Chương 2823: Khó xử (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
04/12/2016
không biết chết chưa.
Tuyệt Thiên Hàn bình tĩnh lại ngay, không hé răng nữa.
Nam Khâu Vũ ngồi xuống vị trí, nói:
- Làm người nên hiểu tôn trọng người khác, đừng có vô lý gây rối, lão phu phải dạy cho bọn họ chút đạo lý làm người. Nếu người Ngạo gia muốn lão phu đi nói chuyện lý tưởng và cuộc đời với bọn họ thì lão phu cũng không ngại.
Mọi người không dám lên tiếng, may trên chiến hạm không có người Ngạo gia nào khác, bọn họ chỉ có ba người đến.
Mục Trang cười nói:
- Ha ha ha, Nam Khâu Vũ đại nhân công chính nghiêm minh, không thiên vị, đây là nguyên nhân tại sao mọi người luôn tin phục Thiên Tiệm Nhai.
Có người hùa theo khen:
- Đúng rồi, luật thép của Thiên Tiệm Nhai ai cũng phải tuân theo, tuyệt đối không ngoại lệ, khiến người tin phục.
- Đúng vậy, công chính nghiêm minh, nghĩa bạc vân thiên. Hai người điên không biết tốt xấu, cứ la hét um sùm khiến người bực bội.
- Không thể phá vỡ qu ytắc, một khi có tình huống tạm thời thay đổi quy tắc thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Các loại nịnh hót nổi lên bốn phía, toàn là khen.
Nam Khâu Vũ không thích thú gì, lạnh nhạt nói:
- Đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Mục Trang cười tủm tỉm, vui vẻ nhìn màn nước. Lý Vân Tiêu đã vững vàng ngồi ở đệ nhất, còn lại không nhiều mắt trận, dù Ngạo Vô Tâm phá vỡ hết cũng không đuổi kịp.
Vù vù vù vù vù!
Lại một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, chính là Trương Hạo Ca của Đan Dương tông.
Tông chủ Đan Dương tông, Sài Tuấn nhìn thứ hạng màn nước, mỉm cười. Trương Hạo Ca xếp hạng bảy, thành tích đã khiến gã rất vừa lòng.
Mọi người kinh kêu:
- Mắt trận cuối cùng đã bị phá!
Ánh mắt mọi người tập trung vào thứ hạng trên màn nước, nhìn ký hiệu mắt trận cuối cùng rơi vào dưới tên Lý Vân Tiêu. Tổng cộng tám mươi mốt ấn ký, toàn bộ đầy đủ.
Ân Trì vuốt râu cười rất tươi:
- Ha ha, không sai, không sai.
Tiểu Hồng được thành tích hạng ba, ít hơn Ngạo Vô Tâm một cái, tuy hơi tiếc nhưng đã vượt xa Ân Trì mong chờ.
Tầng mây đằng trước chiến hạm cuồn cuộn, không ngừng dạt ra hai bên, biến mất phía xa.
Một luồng cầu vồng từ đâu bắn tới, không ngừngp hóng lớn trên không trung, phản chiếu chân trời cực kỳ xinh đẹp.
Tầng mây dạt ra xa mấy trăm dặm, mấy thí sinh đều lộ ra.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu nhàn nhã, Tiểu Hồng thì cứ giậm chân, dường như chơi chưa đã.
Những người khác mặt lạnh băng, tràn đầy mệt mỏi. Có người bị thương. Triệu Nhật Thiên bị thương khá nặng, xách kiếm đứng trên cao, thở hổn hển.
Khi mấy người cùng nhìn chằm chằm một hướng, thấy hứ hạng trên màn nước phía trên cao thì vừa kinh vừa giận, cùng nhìn Lý Vân Tiêu.
Chỉ có Tiểu Hồng che miệng nhảy cẫng lên, vỗ tay nói:
- Hạng ba, Tiểu Hồng hạng ba! Tông chủ đại nhân có thấy không?
Ân Trì cười nói:
- Ha ha, nhìn thấy, bổn tọa nhìn thấy, Tiểu Hồng rất giỏi.
Trình Thanh Ti nói:
- Lý Vân Tiêu, đều là chuyện tốt ngươi làm?
Lý Vân Tiêu lười biếng nói:
- Chuyện tốt? Nàng lấy đâu ra chuyện tốt?
Trình Thanh Ti tức hộc máu:
- Phụt!
Trình Thanh Ti vừa xấu hổ vừa tức tối cắn răng nói:
- Ta giết ngươi!
Nàng bỗng nhiên vọt tới, mấy giây đã đến trước mặt Lý Vân Tiêu, lửa giận ngút trời từ bàn tay hóa đao chém xuống.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang hai tay vỗ trước mặt, kẹp chưởng đao của Trình Thanh Ti, uy lực khủng bố dạt sang hai bên.
Không khí quanh thân hai người bốc cháy hừng hực ngọn lửa.
Trình Thanh Ti nổi điên, nhưng mặc cho nàng dùng sức cỡ nào thì chưởng đao không thể nhấn xuống nửa phần. Trình Thanh Ti tức quá hơ nắm đấm tay trái.
Hai tay Lý Vân Tiêu gồng sức đẩy Trình Thanh Ti ra mấy trượng, thu tay phải về biến chưởng ấn đánh ra.
Rầm!
Hai người đều là khí kình cương mãnh tuyệt cường, va chạm với nhau, Trình Thanh Ti lại bị hất văng xa mấy trượng, Lý Vân Tiêu thì lù lù bất động.
Hai tay Trình Thanh Ti siết chặt, người khẽ run, khí thế cuồng bạo khuếch tán quanh thân, tóc dài hơi rối. Cảm xúc trong mắt Trình Thanh Ti dần bình tĩnh lại, trở nên sắc bén trong suốt.
Lý Vân Tiêu cau mày lại, hắn biết Trình Thanh Ti đang thi triển chiêu thức cực kỳ sắc bén. Lý Vân Tiêu không dám khinh thường nhưng cũng không sợ.
Con ngươi Vi Thi Thi co rút quát to:
- Thanh Ti, dừng tay!
Trình Thanh Ti rùng mình, quay đầu nhìn sư phụ, dường như rất không muốn nghe lời. Trình Thanh Ti giậm chân, buồn bực tán đi nguyên lực toàn thân. Trình Thanh Ti nhảy người mấy cái đáp xuống chiến hạm, giận dỗi đứng sau lưng Vi Thi Thi, đưa lưng hướng nàng.
Vi Thi Thi nói:
- Ta biết ngươi bực tức, biết Lý Vân Tiêu giở thủ đoạn. Nhưng có đại nhân Thiên Tiệm Nhai ở đây, chưởng môn các tông các phái cũng có mặt, không đén lượt ngươi bướng bỉnh!
Mấy người còn lại trên bầu trời đều bay trở về, biểu tình cực kỳ âm trầm.
Ngạo Vô Tâm quét mắt tìm kiếm, kinh ngạc hỏi:
- Đầu đà béo gầy đâu?
Nam Khâu Vũ nói:
- Hai người đó quấy rối đã bị lão phu đánh rơi xuống chiến hạm.
- A? Ngươi . . . !
Ngạo Vô Tâm giật bắn người nhún chân bay ra khỏi chiến hạm rơ ĩuống.
Mặt Tuyệt Thiên Hànư lạnh băng, đôi nữ nhi của gã đã xỉu.
Tuyệt Thiên Hàn lạnh lùng nói:
- Lý Vân Tiêu, Ngô Đại Thành đâu?
Lý Vân Tiêu lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết hắn tên Ngô Đại Thành?
Mọi người đều thấy lạ, thì ra Tuyệt Thiên Hàn biết người kia là giả mạo, nhưng tại sao vẫn gả nữ nhi của mình cho Ngô Đại Thành?
Tuyệt Thiên Hàn sắc mặt âm trầm nói:
- Không cần ngươi lo, ta chỉ muốn biết có phải hắn iị ngươi giết?
Lý Vân Tiêu cười nhạt, rất muốn nói là hắn giết, nhưng sự thật không phải. Ngô Đại Thành vào tầng mây liền mất tích, Xa Vưu tìm nửa người nhưng không thấy bóng dáng Ngô Đại Thành đâu, chẳng lẽ bị người khác giết?
Lý Vân Tiêu nhìn hướng Cảnh Thất, nơi này chỉ có mình Cảnh Thất là có khả năng giết Ngô Đại Thành nhất.
Cảnh Thất hừ mạnh, sắc mặt còn khó xem hơn Tuyệt Thiên Hàn:
- Hừ!
Vũ quyết lần này Cảnh Thất mặt dày với thân phận chủ một phái tham gia vậy mà chỉ được hạng bốn.
Hơn nữa Thần Sát Thi Khôi bị tổn thất, Cảnh Thất cảm giác sắp không kiềm nén cảm xúc được nữa, chỉ muốn đại khai sát giới!
Tuyệt Thiên Hàn tức giận quát:
- Rốt cuộc có phải là ngươi giết không? Cho ta một đáp án!
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc:
- Ta không giết hắn.
- Cái gì?!
Mọi người ngây ra, khó tin.
Xem bộ dạng của Cảnh Thất rõ là gã không giết người. Tuyệt Thiên Hàn nhìn hướng Trình Thanh Ti, Tiểu Hồng, Triệu Nhật Thiên. Ba người lắc đầu. Vậy là chỉ còn lại Ngạo Vô Tâm, trông gã không giống loại người tùy tiện giết người.
Tuyệt Thiên Hàn hỏi:
- Nếu đã không giết vậy Ngô Đại Thành đi đâu?
Lý Vân Tiêu nhìn chiến tích só không của Ngô Đại Thành trên màn nước, lòng tràn đầy thắc mắc.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Bản thiếu gia cũng rất muốn biết hắn đi đâu!
Sắc mặt Tuyệt Thiên Hàn tốt hơn một chút, nhưng vẫn hỏi tiếp:
- Lúc trước trong tầng mây truyền ra dao động lực lượng cực mạnh là ngươi làm?
Lý Vân Tiêu biết Tuyệt Thiên Hàn đang hỏi cuộc chiến ới Đế Dạ, hắn lạnh lùng nói:
- Có phải bản thiếu gia đi tiểu mấy lần cũng phải báo cáo cho ngươi không?
Tuyệt Thiên Hàn bình tĩnh lại ngay, không hé răng nữa.
Nam Khâu Vũ ngồi xuống vị trí, nói:
- Làm người nên hiểu tôn trọng người khác, đừng có vô lý gây rối, lão phu phải dạy cho bọn họ chút đạo lý làm người. Nếu người Ngạo gia muốn lão phu đi nói chuyện lý tưởng và cuộc đời với bọn họ thì lão phu cũng không ngại.
Mọi người không dám lên tiếng, may trên chiến hạm không có người Ngạo gia nào khác, bọn họ chỉ có ba người đến.
Mục Trang cười nói:
- Ha ha ha, Nam Khâu Vũ đại nhân công chính nghiêm minh, không thiên vị, đây là nguyên nhân tại sao mọi người luôn tin phục Thiên Tiệm Nhai.
Có người hùa theo khen:
- Đúng rồi, luật thép của Thiên Tiệm Nhai ai cũng phải tuân theo, tuyệt đối không ngoại lệ, khiến người tin phục.
- Đúng vậy, công chính nghiêm minh, nghĩa bạc vân thiên. Hai người điên không biết tốt xấu, cứ la hét um sùm khiến người bực bội.
- Không thể phá vỡ qu ytắc, một khi có tình huống tạm thời thay đổi quy tắc thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Các loại nịnh hót nổi lên bốn phía, toàn là khen.
Nam Khâu Vũ không thích thú gì, lạnh nhạt nói:
- Đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Mục Trang cười tủm tỉm, vui vẻ nhìn màn nước. Lý Vân Tiêu đã vững vàng ngồi ở đệ nhất, còn lại không nhiều mắt trận, dù Ngạo Vô Tâm phá vỡ hết cũng không đuổi kịp.
Vù vù vù vù vù!
Lại một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, chính là Trương Hạo Ca của Đan Dương tông.
Tông chủ Đan Dương tông, Sài Tuấn nhìn thứ hạng màn nước, mỉm cười. Trương Hạo Ca xếp hạng bảy, thành tích đã khiến gã rất vừa lòng.
Mọi người kinh kêu:
- Mắt trận cuối cùng đã bị phá!
Ánh mắt mọi người tập trung vào thứ hạng trên màn nước, nhìn ký hiệu mắt trận cuối cùng rơi vào dưới tên Lý Vân Tiêu. Tổng cộng tám mươi mốt ấn ký, toàn bộ đầy đủ.
Ân Trì vuốt râu cười rất tươi:
- Ha ha, không sai, không sai.
Tiểu Hồng được thành tích hạng ba, ít hơn Ngạo Vô Tâm một cái, tuy hơi tiếc nhưng đã vượt xa Ân Trì mong chờ.
Tầng mây đằng trước chiến hạm cuồn cuộn, không ngừng dạt ra hai bên, biến mất phía xa.
Một luồng cầu vồng từ đâu bắn tới, không ngừngp hóng lớn trên không trung, phản chiếu chân trời cực kỳ xinh đẹp.
Tầng mây dạt ra xa mấy trăm dặm, mấy thí sinh đều lộ ra.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu nhàn nhã, Tiểu Hồng thì cứ giậm chân, dường như chơi chưa đã.
Những người khác mặt lạnh băng, tràn đầy mệt mỏi. Có người bị thương. Triệu Nhật Thiên bị thương khá nặng, xách kiếm đứng trên cao, thở hổn hển.
Khi mấy người cùng nhìn chằm chằm một hướng, thấy hứ hạng trên màn nước phía trên cao thì vừa kinh vừa giận, cùng nhìn Lý Vân Tiêu.
Chỉ có Tiểu Hồng che miệng nhảy cẫng lên, vỗ tay nói:
- Hạng ba, Tiểu Hồng hạng ba! Tông chủ đại nhân có thấy không?
Ân Trì cười nói:
- Ha ha, nhìn thấy, bổn tọa nhìn thấy, Tiểu Hồng rất giỏi.
Trình Thanh Ti nói:
- Lý Vân Tiêu, đều là chuyện tốt ngươi làm?
Lý Vân Tiêu lười biếng nói:
- Chuyện tốt? Nàng lấy đâu ra chuyện tốt?
Trình Thanh Ti tức hộc máu:
- Phụt!
Trình Thanh Ti vừa xấu hổ vừa tức tối cắn răng nói:
- Ta giết ngươi!
Nàng bỗng nhiên vọt tới, mấy giây đã đến trước mặt Lý Vân Tiêu, lửa giận ngút trời từ bàn tay hóa đao chém xuống.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang hai tay vỗ trước mặt, kẹp chưởng đao của Trình Thanh Ti, uy lực khủng bố dạt sang hai bên.
Không khí quanh thân hai người bốc cháy hừng hực ngọn lửa.
Trình Thanh Ti nổi điên, nhưng mặc cho nàng dùng sức cỡ nào thì chưởng đao không thể nhấn xuống nửa phần. Trình Thanh Ti tức quá hơ nắm đấm tay trái.
Hai tay Lý Vân Tiêu gồng sức đẩy Trình Thanh Ti ra mấy trượng, thu tay phải về biến chưởng ấn đánh ra.
Rầm!
Hai người đều là khí kình cương mãnh tuyệt cường, va chạm với nhau, Trình Thanh Ti lại bị hất văng xa mấy trượng, Lý Vân Tiêu thì lù lù bất động.
Hai tay Trình Thanh Ti siết chặt, người khẽ run, khí thế cuồng bạo khuếch tán quanh thân, tóc dài hơi rối. Cảm xúc trong mắt Trình Thanh Ti dần bình tĩnh lại, trở nên sắc bén trong suốt.
Lý Vân Tiêu cau mày lại, hắn biết Trình Thanh Ti đang thi triển chiêu thức cực kỳ sắc bén. Lý Vân Tiêu không dám khinh thường nhưng cũng không sợ.
Con ngươi Vi Thi Thi co rút quát to:
- Thanh Ti, dừng tay!
Trình Thanh Ti rùng mình, quay đầu nhìn sư phụ, dường như rất không muốn nghe lời. Trình Thanh Ti giậm chân, buồn bực tán đi nguyên lực toàn thân. Trình Thanh Ti nhảy người mấy cái đáp xuống chiến hạm, giận dỗi đứng sau lưng Vi Thi Thi, đưa lưng hướng nàng.
Vi Thi Thi nói:
- Ta biết ngươi bực tức, biết Lý Vân Tiêu giở thủ đoạn. Nhưng có đại nhân Thiên Tiệm Nhai ở đây, chưởng môn các tông các phái cũng có mặt, không đén lượt ngươi bướng bỉnh!
Mấy người còn lại trên bầu trời đều bay trở về, biểu tình cực kỳ âm trầm.
Ngạo Vô Tâm quét mắt tìm kiếm, kinh ngạc hỏi:
- Đầu đà béo gầy đâu?
Nam Khâu Vũ nói:
- Hai người đó quấy rối đã bị lão phu đánh rơi xuống chiến hạm.
- A? Ngươi . . . !
Ngạo Vô Tâm giật bắn người nhún chân bay ra khỏi chiến hạm rơ ĩuống.
Mặt Tuyệt Thiên Hànư lạnh băng, đôi nữ nhi của gã đã xỉu.
Tuyệt Thiên Hàn lạnh lùng nói:
- Lý Vân Tiêu, Ngô Đại Thành đâu?
Lý Vân Tiêu lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết hắn tên Ngô Đại Thành?
Mọi người đều thấy lạ, thì ra Tuyệt Thiên Hàn biết người kia là giả mạo, nhưng tại sao vẫn gả nữ nhi của mình cho Ngô Đại Thành?
Tuyệt Thiên Hàn sắc mặt âm trầm nói:
- Không cần ngươi lo, ta chỉ muốn biết có phải hắn iị ngươi giết?
Lý Vân Tiêu cười nhạt, rất muốn nói là hắn giết, nhưng sự thật không phải. Ngô Đại Thành vào tầng mây liền mất tích, Xa Vưu tìm nửa người nhưng không thấy bóng dáng Ngô Đại Thành đâu, chẳng lẽ bị người khác giết?
Lý Vân Tiêu nhìn hướng Cảnh Thất, nơi này chỉ có mình Cảnh Thất là có khả năng giết Ngô Đại Thành nhất.
Cảnh Thất hừ mạnh, sắc mặt còn khó xem hơn Tuyệt Thiên Hàn:
- Hừ!
Vũ quyết lần này Cảnh Thất mặt dày với thân phận chủ một phái tham gia vậy mà chỉ được hạng bốn.
Hơn nữa Thần Sát Thi Khôi bị tổn thất, Cảnh Thất cảm giác sắp không kiềm nén cảm xúc được nữa, chỉ muốn đại khai sát giới!
Tuyệt Thiên Hàn tức giận quát:
- Rốt cuộc có phải là ngươi giết không? Cho ta một đáp án!
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc:
- Ta không giết hắn.
- Cái gì?!
Mọi người ngây ra, khó tin.
Xem bộ dạng của Cảnh Thất rõ là gã không giết người. Tuyệt Thiên Hàn nhìn hướng Trình Thanh Ti, Tiểu Hồng, Triệu Nhật Thiên. Ba người lắc đầu. Vậy là chỉ còn lại Ngạo Vô Tâm, trông gã không giống loại người tùy tiện giết người.
Tuyệt Thiên Hàn hỏi:
- Nếu đã không giết vậy Ngô Đại Thành đi đâu?
Lý Vân Tiêu nhìn chiến tích só không của Ngô Đại Thành trên màn nước, lòng tràn đầy thắc mắc.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Bản thiếu gia cũng rất muốn biết hắn đi đâu!
Sắc mặt Tuyệt Thiên Hàn tốt hơn một chút, nhưng vẫn hỏi tiếp:
- Lúc trước trong tầng mây truyền ra dao động lực lượng cực mạnh là ngươi làm?
Lý Vân Tiêu biết Tuyệt Thiên Hàn đang hỏi cuộc chiến ới Đế Dạ, hắn lạnh lùng nói:
- Có phải bản thiếu gia đi tiểu mấy lần cũng phải báo cáo cho ngươi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.