Chương 2678: Khuyên can. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
24/11/2016
Bầu trời trong chốc lát biến thành hai nửa phân biệt rõ ràng, áp lực
khủng bố sụp đổ xuống ở trung tuyến, thật giống như bầu trời vỡ đê, Ngân Hà rơi xuống Cửu Thiên vậy.
Mặc dù là bọn người Hàn Quân Đình và Tiễn Sinh cũng thấy biến sắc, không tự giác được kinh sợ thối lui một bước.
Những võ giả bình thường kia thì càng không phải nói đến, nguyên một đám câm như hến, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh sũng nước. Đây chính là lực lượng siêu phàm nhập thánh sao? Hai người này còn như thế, vậy thì Lăng Bạch Y khủng bố đến mức nào chứ?
Trong lúc nhất thời mỗi người đều tràn ngập lo lắng đối với chuyện tương lai
Đột nhiên hai đạo thanh âm cực không hài hòa vang lên trên không trung, lại không bị linh áp chi lực kia ảnh hưởng, tùy ý truyền ra trên không trung, rành mạch lọt vào tai mỗi người.
– Ai nha, thật sự đã đánh nhau, ngươi nói ai có thể thắng?
– Nhất định là Vạn Nhất Thiên. Lão nhân này che dấu cực sâu, qua nhiều năm như vậy vẫn không có ai thấy qua thực lực chân chính của hắn, lại dám tuyên chiến đối với Lăng Bạch Y, thực lực hơn phân nửa không kém gì Lăng Bạch Y.
– Ân, có đạo lý đấy, nhưng ta vẫn coi trọng Đinh Sơn hơn. Ngươi đừng thấy bộ dạng hắn văn nhược nhược, rút Chân Nguyên người, hấp cốt tủy người lại không chút nhíu mày. Loại tâm ngoan thủ lạt như thế, không dễ dàng bại đâu.
– Tâm ngoan thủ lạt thì đã sao? Thực lực không đủ còn không phải sẽ trở thành đồ nhắm cho người sao?
– Hừ, có bản lĩnh ngươi đi tới ăn đi, ngươi đi ngươi lên, không được đừng có nói bậy.
– Nói như ngươi rất lợi hại vậy, ngươi lợi hại thì đi thử xem.
– Ngươi đi ngươi đi.
– Ngươi đi, đương nhiên là ngươi đi.
Bị hai người tranh đến mặt đỏ tới mang tai, võ quyết vốn khẩn trương vạn phần thoáng cái liền nhạt đi.
Ở cách đó không xa chẳng biết lúc nào xuất hiện hai người một béo một gầy, đang cãi lộn muốn đánh nhau một trận.
Vạn Nhất Thiên và Đinh Sơn vừa thấy hai người này, sắc mặt đều biến hóa, đồng thời rút lui khí thế trên người, chỉ có điều vẫn lạnh lùng nhìn đối phương, không phục lẫn nhau.
Lý Vân Tiêu thấy hai người kia, cũng thu hồi kiếm thế trong tay, cau mày nói:
– Là hai đồ ngu xuẩn các ngươi sao? Ngạo Trường Không đâu rồi?
“Chi! ”
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, kinh hãi nhìn lại hai người kia, chẳng lẽ hai người này có liên quan đến vị Phong Hào Võ Đế đệ nhất thiên hạ kia sao?
Phải biết rằng Ngạo Trường Không người này thập phần thần bí, mấy chục năm trước thanh danh không lộ ra, lại đột nhiên quật khởi như sao chổi, một lần hành động chấn động thiên hạ.
Về sau lại biến mất như không khí, không người nào biết tin tức của hắn, chẳng lẽ giờ phút này lại muốn xuất hiện sao?
Hai người béo gầy kia lập tức đình chỉ cãi lộn, cùng nhau nhìn sang.
Bàn đầu đà cổ quái nói:
– Ngươi thật là Cổ Phi Dương? Kỳ quái, rõ ràng chết rồi, linh hồn sao có thể chuyển thế chứ, đây là có chuyện gì?
Sấu đầu đà cười ha hả, vỗ tay nói:
– Ha ha, không hiểu a. Cái này gọi là đoạt xá tiên thiên chi thai, chính là một môn tà pháp, xác xuất thành công cực thấp đấy.
– Hừ, đoạt xá tiên thiên chi thai ta sao lại không hiểu, nhưng hắn hiển nhiên không phải như thế.
Bàn đầu đà tức giận lên.
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên có người nhìn ra hắn cũng không phải đơn giản là đoạt xá tiên thiên chi thai, không khỏi xem trọng Bàn đầu đà trước mắt này thêm vài phần, tuy rằng hai người này chỉ số thông minh rất đáng ngại, nhưng thực lực và tầm mắt cũng không tệ lắm.
Sấu đầu đà cười nhạo nói:
– Làm sao lại không phải chứ? Rõ ràng là phải, ha ha, thật xấu hổ chết người ta rồi a. Nhưng ngàn vạn đừng nói ngươi có biết ta đấy, ta cũng không gánh nỗi mặt mũi này đâu.
Bàn đầu đà trên mặt ửng đỏ, nhưng vẫn sáng ngời nói thầm:
– Kỳ quái, thật sự là kỳ quái ah.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Bàn Sấu đầu đà, Ngạo Trường Không đại nhân đâu rồi?
Sấu đầu đà hì hì cười nói:
– Có lẽ ở ở trong thành này, ai biết được chứ?
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên biến hóa, những người khác cũng giật mình không thôi, nhưng hai đồ ngu xuẩn này nói chuyện điên điên khùng khùng, cũng không biết là thật hay giả nữa.
Vạn Nhất Thiên cau mày nói:
– Nếu hắn không đi ra tương kiến, hai người các ngươi đến làm gì vậy?
Sấu đầu đà nói:
– Chúng ta là thấy các ngươi đã đánh nhau, cho nên mới khuyên can thôi.
Tất cả mọi người có chút choáng váng, bản thân hai tên điên này cũng thiếu chút nữa đánh nhau, còn khuyên can cái rắm a.
Vạn Nhất Thiên cũng cảm thấy buồn cười, nói:
– Chỉ bằng thực lực cặn bã của các ngươi, cũng muốn khuyên can sao?
Bàn đầu đà vội kêu lên:
– Khuyên can cũng không nhất định phải dựa vào thực lực.
Hắn chỉ chỉ cái ót, nói:
– Dựa vào là chỉ số thông minh đấy.
Vạn Nhất Thiên: ” . . . ”
Tiễn Sinh cũng nhịn không được nữa cười nói:
– Chỉ số thông minh của hai vị hơn người, không biết nên khuyên can thế nào đây?
Bàn đầu đà hắc hắc nói:
– Các ngươi không thấy sao? Hai người chúng ta vừa xuất hiện, Vạn Nhất Thiên và Đinh Sơn đã tự nhiên dừng tay, đây chính là chỉ số thông minh.
Đoàn người đều thoáng cái yên lặng, suy nghĩ một chút thấy không sai, cũng không biết hai người này là ngu thật hay giả ngu nữa.
Vạn Nhất Thiên tức giận nói:
– Thương Minh ta nội đấu, liên quan gì đến hai tên ngu xuẩn các ngươi.
Sấu đầu đà nói:
– Cũng không biết ai ngu xuẩn đấy, Lăng Bạch Y cũng đã vào thành, các ngươi còn ở đây hồ đồ, không khác gì tự chịu diệt vong cả.
– Cái gì? !
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, toàn thân Vạn Nhất Thiên càng run lên, cả kinh nói:
– Lời ấy là thật sao? Các ngươi làm sao mà biết được.
Bàn đầu đà nói:
– Ta nhìn thấy hắn ở Thiên Nhất Các đánh một trận với Lý Vân Tiêu đấy.
Lý Vân Tiêu: . . . ”
Ánh mắt mọi người đều đã rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, đa số đều ngạc nhiên
Lý Vân Tiêu mắng:
– Tên ngu xuẩn ngươi! Lão tử lúc ấy hết sức chăm chú đối phó Lăng Bạch Y, lại không phát hiện ngươi trốn ở chung quanh, nếu không tất nhiên kéo ngươi đi ra đánh một trận rồi!
Vạn Nhất Thiên cả kinh nói:
– Phi Dương, chẳng lẽ là thật sao?
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nói:
– Lúc ta ở Thiên Nhất Các thật sự đã gặp phải Lăng Bạch Y, hơn nữa khẽ giao thủ với hắn một chút.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên đại biến, mặt mũi tràn đầy vẻ trách cứ, thập phần không thoải mái hỏi:
– Kết quả thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Kết quả chính là ta thân chịu trọng thương, hắn nghênh ngang rời đi.
Tiễn Sinh nói:
– Ngươi cảm thấy thực lực của hắn như thế nào?
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nói:
– Mạnh, so với năm đó giao thủ mạnh hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người trầm mặc, hào khí phi thường áp lực.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mọi người không cần lo lắng, con người Nhất Thiên ta rất hiểu, chuyện không có nắm chắc hắn sẽ khôgn làm đâu. Chắc hẳn đã sớm có kế sách vạn toàn rồi.
– Hừ, đối phó Lăng Bạch Y ai dám nói mình có nắm chắc vạn toàn chứ?
Mặc dù là bọn người Hàn Quân Đình và Tiễn Sinh cũng thấy biến sắc, không tự giác được kinh sợ thối lui một bước.
Những võ giả bình thường kia thì càng không phải nói đến, nguyên một đám câm như hến, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh sũng nước. Đây chính là lực lượng siêu phàm nhập thánh sao? Hai người này còn như thế, vậy thì Lăng Bạch Y khủng bố đến mức nào chứ?
Trong lúc nhất thời mỗi người đều tràn ngập lo lắng đối với chuyện tương lai
Đột nhiên hai đạo thanh âm cực không hài hòa vang lên trên không trung, lại không bị linh áp chi lực kia ảnh hưởng, tùy ý truyền ra trên không trung, rành mạch lọt vào tai mỗi người.
– Ai nha, thật sự đã đánh nhau, ngươi nói ai có thể thắng?
– Nhất định là Vạn Nhất Thiên. Lão nhân này che dấu cực sâu, qua nhiều năm như vậy vẫn không có ai thấy qua thực lực chân chính của hắn, lại dám tuyên chiến đối với Lăng Bạch Y, thực lực hơn phân nửa không kém gì Lăng Bạch Y.
– Ân, có đạo lý đấy, nhưng ta vẫn coi trọng Đinh Sơn hơn. Ngươi đừng thấy bộ dạng hắn văn nhược nhược, rút Chân Nguyên người, hấp cốt tủy người lại không chút nhíu mày. Loại tâm ngoan thủ lạt như thế, không dễ dàng bại đâu.
– Tâm ngoan thủ lạt thì đã sao? Thực lực không đủ còn không phải sẽ trở thành đồ nhắm cho người sao?
– Hừ, có bản lĩnh ngươi đi tới ăn đi, ngươi đi ngươi lên, không được đừng có nói bậy.
– Nói như ngươi rất lợi hại vậy, ngươi lợi hại thì đi thử xem.
– Ngươi đi ngươi đi.
– Ngươi đi, đương nhiên là ngươi đi.
Bị hai người tranh đến mặt đỏ tới mang tai, võ quyết vốn khẩn trương vạn phần thoáng cái liền nhạt đi.
Ở cách đó không xa chẳng biết lúc nào xuất hiện hai người một béo một gầy, đang cãi lộn muốn đánh nhau một trận.
Vạn Nhất Thiên và Đinh Sơn vừa thấy hai người này, sắc mặt đều biến hóa, đồng thời rút lui khí thế trên người, chỉ có điều vẫn lạnh lùng nhìn đối phương, không phục lẫn nhau.
Lý Vân Tiêu thấy hai người kia, cũng thu hồi kiếm thế trong tay, cau mày nói:
– Là hai đồ ngu xuẩn các ngươi sao? Ngạo Trường Không đâu rồi?
“Chi! ”
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, kinh hãi nhìn lại hai người kia, chẳng lẽ hai người này có liên quan đến vị Phong Hào Võ Đế đệ nhất thiên hạ kia sao?
Phải biết rằng Ngạo Trường Không người này thập phần thần bí, mấy chục năm trước thanh danh không lộ ra, lại đột nhiên quật khởi như sao chổi, một lần hành động chấn động thiên hạ.
Về sau lại biến mất như không khí, không người nào biết tin tức của hắn, chẳng lẽ giờ phút này lại muốn xuất hiện sao?
Hai người béo gầy kia lập tức đình chỉ cãi lộn, cùng nhau nhìn sang.
Bàn đầu đà cổ quái nói:
– Ngươi thật là Cổ Phi Dương? Kỳ quái, rõ ràng chết rồi, linh hồn sao có thể chuyển thế chứ, đây là có chuyện gì?
Sấu đầu đà cười ha hả, vỗ tay nói:
– Ha ha, không hiểu a. Cái này gọi là đoạt xá tiên thiên chi thai, chính là một môn tà pháp, xác xuất thành công cực thấp đấy.
– Hừ, đoạt xá tiên thiên chi thai ta sao lại không hiểu, nhưng hắn hiển nhiên không phải như thế.
Bàn đầu đà tức giận lên.
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên có người nhìn ra hắn cũng không phải đơn giản là đoạt xá tiên thiên chi thai, không khỏi xem trọng Bàn đầu đà trước mắt này thêm vài phần, tuy rằng hai người này chỉ số thông minh rất đáng ngại, nhưng thực lực và tầm mắt cũng không tệ lắm.
Sấu đầu đà cười nhạo nói:
– Làm sao lại không phải chứ? Rõ ràng là phải, ha ha, thật xấu hổ chết người ta rồi a. Nhưng ngàn vạn đừng nói ngươi có biết ta đấy, ta cũng không gánh nỗi mặt mũi này đâu.
Bàn đầu đà trên mặt ửng đỏ, nhưng vẫn sáng ngời nói thầm:
– Kỳ quái, thật sự là kỳ quái ah.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Bàn Sấu đầu đà, Ngạo Trường Không đại nhân đâu rồi?
Sấu đầu đà hì hì cười nói:
– Có lẽ ở ở trong thành này, ai biết được chứ?
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên biến hóa, những người khác cũng giật mình không thôi, nhưng hai đồ ngu xuẩn này nói chuyện điên điên khùng khùng, cũng không biết là thật hay giả nữa.
Vạn Nhất Thiên cau mày nói:
– Nếu hắn không đi ra tương kiến, hai người các ngươi đến làm gì vậy?
Sấu đầu đà nói:
– Chúng ta là thấy các ngươi đã đánh nhau, cho nên mới khuyên can thôi.
Tất cả mọi người có chút choáng váng, bản thân hai tên điên này cũng thiếu chút nữa đánh nhau, còn khuyên can cái rắm a.
Vạn Nhất Thiên cũng cảm thấy buồn cười, nói:
– Chỉ bằng thực lực cặn bã của các ngươi, cũng muốn khuyên can sao?
Bàn đầu đà vội kêu lên:
– Khuyên can cũng không nhất định phải dựa vào thực lực.
Hắn chỉ chỉ cái ót, nói:
– Dựa vào là chỉ số thông minh đấy.
Vạn Nhất Thiên: ” . . . ”
Tiễn Sinh cũng nhịn không được nữa cười nói:
– Chỉ số thông minh của hai vị hơn người, không biết nên khuyên can thế nào đây?
Bàn đầu đà hắc hắc nói:
– Các ngươi không thấy sao? Hai người chúng ta vừa xuất hiện, Vạn Nhất Thiên và Đinh Sơn đã tự nhiên dừng tay, đây chính là chỉ số thông minh.
Đoàn người đều thoáng cái yên lặng, suy nghĩ một chút thấy không sai, cũng không biết hai người này là ngu thật hay giả ngu nữa.
Vạn Nhất Thiên tức giận nói:
– Thương Minh ta nội đấu, liên quan gì đến hai tên ngu xuẩn các ngươi.
Sấu đầu đà nói:
– Cũng không biết ai ngu xuẩn đấy, Lăng Bạch Y cũng đã vào thành, các ngươi còn ở đây hồ đồ, không khác gì tự chịu diệt vong cả.
– Cái gì? !
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, toàn thân Vạn Nhất Thiên càng run lên, cả kinh nói:
– Lời ấy là thật sao? Các ngươi làm sao mà biết được.
Bàn đầu đà nói:
– Ta nhìn thấy hắn ở Thiên Nhất Các đánh một trận với Lý Vân Tiêu đấy.
Lý Vân Tiêu: . . . ”
Ánh mắt mọi người đều đã rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, đa số đều ngạc nhiên
Lý Vân Tiêu mắng:
– Tên ngu xuẩn ngươi! Lão tử lúc ấy hết sức chăm chú đối phó Lăng Bạch Y, lại không phát hiện ngươi trốn ở chung quanh, nếu không tất nhiên kéo ngươi đi ra đánh một trận rồi!
Vạn Nhất Thiên cả kinh nói:
– Phi Dương, chẳng lẽ là thật sao?
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nói:
– Lúc ta ở Thiên Nhất Các thật sự đã gặp phải Lăng Bạch Y, hơn nữa khẽ giao thủ với hắn một chút.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên đại biến, mặt mũi tràn đầy vẻ trách cứ, thập phần không thoải mái hỏi:
– Kết quả thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Kết quả chính là ta thân chịu trọng thương, hắn nghênh ngang rời đi.
Tiễn Sinh nói:
– Ngươi cảm thấy thực lực của hắn như thế nào?
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nói:
– Mạnh, so với năm đó giao thủ mạnh hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người trầm mặc, hào khí phi thường áp lực.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mọi người không cần lo lắng, con người Nhất Thiên ta rất hiểu, chuyện không có nắm chắc hắn sẽ khôgn làm đâu. Chắc hẳn đã sớm có kế sách vạn toàn rồi.
– Hừ, đối phó Lăng Bạch Y ai dám nói mình có nắm chắc vạn toàn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.