Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1493: Không chỗ để trốn.

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1492: Không chỗ để trốn.

Yêu Long hoảng sợ, vội vàng thi triển ra một đạo ấn quyết, cả người bắt đầu dung hợp với linh hồn Lý Vân Tiêu. Đúng là hồn chiến kỹ pháp của Phệ Hồn Tộc, muốn liên thủ áp chế Nguyệt Đồng sắp thức tỉnh kia.

Lý Vân Tiêu chưa bao giờ có lúc nào vô lực như vậy, ngoài có cường địch, bên trong có nỗi khổ riêng, hơn nữa đều là tồn tại cường đại khiến hắn run sợ.

Lý Vân Tiêu sau khi dung hợp Yêu Long thân thể cũng bắt đầu phát sinh dấu hiệu yêu hóa, đồng thời vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, cổ khí tức sâu trong linh hồn kia lúc này mới bắt đầu dần dần dẹp loạn.

Khương Sở Nhiên sau một chiêu làm vỡ nát khí trận, chiến thương đã bị Thiên Tư nắm trong tay, lâm không ép tới một bước đâm thẳng xuống, lực lượng bành trướng như núi cao sụp đổ, giang hải bốc hơi.

“Phanh”

Sắc mặt Khương Sở Nhiên đại biến, trong mắt hiện lên một tia bối rối, ngân nhận trong tay vội vàng chống đỡ tới, bị chiến thương đánh tan ngân mang, cả người bay ra ngoài.

Một mực thối lui đến cửa vào đại điện, thân hình Khương Sở Nhiên mới đứng vững, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, trên người không ngừng có kim quang chiến thương dần hiện ra, một đạo máu tươi chảy xuống từ khóe miệng hắn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Ha ha, tất cả đều xong rồi.

Thiên Tư đại hỉ, không thể tưởng được vậy mà có thể trực tiếp chấn thương đối phương. Lực lượng chiến thương thập phần bá đạo, nếu đánh vào trong cơ thể, mặc dù đối phương là cường giả tuyệt thế tất phải trọng thương, hắn cuồng tiếu bước ra bước tiếp theo, súc địa thành thốn, chiến thương bức thẳng đến, mỉa mai nói:

Cường giả đỉnh cao của nhân loại cũng không hơn gì cái này a, thật khiến ta thất vọng rồi.

Trên chiến thương lóng lánh ra tầng tầng kim mang, các loại Ma Ha cổ tự không ngừng suy diễn ra trên đó, trực tiếp đâm xuống dưới

Ah? Thất vọng rồi sao?

Khóe miệng Khương Sở Nhiên đột nhiên lộ ra mỉm cười, kim quang chiến thương trên người đột nhiên biến mất toàn bộ, ngân nhận hóa ra một cái ký hiệu, dựng thẳng trước người, ánh mắt sợ hãi kia đều bị quét sạch, thay vào đó là thần sắc mỉa mai.

Cái gì?

Thiên Tư đột nhiên kinh hãi, lòng lập tức trầm xuống, kinh sợ nói:



Ngươi không bị thương? Ngươi lừa gạt ta?

Khương Sở Nhiên cười nhạt một tiếng, nói:

Ta cho rằng so đấu tuyệt đỉnh không chỉ ở mặt lực lượng, mà càng ở mặt trí tuệ nữa, chẳng lẽ ta hiểu sai rồi sao?

Ngươi. . . , đáng chết ah.

Thiên Tư tức giận thì đã trễ, trên ngân nhận lộ ra một cổ lực lượng bá đạo rất mạnh, hư ảnh Ngân Lũ Cổ Tê lập tức lao ra, gầm thét cúi đầu xuống, dùng Ngân Giác kia chọt lên.

Thần nghênh tam quang, vô ngã vô cực.

Sắc mặt Thiên Tư tái nhợt, dưới nguy cơ cực lớn này hắn liền rót lực lượng cả đời vào trong chiến thương, dưới kim quang ngập trời, Ma Ha cổ văn quấn thành một vòng, nhanh chóng gõ lên sừng tê giác kia.

“Phanh”

Một tiếng rung mạnh, lực lượng ngập trời nổ tung, cả người Thiên Tư lập tức bị đánh bay, toàn bộ đại điện đều đã tan rã dưới một kích này, tất cả kiến trúc đều sụp đổ xuông, hóa thành từng khối đá vụn bay khắp bốn phương tám hướng.

Cả người Lý Vân Tiêu cũng bị lực dư âm còn lại xoáy lên, như một chiếc thuyền lá nhỏ trong vòng xoáy vậy, hoàn toàn thân bất do kỷ, tùy ý bị lực lượng kia cuốn đi.

Đá vụn trong vòng xoáy kia cũng tràn đầy lực lượng thô bạo, như từng kiện từng kiện huyền khí không ngừng trùng kích tới, như mưa rơi đánh vào trên người hắn, đụng khiến hắn thất điên bát đảo, khiếu huyệt trên người đều tuôn ra máu tươi.

Giờ phút này hắn lần nữa cảm nhận được bi ai của một tên lâu la, Thần Tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn a

Không được, lại tiếp tục như vậy, không cần Nguyệt Đồng thức tỉnh, không cần Thiên Tư giết ta, ta đã bị Khương Sở Nhiên hại chết rồi.

Lý Vân Tiêu vội vàng tế ra Giới Thần Bi, đại địa vực giới triển khai, định trụ một phương không gian chỗ mình, sau đó phong chi vực giới triển khai, ngăn cản đám đá vụn tràn đầy lực lượng kia ở bên ngoài.

Dù vậy, thân thể hắn vẫn không tự chủ được bị cuốn bay lên, đá vụn vẫn đang không ngừng đánh đến, nhưng đã giảm bớt đi nhiều, cơ bản vẫn trong phạm vi hắn có thể khống chế.

Lúc này Lý Vân Tiêu mới nhìn rõ ràng tình huống bên ngoài, sau khi đại điện bị phá hủy, phía dưới đều là kiến trúc nặng nề mục nát, cũng đã bị xóa đi không ít, bản thân hắn đã về tới trên Huyết Nguyệt, tế đàn cao nhất kia dưới một kích này cũng bị tan vỡ hơn phân nửa.



Chiến thương Duệ Quang trong tay Thiên Tư đúng là chí bảo tản mát ra Cực Dương chi lực, vật ấy vừa bị lấy đi, loại đại khí trên tế đàn kia cũng không còn lại chút gì, trở nên không khác gì bình thường cả

Không gian bích họa cũng theo đại điện bị phá huỷ mà phá vỡ, từng đạo hào quang từ trong tế đàn kia bắn ra, đúng là người bảy phái, trên mặt mỗi người đều hoảng sợ không thôi, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn quanh khắp mọi nơi.

Vũ Trác đi đầu thấy được Lý Vân Tiêu lâm lập trên không trung, cả người đều bị thương, trong lòng chấn động hoảng sợ, hắn còn tưởng rằng là Lý Vân Tiêu cùng Thiên Tư chiến đấu, đưa đến một thân trọng thương, không khỏi ngược hít một hơi lạnh, kinh hãi liên tục.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong đó còn có người thành Hồng Nguyệt, bọn hắn rất nhanh liền thấy được Khương Sở Nhiên đang lẳng lặng đứng trong phế tích ở xa xa, đại hỉ bay tới.

Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, có Khương Sở Nhiên ở đây, bọn hắn ít nhất vẫn an toàn.

Đột nhiên một cổ hơi thở từ trên người Khương Sở Nhiên tràn ra, trực tiếp chấn bay toàn bộ mọi người đang bay đến về.

Lúc này người môn phái khác cũng nhìn thấy thân ảnh Khương Sở Nhiên, Bắc Minh Đồng Phương trong lòng đại chấn, sợ hãi nói:

Hồng Nguyệt thành chủ?

Giờ phút này khí tức trên người Khương Sở Nhiên mạnh mẽ, như núi cao nguy nga đứng thẳng ở đó, chỉ liếc nhìn lại đã khiến lòng người run sợ.

Mọi người giờ mới hiểu được tới, mình đang tầm bảo yên lành, tại sao không gian lại đột nhiên biến hóa, trực tiếp bị chấn ra khỏi bích họa, thì ra là một hồi đại chiến kinh thiên đã phá hủy bích hoạ, khiến thời không thay đổi

Khương Sở Nhiên sau khi đánh bay Thiên Tư, thần sắc trên mặt không nhẹ nhõm xuống chút nào cả, ngưng giọng nói:

Tất cả mọi người lập tức rời đi

Tất cả mọi người tâm thần đại chấn, một câu kia giống như mệnh mệnh không thể trái kháng, khiến người không sinh ra nổi ý phản kháng. Mà đồng thời kinh hãi chính là, rốt cuộc là người phương nào dangd dánh một trận với Hồng Nguyệt thành chủ?

Ba người Vũ Trác lúc này mới kịp phản ứng, thì ra chiến đấu với Thiên Tư chính là Hồng Nguyệt thành chủ, mà không phải là Lý Vân Tiêu, thiếu chút nữa đã hù chết ba người bọn họ rồi

Giờ phút này Thiên Tư đã không thấy bóng dáng, ngoại trừ Hồng Nguyệt thành chủ một thân khí tức kinh người ra, còn có Lý Vân Tiêu vết thương đầy người trên bầu trời, người còn lại trên mặt đều cổ quái, thầm nghĩ sẽ không phải là đánh với Lý Vân Tiêu đi?

Ý nghĩ này lóe lên, lập tức bị tất cả mọi người phủ nhận. Bọn hắn thà rằng tin tưởng Lý Vân Tiêu là nữ nhân, cũng sẽ không tin tưởng Lý Vân Tiêu có thể đánh một trận với Hồng Nguyệt thành chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook