Chương 553: Lập tức đánh chết. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
Chương 552: Lập tức đánh chết. (2)
- Để cho Liệt gia tam huynh đệ chúng ta lãnh giáo chư vị cao thủ của Thái Điểu dong binh đoàn!
Liệt Diễm biến sắc, một cái xiên thép đầy hỏa diễm xuất hiện trong tay hắn, nhiệt độ bốn phía tăng cao, đám người không liên quan biến sắc lui ra bốn phía, xuất ra một khu đất lớn.
Hai gã cường giả Vũ Tông đỉnh phong một khi động thủ sẽ có tai bay vạ gió.
Chu Lôi cùng Hồng Vũ bị khí thế này ép lui liên tục, sắc mặt trắng bệch. Bốn người thực lực chênh lệch như ngày và đêm, thậm chí còn không thể tiếp chiêu.
Hải Lâm vội hỏi:
- Linh Nhi tỷ tỷ, Vân Thường tỷ tỷ, hai người này các ngươi đánh lại không?
Hai người đều lắc đầu, Đinh Linh Nhi bĩu môi nhìn qua Lý Vân Tiêu, Hải Lâm lập tức ngây ngốc, bắt đầu hiểu ý.
Hắn dường như tìm được cứu tinh, nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Vân Tiêu đại ca, phiền toái ngươi ra tay đuổi hai người này đi.
Hắn cũng không hỏi phải chăng đánh thắng được không, mà là trực tiếp khẩn cầu ra tay, Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng nói:
- Ta cảm giác được có mấy khí tức cường đại từ phía bắc bay tới, có lẽ chính là người của các ngươi, nhưng ít ra còn phải qua thời gian uống cạn một chung trà. Chúng ta tiến lên thôi.
Lý Vân Tiêu đứng dậy, hét to nói:
- Chu thống lĩnh, mọi người cùng nhau cầm binh khí xông lên phía trước.
Chu Lôi lập tức há hốc mồm, cầm binh khí lao lên phía trước, nói đùa gì vậy? Đối phương hai gã Vũ Tông đỉnh phong đứng ở đó, tiến lên chẳng phải tìm chết sao? Ánh mắt hắn khẩn cầu nhìn qua Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường, hy vọng hai người có thể ra tay, nhưng hai người sắc mặt lạnh nhạt, không quan tâm tới hắn cầu cứu.
Hải Lâm nói:
- Tả thống lĩnh, nghe theo Vân thiếu, tiến lên đi, nhất định phải tiến lên.
Chu Lôi cười khổ lắc đầu, không biết man kình tới từ đâu, ngoan lệ nói:
- Tốt! Vân Tiêu đại sư, trên đường đi là ta quyết định sai, lần này nghe ngươi một hồi!
Hắn hét lớn một tiếng, bảo đao trong tay đánh ra, chém thẳng tới trước.
Hồng Vũ cầm trường kiếm đi theo bên cạnh, trong mắt tràn đầy giác ngộ.
Những võ giả sao lưng cũng xông lên, dường như không sợ chết, đám người Lý Vân Tiêu cũng cho xe ngựa đuổi kịp.
- Muốn chết, ta sẽ thanh toàn các ngươi!
Liệt Diễm giơ xiên thép đỏ rực lên, khí tức Vũ Tông đỉnh phong tỏa ra như muốn trấn ap tất cả.
Liệt Phong cầm kiếm đứng đó, trong mắt tràn đầy oán độc.
Ngay thời điểm hai người định đại khai sát giới, đột nhiên một khí tức thâm trầm bao la ập tới, trực tiếp trấn áp bọn họ tại chỗ, toàn thân bị áp lực thật lớn bao phủ giống như vài ngọn núi áp đỉnh, muốn trực tiếp áp bọn họ quỳ xuống đất.
- Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng hai người kinh hãi, nhao nhao hoảng sợ biến sắc!
Uy áp này không chỉ lực lượng rất mạnh, hơn nữa cho bọn họ có cảm giác trầm ổn và đại khí, giống như mặt đất vô cùng vô tận.
- Chẳng lẽ là lĩnh vực của cường giả Vũ Tôn?
Trong đầu Liệt Diễm lập tức hiện ra suy nghĩ này, lập tức giật mình, vội vàng dứt bỏ ý niệm này. Không nói đến Vũ Tôn trong Khinh Ca Lâm Địa thập phần có hạn, nếu thật có cường giả Vũ Tôn thì làm gì nói dong dài với bọn họ, đã sớm một chưởng chụp chết hai người.
- Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thời điểm hai người khiếp sợ, đột nhiên nhiệt độ bốn phía tăng cao như hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, không nhìn thấy chút hỏa diễm nào nhưng nhiệt độ thiêu đốt chẳng khác gì tới từ tuyên cổ, muốn đốt thế giới thành tro tàn.
Liệt Diễm bản thân tu luyện công pháp hỏa hệ, trong cảm giác thiêu đốt này lại có xúc động cùng bái, giống như thần linh hỏa hệ hàng lâm.
Liệt Phong thì càng thêm khó chịu, chỉ cảm thấy cơ bắp thân thể như sắp hòa tan.
- Trảm Cốt Đao!
- Vô Ảnh Kinh Thiên Kiếm!
Đúng lúc này, Chu Lôi cùng Hồng Vũ hai người lao tới, dùng toàn lực rót vào huyền binh, đánh ra một kích!
Oanh!
Oanh!
Liệt Diễm cùng Liệt Phong gian nan nâng huyền binh lên ngăn cản, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, hai người bị đánh bay ra ngoài, đụng vào góc đường xa xa, miệng phun máu tươi.
- Cái này...
Không chỉ có Chu Lôi cùng Hồng Vũ hai người, ngay cả võ giả sau lưng cũng ngây ngốc, trong đầu trống rỗng.
Liệt Diễm tam huynh đệ ở trong Bạo Vũ dong binh đoàn có danh khí thật lớn, mỗi một người đều có thực lực diệt sạch bọn họ. Hiện tại không chỉ có một người chết đi không biết ra làm sao, ngay cả hai người mạnh nhất bị một chiêu của tả hữu thống lĩnh đánh bay, hơn nữa nhìn bộ dáng còn trọng thương không thôi, điều này sao có thể?
Nhưng mọi người cũng chỉ ngây ngốc một lát, dưới bước chân không dừng lại, tiếp tục phóng thẳng về phía trước. Chỉ cần ra khỏi thành đông là có thể cahyj đi Thái Điểu dong binh đoàn tìm cứu viện, như vậy mọi chuyện đại cát.
- Oa, Vân Tiêu đại ca, ngươi thật lợi hại!
Hải Lâm vẻ mặt hưng phấn nhìn qua Lý Vân Tiêu, tuy hắn không biết Lý Vân Tiêu làm cái gì, nhưng vừa rồi ẩn ẩn có thể cảm nhận được dao động như có như không từ người đối phương.
Cơ hồ tất cả võ giả đều nhíu mày, hai vị thống lĩnh một chiêu đánh bay Liệt Diễm hai huynh đệ thì có quan hệ gì với Vân Tiêu đại sư...
Chu Lôi quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu, cũng đầy nghi hoặc. Nếu nói là Lý Vân Tiêu hỗ trợ, bọn họ không có cảm giác không thấy, nhưng nếu không có hỗ trợ, mình cũng không có khả năng một chiêu đánh bai Liệt thị huynh đệ, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đầy nghi hoặc, nhưng tốc độ chạy đi không giảm, ngược lại nhanh hơn vài phần.
Ở trước mặt xa xa có tiếng rít vang vong, chẳng khác gì diều hâu bay lượn trời cao, đâm rách trời cao, từ trên không Khinh Ca Lâm Địa truyền ra.
- Là Hoắc Kiên đại ca!
Hải Lâm nghe tiếng rít này thì vui vẻ.
Chu Lôi cũng đại hỉ nói:
- Đúng vậy, là Hoắc Kiên đại nhân! Nghe âm thanh này thì còn một lát sẽ tới. Chúng ta đi mau, lập tức an toàn rồi.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói:
- An toàn sao? Chưa hẳn a.
Hải Lâm chau mày, nói:
- Vân Tiêu đại ca có ý gì?
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên trên không trung, lạnh như băng nói:
- Giết người Bạo Vũ dong binh đoàn của ta còn muốn đi? Toàn bộ lưu lại cho ta!
- Lôi Đình Đại Thủ Ấn!
Ầm ầm!
Mọi người nghe được trên không có tiếng sấm sét, ngay sau đó là một đạo bạch quang bắn vào bầu trời, lập tức khuyếch tán ra, vậy mà rất nhiều điện quang xuất hiện, tiếng Đùng vang lên không ngừng, cuối cùng dần dần ngưng tụ và rơi xuống.
Cả thiên địa vào thời khắc này bị lôi quang nhuộm xanh.
Ánh sáng chiếu lên mặt người Thái Điểu dong binh đoàn, nhưng trong lòng của bọn họ đầy tuyệt vọng và bi phẫn.
Một đường đi đến cực kỳ nguy hiểm, mỗi lần đều lâm vào tuyệt vọng, cuối cùng đều sống sót đầy kỳ tích. Vào thời điểm sắp thắng lợi cuối cùng, lại đột nhiên xuất hiện thủ ấn như lồi đình này, hơn nữa đáy lòng mọi người biết được chiêu thức này là của ai, nội tâm càng trầm xuống.
Đội phó đội ba Bạo Vũ dong binh đoàn -- Diệp Hâm, cường giả Vũ Hoàng hàng thật giá thật!
Lần này cho dù là Lý Vân Tiêu cũng ngưng trọng.
- Để cho Liệt gia tam huynh đệ chúng ta lãnh giáo chư vị cao thủ của Thái Điểu dong binh đoàn!
Liệt Diễm biến sắc, một cái xiên thép đầy hỏa diễm xuất hiện trong tay hắn, nhiệt độ bốn phía tăng cao, đám người không liên quan biến sắc lui ra bốn phía, xuất ra một khu đất lớn.
Hai gã cường giả Vũ Tông đỉnh phong một khi động thủ sẽ có tai bay vạ gió.
Chu Lôi cùng Hồng Vũ bị khí thế này ép lui liên tục, sắc mặt trắng bệch. Bốn người thực lực chênh lệch như ngày và đêm, thậm chí còn không thể tiếp chiêu.
Hải Lâm vội hỏi:
- Linh Nhi tỷ tỷ, Vân Thường tỷ tỷ, hai người này các ngươi đánh lại không?
Hai người đều lắc đầu, Đinh Linh Nhi bĩu môi nhìn qua Lý Vân Tiêu, Hải Lâm lập tức ngây ngốc, bắt đầu hiểu ý.
Hắn dường như tìm được cứu tinh, nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Vân Tiêu đại ca, phiền toái ngươi ra tay đuổi hai người này đi.
Hắn cũng không hỏi phải chăng đánh thắng được không, mà là trực tiếp khẩn cầu ra tay, Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng nói:
- Ta cảm giác được có mấy khí tức cường đại từ phía bắc bay tới, có lẽ chính là người của các ngươi, nhưng ít ra còn phải qua thời gian uống cạn một chung trà. Chúng ta tiến lên thôi.
Lý Vân Tiêu đứng dậy, hét to nói:
- Chu thống lĩnh, mọi người cùng nhau cầm binh khí xông lên phía trước.
Chu Lôi lập tức há hốc mồm, cầm binh khí lao lên phía trước, nói đùa gì vậy? Đối phương hai gã Vũ Tông đỉnh phong đứng ở đó, tiến lên chẳng phải tìm chết sao? Ánh mắt hắn khẩn cầu nhìn qua Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường, hy vọng hai người có thể ra tay, nhưng hai người sắc mặt lạnh nhạt, không quan tâm tới hắn cầu cứu.
Hải Lâm nói:
- Tả thống lĩnh, nghe theo Vân thiếu, tiến lên đi, nhất định phải tiến lên.
Chu Lôi cười khổ lắc đầu, không biết man kình tới từ đâu, ngoan lệ nói:
- Tốt! Vân Tiêu đại sư, trên đường đi là ta quyết định sai, lần này nghe ngươi một hồi!
Hắn hét lớn một tiếng, bảo đao trong tay đánh ra, chém thẳng tới trước.
Hồng Vũ cầm trường kiếm đi theo bên cạnh, trong mắt tràn đầy giác ngộ.
Những võ giả sao lưng cũng xông lên, dường như không sợ chết, đám người Lý Vân Tiêu cũng cho xe ngựa đuổi kịp.
- Muốn chết, ta sẽ thanh toàn các ngươi!
Liệt Diễm giơ xiên thép đỏ rực lên, khí tức Vũ Tông đỉnh phong tỏa ra như muốn trấn ap tất cả.
Liệt Phong cầm kiếm đứng đó, trong mắt tràn đầy oán độc.
Ngay thời điểm hai người định đại khai sát giới, đột nhiên một khí tức thâm trầm bao la ập tới, trực tiếp trấn áp bọn họ tại chỗ, toàn thân bị áp lực thật lớn bao phủ giống như vài ngọn núi áp đỉnh, muốn trực tiếp áp bọn họ quỳ xuống đất.
- Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng hai người kinh hãi, nhao nhao hoảng sợ biến sắc!
Uy áp này không chỉ lực lượng rất mạnh, hơn nữa cho bọn họ có cảm giác trầm ổn và đại khí, giống như mặt đất vô cùng vô tận.
- Chẳng lẽ là lĩnh vực của cường giả Vũ Tôn?
Trong đầu Liệt Diễm lập tức hiện ra suy nghĩ này, lập tức giật mình, vội vàng dứt bỏ ý niệm này. Không nói đến Vũ Tôn trong Khinh Ca Lâm Địa thập phần có hạn, nếu thật có cường giả Vũ Tôn thì làm gì nói dong dài với bọn họ, đã sớm một chưởng chụp chết hai người.
- Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thời điểm hai người khiếp sợ, đột nhiên nhiệt độ bốn phía tăng cao như hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, không nhìn thấy chút hỏa diễm nào nhưng nhiệt độ thiêu đốt chẳng khác gì tới từ tuyên cổ, muốn đốt thế giới thành tro tàn.
Liệt Diễm bản thân tu luyện công pháp hỏa hệ, trong cảm giác thiêu đốt này lại có xúc động cùng bái, giống như thần linh hỏa hệ hàng lâm.
Liệt Phong thì càng thêm khó chịu, chỉ cảm thấy cơ bắp thân thể như sắp hòa tan.
- Trảm Cốt Đao!
- Vô Ảnh Kinh Thiên Kiếm!
Đúng lúc này, Chu Lôi cùng Hồng Vũ hai người lao tới, dùng toàn lực rót vào huyền binh, đánh ra một kích!
Oanh!
Oanh!
Liệt Diễm cùng Liệt Phong gian nan nâng huyền binh lên ngăn cản, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, hai người bị đánh bay ra ngoài, đụng vào góc đường xa xa, miệng phun máu tươi.
- Cái này...
Không chỉ có Chu Lôi cùng Hồng Vũ hai người, ngay cả võ giả sau lưng cũng ngây ngốc, trong đầu trống rỗng.
Liệt Diễm tam huynh đệ ở trong Bạo Vũ dong binh đoàn có danh khí thật lớn, mỗi một người đều có thực lực diệt sạch bọn họ. Hiện tại không chỉ có một người chết đi không biết ra làm sao, ngay cả hai người mạnh nhất bị một chiêu của tả hữu thống lĩnh đánh bay, hơn nữa nhìn bộ dáng còn trọng thương không thôi, điều này sao có thể?
Nhưng mọi người cũng chỉ ngây ngốc một lát, dưới bước chân không dừng lại, tiếp tục phóng thẳng về phía trước. Chỉ cần ra khỏi thành đông là có thể cahyj đi Thái Điểu dong binh đoàn tìm cứu viện, như vậy mọi chuyện đại cát.
- Oa, Vân Tiêu đại ca, ngươi thật lợi hại!
Hải Lâm vẻ mặt hưng phấn nhìn qua Lý Vân Tiêu, tuy hắn không biết Lý Vân Tiêu làm cái gì, nhưng vừa rồi ẩn ẩn có thể cảm nhận được dao động như có như không từ người đối phương.
Cơ hồ tất cả võ giả đều nhíu mày, hai vị thống lĩnh một chiêu đánh bay Liệt Diễm hai huynh đệ thì có quan hệ gì với Vân Tiêu đại sư...
Chu Lôi quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu, cũng đầy nghi hoặc. Nếu nói là Lý Vân Tiêu hỗ trợ, bọn họ không có cảm giác không thấy, nhưng nếu không có hỗ trợ, mình cũng không có khả năng một chiêu đánh bai Liệt thị huynh đệ, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đầy nghi hoặc, nhưng tốc độ chạy đi không giảm, ngược lại nhanh hơn vài phần.
Ở trước mặt xa xa có tiếng rít vang vong, chẳng khác gì diều hâu bay lượn trời cao, đâm rách trời cao, từ trên không Khinh Ca Lâm Địa truyền ra.
- Là Hoắc Kiên đại ca!
Hải Lâm nghe tiếng rít này thì vui vẻ.
Chu Lôi cũng đại hỉ nói:
- Đúng vậy, là Hoắc Kiên đại nhân! Nghe âm thanh này thì còn một lát sẽ tới. Chúng ta đi mau, lập tức an toàn rồi.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói:
- An toàn sao? Chưa hẳn a.
Hải Lâm chau mày, nói:
- Vân Tiêu đại ca có ý gì?
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên trên không trung, lạnh như băng nói:
- Giết người Bạo Vũ dong binh đoàn của ta còn muốn đi? Toàn bộ lưu lại cho ta!
- Lôi Đình Đại Thủ Ấn!
Ầm ầm!
Mọi người nghe được trên không có tiếng sấm sét, ngay sau đó là một đạo bạch quang bắn vào bầu trời, lập tức khuyếch tán ra, vậy mà rất nhiều điện quang xuất hiện, tiếng Đùng vang lên không ngừng, cuối cùng dần dần ngưng tụ và rơi xuống.
Cả thiên địa vào thời khắc này bị lôi quang nhuộm xanh.
Ánh sáng chiếu lên mặt người Thái Điểu dong binh đoàn, nhưng trong lòng của bọn họ đầy tuyệt vọng và bi phẫn.
Một đường đi đến cực kỳ nguy hiểm, mỗi lần đều lâm vào tuyệt vọng, cuối cùng đều sống sót đầy kỳ tích. Vào thời điểm sắp thắng lợi cuối cùng, lại đột nhiên xuất hiện thủ ấn như lồi đình này, hơn nữa đáy lòng mọi người biết được chiêu thức này là của ai, nội tâm càng trầm xuống.
Đội phó đội ba Bạo Vũ dong binh đoàn -- Diệp Hâm, cường giả Vũ Hoàng hàng thật giá thật!
Lần này cho dù là Lý Vân Tiêu cũng ngưng trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.