Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1177: Ma hóa. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

30/10/2016

Chương 175: Ma hóa. (1)

Đế Già lạnh lùng hạ lệnh, một tay đưa trước người bấm niệm pháp quyết, ma khí trên người dần bốc lên, bầu trời trở nên càng thêm áp lực, tất cả võ giả đều cảm thấy khó có thể chịu được, hoảng sợ nhìn qua hắn, duy chỉ có ba người Khương Hội Thư lại như được rót vào năng lượng, khí thế tăng vọt lên, giương nanh múa vuốt

Mạc Tiểu Xuyên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt như nước, từng đạo khí uẩn từ trên thân kiếm lan ra, tản khắp quanh thân hắn, vậy mà tự thành kết giới, ngăn cách ma khí kia ra bên ngoài, không cách nào xâm nhập chút nào, trong miệng hắn quát khẽ:

Một đám đạo chích, đều hóa thành hạt bụi hết đi, Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, Hàn Phong Xuy Tuyết Ánh Cô Thành.

Kiếm khí tru tà hạo nhiên từ trên thân kiếm chấn đôngj ra, trong ma khí đầy trời thậm chí có cả bông tuyết bay xuống, hàn quang ánh tuyết, chiếu xuất ra đạo đạo bóng dáng đìu hiu, như thành cổ cô lập trong gió tuyết đầy trời.

Kiếm khí chi hải từ trên Tru Thiên Đãng Ma Kiếm tràn ngập ra, thoáng cái đã bao phủ ba người Khương Hội Thư vào trong, vô số tuyết rơi hóa thành kiếm khí lạnh thấu xương, loong coong giảo sát tới.

Ba người Khương Hội Thư kinh hãi, đột nhiên bộc phát ra lực lượng kinh người, nhưng kiếm khí chi hải kia ép qua, lập tức triệt để chấn trụ ba người kia.

Dưới kiếm khí chi hải giảo sát tới, bọn hắn ra sức chống cự, lại vẫn luôn rơi vào hạ phong, phải đỡ trái đỡ phải khắp nơi. Xảo Đoạt Vô Cực phiến của Khương Hội Thư cũng là huyền khí cửu giai, còn có thể bình tĩnh ứng đối, Úy Trì Kim và Hỏa Âm lại không may mắn như vậy, từng đạo kiếm khí chấn vào trong cơ thể bọn họ, trên người bắt đầu không ngừng bị chém thương.

Kiếm này quả nhiên có tác dụng áp chế ma khí rất mạnh.

Trong mắt Đế Già nổi lên sát ý:

Dĩ nhiên là dùng thân tự kiếm, dùng thân thể của mình với tư cách vỏ kiếm để tẩm bổ bảo kiếm, khó trách có thể phát huy ra kiếm uy cường đại như thế.

Hắn lập tức hóa thành một đạo hắc mang, vọt vào trong kiếm hải.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:

Đế Già, ngươi một lòng muốn đoạt thân thể của ta, quả nhiên cho rằng ta dễ khi dễ rồi. Nếu ta đã có thể thả ngươi ra, vậy thì cũng có thể trấn áp ngươi lại.

Hắn lập tức khẽ động, liền dời vào trong kiếm hải, ngăn ở trước ngươi Đế Già, đánh ra Nhất Chưởng Phong Vân.

Haha, muốn chết.



Đế Già cười to nói:

Nếu ngươi đã không đợi được muốn dâng thân thể ra như thế, vậy ta cũng xin không khách khí nhận lấy vậy.

Trong hắc khí ngưng ra một quyền ảnh, cũng đánh ra, bị trực tiếp chấn nát dưới Đại Phong Vân Chưởng của Lý Vân Tiêu, hắc khí bị đánh bay kia không giảm, lập tức lan tràn tới trên người Lý Vân Tiêu, không ngừng rót vào trong thân thể hắn.

Thân thể Lý Vân Tiêu dần dần biến thành màu đen, hiện ra một mảnh hoa văn dài hẹp.

Vân thiếu

Hác Liên Thiểu Hoàng kinh hãi, thân hóa thành một đạo kim quang vọt tới, đánh một quyền kinh thiên về phía Đế Già, ma khí đầy trời kia vào thời khắc này bắt đầu vặn vẹo, lại bị hút vào trong không gian quyền ý, bị áp chế xuống.

Đế Già nhướng mày, nói:

Bất Hủ quyền ý? Cũng có chút đau đầu a!

Hai tay hắn mở ra ấn quyết, một đạo kết giới ngưng tụ trên thân thể, chấn trụ lấy cổ quyền ý kia, một quyền của Hác Liên Thiểu Hoàng phảng phất như đánh lên khối sắt, rốt cuộc không cách nào tiến thêm chút nào được nữa.

Lý Vân Tiêu đột nhiên mở miệng nói:

Thiểu Hoàng, tránh ra.

Sau khi ma khí nhập thể, thân thể của hắn không chỉ lộ ra ma vân màu đen, mà sau khi hợp thể với Yêu Long còn phát sinh thêm biến hóa, trên người sinh ra Long Lân, con mắt thứ ba đồng thời mờ ra, một mảnh huyết hồng, ngưng tụ thành một trận hình kỳ dị, một cổ tinh thần lực cường đại từ trong đầu hắn khuếch tán ra.

Đồng thuật, Ám Dạ.

Lý Vân Tiêu nhẹ giọng khẽ quát, toàn bộ không gian đều run rẩy, giống như có ngàn vạn con chim đang không ngừng “Líu ríu” bên tai, thống khổ cực lớn chui vào trong đầu mỗi người, giống như đại não bị người đâm vào một đao vậy, võ giả ở bốn phía nhao nhao ôm đầu gào thét không thôi.

Những cái này chỉ là dư âm còn sót lại của công kích tinh thần kia, hình thái quỷ dị do con mắt thứ ba tạo thành ở trước mặt hắn hóa thành một đạo trận pháp màu vàng hình tròn, chỉ cần liếc qua thôi đã thấy chói mắt, đau đớn như muốn nổ náo, mà công kích mạnh nhất của trận pháp màu vàng này đều hội tụ thành một đường, phá tan kết giới chi lực của Đế Già, chấn khiến thân thể hắn đãng ra đường vân như gợn sóng, sắc mặt kịch liệt trắng bệch xuống.



Hác Liên Thiểu Hoàng dưới tiếng quát nhẹ của Lý Vân Tiêu lập tức bay ngược ra, hơn nữa còn nín thở ngưng thần, đề phòng dư âm của công kích tinh thần kia. Đồng thuật của Cổ Phi Dương thiên hạ vô song, chính là đệ nhất nhân về công kích tinh thần, hắn tự nhiên biết rõ sự đáng sợ trong đó .

“Phanh”

Kết giới chi lực quanh thân Đế Già vào thời khắc này đột nhiên tan rã, như thủy tinh bị nghiền nát vỡ vụn ra, hắc sắc ma khí cũng dũng mãnh tràn vào trong thân thể hắn, khiến hắn lâm không lùi lại mấy bước, vẻ mặt kinh sợ và kinh hãi.

Giờ phút này uy lực một kiếm của Mạc Tiểu Xuyên cũng ẩn ẩn đạt đến cực hạn, khó có thể chèo chống thêm nữa, nhìn ba người sắp bị chém chết trong kiếm khí chi hải, trong lòng hắn than nhẹ một tiếng: đáng tiếc

Tru Thiên Đãng Ma Kiếm thu về, kiếm khí chi hải biến mất, bông tuyết đầy trời không thấy đâu nữa, khôi phục lại bầu trời quang đãng.

Ba người Khương Hội Thư đều đã trọng thương, nhưng chiến ý vẫn dâng cao, trong mắt tràn đầy quyết tâm không chết không ngớt, giương nanh múa vuốt, nhưng lại không xông lên, tựa hồ đang đợi Đế Già ra lệnh.

Mạc Tiểu Xuyên sau một kiếm kia, nguyên lực lập tức hạ thấp tới cực điểm, đột nhiên nuốt vào một ít đan dược, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.

Đám võ giả bốn phía sắc mặt đều trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa, đạo công kích tinh thần kia của Lý Vân Tiêu đã khiến bọn hắn thiếu chút nữa sụp đổ, nghĩ đến mình lúc trước còn đi bao vây người này, trong lòng càng cảm thấy một trận hoảng sợ, đáy lòng phát lạnh.

Lý Vân Tiêu sau một kích thì con mắt thứ ba cũng nhắm lại, sắc mặt còn trắng bệch hơn bất kỳ người nào khác, một thoáng vừa rồi thật sự đã hao tổn quá lớn. Lúc lần nữa mở mắt ra, hai mắt hắn đã khôi phục như thường, nhưng trong đó vậy mà mang theo một giọt nước mắt, lóng lánh lấy hào quang long lanh.

Đồng tử Đế Già chấn động, chằm chằm vào hai mắt mở ra của Lý Vân Tiêu, kinh nghi bất định nói:

Long lệ?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

Chính là Chân Long chi lệ, dùng để ôn nhuận mắt ta thì không còn gì tốt hơn nữa rồi. Đế Già, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý định với ta đi, nếu không ngươi thật sự sẽ xong đời đấy.

Chẳng qua chỉ là một chiêu thần kỳ, thật cho rằng mình đã thắng sao?

Đế Già lạnh lùng nói:

Đáng tiếc thân thể của ngươi vào một khắc ma khí nhập thể đã thuộc về ta rồi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, lực lượng của ngươi hiện giờ cường đại hơn trước rất nhiều sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook