Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 503: Liên thủ trấn áp.

Thái Nhất Sinh Thủy

24/10/2016

- Quả nhiên là ma!

Yêu Long dùng ngữ khí thập phần ngưng trọng truyền âm nói:

- Chỉ là không biết ma có thực lực gì, chúng ta nên nhanh chóng rời đi thôi.

Vẻ ngưng trọng trên mặt Lý Vân Tiêu không giảm, cẩn thận quan sát đến, nói:

- Từ khí tức mà nhìn dường như chỉ có trình độ Vũ Vương. Nhưng lại cho người ta cảm giác áp lực không nói nên lời.

Lâm Mộc đứng ở cửa đại điện cao giọng hô:

- Vĩnh Hằng huynh, chúng ta cùng thuộc bảy thế lực lớn, tương giao vô cùng tốt, kính xin thả ta cùng Cảnh huynh rời đi.

Hắn hô vài lần, mặt Lưu Vĩnh Hằng vẫn không biểu tình, nhưng mà tay phải nắm chặc, hắc khí trên cao không ngừng lưu động, dường như vẫn chưa thích ứng thân thể này.

Sắc mặt Tiền Vô Địch nghiêm nghị, hừ lạnh nói:

- Hắn đã bị đoạt xá, còn Vĩnh Hằng huynh, im miệng đi!

Lâm Mộc biến sắc, ngược lại ôm quyền nói:

- Tiền bối, chúng ta và đỉnh lô này khi còn sống quan hệ vô cùng tốt, kính xin tiền bối thả hai người chúng ta rời khỏi. Vài món bảo vật trấn áp tiền bối ở trên người những kẻ kia, không quan hệ tới chún ta,

Sắc mặt Lý Vân Tiêu bốn người biến hóa, đều thán phục Lâm Mộc vô sỉ.

Lưu Vĩnh Hằng rốt cục chậm rãi mở mắt ra, trong cổ họng một hồi "Xì xào" cót két, dường như muốn nói cái gì, là do thời gian quá lâu không nói gì nên không nói rõ.

- Nhao nhao, nhao nhao, thương, con ruồi...

Hắn nâng tay phải lên, chỉ vào Lâm Mộc dùng giọng điệu đứt quãng nói:

- Ngươi, ngươi đúng, đúng, là con ruồi.

Lâm Mộc nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt kia, lại bị cánh tay màu đen chỉ vào, trong nội tâm sợ hãi, có chút di chuyển thân thể để tránh đặt mình vào khí tức cổ quái kia.

Vèo!

Đột nhiên trên đại điện có cơn gió quét qua, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Lâm Mộc, Lưu Vĩnh Hằng dùng tốc độ cực nhanh bóp cổ Lâm Mộc, truyền đến âm thanh xương cốt tan nát, là âm thanh đùng đùng như rang đậu..

- Thật nhanh!

Tất cả mọi người giật mình, đáy lòng hoảng sợ phát lạnh, chỉ hơi không lưu ý đã chết một tên Vũ Tông!

Cảnh Thu càng sợ tới mức kêu to một tiếng, liền vội vàng chạy đi, nhảy tới bên cạnh La Thanh Vân, vẻ mặt đầy hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Lưu Vĩnh Hằng ném thi thể Lâm Mộc đi, cái đầu vặn vẹo, thỉnh thoảng dùng sức vỗ đầu mình, trong miệng không ngừng thì thầm lẩm bẩm:



- Như thế nào, muốn không, bắt đầu. Ai? Ta là ai? Ở đâu? Đây là nơi nào?

Ánh mắt của hắn nghi hoặc thật sâu, nhưng khiến người sợ hãi là, mỗi khi vỗ một cái thì "Phanh" bắn ra một đoàn huyết dịch, đánh vài cái thì sụp xuống một góc, óc đều chảy ra, nhưng vẫn vẫn nghi hoặc.

Ọt ọt!

Tất cả mọi người nuốt nước miếng, bước chân không tự chủ lui lại. Tuy khí tức trên người hắn biểu hiện ra là Vũ Vương, nhưng vừa rồi dễ dàng diệt sát Vũ Tông, ai cũng không dám dễ dàng khiêu khích hắn.

Lưu Vĩnh Hằng quay đầu, ánh mắt đảo qua từng người, khàn khàn nói:

- Cái thân thể này, không tốt.

Hắn dùng ngón tay chỉ Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi, thân thể, rất tốt.

Sau đó lại chỉ vào La Thanh Vân nói:

- Ngươi, thân thể, cũng tốt.

La Thanh Vân không tự chủ lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt, nói:

- Chư vị, làm sao bây giờ? Thừa lúc hắn còn chưa thích ứng bộ dạng đoạt xá này, không bằng đồng loạt ra tay giết hắn!

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Có thể giết chết thì chủ nhân Tu Di Thần Cung đã không cần bố trí thủ pháp khoa trương như vậy trấn áp hắn? Ta đề nghị mọi người nên lấy bảo bối ra, trấn áp hắn lần nữa.

Trên mặt Từ Thanh hiện ra vẻ giãy dụa, cuối cùng nói:

- Tốt! Chỉ cần ngươi cam lòng lấy ra, ta cũng không có gì không nở! Nhưng mà trận pháp phong ấn bị phá hư, làm sao bây giờ?

Lý Vân Tiêu nói:

- Tuy ta không hiểu đại trận này, nhưng mà vẫn có mấy trận pháp uy lực cực mạnh. Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, có lẽ có thể phong ấn lần nữa.

- Tốt!

Tất cả mọi người cảm giác được là chuyện bất thường, nếu không phải đồng tâm hiệp lực, vô cùng có khả năng sẽ chết toàn bộ tại đây, thần sắc cả đám vô cùng ngưng trọng.

Mi tâm Lý Vân Tiêu lóe lên, tử đỉnh lúc trước bay ra ngoài, hiển hiện trên không trung. Tay của hắn bất linh quyết và ấn quyết, khắc sâu vào tử đỉnh kia, một linh quyết đánh xuống bắn ra đạo hào quang,

Thần sắc mọi người hoảng sợ.

Vừa mới nhận cửu giai huyền khí, mấy người khác vẫn dùng chân khí áp chế, nếu không đã sớm phá thể bay ra ngoài. Muốn triệt để luyện hóa cho mình dùng, bằng tu vị của bọn họ không có mấy năm, thậm chí mấy chục năm là không có khả năng.

Nhưng Lý Vân Tiêu vừa mới thu đã lấy ra dùng?

Cái này...



Kỳ thật Lý Vân Tiêu sử dụng cũng vô cùng miễn cưỡng, chỉ là không ngừng cảm thụ khí tức ẩn chứa trong tư đỉnh, trợ giúp hắn dần dần sử dụng, nếu không bằng vào tu vị Vũ Vương của hắn, căn bản không có khả năng vận dụng.

Rống!

Lưu Vĩnh Hằng nhìn thấy tử đỉnh trên không trung, trong giây lát toàn thân run lên, hét lớn một tiếng, dường như đã nổi giận.

Con ngươi màu làm nhạt của hắn trở nên vô cùng thanh thúy, tay phải bị hắc khí bao phủ, run rẩy không ngừng, trong miệng không ngừng tru lên.

- Sơn Hà Đỉnh, Sơn Hà Đỉnh!

Lý Vân Tiêu thế mới biết, thì ra tử đỉnh này tên là: Sơn Hà!

- Mọi người ra tay trấn trụ hắn, ta muốn bày trận!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, trên người kim quang lập lòe, các loại phù văn sáng tối hiện ra, tạo thành một dãy dài trên không trung. Mỗi một văn tự đều ẩn chứa thiên địa quy tắc, có pháp lực lớn lao.

Những văn tự và ký hiệu này không ngừng nối dài trên không trung, tạo thành một trận pháp cỡ nhỏ, nhanh chóng mở rộng ra, cả nội điện trở nên sáng ngời, màu vàng lộng lẫy.

Những người còn lại nhìn qua đều ngây ngốc, đều không dám khinh thường, nhao nhao ra tay.

Tuy Lưu Vĩnh Hằng nhìn qua hành động thì ngu ngốc, nhưng một kích đơn giản đã giết Lâm Mộc vẫn còn chưa tiêu tán trong lòng bọn họ, có trời mới biết hắn mạnh cỡ nào.

- Huyết Thần Kỳ, giương!

Hai tay Tào Á Tinh dang ra, gương mặt khủng bố hiện ra trong chiến kỳ, một biển máu lan tràn hình thành nét đối lập rõ rệt với kim quang trận pháp của Lý Vân Tiêu, lúc này chụp thẳng vào Lưu Vĩnh Hằng.

Trong biển máu oán khí trùng thiên, không sạch sẽ, biến ảo thành các loại gương mặt khủng bố tấn công Lưu Vĩnh Hằng.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Những gương mặt khủng bố kia xuất hiện, còn không có va chạm với Lưu Vĩnh Hằng đã nổ tung, hóa thành huyết châu tiêu tán. Lưu Vĩnh Hằng thần sắc vẫn kích động đứng ở đó, hắn nhìn chằm chằm vào Sơn Hà Đỉnh trên đầu Lý Vân Tiêu.

Sắc mặt Tào Á Tinh đại biến, những người còn lại hoảng sợ không thôi.

Uy lực Huyết Thần Kỳ thế nào mọi người lúc nãy đã nhìn thấy, thậm chí nó không thể tiến gần người nọ, hắn thật sự là cường giả Thần Cảnh sao?

Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, quát lớn:

- Mọi người đừng hoảng hốt! Tu vị của hứn bây giờ không cao, chỉ là Vũ Vương mà thôi, đồng loạt ra tay trấn áp hắn, ta đã bố trí xong đại trận rồi!

- Cửu Thiên Đô Triện Phục Ma Đại Trận, phong cho ta!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, kim quang quanh người sáng ngời, những pháp được kích hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook