Chương 2622: Lưỡng bại câu thương. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
18/11/2016
Nhưng nghĩ không ra lại bị đối phương nhận lấy, nên bức bách hắn phải phá bỏ thân thể cực hạn, đem Đâu Suất Thiên Phong ném ra ngoài.
Một cổ tiên huyết mặn mặn xông lên cổ họng, Lý Vân Tiêu nuốt xuống, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.
Vừa rồi ở cực hạn xuất động Thần dịch lực, dẫn đến mảng lớn kinh mạch bị xé rách, khí thế cả người trong nháy mắt hạ xuống, ở trên không trung không ngừng hô hấp nặng nề.
Mặt ngoài thân thể hắn nổi lên kim quang, năng lượng giống như tinh vân xoay tròn, không ngừng chữa trị nhục thân.
Lúc này vòng xoáy kiếm khí trên bầu trời dần dần yếu đi, vô số Kiếm Phù chậm rãi tiêu diệt.
– Làm sao có thể? Điều này sao có thể?
Sư Khang Thừa tự lẩm bẩm, khiếp sợ tột đỉnh, tất cả trưởng lão cùng hộ pháp càng kinh ngạc đến ngây người, nói không ra lời.
Sắc mặt Kỳ Quỷ tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, nhớ tới bản thân sơ ngộ người này còn kiệt ngạo bất tuân, nghĩ muốn giáo huấn đối phương, một loại cảm giác nghĩ mà sợ xông lên đầu.
Ầm ầm!
Trên vòng xoáy đột nhiên tuôn ra một đạo Kim mang, hai cánh tay to lớn thoáng cái đưa ra, đem vòng xoáy xé rách!
– Chết tiệt a!
Dịch Hồng Minh cả người là huyết, dị thường chật vật vọt ra.
– Hừ.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, đè nén thương thế trong cơ thể, Thần dịch lực ở trong tay biến ảo Kết Ấn.
Ùng ùng!
Đâu Suất Thiên Phong tràn ra ngũ sắc quang mang, đánh xuống phía dưới.
Chi!
Dịch Hồng Minh lại càng hoảng sợ, một cổ lực lượng cuồng bạo từ trong cơ thể nổ lên, cả người căng cứng, “Phanh” một tiếng liền trực tiếp kích bạo không gian, thoáng cái văng ra trăm trượng!
– Phốc!
Bởi vì dùng sức quá mạnh, hơn nữa còn bị thương, rốt cục nhịn không được phun ra một ngụm huyết.
Kiếm khí lăng liệt còn sót lại chém lên người hắn, Tứ Chi Bách Hài không ngừng truyền đến đau nhức, thương thế tựa hồ đang không ngừng mở rộng.
Lý Vân Tiêu hơi nhíu mày, thời khắc này nhìn dáng dấp của Dịch Hồng Minh như rơi xuống hạ phong, căn bản khó có thể thủ thắng, nhưng thần thái của Vi Thanh ngoại trừ âm trầm ra, tựa hồ không có quá nhiều lo lắng, để cho hắn không khỏi cảnh giác.
– Ta muốn xé rách ngươi, Lý Vân Tiêu!
Dịch Hồng Minh triệt để nổi điên, tròng mắt đỏ bừng, toàn thân giống như nhuộm tiên huyết, nhìn thấy mà giật mình.
Phanh!
Không gian thoáng cái bị kích bạo, Dịch Hồng Minh trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Tiêu, một quyền liền đánh xuống, kim sắc trên nắm tay không ngừng mở rộng, hướng về cánh tay lan tràn, cương mãnh không gì sánh được.
– Thiêu đốt máu huyết!
Lý Vân Tiêu thất kinh, vội vàng xoay người, lấy một tư thế cổ quái tránh khỏi.
Cánh tay màu vàng kia dán ở lồng ngực của hắn lướt qua, trên cánh tay truyền tới khí thế cuồng bạo thoáng cái đánh văng hắn ra ngoài.
Phanh!
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy ngực như bị Trọng Chùy đập một cái, cả người lùi lại hơn mười bước, mới có thể ổn định thân thể.
Sắc mặt Phi Nghê đại biến nói:
– Dừng tay! Dịch Hồng Minh đã triệt để nổi điên, thiêu đốt Huyết Mạch Chi Lực, cho dù thắng cũng sẽ rơi xuống cảnh giới, căn bản không thể đảm đương Long gia gia chủ, cái Vũ quyết này không cần đánh nữa!
Trên người nàng bốc lên hỏa diễm, muốn nhảy vào vòng chiến.
Đột nhiên một đạo thanh quang hạ xuống, trong nháy mắt ngăn chặn nàng, Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Ngươi nói không cần đánh liền không đánh sao? Cho dù Lý Vân Tiêu chết, vậy cũng là thay ngươi mà chết.
– Ngươi… ! Ngươi cái ác ma này!
Phi Nghê kinh hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng đâu thể giãy ra.
Trong mắt Vi Thanh hàn quang càng thịnh, không nháy một cái nhìn chằm chằm vòng chiến.
Nếu Dịch Hồng Minh có thể trực tiếp đánh chết Lý Vân Tiêu đó là hay nhất, nhưng cái này không quá hiện thực, dù sao đối phương có Thánh Khí trong tay, cuối cùng nhất định sẽ gọi tên cường giả có Chân Long Pháp Thân kia ra, nhưng như vậy hắn liền thua rồi.
Thời khắc này, dù Lý Vân Tiêu bị đánh chết, hay chịu thua, vô luận là loại kết cục nào, đối với hắn đều có lợi, cho nên tuyệt không có khả năng để người phá hư chiến đấu.
Dịch Hồng Minh thiêu đốt máu huyết, khí thế trên người càng ngày càng mạnh, giở tay nhấc chân liền có khả năng Hủy Thiên Diệt Địa, ép tới Lý Vân Tiêu mọi nơi chạy trốn.
Lô Nguyên cũng không nhịn được nói:
– Vi Thanh đại nhân, trận chiến này đích xác không cần phải tiến hành tiếp. Mặc dù Dịch Hồng Minh thắng lợi cũng triệt để phế đi, chúng ta nguyện ý tôn Phi Nghê thiếu chủ là Long gia gia chủ.
– Hừ!
Vi Thanh hừ một tiếng, ánh mắt âm trầm quét tới nói:
– Đã Vũ quyết, phải có tinh thần tôn trọng khế ước, đương sự không có chịu thua không coi là kết thúc. Nếu nhận thua, tự nhiên phải theo hiệp nghị đến làm.
Mọi người giật mình, sắc mặt đều giận dữ, một người thiêu đốt hết Huyết Mạch Chi Lực làm sao có thể dẫn đầu Long gia, mà Vi Thanh tự nhiên sẽ không quản những thứ này, Dịch Hồng Minh cũng chỉ là con rối mà thôi, bị hủy càng tốt, như vậy sẽ không thể thoát ly hắn nắm trong tay.
Thần Thức của Lý Vân Tiêu thập phần nhạy cảm, Vi Thanh nói đều truyền vào trong tai hắn, hắn không khỏi cười nói:
– Vi Thanh đại nhân vì việc Long gia thực sự là hao tâm, về phần kết quả Vũ quyết… ngươi suy nghĩ nhiều rồi, làm sao Bản Thiếu có thể bại!
Hắn thoáng cái ném ra Đâu Suất Thiên Phong, vỗ vào trên đó mấy đạo quyết ấn, nhất thời ngũ sắc quang mang tản ra, thoáng cái ngưng tụ thành một phương Kết Giới, tráo nhập hắn ở bên trong.
Ầm!
Dịch Hồng Minh một chưởng oanh kích xuống, lập tức chấn Kết Giới hoảng động không ngớt.
Lý Vân Tiêu hơi biến sắc, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng từ Đâu Suất Thiên Phong phản chấn lực lượng trở về rất mạnh, nhưng hắn còn có thể kháng trụ.
– A a! Đi tìm chết a!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngay thời điểm hắn nhẹ nhõm, Dịch Hồng Minh tựa như điên cuồng, liên tục đánh ra mấy trăm quyền, toàn bộ Kết Giới không ngừng rung động, từ Đâu Suất Thiên Phong truyền tới phản phệ không ngừng kích động cơ thể hắn.
Phốc!
Rốt cục khiêng không được, phun ra một búng máu mắng:
– Tên điên!
Hắn thu lại Đâu Suất Thiên Phong, quyền uy kia như vẫn thạch rơi xuống đất, đánh vào trên người hắn.
Phanh!
Thân thể hắn trong nháy mắt nổ lên, hóa thành vô số Lôi Quang kích bắn bốn phương tám hướng, trong đó một đạo trong nháy mắt hóa ra chân thân, hai ngón tay khép lại điểm tới.
Tranh!
Vô số hàn quang từ trong cơ thể bay ra, vòng quanh bốn phía xoay tròn, sau đó hóa thành từng đạo kiếm quang chém xuống.
Rống!
Dịch Hồng Minh nổi giận gầm lên một tiếng, khí lãng cuồn cuộn, vậy mà đánh văng những Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm kia.
Lý Vân Tiêu lại càng hoảng sợ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thực lực cự viên này đã đạt tới Siêu phàm nhập thánh, ở sức mạnh hoàn toàn không cách nào ngạnh kháng.
– Đã như vậy, lão tử liền kéo chết ngươi! Nhìn ngươi còn có bao nhiêu huyết có thể đốt!
Hai tròng mắt hắn thoáng cái biến thành huyết sắc, tràn ra thất sắc quang mang, toàn bộ bầu trời trong nháy mắt biến hóa, bốn phía một mảnh trắng xóa như biển rộng.
– Cái gì?
Mọi người đều hoảng sợ, mỗi người đều phát hiện mình bị ngâm ở trong nước biển, không ngừng trầm xuống.
Một cổ tiên huyết mặn mặn xông lên cổ họng, Lý Vân Tiêu nuốt xuống, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.
Vừa rồi ở cực hạn xuất động Thần dịch lực, dẫn đến mảng lớn kinh mạch bị xé rách, khí thế cả người trong nháy mắt hạ xuống, ở trên không trung không ngừng hô hấp nặng nề.
Mặt ngoài thân thể hắn nổi lên kim quang, năng lượng giống như tinh vân xoay tròn, không ngừng chữa trị nhục thân.
Lúc này vòng xoáy kiếm khí trên bầu trời dần dần yếu đi, vô số Kiếm Phù chậm rãi tiêu diệt.
– Làm sao có thể? Điều này sao có thể?
Sư Khang Thừa tự lẩm bẩm, khiếp sợ tột đỉnh, tất cả trưởng lão cùng hộ pháp càng kinh ngạc đến ngây người, nói không ra lời.
Sắc mặt Kỳ Quỷ tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, nhớ tới bản thân sơ ngộ người này còn kiệt ngạo bất tuân, nghĩ muốn giáo huấn đối phương, một loại cảm giác nghĩ mà sợ xông lên đầu.
Ầm ầm!
Trên vòng xoáy đột nhiên tuôn ra một đạo Kim mang, hai cánh tay to lớn thoáng cái đưa ra, đem vòng xoáy xé rách!
– Chết tiệt a!
Dịch Hồng Minh cả người là huyết, dị thường chật vật vọt ra.
– Hừ.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, đè nén thương thế trong cơ thể, Thần dịch lực ở trong tay biến ảo Kết Ấn.
Ùng ùng!
Đâu Suất Thiên Phong tràn ra ngũ sắc quang mang, đánh xuống phía dưới.
Chi!
Dịch Hồng Minh lại càng hoảng sợ, một cổ lực lượng cuồng bạo từ trong cơ thể nổ lên, cả người căng cứng, “Phanh” một tiếng liền trực tiếp kích bạo không gian, thoáng cái văng ra trăm trượng!
– Phốc!
Bởi vì dùng sức quá mạnh, hơn nữa còn bị thương, rốt cục nhịn không được phun ra một ngụm huyết.
Kiếm khí lăng liệt còn sót lại chém lên người hắn, Tứ Chi Bách Hài không ngừng truyền đến đau nhức, thương thế tựa hồ đang không ngừng mở rộng.
Lý Vân Tiêu hơi nhíu mày, thời khắc này nhìn dáng dấp của Dịch Hồng Minh như rơi xuống hạ phong, căn bản khó có thể thủ thắng, nhưng thần thái của Vi Thanh ngoại trừ âm trầm ra, tựa hồ không có quá nhiều lo lắng, để cho hắn không khỏi cảnh giác.
– Ta muốn xé rách ngươi, Lý Vân Tiêu!
Dịch Hồng Minh triệt để nổi điên, tròng mắt đỏ bừng, toàn thân giống như nhuộm tiên huyết, nhìn thấy mà giật mình.
Phanh!
Không gian thoáng cái bị kích bạo, Dịch Hồng Minh trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Tiêu, một quyền liền đánh xuống, kim sắc trên nắm tay không ngừng mở rộng, hướng về cánh tay lan tràn, cương mãnh không gì sánh được.
– Thiêu đốt máu huyết!
Lý Vân Tiêu thất kinh, vội vàng xoay người, lấy một tư thế cổ quái tránh khỏi.
Cánh tay màu vàng kia dán ở lồng ngực của hắn lướt qua, trên cánh tay truyền tới khí thế cuồng bạo thoáng cái đánh văng hắn ra ngoài.
Phanh!
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy ngực như bị Trọng Chùy đập một cái, cả người lùi lại hơn mười bước, mới có thể ổn định thân thể.
Sắc mặt Phi Nghê đại biến nói:
– Dừng tay! Dịch Hồng Minh đã triệt để nổi điên, thiêu đốt Huyết Mạch Chi Lực, cho dù thắng cũng sẽ rơi xuống cảnh giới, căn bản không thể đảm đương Long gia gia chủ, cái Vũ quyết này không cần đánh nữa!
Trên người nàng bốc lên hỏa diễm, muốn nhảy vào vòng chiến.
Đột nhiên một đạo thanh quang hạ xuống, trong nháy mắt ngăn chặn nàng, Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Ngươi nói không cần đánh liền không đánh sao? Cho dù Lý Vân Tiêu chết, vậy cũng là thay ngươi mà chết.
– Ngươi… ! Ngươi cái ác ma này!
Phi Nghê kinh hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng đâu thể giãy ra.
Trong mắt Vi Thanh hàn quang càng thịnh, không nháy một cái nhìn chằm chằm vòng chiến.
Nếu Dịch Hồng Minh có thể trực tiếp đánh chết Lý Vân Tiêu đó là hay nhất, nhưng cái này không quá hiện thực, dù sao đối phương có Thánh Khí trong tay, cuối cùng nhất định sẽ gọi tên cường giả có Chân Long Pháp Thân kia ra, nhưng như vậy hắn liền thua rồi.
Thời khắc này, dù Lý Vân Tiêu bị đánh chết, hay chịu thua, vô luận là loại kết cục nào, đối với hắn đều có lợi, cho nên tuyệt không có khả năng để người phá hư chiến đấu.
Dịch Hồng Minh thiêu đốt máu huyết, khí thế trên người càng ngày càng mạnh, giở tay nhấc chân liền có khả năng Hủy Thiên Diệt Địa, ép tới Lý Vân Tiêu mọi nơi chạy trốn.
Lô Nguyên cũng không nhịn được nói:
– Vi Thanh đại nhân, trận chiến này đích xác không cần phải tiến hành tiếp. Mặc dù Dịch Hồng Minh thắng lợi cũng triệt để phế đi, chúng ta nguyện ý tôn Phi Nghê thiếu chủ là Long gia gia chủ.
– Hừ!
Vi Thanh hừ một tiếng, ánh mắt âm trầm quét tới nói:
– Đã Vũ quyết, phải có tinh thần tôn trọng khế ước, đương sự không có chịu thua không coi là kết thúc. Nếu nhận thua, tự nhiên phải theo hiệp nghị đến làm.
Mọi người giật mình, sắc mặt đều giận dữ, một người thiêu đốt hết Huyết Mạch Chi Lực làm sao có thể dẫn đầu Long gia, mà Vi Thanh tự nhiên sẽ không quản những thứ này, Dịch Hồng Minh cũng chỉ là con rối mà thôi, bị hủy càng tốt, như vậy sẽ không thể thoát ly hắn nắm trong tay.
Thần Thức của Lý Vân Tiêu thập phần nhạy cảm, Vi Thanh nói đều truyền vào trong tai hắn, hắn không khỏi cười nói:
– Vi Thanh đại nhân vì việc Long gia thực sự là hao tâm, về phần kết quả Vũ quyết… ngươi suy nghĩ nhiều rồi, làm sao Bản Thiếu có thể bại!
Hắn thoáng cái ném ra Đâu Suất Thiên Phong, vỗ vào trên đó mấy đạo quyết ấn, nhất thời ngũ sắc quang mang tản ra, thoáng cái ngưng tụ thành một phương Kết Giới, tráo nhập hắn ở bên trong.
Ầm!
Dịch Hồng Minh một chưởng oanh kích xuống, lập tức chấn Kết Giới hoảng động không ngớt.
Lý Vân Tiêu hơi biến sắc, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng từ Đâu Suất Thiên Phong phản chấn lực lượng trở về rất mạnh, nhưng hắn còn có thể kháng trụ.
– A a! Đi tìm chết a!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngay thời điểm hắn nhẹ nhõm, Dịch Hồng Minh tựa như điên cuồng, liên tục đánh ra mấy trăm quyền, toàn bộ Kết Giới không ngừng rung động, từ Đâu Suất Thiên Phong truyền tới phản phệ không ngừng kích động cơ thể hắn.
Phốc!
Rốt cục khiêng không được, phun ra một búng máu mắng:
– Tên điên!
Hắn thu lại Đâu Suất Thiên Phong, quyền uy kia như vẫn thạch rơi xuống đất, đánh vào trên người hắn.
Phanh!
Thân thể hắn trong nháy mắt nổ lên, hóa thành vô số Lôi Quang kích bắn bốn phương tám hướng, trong đó một đạo trong nháy mắt hóa ra chân thân, hai ngón tay khép lại điểm tới.
Tranh!
Vô số hàn quang từ trong cơ thể bay ra, vòng quanh bốn phía xoay tròn, sau đó hóa thành từng đạo kiếm quang chém xuống.
Rống!
Dịch Hồng Minh nổi giận gầm lên một tiếng, khí lãng cuồn cuộn, vậy mà đánh văng những Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm kia.
Lý Vân Tiêu lại càng hoảng sợ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thực lực cự viên này đã đạt tới Siêu phàm nhập thánh, ở sức mạnh hoàn toàn không cách nào ngạnh kháng.
– Đã như vậy, lão tử liền kéo chết ngươi! Nhìn ngươi còn có bao nhiêu huyết có thể đốt!
Hai tròng mắt hắn thoáng cái biến thành huyết sắc, tràn ra thất sắc quang mang, toàn bộ bầu trời trong nháy mắt biến hóa, bốn phía một mảnh trắng xóa như biển rộng.
– Cái gì?
Mọi người đều hoảng sợ, mỗi người đều phát hiện mình bị ngâm ở trong nước biển, không ngừng trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.