Chương 2564: Liều chết tay ai? (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
14/11/2016
Hoàng Phủ Bật nói:
– Thiên Tinh Tử, hiện tại ngươi còn cái gì để nói không?
Trong mắt Thiên Tinh Tử tràn đầy oán hận cùng không cam lòng, cắn răng nói:
– Tài nghệ không bằng người, muốn giết tùy ngươi, nhưng mà người tính không bằng trời tính, nếu không phải chiêu cuối cùng thất bại thì cục diện thay đổi rồi.
– Người tính không bằng trời tính?
Hoàng Phủ Bật nhìn xuống, cổ cười quái dị nói:
– Ngươi thực cho rằng Lộc Nghiêu đột nhiên tự bạo là ngoài ý muốn?”
– Cái gì?
Thiên Tinh Tử kinh hãi, nhìn qua thân thể tàn phá của Lộc Nghiêu, nhịn không được run lên, nói:
– Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Hoàng Phủ Bật nói:
– Vưu Mật, ngươi nên nói đi.
– Hắc hắc!
Vưu Mật mặt âm trầm, đắc ý cười lạnh nói:
– Lão thất phu, trong cơ thể Lộc Nghiêu đã sớm bị ta chôn bẩy rập, một chiêu này rút Cửu U uế khí ra cuối cùng đã thất bại là như vậy đó.
– Ngươi, ngươi…
Thiên Tinh Tử tức giận nói không ra lời, chỉ có thể thổ huyết, sau khi thổ huyết thì khí tức của hắn yếu đi vài phần.
Là một người mưu trí, giờ phút này trong khi lâm vào nguy cơ tứ phía, hắn chẳng khác gì lão nhân sắp chết, hào quang không ngừng biến mất.
– Ha ha!
Vưu Mật dương dương đắc ý cười nói:
– Đừng nói trong cơ thể Lộc Nghiêu có bẩy rập, cho dù là Lộc Nghiêu, nếu không có tông chủ đại nhân xếp đặt thiết kế và an bài, các ngươi cho rằng Cửu U Uế Thổ tự nhiên không có chuyện gì lại sinh ra một đầu yêu thú hay sao?
– Cái gì?
Thiên Tinh Tử cả kinh nói:
– Lộc Nghiêu này…
– Không tệ!
Vưu Mật trên mặt mỉa mai, lạnh lùng nói:
– Mười năm trước nghe nói ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma trọng thương, phải tìm yêu thú thổ hệ rất mạnh chữa thương, cho nên kế này cũng được áp dụng. Tông chủ đại nhân tĩnh tâm an bài, lợi dụng Cửu U Uế Thổ luyện chế ra như vậy một con yêu thú, hơn nữa còn làm bẫy rập bên trong, chính là kết quả của ngày hôm nay! Lão thất phu, vì giết ngươi, chúng ta đã an bài hơn mười năm, mà không phải cái gọi người tính không bằng trời tính, ngươi chết không oan đâu!
Bản thân Thiên Tinh Tử lâm vào ngây ngốc, thì thào lẩm bẩm:
– Khó trách. . . Khó trách ta chữa thương thất bại, mặc dù không cần các ngươi hủy phân thân, ta cũng cảm nhận được không cách nào thành công, thì ra tất cả đã được tính toán.
Lý Vân Tiêu nhíu mày thật sâu, dường như có có tâm sự.
Một đám trưởng lão Phệ Hồn Tông lúc này đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ ra có mai phục sâu xa như vậy, lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía, may mắn đây là người của mình.
Hoàng Phủ Bật nói:
– Thiên Tinh Tử, ta và ngươi xem như hảo hữu nhiều năm. Ngươi còn có gì nhắn nhủ hay không?
Thiên Tinh Tử nổi giận mắng:
– Nhắn nhủ mười tám đời tổ tông của ngươi!
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật lạnh lẽo, khẽ nói:
– Thua là thua, ngươi còn mắng chửi như lưu manh, ở làm gì còn khí thế của khiêu hùng? Cũng được, ta sẽ lấy mạng của ngươi, Vạn Tinh Cốc từ nay về sau sẽ trở thành lịch sử!
Hắn tiến lên phía trước từng bước, mỗi một bước đi rất vững vàng, hoàn toàn không có gì có thể ngăn cản được.
Điêu Tu và một gã thất tán tử khác vô lực, lảo đảo ngồi trên mặt đất, hiển nhiên đang nhận mệnh.
Các trưởng lão Phệ Hồn Tông cũng nín hơi, trên mặt mang theo hưng phấn nhìn qua thời khắc lịch sử này.
Xùy!
Đột nhiên một đạo quang mang lăng không bay tới, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước người của Hoàng Phủ Bật, đánh xuống một quyền thật mạnh.
Hoàng Phủ Bật cả kinh khó hiểu, một quyền kia rất mạnh, uy thế hoàn toàn không thua kém gì mình cả. Tâm niêm của hắn thay đổi thật nhanh, vội vàng lóe lên, tránh đi.
Đạo kia kinh thiên quyền mang đột nhiên lăng không nhoáng một cái, hóa thành một trương màu vàng phù lục, “Phốc phốc” một tiếng tựu bốc cháy lên, kinh thiên uy lực theo trong ngọn lửa tán đi, trực tiếp biến mất vô tung.
– Cái gì? Nghĩ Quyền Phù?
Cái gọi là “Nghĩ Quyền Phù” chính là dung nhập quyền ý vào trong phù, trong khi tu luyện làm người ta cảm thụ quyền ý lẫm liệt, là một phù lục phi thường thông dụng, nhưng Nghĩ Quyền Phù có thể tạo ra uy thế kinh người như vậy đúng là hiếm thấy.
Xùy!
Ngay thời điểm Hoàng Phủ Bật phát hiện không đúng thì một thanh dao găm đâm xuyên qua người của hắn, đâm từ phía sau, đâm xuyên qua ngực.
– A? Cái này, cái này. . .
Cảnh tượng trước mặt biến đổi lớn làm người ta hoảng sợ, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Người Phệ Hồn Tông lập tức hóa đá, cả đám há to mồm, triệt để mất đi suy năng lực suy nghĩ, giống như biến thành người điên.
Tuy người tới dựa vào thủ đoạn lừa dối và đánh lén hèn hạ, nhưng trong thiên hạ dùng đánh lén và lừa dối có thể làm bị thương tông chủ Phệ Hồn Tông lại có mấy người?
Lý Vân Tiêu cũng vô cùng khiếp sợ, hai mắt bắn ra hào quang bảy màu, nhìn chằm chằm vào người sau lưng Hoàng Phủ Bật, chỉ cảm thấy có mây mù bao phủ chung quanh người tới, làm cho hắn không thể nhìn thấu thân phận.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật trở nên cực kỳ khó coi, cúi đầu xuống nhìn qua thanh đao xuyên qua ngực mình, kinh ngạc nói:
– Trảm Hồn Đao!
– Đúng vậy.
Sau lưng có tiếng nói bình tĩnh vang lên, nó lạnh lùng như băng, hoàn toàn không mang theo cảm xúc nhân loại.
– Túc Bình!
Vưu Mật hét lớn một tiếng, giống như có người nào đó bóp cổ của mình, hai tay phát run bụm mặt mình giống như không thể tưởng tượng nổi.
Những người còn lại đưa mắt nhìn sang, hoàn toàn ngây ngốc không nói được gì.
Lý Vân Tiêu dần dần thu liễm đồng quang, hắn dường như giật mình nhưng trong mắt lại mang theo kinh hãi.
Thân ảnh Hoàng Phủ Bật lạnh run dưới dao găm, rung giọng nói:
– Mặc dù có Trảm Hồn Đao nhưng ngươi không thể làm ta bị tổn thương, ngươi cũng không phải thiếu niên hai mươi tuổi gì đó, rốt cuộc ngươi là người nào?
Hắn trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi.
– Ngươi đoán đi!
Túc Bình trả lời hai chữ lạnh như băng này, trên gương mặt lạnh giá như băng sương của hắn rất ít hiện ra biểu cảm.
– Khục khục, ha ha, ha ha, khục!
Thiên Tinh Tử nhịn không được cười ha hả, đắc ý phi phàm, tiếng cười của hắn càng ngày càng lớn, càng ngày càng quái, sinh cơ trên người trôi qua cực nhanh, nhưng hắn hoàn toàn không có buồn lo, hoàn toàn vui vẻ, nói:
– Nếu là Phệ Hồn Tông bởi vì ta mà vong, lão phu cũng không còn gì để nói. Tông chủ đại nhân, lão hủ đi trước một bước! Ha ha ha!
Tiếng cười như điên kia dừng lại, thân ảnh Thiên Tinh Tử hoàn toàn cứng ngắc, rốt cục triệt để mất đi sinh cơ.
– Cái gì? Tông chủ đại nhân? Ngươi, ngươi là…
Hoàng Phủ Bật khó có thể tin, gian nan nghiêng đầu lại, trên gương mặt non nớt của Túc Bình trừ bình tĩnh ra, chỉ còn lại ánh mắt thâm thúy như biển.
Túc Bình lại nhìn qua di thể “Thiên Tinh Tử”, bình tĩnh nói ra:
– An tâm đi thôi, thế thân một trăm năm của ta, đại ca song sinh Thiên Nguyệt.
– Chi!
Tất cả mọi người đột nhiên hít khí lạnh, “Túc Bình” nói câu đó là thiên đại bí mật, làm mọi người chấn động thẫn thờ.
– Không, không có khả năng, không có khả năng!
– Thiên Tinh Tử, hiện tại ngươi còn cái gì để nói không?
Trong mắt Thiên Tinh Tử tràn đầy oán hận cùng không cam lòng, cắn răng nói:
– Tài nghệ không bằng người, muốn giết tùy ngươi, nhưng mà người tính không bằng trời tính, nếu không phải chiêu cuối cùng thất bại thì cục diện thay đổi rồi.
– Người tính không bằng trời tính?
Hoàng Phủ Bật nhìn xuống, cổ cười quái dị nói:
– Ngươi thực cho rằng Lộc Nghiêu đột nhiên tự bạo là ngoài ý muốn?”
– Cái gì?
Thiên Tinh Tử kinh hãi, nhìn qua thân thể tàn phá của Lộc Nghiêu, nhịn không được run lên, nói:
– Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Hoàng Phủ Bật nói:
– Vưu Mật, ngươi nên nói đi.
– Hắc hắc!
Vưu Mật mặt âm trầm, đắc ý cười lạnh nói:
– Lão thất phu, trong cơ thể Lộc Nghiêu đã sớm bị ta chôn bẩy rập, một chiêu này rút Cửu U uế khí ra cuối cùng đã thất bại là như vậy đó.
– Ngươi, ngươi…
Thiên Tinh Tử tức giận nói không ra lời, chỉ có thể thổ huyết, sau khi thổ huyết thì khí tức của hắn yếu đi vài phần.
Là một người mưu trí, giờ phút này trong khi lâm vào nguy cơ tứ phía, hắn chẳng khác gì lão nhân sắp chết, hào quang không ngừng biến mất.
– Ha ha!
Vưu Mật dương dương đắc ý cười nói:
– Đừng nói trong cơ thể Lộc Nghiêu có bẩy rập, cho dù là Lộc Nghiêu, nếu không có tông chủ đại nhân xếp đặt thiết kế và an bài, các ngươi cho rằng Cửu U Uế Thổ tự nhiên không có chuyện gì lại sinh ra một đầu yêu thú hay sao?
– Cái gì?
Thiên Tinh Tử cả kinh nói:
– Lộc Nghiêu này…
– Không tệ!
Vưu Mật trên mặt mỉa mai, lạnh lùng nói:
– Mười năm trước nghe nói ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma trọng thương, phải tìm yêu thú thổ hệ rất mạnh chữa thương, cho nên kế này cũng được áp dụng. Tông chủ đại nhân tĩnh tâm an bài, lợi dụng Cửu U Uế Thổ luyện chế ra như vậy một con yêu thú, hơn nữa còn làm bẫy rập bên trong, chính là kết quả của ngày hôm nay! Lão thất phu, vì giết ngươi, chúng ta đã an bài hơn mười năm, mà không phải cái gọi người tính không bằng trời tính, ngươi chết không oan đâu!
Bản thân Thiên Tinh Tử lâm vào ngây ngốc, thì thào lẩm bẩm:
– Khó trách. . . Khó trách ta chữa thương thất bại, mặc dù không cần các ngươi hủy phân thân, ta cũng cảm nhận được không cách nào thành công, thì ra tất cả đã được tính toán.
Lý Vân Tiêu nhíu mày thật sâu, dường như có có tâm sự.
Một đám trưởng lão Phệ Hồn Tông lúc này đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ ra có mai phục sâu xa như vậy, lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía, may mắn đây là người của mình.
Hoàng Phủ Bật nói:
– Thiên Tinh Tử, ta và ngươi xem như hảo hữu nhiều năm. Ngươi còn có gì nhắn nhủ hay không?
Thiên Tinh Tử nổi giận mắng:
– Nhắn nhủ mười tám đời tổ tông của ngươi!
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật lạnh lẽo, khẽ nói:
– Thua là thua, ngươi còn mắng chửi như lưu manh, ở làm gì còn khí thế của khiêu hùng? Cũng được, ta sẽ lấy mạng của ngươi, Vạn Tinh Cốc từ nay về sau sẽ trở thành lịch sử!
Hắn tiến lên phía trước từng bước, mỗi một bước đi rất vững vàng, hoàn toàn không có gì có thể ngăn cản được.
Điêu Tu và một gã thất tán tử khác vô lực, lảo đảo ngồi trên mặt đất, hiển nhiên đang nhận mệnh.
Các trưởng lão Phệ Hồn Tông cũng nín hơi, trên mặt mang theo hưng phấn nhìn qua thời khắc lịch sử này.
Xùy!
Đột nhiên một đạo quang mang lăng không bay tới, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước người của Hoàng Phủ Bật, đánh xuống một quyền thật mạnh.
Hoàng Phủ Bật cả kinh khó hiểu, một quyền kia rất mạnh, uy thế hoàn toàn không thua kém gì mình cả. Tâm niêm của hắn thay đổi thật nhanh, vội vàng lóe lên, tránh đi.
Đạo kia kinh thiên quyền mang đột nhiên lăng không nhoáng một cái, hóa thành một trương màu vàng phù lục, “Phốc phốc” một tiếng tựu bốc cháy lên, kinh thiên uy lực theo trong ngọn lửa tán đi, trực tiếp biến mất vô tung.
– Cái gì? Nghĩ Quyền Phù?
Cái gọi là “Nghĩ Quyền Phù” chính là dung nhập quyền ý vào trong phù, trong khi tu luyện làm người ta cảm thụ quyền ý lẫm liệt, là một phù lục phi thường thông dụng, nhưng Nghĩ Quyền Phù có thể tạo ra uy thế kinh người như vậy đúng là hiếm thấy.
Xùy!
Ngay thời điểm Hoàng Phủ Bật phát hiện không đúng thì một thanh dao găm đâm xuyên qua người của hắn, đâm từ phía sau, đâm xuyên qua ngực.
– A? Cái này, cái này. . .
Cảnh tượng trước mặt biến đổi lớn làm người ta hoảng sợ, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Người Phệ Hồn Tông lập tức hóa đá, cả đám há to mồm, triệt để mất đi suy năng lực suy nghĩ, giống như biến thành người điên.
Tuy người tới dựa vào thủ đoạn lừa dối và đánh lén hèn hạ, nhưng trong thiên hạ dùng đánh lén và lừa dối có thể làm bị thương tông chủ Phệ Hồn Tông lại có mấy người?
Lý Vân Tiêu cũng vô cùng khiếp sợ, hai mắt bắn ra hào quang bảy màu, nhìn chằm chằm vào người sau lưng Hoàng Phủ Bật, chỉ cảm thấy có mây mù bao phủ chung quanh người tới, làm cho hắn không thể nhìn thấu thân phận.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật trở nên cực kỳ khó coi, cúi đầu xuống nhìn qua thanh đao xuyên qua ngực mình, kinh ngạc nói:
– Trảm Hồn Đao!
– Đúng vậy.
Sau lưng có tiếng nói bình tĩnh vang lên, nó lạnh lùng như băng, hoàn toàn không mang theo cảm xúc nhân loại.
– Túc Bình!
Vưu Mật hét lớn một tiếng, giống như có người nào đó bóp cổ của mình, hai tay phát run bụm mặt mình giống như không thể tưởng tượng nổi.
Những người còn lại đưa mắt nhìn sang, hoàn toàn ngây ngốc không nói được gì.
Lý Vân Tiêu dần dần thu liễm đồng quang, hắn dường như giật mình nhưng trong mắt lại mang theo kinh hãi.
Thân ảnh Hoàng Phủ Bật lạnh run dưới dao găm, rung giọng nói:
– Mặc dù có Trảm Hồn Đao nhưng ngươi không thể làm ta bị tổn thương, ngươi cũng không phải thiếu niên hai mươi tuổi gì đó, rốt cuộc ngươi là người nào?
Hắn trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi.
– Ngươi đoán đi!
Túc Bình trả lời hai chữ lạnh như băng này, trên gương mặt lạnh giá như băng sương của hắn rất ít hiện ra biểu cảm.
– Khục khục, ha ha, ha ha, khục!
Thiên Tinh Tử nhịn không được cười ha hả, đắc ý phi phàm, tiếng cười của hắn càng ngày càng lớn, càng ngày càng quái, sinh cơ trên người trôi qua cực nhanh, nhưng hắn hoàn toàn không có buồn lo, hoàn toàn vui vẻ, nói:
– Nếu là Phệ Hồn Tông bởi vì ta mà vong, lão phu cũng không còn gì để nói. Tông chủ đại nhân, lão hủ đi trước một bước! Ha ha ha!
Tiếng cười như điên kia dừng lại, thân ảnh Thiên Tinh Tử hoàn toàn cứng ngắc, rốt cục triệt để mất đi sinh cơ.
– Cái gì? Tông chủ đại nhân? Ngươi, ngươi là…
Hoàng Phủ Bật khó có thể tin, gian nan nghiêng đầu lại, trên gương mặt non nớt của Túc Bình trừ bình tĩnh ra, chỉ còn lại ánh mắt thâm thúy như biển.
Túc Bình lại nhìn qua di thể “Thiên Tinh Tử”, bình tĩnh nói ra:
– An tâm đi thôi, thế thân một trăm năm của ta, đại ca song sinh Thiên Nguyệt.
– Chi!
Tất cả mọi người đột nhiên hít khí lạnh, “Túc Bình” nói câu đó là thiên đại bí mật, làm mọi người chấn động thẫn thờ.
– Không, không có khả năng, không có khả năng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.