Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2126: Linh thảo thập giai.

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 2125: Linh thảo thập giai.

Ha ha, Vân Tiêu công tử quả nhiên kẻ tài cao gan cũng lớn, rõ ràng hoàn toàn không chống cự.

Thái tiên sinh có chút ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều nữa là khinh thường, nói:

Kim Ngân Thái Cực Đồ này của ta có thể phong đan điền khí hải người, chỉ cần Vân Tiêu công tử có thể cởi bỏ, tại hạ liền tâm phục khẩu phục. Ha ha, nếu không giải được thì cứ nói cho bổn tọa một tiếng, bổn tọa sẽ thay công tử bỏ niêm phong.

Lý Vân Tiêu nhìn về phía bộ ngực của mình, nội thị trong đan điền, quả nhiên nhiều ra một cái Thái Cực Đồ song sắc, xoay tròn trên đan điền khí hải, hắn thử dùng nguyên lực trùng kích một chút, vậy mà cứng như bàn thạch, không cách nào rung chuyển chút nào cả.

Thái tiên sinh của Bạch Vũ Sơn Trang này quả nhiên có chút trò.

Hắn trầm tư thoáng một chút.

Thái tiên sinh nhìn bộ dáng Lý Vân Tiêu, đang dương dương tự đắc, đột nhiên toàn thân run lên, cả người như điện giật run rẩy thoáng một phát, liền triệt để ngốc trệ, hai mắt trừng lớn.

Chỉ thấy trên người Lý Vân Tiêu đột nhiên lóe lên một đạo lôi quang, kim ngân song sắc liền trực tiếp bị đánh tan, triệt để biến mất không thấy gì nữa.

À?

Dưới đài không ít cường giả cũng là người có nhãn lực, thoáng cái liền phát hiện phong ấn đã bị giải khai, đều lộ ra vẻ không thể tin được.

Bằng nhãn lực của bọn hắn, tự nhiên nhìn ra được Thái tiên sinh trước kia đánh ra phong ấn cơ hồ đã liều mạng, đại đa số người cũng không coi trọng Lý Vân Tiêu lắm, cho rằng hắn chắc chắn phải nhận thua.

Mặc dù có chút ít người coi trọng Lý Vân Tiêu cũng đang suy nghĩ hắn cần bao lâu mới có thể bỏ niêm phong đi ra, kết quả. . .

Lập tức bỏ niêm phong

Cái này. . . , điều này sao có thể?

Tất cả mọi người thoáng cái liền ồn ào, lộ ra vẻ kinh hãi.

Đặc biệt là Thái tiên sinh, ngoại trừ kinh hãi tột đỉnh ra, còn cảm thấy như vác trên lưng, không ít cường giả đều nhìn chằm chằm vào hắn, cho là hắn cố ý phóng nước, hai người hợp diễn Song Hoàng.

Dù là bản thân Lý Vân Tiêu cũng sửng sốt một chút, lộ ra vẻ cổ quái.

Vừa rồi hắn khônglàmgì cả, chỉ vận chuyển nguyên lực trùng kích phong ấn, sau khi thất bại, hạt giống Tử Lôi lơ lửng trên đan điền bỗng nhúc nhích, một đạo lôi điện màu tím mảnh như sợi tóc đánh lên Thái Cực Đồ kim ngân song sắc, lập tức liền đánh tan phong ấn.

Hơi chút suy nghĩ một chút, Lý Vân Tiêu liền hiểu rõ ra. Hạt giống Tử Lôi này một mực dựa vào nguyên lực của hắn cung cấp nuôi dưỡng thai nghén lấy, Thái Cực phong ấn kia lại chặt đứt liên hệ giữa hai bên, chọc giận hạt giống Tử Lôi cho nên mới phóng xuất ra lôi điện phá hủy đi.

Lý Vân Tiêu cũng có chút hoảng sợ, chỉ một tia Tử Lôi nhỏ như thế đã triệt để đánh tan phong ấn mà hắn toàn lực cũng không thể rung chuyển.



Phong ấn đã mở, không biết còn người nào ý kiến nữa không?

Cửu di khẽ cười một tiếng, ánh mắt lưu chuyển.

Đám người đứng ngoài xem thoáng cái ngừng nghị luận, tĩnh đến không có chút thanh âm.

Thanh âm trong rạp trên lầu lần nữa vang lên, nói:

Vân Tiêu công tử thật mạnh, không thể tưởng tượng nổi, còn lợi hại hơn cả lời đồn nhiều.

Lý Vân Tiêu nhẹ liếc qua ghế lô kia, cũng không biết bên trong là người phương nào.

Trog mấy rạp khác, bọn người Chu Sở và Hàn Quân Đình đều kinh hãi dị thường, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại, dùng nhãn lực của bọn hắn, tự nhiên biết rõ Thái tiên sinh kia cũng không có nương tay.

Hàn Quân Đình sắc mặt ngưng trọng dị thường, nói:

Bà bà, chúng ta sợ rằng đã phỏng đoán sai thực lực của hắn rồi.

Gương mặt Quỳ Hoa bà bà run rẩy thoáng một phát, dùng ngữ khí lạnh như băng nói:

Cho dù có sai, sai số cũng sẽ không quá lớn. Đại chưởng quỹ và lão thân liên thủ, tất nhiên có thể bắt lấy hắn.

Hàn Quân Đình buồn bả nói:

Nếu không phải Ất Mộc Hóa Linh ta tình thế bắt buộc, thiên tài như thế, bổn quân thật muốn giao hảo với hắn.

Trên đài, Thái tiên sinh trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nói:

Lý Vân Tiêu, có thể nói cho ta biết ngươi làm sao phá phong không?

Phong ấn hắn thi triển ra mạnh như thế nào hắn rõ ràng nhất, tuyệt không thể nào bị người trẻ tuổi trước mắt dùng nguyên lực giải khai được, trong đó tất có kỳ quặc.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

Nhờ có Thái tiên sinh hạ thủ lưu tình, bởi vậy mới khiến ta có cơ hội phá phong.

Thái tiên sinh mặt mo lập tức đỏ bừng, biết rõ đối phương không chịu nói, nhưng loại tuyệt kỹ này hơn phân nửa là kỹ xảo ẩn giấu, không nói cũng là nhân chi thường tình, hắn ôm quyền nói:

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay người cũ, lão hủ tâm phục khẩu phục



Nói xong liền lắc mình một cái, trực tiếp bay xuống dưới.

Lần này cũng không còn người phản đối, Lý Vân Tiêu thuận lý thành chương trở thành người giúp đỡ cho Cửu di.

Hai người dùng mật ngữ trao đổi một hồi, tựa hồ đang thương thảo làm sao đối phó phong ấn trên hộp ngọc, rất nhanh liền bắt đầu áp dụng.

Cửu di đánh ra mấy đạo quyết ấn, dựa theo trình tự và phương vị nhất định vỗ vào hộp ngọc, lòng bàn tay nàng thoáng tản ra kim quang, ngay sau đó hóa thành vô số điểm kim phấn, phiêu rơi xuống, khiến cả hộp ngọc đều lập loè kim quang.

“Ông”

Trên hộp ngọc phát ra một đạo chiến minh, một tầng trận quang hiện ra, hóa thành chừng mấy trượng chuyển động trên không đảo hoang.

Lý Vân Tiêu hai tay hợp lại, một cổ lôi điện chi lực ngưng tụ trên lòng bàn tay, trực tiếp thăm dò vào trong trận quang, mười ngón hư không nắm chặt

“Rống”

Một tiếng hổ gầm từ trong song chưởng hắn truyền ra, vang vọng toàn bộ hội trường, sắc mặt mỗi người đều đại biến.

Sau đó lôi điện màu xanh điên cuồng tuôn ra, hóa thành hình thái một đầu Mãnh Hổ, hai móng trùng hợp với cánh tay Lý Vân Tiêu, trực tiếp phá vỡ phong ấn ra.

Kha Đồng Quang đầu đầy mồ hôi lạnh, khẩn trương trông xem thế nào. Nếu một khi xảy ra vấn đề thì hắn sẽ là người phải chịu trách nhiêm

Sắc mặt Cửu di cũng thập phần ngưng trọng, một tay bấm niệm pháp quyết, liền ấn xuống hộp ngọc kia.

Một đạo bạch quang sáng lên trên đỉnh hộp, lập tức một cổ linh khí ngập trời bừng lên, bày biện ra hình thái sương mù mịt mờ, tụ mà không tán trên không đảo hoang.

Trong hình thái sương mù kia mơ hồ xuất hiện hào quang màu lam nhạt, một cây linh thảo nhìn như bình thường như ẩn như hiện trong sương mù, bày biện ra quang thái.

Tất cả mọi người đều nín hơi, khiếp sợ nhìn qua gốc linh thảo kia, biết rõ đây chính là hình chiếu bản thể Khinh Tinh Lan.

Trong hai tay Kha Đồng Quang tràn đầy mồ hôi lạnh, liên tục kêu lên:

Cửu di, nhanh thu tay lại, linh khí sắp hao tổn không còn rồi.

Nhìn linh khí trong hộp ngọc tuôn ra ngày càng nhiều, hắn thực gấp đến dậm chân.

Sắc mặt Cửu di trở nên trắng, trên hai má cũng lăn xuống mồ hôi, ánh mắt ngưng tụ, liền nâng tay lên bấm niệm pháp quyết.

Toàn bộ dị tượng trên bầu trời thoáng cáo biến mất, quang ảnh Khinh Tinh Lan cũng theo đó không thấy đâu nữa.

Hai tay Lý Vân Tiêu vừa để xuống, lôi đình hình thái Mãnh Hổ trực tiếp hóa thành một đạo lôi điện, thu vào song chưởng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook