Chương 1007: Không thể nhịn được nữa. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 1005: Không thể nhịn được nữa. (1)
Tóc mai trên người Tu Đan Hà xuất hiện một ít màu vàng, đó chính là biểu hiện đế khí tràn ra ngoài, nàng không khắc chế được cảm xúc của mình, nhưng mà nàng phải khắc chế, bởi vì nàng là đại trưởng lão Thiên Nhất Các, mà Thiên Nhất Các không thể trêu vào thành Hắc Thiết
Nàng cắn chặc răng chảy máu, nói ra từng chữ:
- Người thành Hắc Thiết, Thiên Nhất Các chúng ta có sinh ý vãng lai không tệ với các ngươi, ngươi có nên cho lão thân một câu trả lời hay không.
Tâm tình Mạc Tiểu Xuyên thật tốt, nhưng nghe Tu Đan Hà nói thế thì sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trả lời cái gì? Như vậy về sau thành Hắc Thiết đoạn tuyệt sinh ý vãng lai với các ngươi là được, còn cần phải trả lời gì chứ?
- Ngươi. . .
Tu Đan Hà tức giận tròng mắt như nứt ra, một kiếm vừa rồi không chỉ đánh chết trưởng lão Võ Đế, hơn nữa còn làm tất cả võ giả bốn phía không dám thở mạnh, dũng khí mất hết.
Vốn là đến dương oai, nhưng bị đối phương chém hai người, còn là hài cốt không còn, nàng tức giận muốn bạo phát, nhưng vẫn dùng chú lý trí cuối cùng áp chế lại, khóe miệng chảy máu ra.
- Ngươi nói đi, Thiên Nguyên thương hội cho thành Hắc Thiết các ngươi chỗ tốt và điều kiện gì, Thiên Nhất Các sẽ trả gấp đôi, chỉ cần các hạ không nhúng tay vào chuyện hôm nay là được.
Nàng đã nhẫn nhịn, trừ Mạc Tiểu Xuyên có thân phận thành Hắc Thiết ra, còn có một thanh Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, đây chính là trấn tộc chí bảo của thành Hắc Thiết, người trước mặt tại thành Hắc Thiết tuyệt đối có địa vị không thấp, hơn nữa vô cùng có khả năng là tồn tại phi thường hạch tâm.
Nếu giết người này, thành Hắc Thiết trả thù, Thiên Nhất Các căn bản gánh không được. Cho nên dù hiện tại có bị đối phương chọc giận sôi lên, Thiên Nhất Các mất mặt không còn vẫn phải nhẫn nhịn.
Mạc Tiểu Xuyên nhàn nhạt nói ra:
- Cũng không có chỗ tốt gì, chẳng qua nói cho tốt chính là cầu đầu trưởng lão Thiên Nhất Các luyện kiếm. Ặc, ngươi muốn trả điều kiện gấp đôi sao? Rất tốt, lại gọi hai gã trưởng lão ra đây cho ta chém đầu, ta có lẽ sẽ có hứng thú hợp tác với các ngươi.
Phốc!
Tu Đan Hà bị tức giận làm phun máu tươi, khí thế dâng trào, không nói hai lời lăng không đánh ra một chưởng.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục
Đã khiêu khích tới mức này, nếu nhịn nữa thì có khác gì con rùa đen? Cho dù đắc tội thành Hắc Thiết, cho dù sinh ra đại chiến toàn diện với thành Hắc Thiết cũng không tiếc.
Tu Đan Hà vốn cao hơn Mạc Tiểu Xuyên mấy tầng, huống chi đang lúc tức giận, thân thể triệt để bạo phát, thực lực càng phát huy 120% thực lực, dưới một chưởng này bao phủ, mặt đất vỡ ra, vòm trời tan vỡ, nhật nguyệt vô quang
Người Thiên Nguyên thương hội câm như hến, cả đám đang chờ chết.
Ngay cả Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng cũng hoảng hốt, vội vàng một trái một phải bảo hộ bên người Lý Vân Tiêu, một người cầm kiếm lăng không, một người quyền phong nắm chặt, thần thái kiên quyết rõ ràng, chết cũng không lùi bước một bước
- Tu trưởng lão, làm gì tức giận với hậu bối như thế, chẳng lẽ không chết không thôi sao?
Một giọng nói đạm mạc truyền tới, mang cho người ta cảm giác lười biếng, cảm giác lạnh như băng, không có chút sinh khí nào cả.
Trước chưởng ảnh của Tu Đan Hà có một bóng người hiện ra, cũng lật tay đánh ra một chưởng, cũng mang theo lực lượng phách tuyệt thiên hạ, hai đạo chưởng lực va chạm nhau, bầu trời phát ra âm thanh nặng nề, không thấp hơn huyền khí va chạm lúc trước.
Khí huyết người chung quanh kích động, sóng âm chưởng lực quét qua toàn thân run rẩy, một ít võ giả tu vị thấp thất khiếu chảy máu, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi.
Quyết đấu đỉnh phong chính thức cũng chỉ là một chưởng này mà thôi.
Một kiếm kia của Mạc Tiểu Xuyên chỉ có thể uy hiếp mọi người, giờ phút này mọi người càng sinh lòng tuyệt vọng, giống như con ếch ngồi đáy giếng nhìn thấy bầu trời bao la thì tuyệt vọng và kinh hoàng.
Một lỗ đen khủng bố sinh ra giữa chưởng lực của hai người, không ngừng mở rộng ra, dường như muốn thôn phệ cả không gian.
- Trương Sùng, là ngươi!
Tu Đan Hà giật mình, quát:
- Chẳng lẽ Kim Tiền Bang đã buộc lên với Thiên Nguyên thương hội rồi sao?
Trương Sùng khẽ cười nói:
- Chúng ta đều là người làm buôn bán, Tu trưởng lão sao lại nói lời ngu xuẩn như thế? Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn nha.
- Đáng chết!
Hai mắt Tu Đan Hà phóng hỏa, giận dữ hét:
- Ta đúng là muốn nhìn Kim Tiền Bang có lợi ích gì với Thiên Nguyên thương hội, thậm chí không tiếc khai chiến toàn diện với Thiên Nhất Các chúng ta.
Nàng đã váng đầu, đế khí ngưng tụ càng lớn, cắn răng thi triển 200% thực lực, dù đánh nổ toàn bộ thành Tống Nguyệt Dương này cũng không hối tiếc.
- Ai!
Một tiếng thở dài truyền đến, nói:
- Cộng thêm Tức Cực Môn của ta, chẳng biết có thể chống lại Thiên Nhất Các của ngươi không?
Trong năng lượng gió lốc cường đại, thậm chí có người trực tiếp xé rách lỗ đen, cưỡng ép kéo căng khe hở, bước một chân ra ngoài.
Chiến y màu bạc không ngừng lập lòe trên thân người này, hắn cưỡng ép mở lối đi giữa lỗ đen sinh ra từ chưởng lực, trong tay phải cầm một tháp cao phong cách cổ xưa, hắn bắt ấn quyết từ trên cao trấn xuống.
Tháp cao giống như cột chống trời áp xuống, mở rộng ra trên không cả thành Tống Nguyệt Dương, áp vào chưởng lực của Tu Đan Hà cùng Trương Sùng hai người.
Ầm ầm...
Tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, một hồi nước rung đất chuyển như trời sập sinh ra.
Nơi đóng quân Vạn Bảo Lâu ở xa xa, sắc mặt mọi người biến hóa.
Ánh mắt Thôi Bác hóa thành mũi nhọn lợi hại, giống như nhìn xuyên thấu qua bầu trời, nhìn tất cả chuyện xảy ra xa xa.
- Tuyên trưởng lão băn khoăn quả nhiên đã thành hiện thực, Thiên Nhất Các lần này vô công quay về rồi.
Ánh mắt của hắn nhìn qua tháp cao kia, trong mắt đầy phức tạp và khiếp sợ.
Địch Sinh Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc, sợ hãi nói:
- Phó môn chủ Tứ Cực Môn vẫn nắm giữ chí bảo Trấn Thiên Tháp này trong tay, chẳng lẽ La Anh cũng đi?
Thôi Bác thì thào nói ra:
- Trấn Thiên Tháp chính là vật truyền lưu từ viễn cổ, tương truyền là một kiện phỏng chế phẩm siêu phẩm huyền khí lợi hại, tuy là phòng chế, thực sự gần như là cửu giai đỉnh phong. Đáng sợ hơn là, La Anh gần như có thể kích phát bảy tám thành uy lực của nó, đã là nhân vật đỉnh cấp trong thương minh.
Địch Sinh Hoa cả kinh nói:
- Phỏng chế phẩm siêu phẩm huyền khí? Siêu phẩm huyền khí không phải chỉ có Nặc Á Chi Chu sao?
Thôi Bác lắc đầu nói:
- Đó là chuyện sau khi nhân loại khống chế đại lục, trước đây còn có rất nhiều tồn tại cường đại. Mặc dù là siêu phẩm huyền khí cũng có không ít. Nhưng mà... Thiên Nguyên thương hội rốt cuộc bằng vào cái gì có thể mời La Anh tới áp trận cho bọn họ? Tuyên trưởng lão, ngươi thấy thế nào?
Trong mắt Tuyên Ngọc Đường sinh ra thần sắc rung động rồi biến mất, lần nữa hồi phục bộ dáng không bận tâm, nhàn nhạt nói ra:
- Ta đoán chừng, chúng ta thiếu tin tức quan trọng. Mà tin tức này lại được Tiền Tài Bang và Tứ Cực Môn biết rõ, lúc này mới làm bọn họ vào lúc khẩn yếu quan đầu này đứng ra. Nếu không bằng vào nội tình hiện tại của Thiên Nguyên thương hội thì không khiến hai nhà này quan tâm.
Tóc mai trên người Tu Đan Hà xuất hiện một ít màu vàng, đó chính là biểu hiện đế khí tràn ra ngoài, nàng không khắc chế được cảm xúc của mình, nhưng mà nàng phải khắc chế, bởi vì nàng là đại trưởng lão Thiên Nhất Các, mà Thiên Nhất Các không thể trêu vào thành Hắc Thiết
Nàng cắn chặc răng chảy máu, nói ra từng chữ:
- Người thành Hắc Thiết, Thiên Nhất Các chúng ta có sinh ý vãng lai không tệ với các ngươi, ngươi có nên cho lão thân một câu trả lời hay không.
Tâm tình Mạc Tiểu Xuyên thật tốt, nhưng nghe Tu Đan Hà nói thế thì sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trả lời cái gì? Như vậy về sau thành Hắc Thiết đoạn tuyệt sinh ý vãng lai với các ngươi là được, còn cần phải trả lời gì chứ?
- Ngươi. . .
Tu Đan Hà tức giận tròng mắt như nứt ra, một kiếm vừa rồi không chỉ đánh chết trưởng lão Võ Đế, hơn nữa còn làm tất cả võ giả bốn phía không dám thở mạnh, dũng khí mất hết.
Vốn là đến dương oai, nhưng bị đối phương chém hai người, còn là hài cốt không còn, nàng tức giận muốn bạo phát, nhưng vẫn dùng chú lý trí cuối cùng áp chế lại, khóe miệng chảy máu ra.
- Ngươi nói đi, Thiên Nguyên thương hội cho thành Hắc Thiết các ngươi chỗ tốt và điều kiện gì, Thiên Nhất Các sẽ trả gấp đôi, chỉ cần các hạ không nhúng tay vào chuyện hôm nay là được.
Nàng đã nhẫn nhịn, trừ Mạc Tiểu Xuyên có thân phận thành Hắc Thiết ra, còn có một thanh Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, đây chính là trấn tộc chí bảo của thành Hắc Thiết, người trước mặt tại thành Hắc Thiết tuyệt đối có địa vị không thấp, hơn nữa vô cùng có khả năng là tồn tại phi thường hạch tâm.
Nếu giết người này, thành Hắc Thiết trả thù, Thiên Nhất Các căn bản gánh không được. Cho nên dù hiện tại có bị đối phương chọc giận sôi lên, Thiên Nhất Các mất mặt không còn vẫn phải nhẫn nhịn.
Mạc Tiểu Xuyên nhàn nhạt nói ra:
- Cũng không có chỗ tốt gì, chẳng qua nói cho tốt chính là cầu đầu trưởng lão Thiên Nhất Các luyện kiếm. Ặc, ngươi muốn trả điều kiện gấp đôi sao? Rất tốt, lại gọi hai gã trưởng lão ra đây cho ta chém đầu, ta có lẽ sẽ có hứng thú hợp tác với các ngươi.
Phốc!
Tu Đan Hà bị tức giận làm phun máu tươi, khí thế dâng trào, không nói hai lời lăng không đánh ra một chưởng.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục
Đã khiêu khích tới mức này, nếu nhịn nữa thì có khác gì con rùa đen? Cho dù đắc tội thành Hắc Thiết, cho dù sinh ra đại chiến toàn diện với thành Hắc Thiết cũng không tiếc.
Tu Đan Hà vốn cao hơn Mạc Tiểu Xuyên mấy tầng, huống chi đang lúc tức giận, thân thể triệt để bạo phát, thực lực càng phát huy 120% thực lực, dưới một chưởng này bao phủ, mặt đất vỡ ra, vòm trời tan vỡ, nhật nguyệt vô quang
Người Thiên Nguyên thương hội câm như hến, cả đám đang chờ chết.
Ngay cả Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng cũng hoảng hốt, vội vàng một trái một phải bảo hộ bên người Lý Vân Tiêu, một người cầm kiếm lăng không, một người quyền phong nắm chặt, thần thái kiên quyết rõ ràng, chết cũng không lùi bước một bước
- Tu trưởng lão, làm gì tức giận với hậu bối như thế, chẳng lẽ không chết không thôi sao?
Một giọng nói đạm mạc truyền tới, mang cho người ta cảm giác lười biếng, cảm giác lạnh như băng, không có chút sinh khí nào cả.
Trước chưởng ảnh của Tu Đan Hà có một bóng người hiện ra, cũng lật tay đánh ra một chưởng, cũng mang theo lực lượng phách tuyệt thiên hạ, hai đạo chưởng lực va chạm nhau, bầu trời phát ra âm thanh nặng nề, không thấp hơn huyền khí va chạm lúc trước.
Khí huyết người chung quanh kích động, sóng âm chưởng lực quét qua toàn thân run rẩy, một ít võ giả tu vị thấp thất khiếu chảy máu, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi.
Quyết đấu đỉnh phong chính thức cũng chỉ là một chưởng này mà thôi.
Một kiếm kia của Mạc Tiểu Xuyên chỉ có thể uy hiếp mọi người, giờ phút này mọi người càng sinh lòng tuyệt vọng, giống như con ếch ngồi đáy giếng nhìn thấy bầu trời bao la thì tuyệt vọng và kinh hoàng.
Một lỗ đen khủng bố sinh ra giữa chưởng lực của hai người, không ngừng mở rộng ra, dường như muốn thôn phệ cả không gian.
- Trương Sùng, là ngươi!
Tu Đan Hà giật mình, quát:
- Chẳng lẽ Kim Tiền Bang đã buộc lên với Thiên Nguyên thương hội rồi sao?
Trương Sùng khẽ cười nói:
- Chúng ta đều là người làm buôn bán, Tu trưởng lão sao lại nói lời ngu xuẩn như thế? Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn nha.
- Đáng chết!
Hai mắt Tu Đan Hà phóng hỏa, giận dữ hét:
- Ta đúng là muốn nhìn Kim Tiền Bang có lợi ích gì với Thiên Nguyên thương hội, thậm chí không tiếc khai chiến toàn diện với Thiên Nhất Các chúng ta.
Nàng đã váng đầu, đế khí ngưng tụ càng lớn, cắn răng thi triển 200% thực lực, dù đánh nổ toàn bộ thành Tống Nguyệt Dương này cũng không hối tiếc.
- Ai!
Một tiếng thở dài truyền đến, nói:
- Cộng thêm Tức Cực Môn của ta, chẳng biết có thể chống lại Thiên Nhất Các của ngươi không?
Trong năng lượng gió lốc cường đại, thậm chí có người trực tiếp xé rách lỗ đen, cưỡng ép kéo căng khe hở, bước một chân ra ngoài.
Chiến y màu bạc không ngừng lập lòe trên thân người này, hắn cưỡng ép mở lối đi giữa lỗ đen sinh ra từ chưởng lực, trong tay phải cầm một tháp cao phong cách cổ xưa, hắn bắt ấn quyết từ trên cao trấn xuống.
Tháp cao giống như cột chống trời áp xuống, mở rộng ra trên không cả thành Tống Nguyệt Dương, áp vào chưởng lực của Tu Đan Hà cùng Trương Sùng hai người.
Ầm ầm...
Tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, một hồi nước rung đất chuyển như trời sập sinh ra.
Nơi đóng quân Vạn Bảo Lâu ở xa xa, sắc mặt mọi người biến hóa.
Ánh mắt Thôi Bác hóa thành mũi nhọn lợi hại, giống như nhìn xuyên thấu qua bầu trời, nhìn tất cả chuyện xảy ra xa xa.
- Tuyên trưởng lão băn khoăn quả nhiên đã thành hiện thực, Thiên Nhất Các lần này vô công quay về rồi.
Ánh mắt của hắn nhìn qua tháp cao kia, trong mắt đầy phức tạp và khiếp sợ.
Địch Sinh Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc, sợ hãi nói:
- Phó môn chủ Tứ Cực Môn vẫn nắm giữ chí bảo Trấn Thiên Tháp này trong tay, chẳng lẽ La Anh cũng đi?
Thôi Bác thì thào nói ra:
- Trấn Thiên Tháp chính là vật truyền lưu từ viễn cổ, tương truyền là một kiện phỏng chế phẩm siêu phẩm huyền khí lợi hại, tuy là phòng chế, thực sự gần như là cửu giai đỉnh phong. Đáng sợ hơn là, La Anh gần như có thể kích phát bảy tám thành uy lực của nó, đã là nhân vật đỉnh cấp trong thương minh.
Địch Sinh Hoa cả kinh nói:
- Phỏng chế phẩm siêu phẩm huyền khí? Siêu phẩm huyền khí không phải chỉ có Nặc Á Chi Chu sao?
Thôi Bác lắc đầu nói:
- Đó là chuyện sau khi nhân loại khống chế đại lục, trước đây còn có rất nhiều tồn tại cường đại. Mặc dù là siêu phẩm huyền khí cũng có không ít. Nhưng mà... Thiên Nguyên thương hội rốt cuộc bằng vào cái gì có thể mời La Anh tới áp trận cho bọn họ? Tuyên trưởng lão, ngươi thấy thế nào?
Trong mắt Tuyên Ngọc Đường sinh ra thần sắc rung động rồi biến mất, lần nữa hồi phục bộ dáng không bận tâm, nhàn nhạt nói ra:
- Ta đoán chừng, chúng ta thiếu tin tức quan trọng. Mà tin tức này lại được Tiền Tài Bang và Tứ Cực Môn biết rõ, lúc này mới làm bọn họ vào lúc khẩn yếu quan đầu này đứng ra. Nếu không bằng vào nội tình hiện tại của Thiên Nguyên thương hội thì không khiến hai nhà này quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.