Chương 3586: Lý Vân Tiêu đã chết
Thái Nhất Sinh Thủy
08/03/2017
Mộng Linh Chân Quân cười lạnh nói:
- Không có khả năng? Không tin? Có giỏi thì các ngươi đụng vào cây cột thử xem có chết không!
Vi Thanh cảm nhận được dao động khí lạnh toát ra từ cái cột, biểu tình cực kỳ khó xem:
- Lý Vân Tiêu là chủ Giới Thần Bi, lại nắm giữ Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi, băng khí này mạnh nhất cũng chỉ là lực lượng nguyên tố, trong thiên hạ làm gì có chuyện lực lượng nguyên tố thắng được Tử Phủ Thần Lôi!
Mộng Linh Chân Quân cười khẩy liếc Vi Thanh:
- Ha ha ha! Lực lượng nguyên tố? Nói đúng lắm, thiên hạ vạn vật nếu không do nguyên tố ngũ hành biến thành thì trong thiên hạ làm gì tồn tại lực lượng thắng Tử Lôi?
Đôi mắt đục dần tán đi, ánh mắt sắc bén bắn ra làm Vi Thanh tinh thần rung động, không kiềm được thụt lùi mấy bước.
- Tạo Hóa cảnh! Lão là cường giả Tạo Hóa cảnh!
Lòng Vi Thanh dậy sóng, gã nằm mơ cũng không ngờ Mộng Linh Chân Quân là tồn tại Tạo Hóa cảnh.
Vi Vô Nhai cũng cảm nhận được hơi thở làm lòng gã run rẩy, không kiềm được đứng cùng Vi Thanh, âm thầm cảnh giác tùy thời ra tay.
Dường như Công Dương Chính Kỳ sớm biết thực lực của Mộng Linh Chân Quân nên không ngạc nhiên, nói:
- Trong thiên hạ tất nhiên có lực lượng càng mạnh hơn Tử Lôi.
Mộng Linh Chân Quân nói:
- Đúng vậy! Lực lượng càng mạnh đó chẳng lẽ không phải là không phải ngũ hành biến thành sao? Nói Tử Lôi là nguyên tố mạnh nhất trong thiên địa ha ha ha ha ha ha! Vi Thanh, chỉ số thông minh của ngươi đâu?
Mộng Linh Chân Quân chẳng chút che giấu cười trào phúng.
Vi Thanh sửng sốt, lặng im, dường như biết mình không cãi lại được.
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
- Mộng lão nhân, ngươi và ta nhiều năm chưa gặp, giờ thấy mặt cũng đừng xa lạ như vậy.
Mộng Linh Chân Quân dùng khóe mắt liếc Vi Vô Nhai một cái, khịt mũi:
- Ngươi và ta quen biết cái gì?
Vi Vô Nhai tức xì khói:
- Ngươi...!
Vi Vô Nhai luôn xem Mộng Linh Chân Quân là mục tiêu phải vượt qua còn đối phương thì coi thường Vi Vô Nhai. Nhưng Vi Vô Nhai không biết nên làm sao,thực lực giữa hai người chênh lệnh đã quyết định địa vị cao thấp.
Vi Thanh lấy lại tịnh thần, nhìn chăm chú vào đã bị băng tầng phủ lên, gã vẫn rất khó tin. Người mà Vi Thanh cho tới nay kiêng kỵ nhất, xem như địch thủ đã chết như thế sao?
Vi Thanh vẫn hoảng hốt, kinh ngạc nói:
- Hắn là chủ Giới Thần Bi!
- Xì.
Mộng Linh Chân Quân khinh thường mỉa mai:
- Đừng nói là chủ Giới Thần Bi chưa bước vào Giới Vương cảnh, dù là Giới Vương vẫn có nhiều kẻ chết, tại sao hắn không chết được?
Câu này làm Vi Thanh á khẩu.
Lý Vân Tiêu ên lặng khảm trong băng tầng, mặt còn đọng lại nỗi kinh hoàng sống động như thật, nhưng không có chút dao động sự sống.
Vi Thanh điều tra nhiều lần, rốt cuộc xác định Lý Vân Tiêu thật sự đã chết, gã đành chấp nhận hiện thực này.
Vi Thanh hỏi:
- Băng này là cái gì mà lợi hại vậy? Lực lượng mạnh nhất trong Địa Giới không phải là Hoàng Tuyền Minh Hỏa sao?
Sắc mặt Mộng Linh Chân Quân trầm xuống, lão nhìn cột băng to lớn, nhìn tỷ đệ Mộng Vũ, thở dài thườn thượt.
Mắt Mộng Linh Chân Quân lóe tai bi thương:
- Hoàng Tuyền Minh Hỏa đúng là vật của Địa Giới, do giới lực ngưng tụ nhưng nó không phải lực lượng mạnh nhất.
- Không phải lực lượng mạnh nhất? Chẳng lẽ lực lượng mạnh nhất là băng khí này?
Vi Thanh giật mình kêu lên:
- Lực lượng nguyên tố đạt đến như Lỗ Thông Tử còn có thể bị băng nguyên tố này khắc chế?!
Mộng Linh Chân Quân chắp hai tay sau lưng, ánh mắt mơ hồ như đang nhớ lại điều gì:
- Hoàng Tuyền Minh Hỏa và Hồi Ách Tinh Sương năm xưa thuộc về hai vị tiền bối Giới Vương cảnh. Hai người một âm một dương, một chính một tà khắc chế lẫn nhau. Bọn họ ước hẹn quyết tử chiến trong hư không nay là Địa Giới, cả hai cùng chết hình thành thiên địa Địa Giới.
Vi Thanh rất là giật mình, kết quả này dù khác với Thánh Ma suy đoán nhưng về bản chất vẫn giống nhau, quả nhiên là bị lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối đánh bại giới lực, do đó tạo nên khối Giới Khanh.
Mộng Linh Chân Quân không biết suy nghĩ trong lòng Vi Thanh, kể tiếp:
- Uy lực của Hồi Ách Tinh Sương đúng là trên Hoàng Tuyền Minh Hỏa, ngày xưa Trọc Khôn vất vả khó khăn mới luyện hóa Hoàng Tuyền Minh Hỏa được nhưng cũng chín chết một sống, suýt chết vì Hồi Ách Tinh Sương. Lý Vân Tiêu quá liều lĩnh, hạng người lỗ mãng như vậy làm sao dẫn dắt thiên hạ kháng ma? Hôm nay chết tại đây có lẽ là ý trời.
Mộng Linh Chân Quân lộ biểu tình trách cứ như đã ‘nhìn lầm người’.
Vi Thanh cực kỳ nhiệt tình hỏi:
- Chân quân, ngày xưa Trọc Khôn đã mang Hoàng Tuyền Minh Hỏa đi chưa hay chỉ lấy đi một phần? Minh Hỏa hiện giờ có phải là lửa thuần túy?
Mộng Linh Chân Quân sâu xa nhìn Vi Thanh như xuyên thấu lòng gã:
- Ngày xưa hai vị tiền bối đại chiến một trận, lực lượng băng và hỏa nơi đây hình thành trạng thái cân bằng khắc chế nhau và diễn sinh. Trọc Khôn có mang đi một phần lực lượng Minh Hỏa nên mười vạn năm qua Địa Giới một mảnh đóng băng, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến Thần Đô và Thánh vực, đó là lý do Thánh vực quanh năm đọng tuyết. Trải qua mười vạn năm nghỉ dưỡng, lực lượng Minh Hỏa dần phục hồi lại, bắt đầu có thể hơi đối kháng với Hồi Ách Tinh Sương nhưng vẫn còn kém quá xa.
Vi Thanh hỏi:
- Vậy tỷ đệ Mộng Vũ bây giờ là trạng thái thế nào? Cũng tan biến sự sống?
Vi Thanh hỏi hết sức cẩn thận, không dám dùng từ ‘chết’ vì sợ chọc giận Mộng Linh Chân Quân, hậu quả khó mà dự liệu.
Mộng Linh Chân Quân đầy hứng thú nhìn Vi Thanh, khóe môi cong lên châm biếm:
- Ngươi mà cũng quan tâm tỷ đệ bọn họ?
Vi Thanh lúng túng nói:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi, hơn nữa hai người đó ở chung với ta lâu ngày, vừa là thầy vừa là bạn.
- Ha ha ha! Hay cho câu vừa là thầy vừa là bạn, nói ra không biết đỏ mặt là gì.
Mộng Linh Chân Quân châm chọc một lúc mới lạnh lùng nói:
- Nếu không phải Lý Vân Tiêu đã chết có lẽ ta đã trực tiếp tiễn phụ tử các ngươi về trời.
Phụ tử Vi Thanh biến sắc mặt.
Vi Thanh nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Có tiễn chúng ta về chầu trời hay không liên quan gì đến Lý Vân Tiêu sống hay chết?
Vi Thanh lạnh lùng cười:
- Bởi vì phụ tử các ngươi coi như có tài. Giờ Lý Vân Tiêu đã chết, Thiên Vũ giới rắn mất đầu cần minh chủ mới đi ra ổn định thế cục. Nếu Diệp Kình Vũ đảo Huyền Ly chịu ra mặt là nhân tuyển tốt nhất, nếu hắn không chịu ra thì Vi Thanh nhà ngươi xem như kiêu hùng một thế hệ, ngươi lãnh đạo Thiên Vũ Minh cũng tạm được.
- Cái gì?!
Vi Thanh hốt hoảng không nói nên lời, gã nằm mơ cũng không ngờ Mộng Linh Chân Quân chẳng những không giết gã còn muốn đẩy gã lên làm minh chủ Thiên Vũ Minh!
Mộng Linh Chân Quân khinh thường mỉa mai:
- Ngươi không cần kích động, đây chẳng qua là trong nói không có cọp, khỉ xưng đại vương. Nếu có nhân tuyển thích hợp khác thì ta sẽ không nhắm trúng ngươi. Tiếc rằng Lý Vân Tiêu...
Vẻ mặt Mộng Linh Chân Quân tràn đầy bực bội khó chịu liếc cục u trên cột băng, lão mắng:
- Lỗ mãng vô tri, bản thân chết thì thôi đi, còn yếu liên lụy người trong thiên hạ xui xẻo theo!
- Không có khả năng? Không tin? Có giỏi thì các ngươi đụng vào cây cột thử xem có chết không!
Vi Thanh cảm nhận được dao động khí lạnh toát ra từ cái cột, biểu tình cực kỳ khó xem:
- Lý Vân Tiêu là chủ Giới Thần Bi, lại nắm giữ Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi, băng khí này mạnh nhất cũng chỉ là lực lượng nguyên tố, trong thiên hạ làm gì có chuyện lực lượng nguyên tố thắng được Tử Phủ Thần Lôi!
Mộng Linh Chân Quân cười khẩy liếc Vi Thanh:
- Ha ha ha! Lực lượng nguyên tố? Nói đúng lắm, thiên hạ vạn vật nếu không do nguyên tố ngũ hành biến thành thì trong thiên hạ làm gì tồn tại lực lượng thắng Tử Lôi?
Đôi mắt đục dần tán đi, ánh mắt sắc bén bắn ra làm Vi Thanh tinh thần rung động, không kiềm được thụt lùi mấy bước.
- Tạo Hóa cảnh! Lão là cường giả Tạo Hóa cảnh!
Lòng Vi Thanh dậy sóng, gã nằm mơ cũng không ngờ Mộng Linh Chân Quân là tồn tại Tạo Hóa cảnh.
Vi Vô Nhai cũng cảm nhận được hơi thở làm lòng gã run rẩy, không kiềm được đứng cùng Vi Thanh, âm thầm cảnh giác tùy thời ra tay.
Dường như Công Dương Chính Kỳ sớm biết thực lực của Mộng Linh Chân Quân nên không ngạc nhiên, nói:
- Trong thiên hạ tất nhiên có lực lượng càng mạnh hơn Tử Lôi.
Mộng Linh Chân Quân nói:
- Đúng vậy! Lực lượng càng mạnh đó chẳng lẽ không phải là không phải ngũ hành biến thành sao? Nói Tử Lôi là nguyên tố mạnh nhất trong thiên địa ha ha ha ha ha ha! Vi Thanh, chỉ số thông minh của ngươi đâu?
Mộng Linh Chân Quân chẳng chút che giấu cười trào phúng.
Vi Thanh sửng sốt, lặng im, dường như biết mình không cãi lại được.
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
- Mộng lão nhân, ngươi và ta nhiều năm chưa gặp, giờ thấy mặt cũng đừng xa lạ như vậy.
Mộng Linh Chân Quân dùng khóe mắt liếc Vi Vô Nhai một cái, khịt mũi:
- Ngươi và ta quen biết cái gì?
Vi Vô Nhai tức xì khói:
- Ngươi...!
Vi Vô Nhai luôn xem Mộng Linh Chân Quân là mục tiêu phải vượt qua còn đối phương thì coi thường Vi Vô Nhai. Nhưng Vi Vô Nhai không biết nên làm sao,thực lực giữa hai người chênh lệnh đã quyết định địa vị cao thấp.
Vi Thanh lấy lại tịnh thần, nhìn chăm chú vào đã bị băng tầng phủ lên, gã vẫn rất khó tin. Người mà Vi Thanh cho tới nay kiêng kỵ nhất, xem như địch thủ đã chết như thế sao?
Vi Thanh vẫn hoảng hốt, kinh ngạc nói:
- Hắn là chủ Giới Thần Bi!
- Xì.
Mộng Linh Chân Quân khinh thường mỉa mai:
- Đừng nói là chủ Giới Thần Bi chưa bước vào Giới Vương cảnh, dù là Giới Vương vẫn có nhiều kẻ chết, tại sao hắn không chết được?
Câu này làm Vi Thanh á khẩu.
Lý Vân Tiêu ên lặng khảm trong băng tầng, mặt còn đọng lại nỗi kinh hoàng sống động như thật, nhưng không có chút dao động sự sống.
Vi Thanh điều tra nhiều lần, rốt cuộc xác định Lý Vân Tiêu thật sự đã chết, gã đành chấp nhận hiện thực này.
Vi Thanh hỏi:
- Băng này là cái gì mà lợi hại vậy? Lực lượng mạnh nhất trong Địa Giới không phải là Hoàng Tuyền Minh Hỏa sao?
Sắc mặt Mộng Linh Chân Quân trầm xuống, lão nhìn cột băng to lớn, nhìn tỷ đệ Mộng Vũ, thở dài thườn thượt.
Mắt Mộng Linh Chân Quân lóe tai bi thương:
- Hoàng Tuyền Minh Hỏa đúng là vật của Địa Giới, do giới lực ngưng tụ nhưng nó không phải lực lượng mạnh nhất.
- Không phải lực lượng mạnh nhất? Chẳng lẽ lực lượng mạnh nhất là băng khí này?
Vi Thanh giật mình kêu lên:
- Lực lượng nguyên tố đạt đến như Lỗ Thông Tử còn có thể bị băng nguyên tố này khắc chế?!
Mộng Linh Chân Quân chắp hai tay sau lưng, ánh mắt mơ hồ như đang nhớ lại điều gì:
- Hoàng Tuyền Minh Hỏa và Hồi Ách Tinh Sương năm xưa thuộc về hai vị tiền bối Giới Vương cảnh. Hai người một âm một dương, một chính một tà khắc chế lẫn nhau. Bọn họ ước hẹn quyết tử chiến trong hư không nay là Địa Giới, cả hai cùng chết hình thành thiên địa Địa Giới.
Vi Thanh rất là giật mình, kết quả này dù khác với Thánh Ma suy đoán nhưng về bản chất vẫn giống nhau, quả nhiên là bị lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối đánh bại giới lực, do đó tạo nên khối Giới Khanh.
Mộng Linh Chân Quân không biết suy nghĩ trong lòng Vi Thanh, kể tiếp:
- Uy lực của Hồi Ách Tinh Sương đúng là trên Hoàng Tuyền Minh Hỏa, ngày xưa Trọc Khôn vất vả khó khăn mới luyện hóa Hoàng Tuyền Minh Hỏa được nhưng cũng chín chết một sống, suýt chết vì Hồi Ách Tinh Sương. Lý Vân Tiêu quá liều lĩnh, hạng người lỗ mãng như vậy làm sao dẫn dắt thiên hạ kháng ma? Hôm nay chết tại đây có lẽ là ý trời.
Mộng Linh Chân Quân lộ biểu tình trách cứ như đã ‘nhìn lầm người’.
Vi Thanh cực kỳ nhiệt tình hỏi:
- Chân quân, ngày xưa Trọc Khôn đã mang Hoàng Tuyền Minh Hỏa đi chưa hay chỉ lấy đi một phần? Minh Hỏa hiện giờ có phải là lửa thuần túy?
Mộng Linh Chân Quân sâu xa nhìn Vi Thanh như xuyên thấu lòng gã:
- Ngày xưa hai vị tiền bối đại chiến một trận, lực lượng băng và hỏa nơi đây hình thành trạng thái cân bằng khắc chế nhau và diễn sinh. Trọc Khôn có mang đi một phần lực lượng Minh Hỏa nên mười vạn năm qua Địa Giới một mảnh đóng băng, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến Thần Đô và Thánh vực, đó là lý do Thánh vực quanh năm đọng tuyết. Trải qua mười vạn năm nghỉ dưỡng, lực lượng Minh Hỏa dần phục hồi lại, bắt đầu có thể hơi đối kháng với Hồi Ách Tinh Sương nhưng vẫn còn kém quá xa.
Vi Thanh hỏi:
- Vậy tỷ đệ Mộng Vũ bây giờ là trạng thái thế nào? Cũng tan biến sự sống?
Vi Thanh hỏi hết sức cẩn thận, không dám dùng từ ‘chết’ vì sợ chọc giận Mộng Linh Chân Quân, hậu quả khó mà dự liệu.
Mộng Linh Chân Quân đầy hứng thú nhìn Vi Thanh, khóe môi cong lên châm biếm:
- Ngươi mà cũng quan tâm tỷ đệ bọn họ?
Vi Thanh lúng túng nói:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi, hơn nữa hai người đó ở chung với ta lâu ngày, vừa là thầy vừa là bạn.
- Ha ha ha! Hay cho câu vừa là thầy vừa là bạn, nói ra không biết đỏ mặt là gì.
Mộng Linh Chân Quân châm chọc một lúc mới lạnh lùng nói:
- Nếu không phải Lý Vân Tiêu đã chết có lẽ ta đã trực tiếp tiễn phụ tử các ngươi về trời.
Phụ tử Vi Thanh biến sắc mặt.
Vi Thanh nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Có tiễn chúng ta về chầu trời hay không liên quan gì đến Lý Vân Tiêu sống hay chết?
Vi Thanh lạnh lùng cười:
- Bởi vì phụ tử các ngươi coi như có tài. Giờ Lý Vân Tiêu đã chết, Thiên Vũ giới rắn mất đầu cần minh chủ mới đi ra ổn định thế cục. Nếu Diệp Kình Vũ đảo Huyền Ly chịu ra mặt là nhân tuyển tốt nhất, nếu hắn không chịu ra thì Vi Thanh nhà ngươi xem như kiêu hùng một thế hệ, ngươi lãnh đạo Thiên Vũ Minh cũng tạm được.
- Cái gì?!
Vi Thanh hốt hoảng không nói nên lời, gã nằm mơ cũng không ngờ Mộng Linh Chân Quân chẳng những không giết gã còn muốn đẩy gã lên làm minh chủ Thiên Vũ Minh!
Mộng Linh Chân Quân khinh thường mỉa mai:
- Ngươi không cần kích động, đây chẳng qua là trong nói không có cọp, khỉ xưng đại vương. Nếu có nhân tuyển thích hợp khác thì ta sẽ không nhắm trúng ngươi. Tiếc rằng Lý Vân Tiêu...
Vẻ mặt Mộng Linh Chân Quân tràn đầy bực bội khó chịu liếc cục u trên cột băng, lão mắng:
- Lỗ mãng vô tri, bản thân chết thì thôi đi, còn yếu liên lụy người trong thiên hạ xui xẻo theo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.