Chương 3029: Lo lắng (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
12/12/2016
Thí Quân tức giận nói:
- Nói nhiều như vậy ngươi còn không rõ sao? Mặc dù lực lượng bổn tọa bị giới lực áp chế, cũng có thể so với Hư Cực Thần Cảnh của các ngươi! Mà hai người các ngươi, một chỉ có Quy Chân Cảnh, một chỉ có Chưởng Thiên Cảnh mà thôi, làm sao so được với ta?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta cho tới bây giờ chỉ hiểu dùng thực lực nói chuyện, nếu như ngươi có tu vị Hư Cực Thần Cảnh, sợ rằng đã sớm ra tay vặn đầu chúng ta rồi, cũng không cần phải lải nhải, hơn phân nửa là không địch lại cho nên nói khoác tăng thêm lòng dũng cảm bản thân.
- Chết đi!
Thí Quân cuồng nộ, trực tiếp vứt Kỳ Thắng Phong, một đạo ma khí kích hiện ra, nó mở ra thành hình quạt bao phủ toàn bộ thông đạo.
Lý Vân Tiêu không dám khinh thường, một kích này cực kỳ nguy hiểm, có được năng lực giết hắn.
Chỉ thấy đâu suất thiên phong bay ra khỏi bàn tay, hóa thành núi nhỏ ngăn cản trước người, trở thành lá chắn.
Oanh!
Ngọn núi bị đánh trúng, lại lui mấy trượng, vô số đá vụn và hào quang sáu màu bắn ra chung quanh.
Lý Vân Tiêu vốn cho rằng bình yên vô sự, lại bị sơn thể áp lùi một trượng trên không trung, khí huyết trong người chấn động quay cuồng, trên người cũng sinh ra kim quang chớp động.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong đại biến, đâu suất thiên phong mạnh bao nhiêu hắn biết rõ, Thí Quân có thể rung chuyển ngọn núi này, quả nhiên kinh thế hãi tục!
Hắn không dám khinh thường, quát:
- Ta liên thủ với ngươi, giết hắn!
Hắn giơ ma luân trảm lên, hóa thành thiên minh luân trận chém xuống.
Xùy!
Thân ảnh Thí Quân lóe lên, chỉ để lại tàn ảnh bị minh luân chém vỡ.
Kỳ Thắng Phong cũng không dám lưu lại, hắn thuấn di sau đó ném ma nguyên tỏa ra ngăn cản.
Lý Vân Tiêu cũng thu hồi đâu suất thiên phong, hai tay bấm niệm pháp quyết, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra, chúng bay múa quanh người.
Thân ảnh Thí Quân từ từ hiện ra, hai tay bấm pháp quyết cổ quái, quát:
- Diệt!
Một đám ma khí kinh người tản ra, hắc mang bao phủ chung quanh, cả không gian không ngừng chấn động dữ dội.
Lý Vân Tiêu lại ném đâu suất thiên phong ra.
- Tới!
Kỳ Thắng Phong thuấn di trốn ra sau ngọn núi, ma khí đâm vào đâu suất thiên phun, đá vụn và hào quang bắn tung tóe.
Nhưng Ma Quang mạnh hơn nữa cũng không thể đột phá giới lực.
Cả không gian hỗn loạn, trong nháy mắt đâu suất thiên phong xuất hiện đã hòa hoãn lại..
Thí Quân hiển nhiên đã bị đâu suất thiên phong chọc giận, hắn muốn giết hai người trước mặt cho thống khoái.
Lý Vân Tiêu thay đổi ấn quyết, Thiên Kiếm Đồ không ngừng quay quanh thân thể, đồng thời tay trái đang ngưng tụ tử lôi.
Oanh!
Thiên Kiếm Đồ tiếp một chưởng của Thí Quân thì tan biến, Lý Vân Tiêu không lùi mà tiến lên, dùng tay trái đánh thẳng vào Thí Quân.
Tử lôi không ngừng quấn quanh bàn tay Lý Vân Tiêu.
Bành!
Ma chưởng thật lớn bị xuyên thủng, miệng vết thương còn không ngừng mở rộng ra.
Một chưởng này đánh tan một nửa uy áp, Lý Vân Tiêu hóa thành lôi đình, hắn xuyên qua cách đó mấy trượng.
Giờ phút này Kỳ Thắng Phong cũng ném Ngự Thiên Bảo Lục ra, vô số phù văn xuất hiện, hào quang chiếu sáng thế giới, ánh sáng bao phủ Thí Quân.
Thí Quân thất bại, hơn nữa bị kích thương, giận tím mặt, hắn gào thét dữ dội.
Ầm ầm!
Phù văn bao phủ đầy trời vỡ vụn, Ngự Thiên Bảo Lục biến thành trong suốt, mơ hồ có kim quang hiện ra, nó ngưng tụ áp chế ma khí!
- Cái gì? !
Sắc mặt Thí Quân đại biến, hắn không thể tin nổi cảnh trước mặt này, Ngự Thiên Bảo Lục vỡ ra lại có thể áp chế mấy trăm ma sát do hắn biến hóa ra.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong trầm xuống, hắn chém giết vô số ma sát chung quanh!
Bành! Bành! Bành!
Khắp nơi đều có tiếng nổ mạnh, ma khí tung hoành, cục diện hỗn loạn không chịu nổi.
Nguyên Đức kinh sợ không thôi, ở sau lưng mắng:
- Ngươi không phải nói dùng lực lượng ngươi, tại Thiên Võ Giới thiên hạ vô địch sao? Vì sao ngay cả hai tiểu lâu la cũng không làm gì được chúng/
- Câm miệng cho ta!
Thí Quân giận dữ, quát:
- Nếu không bị giới lực áp chế, bổn tọa đã sớm đánh chúng phấn thân toái cốt.
Nguyên Đức mỉa mai cười lạnh nói:
- Kẻ thất bại luôn tìm đủ lý do.
- Câm miệng, câm miệng!
Thí Quân gào thét liên tục, gương mặt vặn vẹo nói:
- Nếu bổn tọa thích ứng giới lực, ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn đầu tiên.
Nguyên Đức hừ lạnh nói:
- Đợi ngươi có mạng sống qua hôm nay rồi nói, ta xem ngươi hơn phân nửa sẽ bị chúng giết.
Thí Quân tức giận muốn ngất đi, rít gào nói:
- Nói thêm một câu ta sẽ giết ngươi! Cùng lắm thì quay về Ma giới.
Nguyên Đức lập tức không lên tiếng, nhắm mắt lại.
Đột nhiên trên không trung có huyễn quang, hóa ra hàng trăm hàng ngàn bóng kiếm, giống như mưa nặng hạt.
Lý Vân Tiêu cầm trường kiếm trong tay, chín đóa hoa sen nở rộ ra, hoành trước người, tuôn ra cường quan chói mắt chém thẳng xuống một kiếm.
- Kiếm Trảm Tinh Thần!
Trong chốc lát vô số kiếm quang thất sắc, trở nên ảm đạm, chúng co rút vào giữa chín đóa hoa sen, dính vào thân kiếm sau đó chém ra.
- Đó là...
Thí Quân dường như bị ai đó bóp cổ, thất thố hét ầm lên.
- Nghê hồng thạch! Mẹ ơi, dĩ nhiên là nghê hồng thạch!
Ánh mắt của hắn mở to lên, trên mặt hoảng hốt kinh hồn mất phách, một kiếm kinh khủng này còn cách người vài trượng mới tỉnh táo lại.
Băng sát tâm diễm cực nóng, nó muốn thiêu đốt tất cả những gì ngăn cản đường nó đi.
Thí Quân nhìn chằm chằm vào chín đóa hoa sen, trong mắt bắn ra hào quang sáng ngời, quát:
- Thật sự là nghê hồng thạch, ha ha, quá tốt!
Ầm ầm!
Thời điểm hắn đang vui mừng đã né tránh không kịp, bị kiếm kia chém thẳng vào người.
Sau đó chín đóa hoa sen dung hợp nhất thể, lăng không nở rộ trên không trung.
Ánh sáng chói lóa thôn phệ Thí Quân vào trong.
Ầm ầm long!
Hào quang không ngừng sinh ra tiếng nổ, khe hở không gian cũng bị cắn nuốt và thiêu đốt.
Kỳ Thắng Phong sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn uy lực một kiếm kia, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Chết sao?
Lý Vân Tiêu ngực phập phồng lợi hại, một kiếm này tiêu hao quá nhiều lực lượng của hắn, nhìn chằm chằm vào hào quang bên kia, nói:
- Còn chưa chết, nhưng cũng sắp rồi!
Đồng tử Kỳ Thắng Phong co rụt lại, lúc này giơ đại kiếm lên, một kiếm hóa ra trăm vạn ngọc long, chúng gầm gừ gào thét lao thẳng tới trước.
Ầm ầm!
Vô số ngọc long bị băng sát tâm diễm thiêu đốt, cả khe hở thông đạo cũng bị một kích này xé rách, xuất hiện khe hở mới dài cả trăm trượng.
Một đạo hắc quang nổ tung, nó dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay chạy vào trong Ma giới.
Lý Vân Tiêu dùng diệu pháp linh mục quan sát, thân thể lóe lên thuấn di tới trước, đuổi theo Thí Quân, đánh ra một chưởng thật mạnh.
Trong lòng bàn tay ngưng tụ tử lôi, hắn giáng xuống một chưởng thật mạnh.
Phanh! Phanh!
Hai tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Thí Quân đâm vào giới bích của Ma giới, thân thể Nguyên Đức đưa mặt về phía mọi người, ngực bị tử lôi đánh xuyên qua tạo thành cái động lớn.
- Ah! !
Nguyên Đức dường như vô cùng thống khổ, gương mặt không ngừng vặn vẹo, quát:
- Đáng chết ah, lại lấy ta làm kiên chắn, ngươi là lâu la hèn mọn, nhanh chóng cút ra khỏi người ta.
Thí Quân không nói một lời, thân hình dán vào giới bích, không ngừng vặn vẹo.
- Nói nhiều như vậy ngươi còn không rõ sao? Mặc dù lực lượng bổn tọa bị giới lực áp chế, cũng có thể so với Hư Cực Thần Cảnh của các ngươi! Mà hai người các ngươi, một chỉ có Quy Chân Cảnh, một chỉ có Chưởng Thiên Cảnh mà thôi, làm sao so được với ta?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta cho tới bây giờ chỉ hiểu dùng thực lực nói chuyện, nếu như ngươi có tu vị Hư Cực Thần Cảnh, sợ rằng đã sớm ra tay vặn đầu chúng ta rồi, cũng không cần phải lải nhải, hơn phân nửa là không địch lại cho nên nói khoác tăng thêm lòng dũng cảm bản thân.
- Chết đi!
Thí Quân cuồng nộ, trực tiếp vứt Kỳ Thắng Phong, một đạo ma khí kích hiện ra, nó mở ra thành hình quạt bao phủ toàn bộ thông đạo.
Lý Vân Tiêu không dám khinh thường, một kích này cực kỳ nguy hiểm, có được năng lực giết hắn.
Chỉ thấy đâu suất thiên phong bay ra khỏi bàn tay, hóa thành núi nhỏ ngăn cản trước người, trở thành lá chắn.
Oanh!
Ngọn núi bị đánh trúng, lại lui mấy trượng, vô số đá vụn và hào quang sáu màu bắn ra chung quanh.
Lý Vân Tiêu vốn cho rằng bình yên vô sự, lại bị sơn thể áp lùi một trượng trên không trung, khí huyết trong người chấn động quay cuồng, trên người cũng sinh ra kim quang chớp động.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong đại biến, đâu suất thiên phong mạnh bao nhiêu hắn biết rõ, Thí Quân có thể rung chuyển ngọn núi này, quả nhiên kinh thế hãi tục!
Hắn không dám khinh thường, quát:
- Ta liên thủ với ngươi, giết hắn!
Hắn giơ ma luân trảm lên, hóa thành thiên minh luân trận chém xuống.
Xùy!
Thân ảnh Thí Quân lóe lên, chỉ để lại tàn ảnh bị minh luân chém vỡ.
Kỳ Thắng Phong cũng không dám lưu lại, hắn thuấn di sau đó ném ma nguyên tỏa ra ngăn cản.
Lý Vân Tiêu cũng thu hồi đâu suất thiên phong, hai tay bấm niệm pháp quyết, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra, chúng bay múa quanh người.
Thân ảnh Thí Quân từ từ hiện ra, hai tay bấm pháp quyết cổ quái, quát:
- Diệt!
Một đám ma khí kinh người tản ra, hắc mang bao phủ chung quanh, cả không gian không ngừng chấn động dữ dội.
Lý Vân Tiêu lại ném đâu suất thiên phong ra.
- Tới!
Kỳ Thắng Phong thuấn di trốn ra sau ngọn núi, ma khí đâm vào đâu suất thiên phun, đá vụn và hào quang bắn tung tóe.
Nhưng Ma Quang mạnh hơn nữa cũng không thể đột phá giới lực.
Cả không gian hỗn loạn, trong nháy mắt đâu suất thiên phong xuất hiện đã hòa hoãn lại..
Thí Quân hiển nhiên đã bị đâu suất thiên phong chọc giận, hắn muốn giết hai người trước mặt cho thống khoái.
Lý Vân Tiêu thay đổi ấn quyết, Thiên Kiếm Đồ không ngừng quay quanh thân thể, đồng thời tay trái đang ngưng tụ tử lôi.
Oanh!
Thiên Kiếm Đồ tiếp một chưởng của Thí Quân thì tan biến, Lý Vân Tiêu không lùi mà tiến lên, dùng tay trái đánh thẳng vào Thí Quân.
Tử lôi không ngừng quấn quanh bàn tay Lý Vân Tiêu.
Bành!
Ma chưởng thật lớn bị xuyên thủng, miệng vết thương còn không ngừng mở rộng ra.
Một chưởng này đánh tan một nửa uy áp, Lý Vân Tiêu hóa thành lôi đình, hắn xuyên qua cách đó mấy trượng.
Giờ phút này Kỳ Thắng Phong cũng ném Ngự Thiên Bảo Lục ra, vô số phù văn xuất hiện, hào quang chiếu sáng thế giới, ánh sáng bao phủ Thí Quân.
Thí Quân thất bại, hơn nữa bị kích thương, giận tím mặt, hắn gào thét dữ dội.
Ầm ầm!
Phù văn bao phủ đầy trời vỡ vụn, Ngự Thiên Bảo Lục biến thành trong suốt, mơ hồ có kim quang hiện ra, nó ngưng tụ áp chế ma khí!
- Cái gì? !
Sắc mặt Thí Quân đại biến, hắn không thể tin nổi cảnh trước mặt này, Ngự Thiên Bảo Lục vỡ ra lại có thể áp chế mấy trăm ma sát do hắn biến hóa ra.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong trầm xuống, hắn chém giết vô số ma sát chung quanh!
Bành! Bành! Bành!
Khắp nơi đều có tiếng nổ mạnh, ma khí tung hoành, cục diện hỗn loạn không chịu nổi.
Nguyên Đức kinh sợ không thôi, ở sau lưng mắng:
- Ngươi không phải nói dùng lực lượng ngươi, tại Thiên Võ Giới thiên hạ vô địch sao? Vì sao ngay cả hai tiểu lâu la cũng không làm gì được chúng/
- Câm miệng cho ta!
Thí Quân giận dữ, quát:
- Nếu không bị giới lực áp chế, bổn tọa đã sớm đánh chúng phấn thân toái cốt.
Nguyên Đức mỉa mai cười lạnh nói:
- Kẻ thất bại luôn tìm đủ lý do.
- Câm miệng, câm miệng!
Thí Quân gào thét liên tục, gương mặt vặn vẹo nói:
- Nếu bổn tọa thích ứng giới lực, ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn đầu tiên.
Nguyên Đức hừ lạnh nói:
- Đợi ngươi có mạng sống qua hôm nay rồi nói, ta xem ngươi hơn phân nửa sẽ bị chúng giết.
Thí Quân tức giận muốn ngất đi, rít gào nói:
- Nói thêm một câu ta sẽ giết ngươi! Cùng lắm thì quay về Ma giới.
Nguyên Đức lập tức không lên tiếng, nhắm mắt lại.
Đột nhiên trên không trung có huyễn quang, hóa ra hàng trăm hàng ngàn bóng kiếm, giống như mưa nặng hạt.
Lý Vân Tiêu cầm trường kiếm trong tay, chín đóa hoa sen nở rộ ra, hoành trước người, tuôn ra cường quan chói mắt chém thẳng xuống một kiếm.
- Kiếm Trảm Tinh Thần!
Trong chốc lát vô số kiếm quang thất sắc, trở nên ảm đạm, chúng co rút vào giữa chín đóa hoa sen, dính vào thân kiếm sau đó chém ra.
- Đó là...
Thí Quân dường như bị ai đó bóp cổ, thất thố hét ầm lên.
- Nghê hồng thạch! Mẹ ơi, dĩ nhiên là nghê hồng thạch!
Ánh mắt của hắn mở to lên, trên mặt hoảng hốt kinh hồn mất phách, một kiếm kinh khủng này còn cách người vài trượng mới tỉnh táo lại.
Băng sát tâm diễm cực nóng, nó muốn thiêu đốt tất cả những gì ngăn cản đường nó đi.
Thí Quân nhìn chằm chằm vào chín đóa hoa sen, trong mắt bắn ra hào quang sáng ngời, quát:
- Thật sự là nghê hồng thạch, ha ha, quá tốt!
Ầm ầm!
Thời điểm hắn đang vui mừng đã né tránh không kịp, bị kiếm kia chém thẳng vào người.
Sau đó chín đóa hoa sen dung hợp nhất thể, lăng không nở rộ trên không trung.
Ánh sáng chói lóa thôn phệ Thí Quân vào trong.
Ầm ầm long!
Hào quang không ngừng sinh ra tiếng nổ, khe hở không gian cũng bị cắn nuốt và thiêu đốt.
Kỳ Thắng Phong sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn uy lực một kiếm kia, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Chết sao?
Lý Vân Tiêu ngực phập phồng lợi hại, một kiếm này tiêu hao quá nhiều lực lượng của hắn, nhìn chằm chằm vào hào quang bên kia, nói:
- Còn chưa chết, nhưng cũng sắp rồi!
Đồng tử Kỳ Thắng Phong co rụt lại, lúc này giơ đại kiếm lên, một kiếm hóa ra trăm vạn ngọc long, chúng gầm gừ gào thét lao thẳng tới trước.
Ầm ầm!
Vô số ngọc long bị băng sát tâm diễm thiêu đốt, cả khe hở thông đạo cũng bị một kích này xé rách, xuất hiện khe hở mới dài cả trăm trượng.
Một đạo hắc quang nổ tung, nó dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay chạy vào trong Ma giới.
Lý Vân Tiêu dùng diệu pháp linh mục quan sát, thân thể lóe lên thuấn di tới trước, đuổi theo Thí Quân, đánh ra một chưởng thật mạnh.
Trong lòng bàn tay ngưng tụ tử lôi, hắn giáng xuống một chưởng thật mạnh.
Phanh! Phanh!
Hai tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Thí Quân đâm vào giới bích của Ma giới, thân thể Nguyên Đức đưa mặt về phía mọi người, ngực bị tử lôi đánh xuyên qua tạo thành cái động lớn.
- Ah! !
Nguyên Đức dường như vô cùng thống khổ, gương mặt không ngừng vặn vẹo, quát:
- Đáng chết ah, lại lấy ta làm kiên chắn, ngươi là lâu la hèn mọn, nhanh chóng cút ra khỏi người ta.
Thí Quân không nói một lời, thân hình dán vào giới bích, không ngừng vặn vẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.