Chương 1527: Không mặt mũi gặp người. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1526: Không mặt mũi gặp người. (2)
Đôi môi Tử Lăng đã cắn đến chảy máu, thân thể run rẩy lợi hại, nhưng thần sắc trong mắt lại càng ngày càng kiên định, đưa tay tới chỗ đai lưng
Ơ, quả nhiên rất lớn mật, không hổ là dâm phụ ta dạy dỗ, ha ha.
Võ giả sau lưng Tân Đồng Đồng lớn tiếng cười rộ lên dữ tợn.
Các loại trào phúng và giễu cợt vọt tới, Tử Lăng chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, khó có thể đứng vững, nhưng nghĩ đến phu nhân và công tử, còn có thương hội Mặc Vũ, lập tức lại cắn răng, bắt đầu cỡi áo ra.
Tân Đồng Đồng liếm lấy miệng môi dưới, phía dưới trực tiếp dựng đứng lên, cười dâm nói:
Cởi quá chậm rồi, hãy để cho bổn công tử tới giúp ngươi a.
Hắn đánh ra một chưởng, một đạo âm phong hội tụ đến, chấn tới Tử Lăng, định trực tiếp đánh nát quần áo toàn thân nàng, như vậy quang cảnh khẳng định nhìn sẽ rất đẹp.
Tử Lăng mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhắm mắt lại, thân thể run run, tuyệt vọng nhìn chưởng lực kia đánh tới.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, cổ âm phong lực kia lập tức tiêu tán không chút dấu hiệu, biến mất không còn chút bóng dáng.
Tử Lăng lạnh run đứng ở đó, mà ngay cả góc áo đều cũng không động chút nào.
Cùng lúc đó, một đạo thanh âm đạm mạc truyền đến, nói:
Tốt rồi, ngươi có thể chết rồi.
Thanh âm kia lạnh lùng không có chút sinh khí nào cả, hoàn toàn không giống như được nói ra từ trong miệng nhân loại.
Tân Đồng Đồng trong lòng chấn động, quát:
Ai? Là ai?
Hắn đột nhiên phát hiện, ở ngay cách đó không xa, bên cạnh kiệu hoa chẳng biết lúc nào đứng thẳng một gã nam tử. Nam tử này hai tay ôm ở trước ngực, cả người tựa bên kiệu hoa, mang đến cho người cảm giác toàn thân vô lực.
Khiến người kỳ quái nhất chính là hắn vậy mà làm một khung bằng gỗ chụp lên cổ mình, khiến cả đầu đều chui vào trong đó.
Tân Đồng Đồng không dám khinh thường, hắn cũng đã nghe qua về chuyện tổng quản béo, biết rõ người xuất thủ thực lực cực cao, hơn nữa rất có thể đã là tồn tại Võ Đế, mà người trước mắt này tuy rằng quái dị, nhưng rất có khả năng chính là hung thủ giết tổng quản béo.
Hắn quát lạnh:
Các hạ rốt cuộc là ai? Dùng một cái khung gỗ chụp lên đầu mình, là sợ Tân gia ta nhận ra ngươi tới trả thù sao? Hừ, nếu không thể trêu vào thì cần gì phải trêu? Ngươi đây không phải là muốn bị coi thường sao?
Người nọ tựa hồ thở dài thật sâu, buồn bã nói:
Ngươi suy nghĩ nhiều, ta dùng khung gỗ chụp lên đầu mình, chính là vì cảm thấy không có mặt mũi gặp người, không biết làm sao đi đối mặt, cho nên mới che mặt mình lại, như vậy mới thấy đỡ hơn đôi chút.
Hừ, nói xạo, giết ta người Tân gia thành Trường Cốc ta, trên đời này không ai cứu ngươi được rồi.
Tân Đồng Đồng rất nhanh liền phát hiện đối phương cũng không phải là cường giả Võ Đế, lập tức buông lỏng không ít, trong mắt hiện lên một tia lăng liệt, trong miệng thở khẽ nói:
Giết.
Đám võ giả phía sau hắn lập tức gào thét xông tới, đều là cao thủ cấp bậc Võ Tôn, thân thủ cực nhanh, từ bốn phương tám hướng lao tới, các loại lĩnh vực điệp gia lại với nhau, lập tức khóa người nọ lại.
“Loong coong”
Đột nhiên một đạo hàn quang lóe sáng, trực tiếp chiếu rọi ra ánh mặt trời, khiến mọi người đều nhức mắt.
Tân Đồng Đồng nhịn không được lập tức nhắm mắt lại.
“Ah ah ah ah”
Trong chốc lát chợt nghe đến vô số kêu thảm thiết, dưới một kiếm tất cả cường giả Võ Tôn xông lên đều bị chém thành hai đoạn, có ngã trên mặt đất vẫn chưa chết, thê lương giãy dụa run rẩy lấy, còn có trong miệng vài người kêu thảm “Công tử cứu ta”, khiến người thấy mà kinh hãi.
Biến cố lần này khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Kỷ phu nhân cũng trấn định lại, vội vàng phân phó một gã võ giả bên người, bảo hắn nhanh chóng đi công hội Thuật Luyện Sư thỉnh Nam thúc đến chủ trì cục diện.
Tử Lăng sau bi thống, trên mặt đầy nước mắt kinh ngạc nhìn qua người nọ, tựa hồ nhận ra là Lý Vân Tiêu, nhưng đối phương đội một cái khung gỗ trên đầu, hơn nữa thân thủ cường đại như thế, khiến nàng không dám xác nhận suy nghĩ trong lòng
Tân Đồng Đồng lại càng hoảng sợ, vừa rồi hắn chẳng qua chỉ hơi nhắm mắt lại, cũng không thấy rõ đối phương ra tay thế nào, Lý Vân Tiêu vẫn hai tay ôm ở trước ngực, vô lực tựa bên kiệu hoa, cả người tràn đầy cảm giác tiều tụy.
Hai gã cường giả còn sót lại của Tân gia nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt nhau.
Sắc mặt Tân Đồng Đồng cũng âm trầm xuống, lạnh giọng nói:
Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, các hạ dĩ nhiên là Cửu Thiên Võ Đế
Lý Vân Tiêu giờ phút này chỉ có tu vị Võ Tôn cửu tinh đỉnh phong, nhưng vừa ra tay trình độ lợi hại đã vượt qua phạm trù Võ Tôn, cho nên Tân Đồng Đồng mới hiểu lầm hắn là Võ Đế.
Tất cả mọi người chấn động, hoảng sợ không thôi.
Đặc biệt là người thương hội Mặc Vũ, nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao lại có cường giả Võ Đế vì giúp mình mà đắc tội Tân gia.
Kỷ phu nhân cũng nhanh chóng chớ lại, nhưng không cách nào nhớ ra tồn tại như vậy, sau khi ánh mắt vô tình đảo qua Tử Lăng đang kinh ngạc liền đột nhiên cả kinh, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nhìn về phía Lý Vân Tiêu, lập tức sắc mặt đại biến.
Kỷ phu nhân chính là người duyệt người vô số, nhãn lực rất mạnh, trong lòng sau khi nhớ lại, thoáng cái đã nhận ra thân phận Lý Vân Tiêu, đúng là người trẻ tuổi bị thương cực nặng được Tử Lăng an trí trong kho củi kia.
Hắn dĩ nhiên là Cửu Thiên Võ Đế?
Giờ phút này trong lòng Kỷ phu nhân nhấc lên cơn sóng gió động trời, càng tràn đầy tư vi, nhưng đa số vẫn là nuối tiếc. Nếu biết rõ người này là Cửu Thiên Võ Đế thì dù có dốc hết toàn lực cũng phải cứu hắn a
Thương hội bọn hắn nếu có Cửu Thiên Võ Đế tọa trấn thì không chỉ lực lượng thương hội sẽ tăng lên về chất, mà coi như là Tân gia cũng sẽ không khi dễ bọn họ như vậy nữa.
Kỷ phu nhân phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tử Lăng, trong lòng cũng hiểu rõ ra, Lý Vân Tiêu nhất định là không đành lòng Tử Lăng chịu nhục, cho nên thà rằng đắc tội Tân gia cũng muốn đi ra, về phần khung gỗ trên đầu hắn, nàng cũng cho rằng là sợ bị người Tân gia nhận ra nên mới làm vậy
Kỷ phu nhân trong lòng đã có kế hoạch, đợi việc này qua đi, nhất định phải đánh tốt lá bài tẩy Tử Lăng này để làm tốt quan hệ giao hảo với tên Cửu Thiên Võ Đế này. Có cường giả Võ Đế tọa trấn, tuy rằng còn không cách nào đối kháng với Tân gia, nhưng ít ra đã có lực bảo vệ mình
Bất luận cường giả Võ Đế nào cũng đều là chủ lực tuyệt đối của tông môn, tổn thất không nổi, cho nên rất ít người dám khai chiến với Võ Đế, trừ phi là nơiy Võ Đế chạy đầy đường như bảy thế lực lớn
Quả nhiên, Tân Đồng Đồng sắc mặt âm trầm bất định, chậm rãi mở miệng nói:
Các hạ có quan hệ gì với thương hội Mặc Vũ hả? Vậy mà can thiệp vào giết người Tân gia ta, chuyện này sợ rằng khó yên rồi.
Lý Vân Tiêu vẫn là giọng điệu không chết không sống kia, nói:
Giết cũng đã giết, có gì mà khó dọn dẹp chứ.
Đôi môi Tử Lăng đã cắn đến chảy máu, thân thể run rẩy lợi hại, nhưng thần sắc trong mắt lại càng ngày càng kiên định, đưa tay tới chỗ đai lưng
Ơ, quả nhiên rất lớn mật, không hổ là dâm phụ ta dạy dỗ, ha ha.
Võ giả sau lưng Tân Đồng Đồng lớn tiếng cười rộ lên dữ tợn.
Các loại trào phúng và giễu cợt vọt tới, Tử Lăng chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, khó có thể đứng vững, nhưng nghĩ đến phu nhân và công tử, còn có thương hội Mặc Vũ, lập tức lại cắn răng, bắt đầu cỡi áo ra.
Tân Đồng Đồng liếm lấy miệng môi dưới, phía dưới trực tiếp dựng đứng lên, cười dâm nói:
Cởi quá chậm rồi, hãy để cho bổn công tử tới giúp ngươi a.
Hắn đánh ra một chưởng, một đạo âm phong hội tụ đến, chấn tới Tử Lăng, định trực tiếp đánh nát quần áo toàn thân nàng, như vậy quang cảnh khẳng định nhìn sẽ rất đẹp.
Tử Lăng mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhắm mắt lại, thân thể run run, tuyệt vọng nhìn chưởng lực kia đánh tới.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, cổ âm phong lực kia lập tức tiêu tán không chút dấu hiệu, biến mất không còn chút bóng dáng.
Tử Lăng lạnh run đứng ở đó, mà ngay cả góc áo đều cũng không động chút nào.
Cùng lúc đó, một đạo thanh âm đạm mạc truyền đến, nói:
Tốt rồi, ngươi có thể chết rồi.
Thanh âm kia lạnh lùng không có chút sinh khí nào cả, hoàn toàn không giống như được nói ra từ trong miệng nhân loại.
Tân Đồng Đồng trong lòng chấn động, quát:
Ai? Là ai?
Hắn đột nhiên phát hiện, ở ngay cách đó không xa, bên cạnh kiệu hoa chẳng biết lúc nào đứng thẳng một gã nam tử. Nam tử này hai tay ôm ở trước ngực, cả người tựa bên kiệu hoa, mang đến cho người cảm giác toàn thân vô lực.
Khiến người kỳ quái nhất chính là hắn vậy mà làm một khung bằng gỗ chụp lên cổ mình, khiến cả đầu đều chui vào trong đó.
Tân Đồng Đồng không dám khinh thường, hắn cũng đã nghe qua về chuyện tổng quản béo, biết rõ người xuất thủ thực lực cực cao, hơn nữa rất có thể đã là tồn tại Võ Đế, mà người trước mắt này tuy rằng quái dị, nhưng rất có khả năng chính là hung thủ giết tổng quản béo.
Hắn quát lạnh:
Các hạ rốt cuộc là ai? Dùng một cái khung gỗ chụp lên đầu mình, là sợ Tân gia ta nhận ra ngươi tới trả thù sao? Hừ, nếu không thể trêu vào thì cần gì phải trêu? Ngươi đây không phải là muốn bị coi thường sao?
Người nọ tựa hồ thở dài thật sâu, buồn bã nói:
Ngươi suy nghĩ nhiều, ta dùng khung gỗ chụp lên đầu mình, chính là vì cảm thấy không có mặt mũi gặp người, không biết làm sao đi đối mặt, cho nên mới che mặt mình lại, như vậy mới thấy đỡ hơn đôi chút.
Hừ, nói xạo, giết ta người Tân gia thành Trường Cốc ta, trên đời này không ai cứu ngươi được rồi.
Tân Đồng Đồng rất nhanh liền phát hiện đối phương cũng không phải là cường giả Võ Đế, lập tức buông lỏng không ít, trong mắt hiện lên một tia lăng liệt, trong miệng thở khẽ nói:
Giết.
Đám võ giả phía sau hắn lập tức gào thét xông tới, đều là cao thủ cấp bậc Võ Tôn, thân thủ cực nhanh, từ bốn phương tám hướng lao tới, các loại lĩnh vực điệp gia lại với nhau, lập tức khóa người nọ lại.
“Loong coong”
Đột nhiên một đạo hàn quang lóe sáng, trực tiếp chiếu rọi ra ánh mặt trời, khiến mọi người đều nhức mắt.
Tân Đồng Đồng nhịn không được lập tức nhắm mắt lại.
“Ah ah ah ah”
Trong chốc lát chợt nghe đến vô số kêu thảm thiết, dưới một kiếm tất cả cường giả Võ Tôn xông lên đều bị chém thành hai đoạn, có ngã trên mặt đất vẫn chưa chết, thê lương giãy dụa run rẩy lấy, còn có trong miệng vài người kêu thảm “Công tử cứu ta”, khiến người thấy mà kinh hãi.
Biến cố lần này khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Kỷ phu nhân cũng trấn định lại, vội vàng phân phó một gã võ giả bên người, bảo hắn nhanh chóng đi công hội Thuật Luyện Sư thỉnh Nam thúc đến chủ trì cục diện.
Tử Lăng sau bi thống, trên mặt đầy nước mắt kinh ngạc nhìn qua người nọ, tựa hồ nhận ra là Lý Vân Tiêu, nhưng đối phương đội một cái khung gỗ trên đầu, hơn nữa thân thủ cường đại như thế, khiến nàng không dám xác nhận suy nghĩ trong lòng
Tân Đồng Đồng lại càng hoảng sợ, vừa rồi hắn chẳng qua chỉ hơi nhắm mắt lại, cũng không thấy rõ đối phương ra tay thế nào, Lý Vân Tiêu vẫn hai tay ôm ở trước ngực, vô lực tựa bên kiệu hoa, cả người tràn đầy cảm giác tiều tụy.
Hai gã cường giả còn sót lại của Tân gia nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt nhau.
Sắc mặt Tân Đồng Đồng cũng âm trầm xuống, lạnh giọng nói:
Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, các hạ dĩ nhiên là Cửu Thiên Võ Đế
Lý Vân Tiêu giờ phút này chỉ có tu vị Võ Tôn cửu tinh đỉnh phong, nhưng vừa ra tay trình độ lợi hại đã vượt qua phạm trù Võ Tôn, cho nên Tân Đồng Đồng mới hiểu lầm hắn là Võ Đế.
Tất cả mọi người chấn động, hoảng sợ không thôi.
Đặc biệt là người thương hội Mặc Vũ, nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao lại có cường giả Võ Đế vì giúp mình mà đắc tội Tân gia.
Kỷ phu nhân cũng nhanh chóng chớ lại, nhưng không cách nào nhớ ra tồn tại như vậy, sau khi ánh mắt vô tình đảo qua Tử Lăng đang kinh ngạc liền đột nhiên cả kinh, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nhìn về phía Lý Vân Tiêu, lập tức sắc mặt đại biến.
Kỷ phu nhân chính là người duyệt người vô số, nhãn lực rất mạnh, trong lòng sau khi nhớ lại, thoáng cái đã nhận ra thân phận Lý Vân Tiêu, đúng là người trẻ tuổi bị thương cực nặng được Tử Lăng an trí trong kho củi kia.
Hắn dĩ nhiên là Cửu Thiên Võ Đế?
Giờ phút này trong lòng Kỷ phu nhân nhấc lên cơn sóng gió động trời, càng tràn đầy tư vi, nhưng đa số vẫn là nuối tiếc. Nếu biết rõ người này là Cửu Thiên Võ Đế thì dù có dốc hết toàn lực cũng phải cứu hắn a
Thương hội bọn hắn nếu có Cửu Thiên Võ Đế tọa trấn thì không chỉ lực lượng thương hội sẽ tăng lên về chất, mà coi như là Tân gia cũng sẽ không khi dễ bọn họ như vậy nữa.
Kỷ phu nhân phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tử Lăng, trong lòng cũng hiểu rõ ra, Lý Vân Tiêu nhất định là không đành lòng Tử Lăng chịu nhục, cho nên thà rằng đắc tội Tân gia cũng muốn đi ra, về phần khung gỗ trên đầu hắn, nàng cũng cho rằng là sợ bị người Tân gia nhận ra nên mới làm vậy
Kỷ phu nhân trong lòng đã có kế hoạch, đợi việc này qua đi, nhất định phải đánh tốt lá bài tẩy Tử Lăng này để làm tốt quan hệ giao hảo với tên Cửu Thiên Võ Đế này. Có cường giả Võ Đế tọa trấn, tuy rằng còn không cách nào đối kháng với Tân gia, nhưng ít ra đã có lực bảo vệ mình
Bất luận cường giả Võ Đế nào cũng đều là chủ lực tuyệt đối của tông môn, tổn thất không nổi, cho nên rất ít người dám khai chiến với Võ Đế, trừ phi là nơiy Võ Đế chạy đầy đường như bảy thế lực lớn
Quả nhiên, Tân Đồng Đồng sắc mặt âm trầm bất định, chậm rãi mở miệng nói:
Các hạ có quan hệ gì với thương hội Mặc Vũ hả? Vậy mà can thiệp vào giết người Tân gia ta, chuyện này sợ rằng khó yên rồi.
Lý Vân Tiêu vẫn là giọng điệu không chết không sống kia, nói:
Giết cũng đã giết, có gì mà khó dọn dẹp chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.