Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2205: Liên thủ. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 2205: Liên thủ. (1)

Lý Vân Tiêu nói:

Đây cũng là chỗ phiền toái lớn mà ta nói. Mọi người có nhớ tới chữ Trần Tà vừa rồi không, thần phù trên Trấn Tà chi bi vừa rồi để làm gì? Đây chính là thập giai thần phù, chẳng lẽ chỉ dùng để trấn áp thứ này thôi sao?

Mục Chinh không cho là đúng nói:

Thứ này đã sống hơn mười vạn năm, lực lượng đã sói mòn đi quá nhiều rồi. Đổi lại mươi vạn năm trước, chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đánh thắng được đâu.

Lý Vân Tiêu nói:

Ta ban đầu cũng cho rằng như vậy, nhưng hiện giờ hoàn toàn không dám gật bừa. Các ngươi xem vật ấy có linh trí không? Nếu mươi vạn năm trước nó là vật Thần Cảnh thì tất nhiên đã mở ra linh trí, cho dù hiện giờ cảnh giới ngã xuống, ít nhất linh trí vẫn còn. Hơn nữa điềm xấu trước kia Thương đại nhân tính toán chỉ có trình độ này sao?

Mục Chinh sững sờ, sắc mặt cũng trở nên cổ quái, nói:

Ý của ngươi là nói, ở đây còn có thứ lợi hại hơn nữa chưa đi ra sao?

Trong lòng Đoan Mộc Thương cũng chấn động, quẻ bói trước kia vẫn còn quanh quẩn trong lòng nàng, chưa từng tán đi:

Bất luận như thế nào, trước tiên phải giai quyết đầu Thi Lễ chi Vương này đã, ai muốn ra tay cùng thiếp thân? Nhiều người tay tạp, chừng năm người là thích hợp nhất.

Mục Chinh nói:

Thứ này lão phu có hứng thú, tính ta một người đi.

Người còn lại đều bắt đầu trầm mặc, tuy nói cùng thuyền cùng độ, nhưng cũng không ai muốn tự dưng xuất lực dẫn đến nguy hiểm cả.

Đoan Mộc Thương nói:

Vân thiếu có hứng thú không?

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

Đương nhiên không có.

Trong mắt Đoan Mộc Thương tựa hồ lộ ra vẻ cười khổ, không thể tưởng được đối phương lại như vậy, nàng đành phải nhìn về phía Bắc Minh Nguyên Hải, nói:

Nguyên Hải đại nhân, ngài thân là túc lão Bắc Minh Huyền Cung, hiện giờ phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đảm đương đại nhậm đấy.

Bắc Minh Nguyên Hải lạnh nhạt nói:

Lão phu vừa mới ra tay hao phí thật lớn, để Phương Sử đi thôi, dùng năng lực của hắn nhất định có thể trợ Thương đại nhân.

Phương Sử vừa thu lại chiến thương, dáng người hiên ngang tiến đến, một cổ khí khái hào hùng bức người.

Đoan Mộc Thương gật đầu nói:

Lại đến hai vị bằng hữu tương trợ đi.

Liên tiếp hô vài tiếng, đều không người ứng.

Trong mắt Đoan Mộc Thương hiện lên tức giận, lạnh lùng nói:

Thiếp thân thân là nữ tử, cũng biết cái gì là đạo nghĩa không chùn bước. Chư vị đều là hán tử, lại không người nào dám nghênh chiến? Nếu như thế, vậy thì thiếp thân cũng chỉ cầu tự bảo vệ mình là được, Thi Lễ chi Vương này cứ để nó đi đi, dùng thủ đoạn thiếp thân, còn sống rời đi vẫn có một phần nắm chắc đấy.

Thái Thúc Tà Đình nói:



Lão phu có một đề nghị, không bằng từ giờ lấy Thương đại nhân cầm đầu, bất luận kẻ nào cũng phải tiếp nhận Thương đại nhân điều khiển. Chỉ có như thế, mới có thể cùng vượt qua cửa ải khó thôi.

Lời này vừa ra, mọi người liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận lấy, ý kiến không đồng nhất.

Bắc Minh Nguyên Hải nói:

Thương đại nhân thần cơ diệu toán, lại túc trí đa mưu, chỉ cần có thể xử sự công bình, lão phu đồng ý chuyện này.

Hắn vừa đồng ý, lập tức mảng lớn người cũng không còn ý kiến nữa

Lý Vân Tiêu cũng nhẹ nhàng gật đầu, dưới loại cục diện này, không có một người nào đứng ra lãnh đạo thì hoàn toàn chính là chia rẽ, trước kia dễ dàng bị Thi Lễ đánh chết non nửa người, chính là ví dụ sờ sờ ra đó.

Còn có vài tên cường giả nhíu mày lại, hiển nhiên lòng có không muốn, nhưng đại thế sở hướng, cũng không tiện lên tiếng.

Đoan Mộc Thương chớp động mắt đẹp, thấy không có người phản đối, nhân tiện nói:

Nếu mọi người đã nguyện đề cử thiếp thân cầm đầu, vậy thiếp thân liền tạm giữ chức này, nếu có người không phục điều khiển, xin mời tự động rời đi.

Bắc Minh Nguyên Hải nói:

Lão phu nguyện ý nghe điều khiển.

Những người trong lòng hơi có không phục nghe vậy, sắc mặt chợt biến hóa.

Đoan Mộc Thương thoáng nhìn qua, tiện tay chỉ tới một gã nam tử râu quai nón, nói:

Vị này hẳn là chủ nhân thành Ngạn Nam, Đỗ Vũ Thành đại nhân đúng không?

Bốn phía vang lên tiếng động xôn xao, đều lộ ra kinh hãi.

Đỗ Vũ Thành mặt không biểu tình, chỉ tiến lên phía trước mấy bước, nói:

Tại hạ nguyện ý nghe theo Thương đại nhân điều khiển.

Đoan Mộc Thương nói:

Làm phiền rồi.

Nàng xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người một gã lão giả phúc hậu, nói:

Vị bằng hữu kia có lẽ chính là Tất Hạo Đãng đại nhân gần đây thanh danh lên cao a?

Lúc này càng xôn xao thật lớn, Tất Hạo Đãng gần đây hung danh lan xa, toàn bộ Bắc Vực cơ hồ không người không biết.

Tất Hạo Đãng cười hắc hắc, hai tay ôm trước người để xuống, nói:

Lão phu cũng vui vẻ ý nghe Thương đại nhân điều khiển.

Đoan Mộc Thương nói:

Như thế liền đã đủ rồi. Liền do năm người chúng ta đi vây quét Thi Lễ chi Vương kia, Nguyên Hải đại nhân, Vân thiếu, hai người các ngươi thì phụ trách lược trận là được.

Hai người đều nhướng mày, hiển nhiên đối với việc bị sai phái cảm thấy có chút không thoải mái.

Lý Vân Tiêu nói:

Được, Thương đại nhân yên tâm.

Bắc Minh Nguyên Hải cũng hừ thoáng một phát, cũng không nhiều lời.



Đoan Mộc Thương nói:

Như thế liền không có sơ hở nào rồi, chúng ta lên đi.

Nàng đi đầu thân ảnh lóe lên, liền trực tiếp xuất hiện ở hơn trăm mét, đến trên không Thi Lễ lớn chừng cối xay kia, ngưng mắt nhìn xuống.

Sau đó liền bấm hai ngón tay, trực tiếp lăng không điểm xuống.

“Xùy~~”

Một đạo chỉ mang bắn xuống, tinh hỏa hơi hóe lên.

Thi Lễ chi Vương một mực đều bất động bất động đột nhiên thân thể thoáng một phát hoảng hốt, liền chỉ để lại tàn ảnh, biến mất tại chỗ.

“Uống”

Không trung xẹt qua một đạo thương mang, kích · bắn ra mười trượng, điểm tới một chỗ hoảng hốt trên không trung.

“Phanh”

Không gian chỗ kia nổ bung, hàn khí bắn ra bốn phía, nhưng không thấy thân ảnh Thi Lễ.

Thứ này rất sẽ lẫn mất, lão phu có một đồ chơi nhỏ vừa hay có thể phát ra công dụng.

Mục Chinh cười cười, trong tay lóe lên bạch quang, một thanh phi đao xoáy lên.

Hắn một tay phi tốc kháp chỉ, điểm lên một cái, quát:

Đi.

Phi đao kia vòng vo vài vòng, liền một bắn đi, chém tới một chỗ không gian.

“Xùy~~”

Không gian chỗ kia thoáng cái hoảng hốt, thân ảnh Thi Lễ chi Vương hiện ra, cánh mỏng chấn động, liền một quạt tới một cổ kình khí, chấn khai phi đao.

Sau đó thân thể thoáng cái trở nên bắt đầu mơ hồ, lần nữa biến mất tại chỗ.

Phi đao kia sau khi bị đánh bay, quấn một vòng trên không trung, lại cổ quái bổ tới một chỗ không gian khác.

“Đương”

Một đạo linh áp chấn khai, chỗ phi đao chém xuống, thân ảnh Thi Lễ chi Vương lập tức hiển hiện, giáp xác trên người bị đánh một cái, cũng không có gì lo ngại.

Đoan Mộc Thương vui vẻ nói:

Đao này thần diệu, có thể tự động truy tung công kích

Hắc hắc

Mục Chinh đắc ý cười ha hả, nói:

Đáng tiếc công kích quá yếu, bất quá Truy Tung Chi Thuật vô song, tăng thêm chất liệu bản thân cứng rắn dị thường, chuyên phá Ẩn Nặc Thuật.

Như thế là đủ rồi

Đỗ Vũ Thành thân ảnh thoáng cái chớp động, trực tiếp đánh ra một quyền, phương hướng đúng là chỗ phi đao kia chém xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook