Chương 1710: Long ngâm phương trạch. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1708: Long ngâm phương trạch. (1)
Gợn sóng trong mắt Nhuận Tường càng ngày càng sâu, kinh hãi dời ánh mắt khỏi người Thủy Tiên, rơi vào trên người Ma Sa nói:
Vị phía dưới kia chính là. . .
Ma Sa lạnh lùng cười cười, lộ ra một tia trào phúng, nói:
Tiểu tử ngươi quả nhiên là Bắc Hải Nhuận Tường, nếu đã nhận ra thân phận tiểu thư, vậy thì ngoan ngoãn bó tay để cho ta chém đi.
Sắc mặt Nhuận Tường đại biến, trong con mắt chớp động lên cảm xúc khó có thể bình phục, kinh quát:
Ngươi là cái thá gì, cũng muốn giết ta?
Ma Sa mở tay ra nhún hai vai, bộ dạng bất đắc dĩ nói:
Mệnh lệnh tiểu thư không có cách nào cả. Ai bảo các ngươi giết người mà tiểu thư một mực muốn tìm chứ.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, không chỉ có hai người Lý Vân Tiêu, mà người còn lại trên chiến hạm cũng đều nhao nhao nhíu mày, ở đâu lại ra một tên Hải tộc đầu cá mập, hơn nữa nhìn bộ dáng có vẻ thực lực cũng không thấp.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên và Phi Minh lại trở nên ngưng trọng, ánh mắt hai người dò xét qua trên người Ma Sa một chút, lập tức trong lòng thầm giật mình, hai người vậy mà không nhìn thấu tu vị Hải tộc này.
Nhuận Tường vẻ mặt nghi hoặc nói:
Người tiểu thư muốn tìm? Có quan hệ gì với ta chứ?
Ma Sa lắc đầu, nói:
Người cũng đã bị chết, không thể giải thích rõ, tóm lại các ngươi đều phải chết.
Lý Vân Tiêu nhịn không được cười ha hả, nói:
Haha, ha ha, ta thật sự không nghĩ mãi mà không rõ, đám Hải tộc các ngươi từ đâu tìm ra loại cảm giác về sự ưu việt kia thế, muốn giết ai thì giết? Cho mình là thứ gì chứ? Chẳng lẽ tưởng mình là Thập Phương Thần Cảnh, hoành hành thiên hạ sao?
Hắn lộ vẻ kinh miệt không chút che dấu, khinh thường nói:
Nguyên một đám lớn lên hình thù cổ quái, vừa nhìn đã biết là thứ tiến hóa không hoàn chỉnh, cũng quá tự đề cao bản thân rồi?
Đáng chết!
Ma Sa giận tím mặt, quay đầu nhìn về phía Nhuận Tường, nói:
Nhuận Tường, giết người này, tiểu thư sẽ tha cho ngươi một mạng.
Trên mặt Nhuận Tường cũng hiện lên một tia không thoải mái, nhìn về phía thân ảnh kia, trong nội tâm khẽ run, liền thu ánh mắt về, lạnh lùng nói:
Lời Lý Vân Tiêu nói tuy rằng khó nghe, nhưng cũng có chỗ đúng, mặc dù thật sự là vị tiểu thư kia, ngươi cũng chớ có ‘trang Bức’ trước mặt ta.
Đồng tử hắn đột nhiên co lại, bắn ra đạo đạo sát khí, lạnh giọng nói:
Ta kính trọng chính là vị tiểu thư kia, về phần tên nô tài ngươi, ngươi tính là thứ gì? Cũng dám quát tháo ta
Sắc mặt Ma Sa thoáng cái trầm xuống, thậm chí là trở nên có chút vặn vẹo, không gian chung quanh dưới nộ khí của hắn đều thay đổi, trong đôi mắt phun ra lửa giận, gầm nhẹ nói:
Đã như vậy, vậy thì lưu ngươi làm gì nữa? Tất cả các ngươi đều chết đi.
Một đạo Hắc Viêm dâng lên từ lòng bàn tay hắn, sáng quắc thiêu đốt trên trời cao, khiến cả thân ảnh Ma Sa đều bị chiếu rọi có chút hoảng hốt bất định.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu và Nhuận Tường đột biến, thực lực Ma Sa này thâm bất khả trắc, dùng thần thức Thuật Luyện Sư cửu giai của Lý Vân Tiêu cũng không thể dò xét, lúc này hắn mới hiểu được, thì ra là loại Hắc Sắc Ma Diễm này có thể trực tiếp thiêu đốt thần trí chi lực của hắn
Hắc ma viêm, đốt cháy vạn vật.
Ma Sa thần sắc nghiêm nghị, trong mắt tuôn ra sát khí, ma diễm trong tay “Phanh” một tiếng, bạo ra vô số hỏa đoàn, phân biệt vọt tới chỗ Lý Vân Tiêu và Nhuận Tường.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ ngưng trọng, lực lượng ẩn chứa trong loại Hắc Viêm này rất mạnh, tuy rằng so với thần hỏa của hắn chỉ như đồ chơi cho con nít, nhưng dưới lực lượng của Ma Sa, mặc dù là hỏa diễm bình thường cũng không dám khinh thường.
Tay trái hắn lật thành chưởng, Chân Long chi lệ hội tụ nơi lòng bàn tay, hắn nắm chặt lại liền mờ mịt thành một đoàn hơi nước bốc lên, kết thành một đạo thủy kính chắn trước người.
Đó là…
Đồng tử Ma Sa và Nhuận Tường đều đột nhiên co lại, đặc biệt là người sau, nháy mắt khi Chân Long chi lệ xuất hiện hắn liền cảm giác được, cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
“Bang bang”
Hai đạo ma diễm trực tiếp đánh vào trong thủy kính, đánh xuyên qua Chân Long chi lệ, từ phía sau bắn ra, chỉ có điều ma diễm trực tiếp bị loại bỏ, chỉ còn lại hai cổ lực lượng thuần túy.
Thân thể Lý Vân Tiêu có chút nhoáng một cái, phiêu hốt trên không trung, khiến hai đạo công kích kia trực tiếp xuyên qua thân thể, bắn về phía xa xa.
Ánh mắt Ma Sa lộ ra một tia kinh ngạc, thực lực Lý Vân Tiêu hắn cảm nhận rất rõ, cho rằng giải quyết chỉ cần một chiêu, nhưng không ngờ đối phương lại có thể hóa giải dễ dàng như thế.
Bên phía Nhuận Tường lại vang lên một đạo Long ngâm, một quyền lăng không đánh xuống.
Long ngâm phương trạch, Hổ khiếu sơn lâm.
“Rầm rầm rầm”
Mấy đạo ma diễm kia trực tiếp nổ bung, tay đấm không giảm đánh tới phía trước, mang theo Long Uy trấn áp tất cả phóng tới Ma Sa, trong mơ hồ có Long hình hóa ra trên quyền uy.
Trong một quyền này mang theo sự khinh thường và tức giận của Nhuận Tường, hậu duệ Chân Long không phải ai cũng có thể khiêu khích
Đồng tử Ma Sa hơi co lại, không tránh không né, uy lực một quyền kia trực tiếp đánh lên người hắn, chấn khiến thân thể hắn phải lui về sau mấy chục thước.
Lực dư âm của quyền uy chấn khiến bên dưới nổi lên sóng gió kinh thiên, giống như thác nước vọt lên đám mây, sau đó tản trên bầu trời hóa thành vô số bọt nước rơi xuống như mưa rào.
Trong mắt Nhuận Tường hiện lên một tia kiêng kị, Ma Sa vậy mà ngạnh kháng một kích của mình không hề hấn gì, nhưng trên mặt hắn lại lộ vẻ bướng bỉnh, lạnh lùng nói:
Nô tài, không muốn chết thì mau cút cho ta!
Một chữ “cút” nhổ ra, Long Uy nổ bung trên bầu trời, từng vòng chiến ý vô thượng khó có thể địch nổi như thủy vân muốn nổ tung lên, phóng tới bốn phía
Đại hải bên dưới cũng xoáy lên sóng to gió lớn, xoay tròn trong phương thiên địa này.
Duy chỉ có chỗ Thủy Tiên lăng không đứng vẫn là một mảnh bình tĩnh như nước, vẻn vẹn chỉ có một đạo rung động rất nhỏ đẩy ra.
Cũng không biết là lực lượng nàng ngăn chặn Long ngâm, hay là tiếng Long ngâm tận lực tránh khỏi nàng nữa.
Sắc mặt Thủy Tiên từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thay đổi, sóng gió nhẹ nhàng nhấc lên một góc trường y trắng noãn của nàng, như hoa thủy tiên chập chờn trong biển rộng, theo gió phiêu lãng.
Cực động ở bên ngoài và cực tĩnh của bản thân nàng tạo thành một loại đối lập rất lớn, khiến thân ảnh màu trắng kia trong tâm trí mọi người càng thêm rõ nét.
Ma Sa khẩn trương nhìn xuống dưới, trông thấy Thủy Tiên bình yên vô sự, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong hai tròng mắt dấy lên ma hỏa, lạnh giọng nói:
Không hổ là thiên tài Bắc Hải, hôm nay ta sẽ buông tay đánh một trận, cho ngươi trước khi chết biết rõ cái gì mới là cường đại thật sự.
Ban thưởng ngươi một hồi giác ngộ
Ma Sa lạnh quát một tiếng, thân thể cực đại bỗng nhiên biến mất trong không gian, dùng tốc độ cực nhanh trùng kích đến trước người Nhuận Tường, lăng không đánh tới một quyền, toàn bộ không gian trực tiếp nứt vỡ, kình lực cực lớn đánh tới lồng ngực Nhuận Tường.
“… ”
Gợn sóng trong mắt Nhuận Tường càng ngày càng sâu, kinh hãi dời ánh mắt khỏi người Thủy Tiên, rơi vào trên người Ma Sa nói:
Vị phía dưới kia chính là. . .
Ma Sa lạnh lùng cười cười, lộ ra một tia trào phúng, nói:
Tiểu tử ngươi quả nhiên là Bắc Hải Nhuận Tường, nếu đã nhận ra thân phận tiểu thư, vậy thì ngoan ngoãn bó tay để cho ta chém đi.
Sắc mặt Nhuận Tường đại biến, trong con mắt chớp động lên cảm xúc khó có thể bình phục, kinh quát:
Ngươi là cái thá gì, cũng muốn giết ta?
Ma Sa mở tay ra nhún hai vai, bộ dạng bất đắc dĩ nói:
Mệnh lệnh tiểu thư không có cách nào cả. Ai bảo các ngươi giết người mà tiểu thư một mực muốn tìm chứ.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, không chỉ có hai người Lý Vân Tiêu, mà người còn lại trên chiến hạm cũng đều nhao nhao nhíu mày, ở đâu lại ra một tên Hải tộc đầu cá mập, hơn nữa nhìn bộ dáng có vẻ thực lực cũng không thấp.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên và Phi Minh lại trở nên ngưng trọng, ánh mắt hai người dò xét qua trên người Ma Sa một chút, lập tức trong lòng thầm giật mình, hai người vậy mà không nhìn thấu tu vị Hải tộc này.
Nhuận Tường vẻ mặt nghi hoặc nói:
Người tiểu thư muốn tìm? Có quan hệ gì với ta chứ?
Ma Sa lắc đầu, nói:
Người cũng đã bị chết, không thể giải thích rõ, tóm lại các ngươi đều phải chết.
Lý Vân Tiêu nhịn không được cười ha hả, nói:
Haha, ha ha, ta thật sự không nghĩ mãi mà không rõ, đám Hải tộc các ngươi từ đâu tìm ra loại cảm giác về sự ưu việt kia thế, muốn giết ai thì giết? Cho mình là thứ gì chứ? Chẳng lẽ tưởng mình là Thập Phương Thần Cảnh, hoành hành thiên hạ sao?
Hắn lộ vẻ kinh miệt không chút che dấu, khinh thường nói:
Nguyên một đám lớn lên hình thù cổ quái, vừa nhìn đã biết là thứ tiến hóa không hoàn chỉnh, cũng quá tự đề cao bản thân rồi?
Đáng chết!
Ma Sa giận tím mặt, quay đầu nhìn về phía Nhuận Tường, nói:
Nhuận Tường, giết người này, tiểu thư sẽ tha cho ngươi một mạng.
Trên mặt Nhuận Tường cũng hiện lên một tia không thoải mái, nhìn về phía thân ảnh kia, trong nội tâm khẽ run, liền thu ánh mắt về, lạnh lùng nói:
Lời Lý Vân Tiêu nói tuy rằng khó nghe, nhưng cũng có chỗ đúng, mặc dù thật sự là vị tiểu thư kia, ngươi cũng chớ có ‘trang Bức’ trước mặt ta.
Đồng tử hắn đột nhiên co lại, bắn ra đạo đạo sát khí, lạnh giọng nói:
Ta kính trọng chính là vị tiểu thư kia, về phần tên nô tài ngươi, ngươi tính là thứ gì? Cũng dám quát tháo ta
Sắc mặt Ma Sa thoáng cái trầm xuống, thậm chí là trở nên có chút vặn vẹo, không gian chung quanh dưới nộ khí của hắn đều thay đổi, trong đôi mắt phun ra lửa giận, gầm nhẹ nói:
Đã như vậy, vậy thì lưu ngươi làm gì nữa? Tất cả các ngươi đều chết đi.
Một đạo Hắc Viêm dâng lên từ lòng bàn tay hắn, sáng quắc thiêu đốt trên trời cao, khiến cả thân ảnh Ma Sa đều bị chiếu rọi có chút hoảng hốt bất định.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu và Nhuận Tường đột biến, thực lực Ma Sa này thâm bất khả trắc, dùng thần thức Thuật Luyện Sư cửu giai của Lý Vân Tiêu cũng không thể dò xét, lúc này hắn mới hiểu được, thì ra là loại Hắc Sắc Ma Diễm này có thể trực tiếp thiêu đốt thần trí chi lực của hắn
Hắc ma viêm, đốt cháy vạn vật.
Ma Sa thần sắc nghiêm nghị, trong mắt tuôn ra sát khí, ma diễm trong tay “Phanh” một tiếng, bạo ra vô số hỏa đoàn, phân biệt vọt tới chỗ Lý Vân Tiêu và Nhuận Tường.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ ngưng trọng, lực lượng ẩn chứa trong loại Hắc Viêm này rất mạnh, tuy rằng so với thần hỏa của hắn chỉ như đồ chơi cho con nít, nhưng dưới lực lượng của Ma Sa, mặc dù là hỏa diễm bình thường cũng không dám khinh thường.
Tay trái hắn lật thành chưởng, Chân Long chi lệ hội tụ nơi lòng bàn tay, hắn nắm chặt lại liền mờ mịt thành một đoàn hơi nước bốc lên, kết thành một đạo thủy kính chắn trước người.
Đó là…
Đồng tử Ma Sa và Nhuận Tường đều đột nhiên co lại, đặc biệt là người sau, nháy mắt khi Chân Long chi lệ xuất hiện hắn liền cảm giác được, cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
“Bang bang”
Hai đạo ma diễm trực tiếp đánh vào trong thủy kính, đánh xuyên qua Chân Long chi lệ, từ phía sau bắn ra, chỉ có điều ma diễm trực tiếp bị loại bỏ, chỉ còn lại hai cổ lực lượng thuần túy.
Thân thể Lý Vân Tiêu có chút nhoáng một cái, phiêu hốt trên không trung, khiến hai đạo công kích kia trực tiếp xuyên qua thân thể, bắn về phía xa xa.
Ánh mắt Ma Sa lộ ra một tia kinh ngạc, thực lực Lý Vân Tiêu hắn cảm nhận rất rõ, cho rằng giải quyết chỉ cần một chiêu, nhưng không ngờ đối phương lại có thể hóa giải dễ dàng như thế.
Bên phía Nhuận Tường lại vang lên một đạo Long ngâm, một quyền lăng không đánh xuống.
Long ngâm phương trạch, Hổ khiếu sơn lâm.
“Rầm rầm rầm”
Mấy đạo ma diễm kia trực tiếp nổ bung, tay đấm không giảm đánh tới phía trước, mang theo Long Uy trấn áp tất cả phóng tới Ma Sa, trong mơ hồ có Long hình hóa ra trên quyền uy.
Trong một quyền này mang theo sự khinh thường và tức giận của Nhuận Tường, hậu duệ Chân Long không phải ai cũng có thể khiêu khích
Đồng tử Ma Sa hơi co lại, không tránh không né, uy lực một quyền kia trực tiếp đánh lên người hắn, chấn khiến thân thể hắn phải lui về sau mấy chục thước.
Lực dư âm của quyền uy chấn khiến bên dưới nổi lên sóng gió kinh thiên, giống như thác nước vọt lên đám mây, sau đó tản trên bầu trời hóa thành vô số bọt nước rơi xuống như mưa rào.
Trong mắt Nhuận Tường hiện lên một tia kiêng kị, Ma Sa vậy mà ngạnh kháng một kích của mình không hề hấn gì, nhưng trên mặt hắn lại lộ vẻ bướng bỉnh, lạnh lùng nói:
Nô tài, không muốn chết thì mau cút cho ta!
Một chữ “cút” nhổ ra, Long Uy nổ bung trên bầu trời, từng vòng chiến ý vô thượng khó có thể địch nổi như thủy vân muốn nổ tung lên, phóng tới bốn phía
Đại hải bên dưới cũng xoáy lên sóng to gió lớn, xoay tròn trong phương thiên địa này.
Duy chỉ có chỗ Thủy Tiên lăng không đứng vẫn là một mảnh bình tĩnh như nước, vẻn vẹn chỉ có một đạo rung động rất nhỏ đẩy ra.
Cũng không biết là lực lượng nàng ngăn chặn Long ngâm, hay là tiếng Long ngâm tận lực tránh khỏi nàng nữa.
Sắc mặt Thủy Tiên từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thay đổi, sóng gió nhẹ nhàng nhấc lên một góc trường y trắng noãn của nàng, như hoa thủy tiên chập chờn trong biển rộng, theo gió phiêu lãng.
Cực động ở bên ngoài và cực tĩnh của bản thân nàng tạo thành một loại đối lập rất lớn, khiến thân ảnh màu trắng kia trong tâm trí mọi người càng thêm rõ nét.
Ma Sa khẩn trương nhìn xuống dưới, trông thấy Thủy Tiên bình yên vô sự, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong hai tròng mắt dấy lên ma hỏa, lạnh giọng nói:
Không hổ là thiên tài Bắc Hải, hôm nay ta sẽ buông tay đánh một trận, cho ngươi trước khi chết biết rõ cái gì mới là cường đại thật sự.
Ban thưởng ngươi một hồi giác ngộ
Ma Sa lạnh quát một tiếng, thân thể cực đại bỗng nhiên biến mất trong không gian, dùng tốc độ cực nhanh trùng kích đến trước người Nhuận Tường, lăng không đánh tới một quyền, toàn bộ không gian trực tiếp nứt vỡ, kình lực cực lớn đánh tới lồng ngực Nhuận Tường.
“… ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.