Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1750: Linh hồn cấm chế. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1749: Linh hồn cấm chế. (2)

Lý Vân Tiêu du du nói:

Đơn giản là đối với chỉ số thông minh của ngươi thôi. Dám hạ lạc ấn trong linh hồn loại cao thủ như Tân Thần, hơn nữa còn hiển nhiên như thế lại là người bình thường sao? Bên trong nhất định có chuẩn bị cường đại

Yêu Long bất mãn khẽ nói:

Cổ Phi Dương còn có thể sợ? Hừ hừ, ta ngược lại là lần đầu thấy đấy.

Lý Vân Tiêu khinh thường nói:

Lão tử không phải sợ, chỉ là cẩn thận một chút thôi. Thứ linh hồn này, một khi gây chuyện không tốt sẽ triệt để tiêu đời ngay.

Hắn cẩn thận tiến tới vài bước, cẩn thận nâng tay phải lên, hóa chưởng làm kiếm, trực tiếp chém xuống.

“Híz-khà-zzz”

Trên bầu trời truyền đến tiếng xé rách, kiếm khí trực tiếp chém vào trong mây đen.

“Phanh”

Mây đen cuồn cuộn lật qua lật lại thoáng cái tiêu tán, lộ ra cánh cửa bên trong, không ngừng bay múa trên không trung ép về phía Lý Vân Tiêu.

Hừ, thì ra là trên cửa có vấn đề.

Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ lạnh lùng, hai tay kết xuất một đạo ấn ký kim sắc, trực tiếp lăng không đánh qua.

“Oanh”

Trên ấn ký tản mát ra kim quang vô cùng mãnh liệt, trực tiếp đánh lên đại môn, chấn ra cường quang sáng chói, ấn ký chi lực kia vậy mà trực tiếp phản chấn trở về.

Ân?

Lý Vân Tiêu cả kinh, lăng không lật lên, liền lùi lại mấy bước, lúc này mới né khỏi ấn ký của mình bắn ngược, đánh trên mặt đất.

Yêu Long cũng giật mình nói:

Cấm chế thật mạnh, ăn hết một ấn oanh kích, vậy mà hoàn hảo không tổn hao gì cả?

Trong không gian linh hồn tất cả đều là hư thái, dựa vào tinh thần lực ngưng hình, không tồn tại thứ gì thật thể cả.

Nói cách khác cánh cửa trước mắt này cũng là do lực lượng nào đó xây dựng thành, bị trúng một kích của Lý Vân Tiêu vậy mà hoàn hảo không tổn hao gì, nói rõ người lúc trước bố trí xuống này cấm chế này thực lực còn trên cả Lý Vân Tiêu.



Hơn nữa giờ phút này đại môn trực tiếp treo ở trên Lý Vân Tiêu, tản mát ra ngàn vạn sợi tơ màu vàng, từng đạo tạo thành mạng lưới khổng lồ quấn chặt lấy Lý Vân Tiêu.

Hừ, chút tài mọn!

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia lạnh lùng, trong hai tròng mắt lập tức hiện ra Nguyệt Đồng, toàn bộ không gian thoáng cái liền tối lại.

Cánh cửa tựa hồ có ý thức của mình, đã nhận ra không đúng, trong khoảnh khắc liền hóa thành một đạo quang mang muốn chạy trốn.

Ngây thơ.

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, trong Nguyệt Đồng hiện ra ký hiệu cổ quái, tựa hồ một mình kết ấn.

Mọi thứ trông thấy trước mắt đều khắc sâu vào mắt hắn, giống như tấm gương vậy, trên mặt hắn hiện lên một tia lạnh lùng, nói khẽ:

Hư thật điên đảo.

Ngay tức khắc ánh mắt của hắn nhìn qua, trong khoảnh khắc bản thể xuất hiện trong không gian con mắt, trực tiếp biến mất khỏi thế giới sự thật.

Trong linh hồn Tân Thần đã không còn lạc ấn nữa, cánh cửa kia giờ phút này đang không ngừng lượn vòng ở trong mắt Lý Vân Tiêu, tựa hồ như muốn thoát ra ngoài.

Hừ, để ta phá ngươi ra, nhìn xem rốt cuộc là vị điểu nhân khó lường nào làm ra đây.

“Ầm ầm”

Lạc ấn chi môn trong không gian đồng tử chấn động, giống như đã bị Nguyệt Đồng chi lực trói buộc chặt vậy, bắt đầu trở nên trung thực hơn, từng chút một hóa thành tinh thần lực nguyên thủy nhất phát ra.

Vào thời khắc này, cái khóa trên cánh cửa “BA~” một tiếng, tựa hồ buông lỏng một chút.

Cánh cửa kia dần mở ra trong Nguyệt Đồng.

Đôi mắt Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, tản mát ra ánh sáng màu đỏ yêu dị, từng vòng đồng lực ngưng tụ, tựa hồ tùy thời chuẩn bị lấy, sợ phát sinh gì đó ngoài ý muốn.

Đại môn mở ra, một mảnh bạch sắc quang mang tràn ra, dưới bạch quang chói mắt kia, dần dần hiện ra một cái ấn ký màu xanh da trời.

Ấn ký lộ ra hình tròn, ở bên trong khảm nạm một cái lục giác chỉnh tề, từng đạo phù văn cổ quái phát ra bốn phía, toàn bộ ấn ký trở nên càng thêm rõ ràng.

Ah!

Tâm thần Lý Vân Tiêu đại chấn, đồng tử vây khốn đại môn đột nhiên mở ra, tuôn ra tàn khốc và lửa giận vô tận.

Ấn ký kia quả thật giống như đúc với ấn ký trong thức hải Mộng Vũ.



Yêu Long cũng kinh hô lên, sợ hãi nói:

Vi Thanh?

Ấn ký màu xanh da trời hình sáu cạnh khảm tròn im im lặng lặng lơ lửng giữa hai cánh cửa.

Ánh mắt sắc bén của Lý Vân Tiêu dần dần khôi phục như thường, Nguyệt Đồng hiển hiện trong hai mắt, dừng ở ấn ký kia, muốn đột phá phong tỏa, trông thấy cảnh tượng phía sau cửa .

Trong cửa là một mảnh ánh sáng trắng xoá, Nguyệt Đồng chi lực cẩn thận từng li từng tí vượt qua phong ấn màu xanh da trời kia, nhảy vào trong chửa, ngưng mắt nhìn vào trong không gian rộng lớn bao la bát ngát kia.

Một mảnh linh khí lượn lờ mà lên, hóa thành sương mù theo gió phiêu lãng trên không trung, ở trong đó mơ hồ có thể phân biệt ra một ít cây cối, ánh mắt giống như đang trong một tòa sơn mạch vậy.

Ánh mắt ngưng mắt nhìn về phía trước, trông thấy một căn phòng nhỏ bằng gỗ đơn giản, trước phòng có một khối đất bằng trống trải, đặt một tòa luyện khí đại đỉnh, trên đó còn có Tử Yên từ từ toát ra.

Đây là bài trí Thuật Luyện Sư điển hình, nhưng ở bốn phía đại đỉnh vậy mà chỉnh tề đặt mấy chục cái quan tài, có ngang có dọc, thập phần quái dị.

Có một ít quan tài trong suốt, bên trong đều là những thứ kỳ lạ quý hiếm cổ quái, nhìn qua giống như đã từng quen biết, nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống như gì cả.

Trong mắt Lý Vân Tiêu sinh nghi, tiếp tục vận chuyển Nguyệt Đồng chi lực ngưng mắt nhìn lại phòng nhỏ kia.

Thời gian dần qua trong phòng hiển lộ ra hai đạo nhân ảnh, nhìn ra được là một già một trẻ, nhưng trên phòng nhỏ đã hạ xuống cấm chế cách ly. Nguyệt Đồng chi lực của hắn cách quá xa, đã đạt đến hạn độ mạnh nhất, không cách nào xuyên thấu qua được nữa.

Một già một trẻ kia tựa hồ đang trò chuyện với nhau gì đó, thân ảnh lão giả còn mấy lần đứng dậy đi tới đi lui.

Lý Vân Tiêu cau mày lại, tuy rằng Nguyệt Đồng chi lực của hắn có thể xuyên thấu không gian, nhưng cấm chết cách ly trên căn phòng nhỏ kia quá mạnh mẽ, khiến hắn không cách nào nghe thấy người bên trong đang nói gì cả.

Đột nhiên thân ảnh lão giả kia chấn động, tựa hồ đã nhận ra có người nhìn xem.

Người thanh niên cũng cả kinh đứng lên, cảnh giác đứng ở sau lưng lão giả.

Một đạo thanh âm cực độ phẫn nộ và âm trầm từ trong phòng vang lên, quát:

-Là ai dám cả gan nhìn xem lão phu?

Sau đó một cổ tinh thần phong bạo kinh khủng từ trong phòng nhỏ vọt ra, giống như một đầu quái thú mở ra thủ trảo cực lớn muốn bắt giữ lấy Nguyệt Đồng chi lực vậy.

“Hừ”

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, con ngươi bên trong Nguyệt Đồng khôi phục lại từ trong ký hiệu cổ quái kia, tinh thần lực lập tức từ xa vạn dặm xa trở lại ngoài cửa.

Tinh thần lực đối phương cũng rất mạnh, vậy mà truy tung đến tận đây, xông vào ký hiệu màu xanh trên cánh cửa kia, ngưng hình hóa thành một đầu mãnh thú cao đến mấy trượng, gào thét lớn táp lấy Lý Vân Tiêu.

Tuy rằng ta hiện giờ còn không biết ngươi là người phương nào, nhưng nếu đã có quan hệ với ấn ký của Vi Thành, ta tựu sớm muộn cũng sẽ tìm ra ngươi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook