Chương 3369: Lửa giận ngút trời 1
Thái Nhất Sinh Thủy
23/01/2017
Ba Mộc thản nhiên nói:
- Nhiều năm rồi sao ngươi còn bạo lực vậy?
- Trời sinh không đổi được, hơn nữa bổn tọa không muốn sửa!
Hai ngón tay Tù chỉ xuống dưới, lạnh lùng nói:
- Nếu hôm nay ngươi không thỏa hiệp với ta thì chỉ có đường hủy diệt!
Ba Mộc ngẩng đầu lên, trong mắt chứa ý cười:
- Hôm nay đến lấy chân thân của ngươi không chỉ có một mình ngươi.
- Cái gì?!
Lòng Tù rung lên hoảng hốt hỏi:
- Ý ngươi là sao?
Người Thiên Vũ Minh hoang mang nghe, chẳng lẽ có ai đó cũng đến cướp thân thể Tù.
Con ngươi Tù co rút, thần thức khuếch tán bốn phương tám hướng.
Lý Vân Tiêu biết cơ thể của Tù là háp thân cảnh đại viên mãn, ai có được nó sẽ tận dụng rất lớn, đây là trân bảo khoáng thế.
Trong Hải chi sâm lâm bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người lén phát thần thức ra ngoài. Tất cả, bao gồm Lý Vân Tiêu đều không thu hoạch được gì, không phát hiện bất cứ tung tích nào.
Tù cười khẩy nói:
- Ba Mộc, sao ngươi đã học được trò cố làm ra vẻ?
Ba Mộc mỉm cười nói:
- Trước giờ chỉ có ngươi lừa ta, ta chưa từng lừa ngươi.
Tù biến sắc mặt, hơi xấu hổ nhưng lập tức bình thường trở lại:
- Vậy ngươi nói rõ ràng, còn ai mơ ước chân thân của bổn tọa?
Trong Hải chi sâm lâm này tuyệt đối không có người đó!
Ba Mộc cười hỏi lại:
- A? Ngươi chắc chắn vậy sao?
Lý Vân Tiêu thầm thắc mắc, với tinh thần lực thuật thần của hắn cũng không phát hiện được gì. Nếu có người ẩn núp thì thuật ẩn núp của người đó quá nghịch thiên.
Tù tự phụ kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên! Không nói trong thiên hạ không có người có thể tránh đi ta tra xét nhưng không nhiều.
Ba Mộc cười nói:
- Hay chúng ta đánh cuộc đi, nếu ta có thể tìm ra người đó thì ngươi đồng ý điều kiện ta đã nêu, ta vẫn sẽ trả chân thân cho ngươi. Nếu ta thua thì trả chân thân cho ngươi, hủy bỏ điều kiện.
Tù ngẩn ngơ, do dự trầm ngâm.
Tuy Tù rất tự tin nhưng điều kiện bắt gã tham gia Thiên Vũ Minh, nghe lệnh Lý Vân Tiêu, nếu thua thì... Chết tiệt!
Tù cũng biết trong thiên hạ tồn tại người có thể né tránh gã tra xét.
Tù lại thả thần thức dò xét bốn phía, vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng Tù không muốn mạo hiểm, gã hừ lạnh:
- Cái gì tính cái đó, đừng hòng dụ ta. Ai biết trong lòng ngươi thiết kê mưu đồ gì?
Ba Mộc mỉm cười nói:
- Ha ha ha, Tù, ngươi trở nên nhát gan.
Mắt Ba Mộc chất chứa nghiền ngẫm.
Tù bị Ba Mộc nhìn rất khó chịu, hừ mũi:
- Tùy ý ngươi nói sao, quyết định lộ mặt lên. Là trả chân thân lại hay chờ ta giết hết các ngươi rồi tự mình đi lấy?
Ba Mộc khẽ thở dài:
- Ngươi không tin thì chịu, nếu đánh nhau sẽ bị người ngư ông đắc lợi.
Tù lạnh giọng nói:
- Ta không muốn nghe ngươi nói nhiều nữa!
Tù cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, dù có người trốn tránh đâu đó cũng chẳng sợ. Điều này chứng minh thực lực người ẩn núp khá kém, không thì núp làm gì?
Ánh mắt Tù lạnh lùng, gã ra lệnh:
- Mọi người nghe lệnh, toàn bộ... Giết!
Đám người Vân Sinh lão tổ đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Đặc biệt mấy người Vân Sinh lão tổ sợ nhất hai phái đàm hòa, vậy vị trí của bọn họ lúng túng.Chắc chắn Hải Hoàng Điện sẽ không tìm Tù tính sổ nhưng bọn họ thì khác. Nếu Tù đi, Hải Hoàng Điện truy cứu thì bọn họ xui xẻo.
Nếu chỉ có một mình Ba Long thì không sợ, nhưng hiện tại có Thiên Vũ Minh, Hải Thần năm đó thống nhất Tứ Hải vang dội cổ kim. Nếu không giết sạch đám người này thì tình cảnh của bọn họ nguy hiểm.
Nên bây giờ người hy vọng giết chóc nhất là nhóm Vân Sinh lão tổ, nhận được lệnh bọn họ liền dốc sức xung phong.
Lý Vân Tiêu lấy Giới Thần Bi ra tùy tay vỗ, hai luồng sáng bắn ra biến thành Xán và Trác.
Lý Vân Tiêu tràn đầy xin lỗi nói:
- Lại phải làm phiền hai vị đại nhân, thật là áy náy không yên.
Trác cười xòa:
- Vân minh chủ khách sáo.
Xán nhẹ gật đầu nói:
- Hai chúng ta không có nhiều thời gian, khi còn sống có thể phát huy chút sức, làm ít chuyện cho Thiên Vũ giới là vinh hạnh của chúng ta.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy? Thời gian của hai vị...
Xán nói:
- Vân minh chủ đừng để bụng, làm người đều phải chết. Hai chúng ta có thể sống đến bây giờ, đời này không còn gì tiếc nuối.
Trác cười to nói:
- Ha ha, đừng nói nhảm nữa! Chậc chậc, không ngờ lúc trước hội chiến Ma tộc, hiện tại hội chiến chân linh, hoài niệm thật.
Hai đại yêu mắt bắn tia sáng hung ác hét to xông lên.
Lý Vân Tiêu nói với Phi Nghê đứng cạnh mình:
- Nàng đi qua trợ trận đi. Có hai vị đại năng yêu tộc, Hải Thần tiền bối thì chưa biết ai thắng ai thua.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Tù.
Tù biến sắc mặt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Vân Tiêu nói không sai, Xán và Trác đều là cường giả hư cực cảnh. Tuy Thiên Vũ Minh ít người nhưng trừ huynh muội Đoan Mộc
toàn là hư cực thần cảnh.
hơn nữa Ba Mộc Hải Thần tuy chỉ có một tàn ảnh trên Như Thị Ngã Văn nhưng ánh sáng vàng trên thánh khí khuếch tán như ánh nắng chiếu vào thân thể mọi người, cho cảm giác bình yên. Đám người Thiên Vũ Minh, Hải Hoàng Điện lòng tĩnh lặng như nước, không hoảng không loạn.
Ba Mộc Hải Thần chưa từng ra tay, chỉ ngồi trên đài sen chậm rãi vận chuyển ánh sáng vàng.
Điều này khiến Tù bối rối, tinh thần không yên.
Tù hiểu biết Ba Mộc tuyệt đối không chỉ có bấy nhiêu sức mạnh.
Phi Nghê lo lắng nhìn Lý Vân Tiêu, nhưng thấy thái độ của hắn kiên quyết thì không dám cãi. Phi Nghê gật mạnh đầu hóa thành đoàn lửa biến ra ảo ảnh Thiên Phượng đốt trong chân linh.
- Nô tà, còn không mau quỳ cho bản cung, gọi chủ nhân!
Phi Nghê thấy Vân Sinh lão tổ giết hăng say, nàng lắc mình tới trên đầu gã. Hai tay Phi Nghê kết ấn, trong ấn chứa bức tranh Phượng Tường Cửu Thiên mang theo lửa vô biên, uy năng to lớn giáng xuống.
- Chết tiệt!
Người Vân Sinh lão tổ run cầm cập, hai chân run run đứng không vững. Lòng
Vân Sinh lão tổ đốt cháy lửa giận, nhục nhã tràn ngập. Vân Sinh lão tổ thi triển những gì học được cả đời, kết ấn nghênh đón.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai ấn va chạm nổ tung, uy năng vô biên thổi quét thiên địa.
Vân Sinh lão tổ nổ văng vào lòng đất. Quảng trường đằng trước Hải Hoàng Điện lộ ra cái hố to, nhiều chân linh rớt xuống.
Trước cái hố lóe ánh lửa, Phi Nghê đáp xuống một bên, ngực hơi phập phòng, hiển nhiên cũng bị thương.
Nhưng so với Vân Sinh lão tổ bị đánh mất tăm thì Vân Sinh lão tổ đã khá hơn nhiều.
Sắc mặt của Tù càng thêm khó coi, âm trầm sắp nhỏ ra nước.
Quỷ Mã tộc người lùn cũng biến sắc mặt:
- Vân Sinh lão tổ đụng độ cô nương này rất chịu thiệt. Không chỉ linh hồn bị ức chế mà công pháp dường như bị Thiên Phượng khắc chế! Để huynh đệ hai ta đối phó Thiên Phượng cho!
Quỷ Mã tộc vạm vỡ lên tiếng:
- Được!
Hai huynh đệ biến thành bóng đen từ hai bên lao qua.
- Vô sỉ!
Cố Thanh Thanh chạy ra, hai tay biến chưởng trước mặt, ánh sáng đỏ quanh quẩn bay múa vỗ vào một bóng đen.
Cố Thanh Thanh nạt:
- Hai đánh một, còn là với nữ hài tử, các ngươi thật nam nhân!
- Nhiều năm rồi sao ngươi còn bạo lực vậy?
- Trời sinh không đổi được, hơn nữa bổn tọa không muốn sửa!
Hai ngón tay Tù chỉ xuống dưới, lạnh lùng nói:
- Nếu hôm nay ngươi không thỏa hiệp với ta thì chỉ có đường hủy diệt!
Ba Mộc ngẩng đầu lên, trong mắt chứa ý cười:
- Hôm nay đến lấy chân thân của ngươi không chỉ có một mình ngươi.
- Cái gì?!
Lòng Tù rung lên hoảng hốt hỏi:
- Ý ngươi là sao?
Người Thiên Vũ Minh hoang mang nghe, chẳng lẽ có ai đó cũng đến cướp thân thể Tù.
Con ngươi Tù co rút, thần thức khuếch tán bốn phương tám hướng.
Lý Vân Tiêu biết cơ thể của Tù là háp thân cảnh đại viên mãn, ai có được nó sẽ tận dụng rất lớn, đây là trân bảo khoáng thế.
Trong Hải chi sâm lâm bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người lén phát thần thức ra ngoài. Tất cả, bao gồm Lý Vân Tiêu đều không thu hoạch được gì, không phát hiện bất cứ tung tích nào.
Tù cười khẩy nói:
- Ba Mộc, sao ngươi đã học được trò cố làm ra vẻ?
Ba Mộc mỉm cười nói:
- Trước giờ chỉ có ngươi lừa ta, ta chưa từng lừa ngươi.
Tù biến sắc mặt, hơi xấu hổ nhưng lập tức bình thường trở lại:
- Vậy ngươi nói rõ ràng, còn ai mơ ước chân thân của bổn tọa?
Trong Hải chi sâm lâm này tuyệt đối không có người đó!
Ba Mộc cười hỏi lại:
- A? Ngươi chắc chắn vậy sao?
Lý Vân Tiêu thầm thắc mắc, với tinh thần lực thuật thần của hắn cũng không phát hiện được gì. Nếu có người ẩn núp thì thuật ẩn núp của người đó quá nghịch thiên.
Tù tự phụ kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên! Không nói trong thiên hạ không có người có thể tránh đi ta tra xét nhưng không nhiều.
Ba Mộc cười nói:
- Hay chúng ta đánh cuộc đi, nếu ta có thể tìm ra người đó thì ngươi đồng ý điều kiện ta đã nêu, ta vẫn sẽ trả chân thân cho ngươi. Nếu ta thua thì trả chân thân cho ngươi, hủy bỏ điều kiện.
Tù ngẩn ngơ, do dự trầm ngâm.
Tuy Tù rất tự tin nhưng điều kiện bắt gã tham gia Thiên Vũ Minh, nghe lệnh Lý Vân Tiêu, nếu thua thì... Chết tiệt!
Tù cũng biết trong thiên hạ tồn tại người có thể né tránh gã tra xét.
Tù lại thả thần thức dò xét bốn phía, vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng Tù không muốn mạo hiểm, gã hừ lạnh:
- Cái gì tính cái đó, đừng hòng dụ ta. Ai biết trong lòng ngươi thiết kê mưu đồ gì?
Ba Mộc mỉm cười nói:
- Ha ha ha, Tù, ngươi trở nên nhát gan.
Mắt Ba Mộc chất chứa nghiền ngẫm.
Tù bị Ba Mộc nhìn rất khó chịu, hừ mũi:
- Tùy ý ngươi nói sao, quyết định lộ mặt lên. Là trả chân thân lại hay chờ ta giết hết các ngươi rồi tự mình đi lấy?
Ba Mộc khẽ thở dài:
- Ngươi không tin thì chịu, nếu đánh nhau sẽ bị người ngư ông đắc lợi.
Tù lạnh giọng nói:
- Ta không muốn nghe ngươi nói nhiều nữa!
Tù cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, dù có người trốn tránh đâu đó cũng chẳng sợ. Điều này chứng minh thực lực người ẩn núp khá kém, không thì núp làm gì?
Ánh mắt Tù lạnh lùng, gã ra lệnh:
- Mọi người nghe lệnh, toàn bộ... Giết!
Đám người Vân Sinh lão tổ đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Đặc biệt mấy người Vân Sinh lão tổ sợ nhất hai phái đàm hòa, vậy vị trí của bọn họ lúng túng.Chắc chắn Hải Hoàng Điện sẽ không tìm Tù tính sổ nhưng bọn họ thì khác. Nếu Tù đi, Hải Hoàng Điện truy cứu thì bọn họ xui xẻo.
Nếu chỉ có một mình Ba Long thì không sợ, nhưng hiện tại có Thiên Vũ Minh, Hải Thần năm đó thống nhất Tứ Hải vang dội cổ kim. Nếu không giết sạch đám người này thì tình cảnh của bọn họ nguy hiểm.
Nên bây giờ người hy vọng giết chóc nhất là nhóm Vân Sinh lão tổ, nhận được lệnh bọn họ liền dốc sức xung phong.
Lý Vân Tiêu lấy Giới Thần Bi ra tùy tay vỗ, hai luồng sáng bắn ra biến thành Xán và Trác.
Lý Vân Tiêu tràn đầy xin lỗi nói:
- Lại phải làm phiền hai vị đại nhân, thật là áy náy không yên.
Trác cười xòa:
- Vân minh chủ khách sáo.
Xán nhẹ gật đầu nói:
- Hai chúng ta không có nhiều thời gian, khi còn sống có thể phát huy chút sức, làm ít chuyện cho Thiên Vũ giới là vinh hạnh của chúng ta.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy? Thời gian của hai vị...
Xán nói:
- Vân minh chủ đừng để bụng, làm người đều phải chết. Hai chúng ta có thể sống đến bây giờ, đời này không còn gì tiếc nuối.
Trác cười to nói:
- Ha ha, đừng nói nhảm nữa! Chậc chậc, không ngờ lúc trước hội chiến Ma tộc, hiện tại hội chiến chân linh, hoài niệm thật.
Hai đại yêu mắt bắn tia sáng hung ác hét to xông lên.
Lý Vân Tiêu nói với Phi Nghê đứng cạnh mình:
- Nàng đi qua trợ trận đi. Có hai vị đại năng yêu tộc, Hải Thần tiền bối thì chưa biết ai thắng ai thua.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Tù.
Tù biến sắc mặt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Vân Tiêu nói không sai, Xán và Trác đều là cường giả hư cực cảnh. Tuy Thiên Vũ Minh ít người nhưng trừ huynh muội Đoan Mộc
toàn là hư cực thần cảnh.
hơn nữa Ba Mộc Hải Thần tuy chỉ có một tàn ảnh trên Như Thị Ngã Văn nhưng ánh sáng vàng trên thánh khí khuếch tán như ánh nắng chiếu vào thân thể mọi người, cho cảm giác bình yên. Đám người Thiên Vũ Minh, Hải Hoàng Điện lòng tĩnh lặng như nước, không hoảng không loạn.
Ba Mộc Hải Thần chưa từng ra tay, chỉ ngồi trên đài sen chậm rãi vận chuyển ánh sáng vàng.
Điều này khiến Tù bối rối, tinh thần không yên.
Tù hiểu biết Ba Mộc tuyệt đối không chỉ có bấy nhiêu sức mạnh.
Phi Nghê lo lắng nhìn Lý Vân Tiêu, nhưng thấy thái độ của hắn kiên quyết thì không dám cãi. Phi Nghê gật mạnh đầu hóa thành đoàn lửa biến ra ảo ảnh Thiên Phượng đốt trong chân linh.
- Nô tà, còn không mau quỳ cho bản cung, gọi chủ nhân!
Phi Nghê thấy Vân Sinh lão tổ giết hăng say, nàng lắc mình tới trên đầu gã. Hai tay Phi Nghê kết ấn, trong ấn chứa bức tranh Phượng Tường Cửu Thiên mang theo lửa vô biên, uy năng to lớn giáng xuống.
- Chết tiệt!
Người Vân Sinh lão tổ run cầm cập, hai chân run run đứng không vững. Lòng
Vân Sinh lão tổ đốt cháy lửa giận, nhục nhã tràn ngập. Vân Sinh lão tổ thi triển những gì học được cả đời, kết ấn nghênh đón.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai ấn va chạm nổ tung, uy năng vô biên thổi quét thiên địa.
Vân Sinh lão tổ nổ văng vào lòng đất. Quảng trường đằng trước Hải Hoàng Điện lộ ra cái hố to, nhiều chân linh rớt xuống.
Trước cái hố lóe ánh lửa, Phi Nghê đáp xuống một bên, ngực hơi phập phòng, hiển nhiên cũng bị thương.
Nhưng so với Vân Sinh lão tổ bị đánh mất tăm thì Vân Sinh lão tổ đã khá hơn nhiều.
Sắc mặt của Tù càng thêm khó coi, âm trầm sắp nhỏ ra nước.
Quỷ Mã tộc người lùn cũng biến sắc mặt:
- Vân Sinh lão tổ đụng độ cô nương này rất chịu thiệt. Không chỉ linh hồn bị ức chế mà công pháp dường như bị Thiên Phượng khắc chế! Để huynh đệ hai ta đối phó Thiên Phượng cho!
Quỷ Mã tộc vạm vỡ lên tiếng:
- Được!
Hai huynh đệ biến thành bóng đen từ hai bên lao qua.
- Vô sỉ!
Cố Thanh Thanh chạy ra, hai tay biến chưởng trước mặt, ánh sáng đỏ quanh quẩn bay múa vỗ vào một bóng đen.
Cố Thanh Thanh nạt:
- Hai đánh một, còn là với nữ hài tử, các ngươi thật nam nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.