có hào quang âm ngoan lóe lên, dường như kích động, cảm xúc không ngừng biến hóa, cuối cùng nói ra từng chữ:
- Sư huynh quá khiêm tốn.
Kỳ Thắng Phong nói:
- Kỳ Thắng Phong ta cũng là thế hệ thiên tư trác tuyệt, hơn nữa mấy trăm năm qua duyệt vô số người, nhưng duy nhất có thể làm cho ta kiêng kị và bội phục chỉ có ba người, ngươi là một trong số đó.
Lỗ Thông Tử kinh ngạc nói:
- Sư tôn khen nhầm, không biết sư tôn nói ba người nào?
Tuy thái độ của hắn khiêm tốn, nhưng trong mắt hữu ý vô ý hiện ra thần thái không phục, dường như không có người nào có thể so sánh với hắn.
Kỳ Thắng Phong cũng cười lạnh nói:
- Lỗ Thông Tử ah, ngươi biết ta chán ghét ngươi cái gì không? Ngươi rõ ràng là người xấu, giả vờ làm quân tử làm gì? Thiên phú và tài trí của ngươi làm ta bội phục, nhưng tiểu nhân giả quân tử thật là trơ trẽn.
Sắc mặt Liễu Phỉ Yên và Huyền Hoa đại biến, trong mắt mang theo vẻ tức giận.
Lỗ Thông Tử mặt không đổi sắc, cung kính nói:
- Đa tạ sư tôn dạy bảo, đệ tử nhất định sẽ sửa.
- Hừ!
Kỳ Thắng Phong khinh miệt hừ một tiếng, rồi mới lên tiếng:
- Lão phu dù gì cũng là người đứng trên đỉnh phong đại lục, cuộc đời này ta nhìn vô số người, Lỗ Thông Tử ngươi xem như một người, Lý Vân Tiêu xem như một người, còn có một người chính là Mộng lão đầu ở Thánh Vực.
- Phi Dương và Mộng Linh chân quân?
Lỗ Thông Tử vẻ mặt kinh ngạc, nhìn qua Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy cổ quái, chẳng biết tại sao chính mình lại bị Kỳ Thắng Phong nhìn chằm chằm vào, hơn nữa xem trọng như vậy.
Khúc Hồng Nhan mỉm cười, nghe thấy nhân vật truyền kỳ như Kỳ Thắng Phong tán dương Lý Vân Tiêu, nàng cao hứng nói không nên lời, giống như là ăn mật ngọt, hảo cảm với Kỳ Thắng Phong tăng gấp đôi.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Đại nhân thật sự khen nhầm.
Trong mắt Kỳ Thắng Phong bắn ra hào quang sáng ngời, nói:
- Tiểu tử ngươi không nên giả vờ trước mặt bổn tọa, luận thiên tư thông minh, ngươi tuyệt không dưới Lỗ Thông Tử, bổn tọa tự tin điểm này nhìn thấy rõ ràng.
Lỗ Thông Tử lạnh nhạt nói:
- Phi Dương chính là đệ tam Võ Đế, kiếm thuật thông thần, lại đoạt xá tiên thiên thai thành công, tinh thông thân thể, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng. Mộng Linh chân quân thân là thần đô tam lão, đức cao vọng trọng, thiên hạ kính ngưỡng. Ta làm sao so được với bọn họ, sư tôn nâng ta lên rồi.
Trên mặt Kỳ Thắng Phong tràn đầy khinh bỉ, phất tay mắng:
- Tiểu nhân dối trá, hừ! Vi sư cần nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi!
Rốt cuộc Huyền Hoa nhịn không được, mắng:
- Ngươi ít giả vờ làm đại gia, nếu không phải thuật trưởng kính trọng thân phận của ngươi, ngươi có gì tư cách gì cao ngạo trước mặt chúng ta, hiện tại còn nhiều lần nói năng lỗ mãng, ngươi xéo đi, Hóa Thần Hải không chào đón loại người như ngươi!
- Đầy tớ nhỏ, muốn chết!
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong trầm xuống, khí tức uy áp cực mạnh, bộc phát như núi lửa phun trào.
Huyền Hoa cười nhạo, mặc dù sinh lòng cảnh giác nhưng hắn vẫn đánh ra một quyền.
Quyền phong áp súc không khí tới cực hạn va chạm với uy áp Kỳ Thắng Phong, lập tức nổ tung, hóa thành khí kình cực lớn tỏa ra bốn phía.
Sắc mặt Nguyên Đức không đổi, chỉ bay lên trời, hai tay ôm tròn, một đoàn ma khí hội tụ trong tay, lực lượng không ngừng phun trào.
Không gian dường như đóng băng, sau đó Nguyên Đức quát một tiếng, mi tâm xuất hiện vài đạo ma văn, nói:
- Hấp!
Khí kình vặn vẹo tỏa ra các hướng, ma khí bị hút đi như nước, biến mất vô tung vô ảnh, kiến trúc chung quanh không bị phá hư.
Nguyên Đức vung tay lên, xua tan ma khí chung quanh, hạ xuống mặt đất, lạnh nhạt nói:
- Hóa Thần Hải không chịu được các ngươi giày vò, muốn ồn ào thì đi biển cuối cùng đi.
Biển cuối cùng chính là thiên uyên, ở đó là hư không vô tận, dù đánh thế nào cũng không lan tới Hóa Thần Hải.
- Tốt!
Huyền Hoa lạnh quát một tiếng, nhìn chằm chằm vào Kỳ Thắng Phong, khinh miệt nói ra:
- Có bản lĩnh thì theo ta đi thiên uyên chơi đùa.
Kỳ Thắng Phong nhìn qua hắn, cười lạnh nói:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách, coi chừng chơi không còn mạng đấy.
- Ha ha, không dám cứ việc nói thẳng!
Huyền Hoa xùy cười một tiếng, giơ ngón giữa lên, nói:
- Bọn hèn nhát!
- Làm càn!
Hai tiếng quát vang lên, chính là Lỗ Thông Tử cùng Bạc Vũ Kình, hai người nhìn nhau, Bạc Vũ Kình hừ một tiếng.
Lỗ Thông Tử nhìn qua Huyền Hoa, quát:
- Không được vô lễ, nhanh xin lỗi sư tôn.
Huyền Hoa ôm quyền nói:
- Thứ cho ta khó tòng mệnh, hắn là sư tôn của thuật trưởng đại nhân, cũng không phải sư tôn của ta, dựa vào cái gì xin lỗi? Ta chỉ tôn trọng người có tài có đức, đáng tiếc ah, hắn đều không có.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
- Sư huynh ah, ngươi dạy dỗ thủ hạ đức hạnh này sao? Không bằng để sư đệ quản giáo thủ hạ của ngươi một hồi.
Lỗ Thông Tử thở dài:
- Cái này... Ai... Chuyện này làm sao cho phải...
Kỳ Thắng Phong trên mặt mỉa mai ở một bên nhìn qua, khua tay nói:
- Các ngươi đi xuống đi, ở thiên uyên chờ ta, ta và Lý Vân Tiêu tâm tình một phen.
Lỗ Thông Tử vội la lên:
- Sư tôn, cái này... Chuyện này không tốt đâu? Ngàn vạn đừng chấp nhặt với Huyền Hoa.
Kỳ Thắng Phong lạnh lùng nhìn qua hắn, nói:
- Ta thật sự muốn bóc cái mặt dối trá của ngươi ra, lăng thanh đầu này khiêu khích ta, là ngươi ra lệnh sao?
Sắc mặt Lỗ Thông Tử đột biến, tuy hắn làm bộ nổi giận, nhưng bị người ta quát "Xéo" đi, mặt mũi của hắn đầy lo lắng.
- Ha ha, tốt, có cốt khí. Ta đang ở thiên uyên chờ ngươi, không đến thì ngươi đi khỏi Hóa Thần Hải đi.
Huyền Hoa cười to mấy tiếng, quay người biến mất, hắn đi thiên uyên.
Lý Vân Tiêu nhìn qua hắn vài lần, Huyền Hoa khiêu khích quá mức rõ ràng, hiển nhiên là Lỗ Thông Tử an bài, muốn thăm dò thực lực Kỳ Thắng Phong.
Dù sao thân thể đại thành quá đáng sợ, đây chính là tương đương đăng phong tạo cực, lực lượng thân thể Chưởng Thiên Thần cảnh, mặc dù Lỗ Thông Tử cũng phải vô cùng kiêng kị.
Lỗ Thông Tử nói:
- Nếu sư tôn quyết định chủ ý, đệ tử cũng không tiện nhiều lời, đệ tử hiện hành cáo lui.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Lý Vân Tiêu mới nói:
- Đại nhân thật sự muốn động thủ sao?
Kỳ Thắng Phong cười to nói:
- Ha ha, Lỗ Thông Tử người này ta rất hiểu. Nếu không thi triển lực lượng làm hắn kiêng kỵ, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên phiền toái không ngừng, còn không bằng xao sơn chấn hổ, đánh chó khinh chủ, làm hắn kiêng kỵ.
Nội tâm Lý Vân Tiêu khó chịu, Huyền Hoa có quan hệ tốt với hắn, bị ví von thành chó, thập phần không vui, nói:
- Bất kể như thế nào, mong đại nhân hạ thủ lưu tình, không muốn tổn thương Huyền Hoa.
Kỳ Thắng Phong nói:
- Yên tâm đi, tên tiểu tử kia tuy lỗ mãng, nhưng hắn dù sao là cao thủ siêu phàm nhập thánh, không đơn giản đâu. Hơn nữa nhân tài khó được, ta còn muốn thu hắn dưới trướng đấy.
Lý Vân Tiêu lại hỏi:
- Đại nhân thật sự luyện hóa tàn hồn Vu Dật Tiên, thân thể thành thánh?
- Sư đệ tài năng hơn ta gấp trăm lần, sư tôn nghiêm trọng.
Trong mắt Bạc Vũ Kình có hào quang âm ngoan lóe lên, dường như kích động, cảm xúc không ngừng biến hóa, cuối cùng nói ra từng chữ:
- Sư huynh quá khiêm tốn.
Kỳ Thắng Phong nói:
- Kỳ Thắng Phong ta cũng là thế hệ thiên tư trác tuyệt, hơn nữa mấy trăm năm qua duyệt vô số người, nhưng duy nhất có thể làm cho ta kiêng kị và bội phục chỉ có ba người, ngươi là một trong số đó.
Lỗ Thông Tử kinh ngạc nói:
- Sư tôn khen nhầm, không biết sư tôn nói ba người nào?
Tuy thái độ của hắn khiêm tốn, nhưng trong mắt hữu ý vô ý hiện ra thần thái không phục, dường như không có người nào có thể so sánh với hắn.
Kỳ Thắng Phong cũng cười lạnh nói:
- Lỗ Thông Tử ah, ngươi biết ta chán ghét ngươi cái gì không? Ngươi rõ ràng là người xấu, giả vờ làm quân tử làm gì? Thiên phú và tài trí của ngươi làm ta bội phục, nhưng tiểu nhân giả quân tử thật là trơ trẽn.
Sắc mặt Liễu Phỉ Yên và Huyền Hoa đại biến, trong mắt mang theo vẻ tức giận.
Lỗ Thông Tử mặt không đổi sắc, cung kính nói:
- Đa tạ sư tôn dạy bảo, đệ tử nhất định sẽ sửa.
- Hừ!
Kỳ Thắng Phong khinh miệt hừ một tiếng, rồi mới lên tiếng:
- Lão phu dù gì cũng là người đứng trên đỉnh phong đại lục, cuộc đời này ta nhìn vô số người, Lỗ Thông Tử ngươi xem như một người, Lý Vân Tiêu xem như một người, còn có một người chính là Mộng lão đầu ở Thánh Vực.
- Phi Dương và Mộng Linh chân quân?
Lỗ Thông Tử vẻ mặt kinh ngạc, nhìn qua Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy cổ quái, chẳng biết tại sao chính mình lại bị Kỳ Thắng Phong nhìn chằm chằm vào, hơn nữa xem trọng như vậy.
Khúc Hồng Nhan mỉm cười, nghe thấy nhân vật truyền kỳ như Kỳ Thắng Phong tán dương Lý Vân Tiêu, nàng cao hứng nói không nên lời, giống như là ăn mật ngọt, hảo cảm với Kỳ Thắng Phong tăng gấp đôi.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Đại nhân thật sự khen nhầm.
Trong mắt Kỳ Thắng Phong bắn ra hào quang sáng ngời, nói:
- Tiểu tử ngươi không nên giả vờ trước mặt bổn tọa, luận thiên tư thông minh, ngươi tuyệt không dưới Lỗ Thông Tử, bổn tọa tự tin điểm này nhìn thấy rõ ràng.
Lỗ Thông Tử lạnh nhạt nói:
- Phi Dương chính là đệ tam Võ Đế, kiếm thuật thông thần, lại đoạt xá tiên thiên thai thành công, tinh thông thân thể, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng. Mộng Linh chân quân thân là thần đô tam lão, đức cao vọng trọng, thiên hạ kính ngưỡng. Ta làm sao so được với bọn họ, sư tôn nâng ta lên rồi.
Trên mặt Kỳ Thắng Phong tràn đầy khinh bỉ, phất tay mắng:
- Tiểu nhân dối trá, hừ! Vi sư cần nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi!
Rốt cuộc Huyền Hoa nhịn không được, mắng:
- Ngươi ít giả vờ làm đại gia, nếu không phải thuật trưởng kính trọng thân phận của ngươi, ngươi có gì tư cách gì cao ngạo trước mặt chúng ta, hiện tại còn nhiều lần nói năng lỗ mãng, ngươi xéo đi, Hóa Thần Hải không chào đón loại người như ngươi!
- Đầy tớ nhỏ, muốn chết!
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong trầm xuống, khí tức uy áp cực mạnh, bộc phát như núi lửa phun trào.
Huyền Hoa cười nhạo, mặc dù sinh lòng cảnh giác nhưng hắn vẫn đánh ra một quyền.
Quyền phong áp súc không khí tới cực hạn va chạm với uy áp Kỳ Thắng Phong, lập tức nổ tung, hóa thành khí kình cực lớn tỏa ra bốn phía.
Sắc mặt Nguyên Đức không đổi, chỉ bay lên trời, hai tay ôm tròn, một đoàn ma khí hội tụ trong tay, lực lượng không ngừng phun trào.
Không gian dường như đóng băng, sau đó Nguyên Đức quát một tiếng, mi tâm xuất hiện vài đạo ma văn, nói:
- Hấp!
Khí kình vặn vẹo tỏa ra các hướng, ma khí bị hút đi như nước, biến mất vô tung vô ảnh, kiến trúc chung quanh không bị phá hư.
Nguyên Đức vung tay lên, xua tan ma khí chung quanh, hạ xuống mặt đất, lạnh nhạt nói:
- Hóa Thần Hải không chịu được các ngươi giày vò, muốn ồn ào thì đi biển cuối cùng đi.
Biển cuối cùng chính là thiên uyên, ở đó là hư không vô tận, dù đánh thế nào cũng không lan tới Hóa Thần Hải.
- Tốt!
Huyền Hoa lạnh quát một tiếng, nhìn chằm chằm vào Kỳ Thắng Phong, khinh miệt nói ra:
- Có bản lĩnh thì theo ta đi thiên uyên chơi đùa.
Kỳ Thắng Phong nhìn qua hắn, cười lạnh nói:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách, coi chừng chơi không còn mạng đấy.
- Ha ha, không dám cứ việc nói thẳng!
Huyền Hoa xùy cười một tiếng, giơ ngón giữa lên, nói:
- Bọn hèn nhát!
- Làm càn!
Hai tiếng quát vang lên, chính là Lỗ Thông Tử cùng Bạc Vũ Kình, hai người nhìn nhau, Bạc Vũ Kình hừ một tiếng.
Lỗ Thông Tử nhìn qua Huyền Hoa, quát:
- Không được vô lễ, nhanh xin lỗi sư tôn.
Huyền Hoa ôm quyền nói:
- Thứ cho ta khó tòng mệnh, hắn là sư tôn của thuật trưởng đại nhân, cũng không phải sư tôn của ta, dựa vào cái gì xin lỗi? Ta chỉ tôn trọng người có tài có đức, đáng tiếc ah, hắn đều không có.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
- Sư huynh ah, ngươi dạy dỗ thủ hạ đức hạnh này sao? Không bằng để sư đệ quản giáo thủ hạ của ngươi một hồi.
Lỗ Thông Tử thở dài:
- Cái này... Ai... Chuyện này làm sao cho phải...
Kỳ Thắng Phong trên mặt mỉa mai ở một bên nhìn qua, khua tay nói:
- Các ngươi đi xuống đi, ở thiên uyên chờ ta, ta và Lý Vân Tiêu tâm tình một phen.
Lỗ Thông Tử vội la lên:
- Sư tôn, cái này... Chuyện này không tốt đâu? Ngàn vạn đừng chấp nhặt với Huyền Hoa.
Kỳ Thắng Phong lạnh lùng nhìn qua hắn, nói:
- Ta thật sự muốn bóc cái mặt dối trá của ngươi ra, lăng thanh đầu này khiêu khích ta, là ngươi ra lệnh sao?
Sắc mặt Lỗ Thông Tử đột biến, tuy hắn làm bộ nổi giận, nhưng bị người ta quát "Xéo" đi, mặt mũi của hắn đầy lo lắng.
- Ha ha, tốt, có cốt khí. Ta đang ở thiên uyên chờ ngươi, không đến thì ngươi đi khỏi Hóa Thần Hải đi.
Huyền Hoa cười to mấy tiếng, quay người biến mất, hắn đi thiên uyên.
Lý Vân Tiêu nhìn qua hắn vài lần, Huyền Hoa khiêu khích quá mức rõ ràng, hiển nhiên là Lỗ Thông Tử an bài, muốn thăm dò thực lực Kỳ Thắng Phong.
Dù sao thân thể đại thành quá đáng sợ, đây chính là tương đương đăng phong tạo cực, lực lượng thân thể Chưởng Thiên Thần cảnh, mặc dù Lỗ Thông Tử cũng phải vô cùng kiêng kị.
Lỗ Thông Tử nói:
- Nếu sư tôn quyết định chủ ý, đệ tử cũng không tiện nhiều lời, đệ tử hiện hành cáo lui.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Lý Vân Tiêu mới nói:
- Đại nhân thật sự muốn động thủ sao?
Kỳ Thắng Phong cười to nói:
- Ha ha, Lỗ Thông Tử người này ta rất hiểu. Nếu không thi triển lực lượng làm hắn kiêng kỵ, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên phiền toái không ngừng, còn không bằng xao sơn chấn hổ, đánh chó khinh chủ, làm hắn kiêng kỵ.
Nội tâm Lý Vân Tiêu khó chịu, Huyền Hoa có quan hệ tốt với hắn, bị ví von thành chó, thập phần không vui, nói:
- Bất kể như thế nào, mong đại nhân hạ thủ lưu tình, không muốn tổn thương Huyền Hoa.
Kỳ Thắng Phong nói:
- Yên tâm đi, tên tiểu tử kia tuy lỗ mãng, nhưng hắn dù sao là cao thủ siêu phàm nhập thánh, không đơn giản đâu. Hơn nữa nhân tài khó được, ta còn muốn thu hắn dưới trướng đấy.
Lý Vân Tiêu lại hỏi:
- Đại nhân thật sự luyện hóa tàn hồn Vu Dật Tiên, thân thể thành thánh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.