Chương 2241: Mạo phạm.
Thái Nhất Sinh Thủy
02/11/2016
Chương 2241: Mạo phạm.
Nữ tử hai con mắt như nước, lại mang theo lạnh như băng nhàn nhạt, bước chân chợt dừng lại, sắc mặt đột nhiên chìm xuống.
Tên nam tử dung mạo xấu xí sau lưng cũng theo đó dừng chân, sắc mặt ngơ ngác một chút, nói:
Tiểu sư muội, làm sao vậy?
Người chung quanh đều nghĩ thầm, thì ra bọn họ là sư huynh muội, thật sự là hoa tươi cứt trâu, không biết là đệ tử hiếm thấy của môn phái nào nữa.
Ánh mắt nữ tử lóe lên, trong mắt lộ ra một cổ sát khí, nói:
Những người đi đường này đều quá ghê tởm, ngươi đi móc mắt bọn hắn cho ta đi.
” ”
Người chung quanh đều hít một hơi lạnh, nguyên một đám lộ ra thần sắc, trong mắt nàng kia sát ý dào dạt, lại không giống như đang nói giỡn.
Lần này tất cả mọi người tranh thủ thời gian cúi đầu, toàn thân toát mồ hôi lạnh nhanh chóng bỏ đi, tốc độ mọi người chung quanh nữ tử này thoáng cái đều nhanh hơn, tất cả đều đến đi vội vàng lướt qua bên người hai người.
Nam tử xấu xí nhíu mày, nói:
Tiểu sư muội, nơi này là chỗ của Nhân loại, chúng ta vẫn nên thu liễm chút đi. Sư tôn đã cố ý dặn dò, quyết không thể tự dưng gây chuyện được.
Nữ tử trên mặt phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:
Ta đây là tự dưng gây chuyện sao? Ánh mắt của bọn hắn nhìn chằm chằm vào ta không kiêng nể gì cả, đây đã là tử tội mạo phạm, Hóa Tu, có người mạo phạm ta, ngươi lại thờ ơ sao?
Nam tử xấu xí thoáng cái liền nghẹn lời, nhìn bốn phía một chút, trên cả con đường khoảng chừng mấy ngàn người, mỗi người đi qua đều nhịn không được liếc mắt nhìn xem, tăng thêm những người rời khỏi trước kia, đoán chừng phải giết trên vạn người. . .
Hắn lau đi mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
Nhân tộc chính là chủng tộc ngu muội còn chưa khai hóa, phẩm tính cực thấp, Tiểu sư muội không cần thiết phải để trong lòng.
Hừ, vẫn là Ma Sa thống lĩnh tốt, chưa bao giờ cải mệnh lệnh của ta cả, đáng tiếc hắn đã chết.
Cô gái này đúng là Thủy Tiên, khuôn mặt lạnh như băng thoáng cái trở nên thương tâm, ô nức nở nghẹn ngào, thê thê uyển uyển, làm lòng người tan nát.
Hóa Tu đầu đầy mồ hôi lạnh, có chút luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.
Hắn cũng là lần đầu tiên đi vào đại lục Thiên Võ, hơn nữa thoáng cái đã là đại thành như thành Phong Linh, tăng thêm gần đây nhân khẩu bạo tăng, cảnh tượng phồn hoa như vậy đã sớm khiến hắn ngây cả người rồi.
Lòng tự tin cao cao tại thượng của Hải tộc trước đây đang dần dần tan rã, hơn nữa trong đám người, tùy thời đều có thể cảm nhận được không ít khí tức cường đại ẩn hiện trong đó, hắn giống như một tên hai lúa mới vào thành, trong đầu vẫn đang phát mộng.
Tiểu sư muội, nếu người ở đây đã đáng giận như vậy, chúng ta không bằng trực tiếp đi thành Hồng Nguyệt đi?
Hóa Tu kiến nghị, nhân khẩu thành thị này thật sự quá nhiều, hơn nữa khắp nơi tàng long ngọa hổ, mang đến cho hắn một loại cảm giác áp lực, nếu không mặc dù có hơn vạn, vì nịnh nọt Thủy Tiên, giết toàn bộ cũng sẽ không nháy mắt lấy một cái.
Thủy Tiên khẽ nói:
Đi thành Hồng Nguyệt phải đăng ký xếp hàng, ít nhất phải đợi đến ba ngày, trừ phi là Võ Đế cao giai mới có thể phá lệ trực tiếp truyền tống, ngươi đã phù hợp điều kiện rồi, tự ngươi đi đi.
Hóa Tu nở nụ cười khổ, nói:
Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ an toàn cho Tiểu sư muội, Tiểu sư muội không đi, ta sao có thể đi? Chúng ta trước tìm một chỗ an toàn ở lại đi, cũng cũng không cần đi lang thang khong có mục đích như vậy nữa.
Thủy Tiên nhướng mày, nói:
Ở yên ở đây, vậy làm sao có thể gặp được b Lý Vân Tiêu đây? Ngươi có phải là cố ý lừa gạt ta không thế?
Hóa Tu cảm thấy đắng chát, ngượng ngùng nói:
Nếu Thương đại nhân đã đoán chắc Tiểu sư muội có thể gặp gỡ Lý Vân Tiêu, vậy thì nhất định sẽ không sai đâu. Có ở yên hay không, cũng sẽ không thay đổi kết quả đâu.
Thủy Tiên nói:
Lời mặc dù nói thế, nhưng chúng ta đi đường nhiều một chút, nói không chừng có thể sớm gặp được.
Hai người đang nói, một gã nam tử như quản gia chợt từ đằng xa đi tới, vài bước đã đi tới trước mặt hai người, ôm quyền ôn tồn cười nói:
Hai vị bằng hữu, tại hạ là đại quản gia của Luật gia thành Phong Linh Luật Kỳ Thuần, muốn mời hai vị bằng hữu tới phủ chơi.
Tới phủ chơi? Vì sao?
Hóa Tu trở nên cảnh giác, thoáng cái liền ngăn ở trước mặt Thủy Tiên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Luật Kỳ Thuần, sát khí trên người bắt đầu khởi động.
Luật Kỳ Thuần trong lòng thất kinh, khí tức lộ ra trên người nam tử dị tộc trước mắt, vậy mà không hề dưới hắn.
Ha ha, Đại công tử nhà ta trời sinh tính ái tài, quảng giao hảo hữu thiên hạ. Thấy hai vị diện mạo bất phàm, rất muốn làm quen một phen.
Luật Kỳ Thuần sau kinh hãi ngắn ngủi liền trầm tâm xuống, ôn hòa cười nói.
Kết bạn? Không có hứng thú.
Hóa Tu vung tay lên, trực tiếp chỉ vào hắn quát:
Đại công tử nhà ngươi tất nhiên là thấy Tiểu sư muội ta mỹ mạo, không có hảo ý, thức thời thì mau cút đi.
Luật Kỳ Thuần mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, nghĩ thầm người dị tộc này nhìn như thô cuồng, không thể tưởng được cũng rất thận trọng.
Hắn ha ha cười cười, nói:
Vị bằng hữu kia nói chuyện có thể thật khó nghe, Đại công tử nhà ta chẳng qua chỉ muốn kết bạn với hai vị thôi, đồng thời còn có tài tuấn trẻ tuổi khác trên đại lục nữa, đây là một lần cơ hội khó được, bình thường coi như là cầu cũng cầu không được. Ta thấy hai vị vô cùng lạ mặt, đại khái không biết Luật gia ta chính là chủ nhân thành Phong Linh a?
Hóa Tu cười lạnh nói:
Ta chỉ biết chủ nhân thành Hồng Nguyệt là Đường Khánh, không biết Luật gia các ngươi so với Đường Khánh thì thế nào?
Sắc mặt Luật Kỳ Thuần lập tức đại biến, kinh sợ nói:
Tiểu bối vô lễ
Hắn cho rằng đối phương là cố ý trêu chọc hắn, thật tình không biết Hóa Tu thật sự chỉ biết Đường Khánh.
Thủy Tiên đột nhiên mở miệng nói ra:
Còn có tài tuấn trẻ tuổi khác sao? Không biết là những người phương nào?
Sắc mặt Luật Kỳ Thuần lúc này mới hơi chút chuyển biến tốt đẹp, nói:
Còn có thiếu chủ Tần Úy Bắc Vực Ngọc Thiềm Tông.
Thủy Tiên nói:
Còn ai nữa không?
Luật Kỳ Thuần trầm tư thoáng một chút, nói:
Thiếu chủ Thuấn Ngọc Đông Vực Tam Đao Tông, thiếu chủ Hoàng gia Hoàng Thông thành Phong Linh. . .
Thủy Tiên nghe hơn nửa ngày, ước chừng có tầm mười người, không có người nào quen biết cả, kỳ thật ngoại trừ Lý Vân Tiêu ra, vô luận là ai nàng cũng không nhận ra.
Lý Vân Tiêu có ở đây không?
Nàng trực tiếp hỏi.
Lý Vân Tiêu?
Luật Kỳ Thuần nhướng mày, lập tức sắc mặt đại biến, đồng tử co rụt lại:
Các ngươi biết Lý Vân Tiêu?
Thủy Tiên vui mừng nói:
Ừ, ta đang muốn tìm hắn, ngươi biết hắn ở đâu sao?
Hóa Tu cau mày lại, nói:
Tiểu sư muội, coi chừng hắn lừa gạt chúng ta, Nhân tộc phần lớn đều quỷ kế đa đoan cả.
Luật Kỳ Thuần nói:
Các ngươi với Lý Vân Tiêu có quan hệ thế nào?
Bằng hữu, ta là bằng hữu của hắn.
Thủy Tiên đại hỉ, nói:
Ngươi hỏi như vậy, khẳng định biết rõ Lý Vân Tiêu ở đâu rồi.
Nữ tử hai con mắt như nước, lại mang theo lạnh như băng nhàn nhạt, bước chân chợt dừng lại, sắc mặt đột nhiên chìm xuống.
Tên nam tử dung mạo xấu xí sau lưng cũng theo đó dừng chân, sắc mặt ngơ ngác một chút, nói:
Tiểu sư muội, làm sao vậy?
Người chung quanh đều nghĩ thầm, thì ra bọn họ là sư huynh muội, thật sự là hoa tươi cứt trâu, không biết là đệ tử hiếm thấy của môn phái nào nữa.
Ánh mắt nữ tử lóe lên, trong mắt lộ ra một cổ sát khí, nói:
Những người đi đường này đều quá ghê tởm, ngươi đi móc mắt bọn hắn cho ta đi.
” ”
Người chung quanh đều hít một hơi lạnh, nguyên một đám lộ ra thần sắc, trong mắt nàng kia sát ý dào dạt, lại không giống như đang nói giỡn.
Lần này tất cả mọi người tranh thủ thời gian cúi đầu, toàn thân toát mồ hôi lạnh nhanh chóng bỏ đi, tốc độ mọi người chung quanh nữ tử này thoáng cái đều nhanh hơn, tất cả đều đến đi vội vàng lướt qua bên người hai người.
Nam tử xấu xí nhíu mày, nói:
Tiểu sư muội, nơi này là chỗ của Nhân loại, chúng ta vẫn nên thu liễm chút đi. Sư tôn đã cố ý dặn dò, quyết không thể tự dưng gây chuyện được.
Nữ tử trên mặt phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:
Ta đây là tự dưng gây chuyện sao? Ánh mắt của bọn hắn nhìn chằm chằm vào ta không kiêng nể gì cả, đây đã là tử tội mạo phạm, Hóa Tu, có người mạo phạm ta, ngươi lại thờ ơ sao?
Nam tử xấu xí thoáng cái liền nghẹn lời, nhìn bốn phía một chút, trên cả con đường khoảng chừng mấy ngàn người, mỗi người đi qua đều nhịn không được liếc mắt nhìn xem, tăng thêm những người rời khỏi trước kia, đoán chừng phải giết trên vạn người. . .
Hắn lau đi mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
Nhân tộc chính là chủng tộc ngu muội còn chưa khai hóa, phẩm tính cực thấp, Tiểu sư muội không cần thiết phải để trong lòng.
Hừ, vẫn là Ma Sa thống lĩnh tốt, chưa bao giờ cải mệnh lệnh của ta cả, đáng tiếc hắn đã chết.
Cô gái này đúng là Thủy Tiên, khuôn mặt lạnh như băng thoáng cái trở nên thương tâm, ô nức nở nghẹn ngào, thê thê uyển uyển, làm lòng người tan nát.
Hóa Tu đầu đầy mồ hôi lạnh, có chút luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.
Hắn cũng là lần đầu tiên đi vào đại lục Thiên Võ, hơn nữa thoáng cái đã là đại thành như thành Phong Linh, tăng thêm gần đây nhân khẩu bạo tăng, cảnh tượng phồn hoa như vậy đã sớm khiến hắn ngây cả người rồi.
Lòng tự tin cao cao tại thượng của Hải tộc trước đây đang dần dần tan rã, hơn nữa trong đám người, tùy thời đều có thể cảm nhận được không ít khí tức cường đại ẩn hiện trong đó, hắn giống như một tên hai lúa mới vào thành, trong đầu vẫn đang phát mộng.
Tiểu sư muội, nếu người ở đây đã đáng giận như vậy, chúng ta không bằng trực tiếp đi thành Hồng Nguyệt đi?
Hóa Tu kiến nghị, nhân khẩu thành thị này thật sự quá nhiều, hơn nữa khắp nơi tàng long ngọa hổ, mang đến cho hắn một loại cảm giác áp lực, nếu không mặc dù có hơn vạn, vì nịnh nọt Thủy Tiên, giết toàn bộ cũng sẽ không nháy mắt lấy một cái.
Thủy Tiên khẽ nói:
Đi thành Hồng Nguyệt phải đăng ký xếp hàng, ít nhất phải đợi đến ba ngày, trừ phi là Võ Đế cao giai mới có thể phá lệ trực tiếp truyền tống, ngươi đã phù hợp điều kiện rồi, tự ngươi đi đi.
Hóa Tu nở nụ cười khổ, nói:
Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ an toàn cho Tiểu sư muội, Tiểu sư muội không đi, ta sao có thể đi? Chúng ta trước tìm một chỗ an toàn ở lại đi, cũng cũng không cần đi lang thang khong có mục đích như vậy nữa.
Thủy Tiên nhướng mày, nói:
Ở yên ở đây, vậy làm sao có thể gặp được b Lý Vân Tiêu đây? Ngươi có phải là cố ý lừa gạt ta không thế?
Hóa Tu cảm thấy đắng chát, ngượng ngùng nói:
Nếu Thương đại nhân đã đoán chắc Tiểu sư muội có thể gặp gỡ Lý Vân Tiêu, vậy thì nhất định sẽ không sai đâu. Có ở yên hay không, cũng sẽ không thay đổi kết quả đâu.
Thủy Tiên nói:
Lời mặc dù nói thế, nhưng chúng ta đi đường nhiều một chút, nói không chừng có thể sớm gặp được.
Hai người đang nói, một gã nam tử như quản gia chợt từ đằng xa đi tới, vài bước đã đi tới trước mặt hai người, ôm quyền ôn tồn cười nói:
Hai vị bằng hữu, tại hạ là đại quản gia của Luật gia thành Phong Linh Luật Kỳ Thuần, muốn mời hai vị bằng hữu tới phủ chơi.
Tới phủ chơi? Vì sao?
Hóa Tu trở nên cảnh giác, thoáng cái liền ngăn ở trước mặt Thủy Tiên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Luật Kỳ Thuần, sát khí trên người bắt đầu khởi động.
Luật Kỳ Thuần trong lòng thất kinh, khí tức lộ ra trên người nam tử dị tộc trước mắt, vậy mà không hề dưới hắn.
Ha ha, Đại công tử nhà ta trời sinh tính ái tài, quảng giao hảo hữu thiên hạ. Thấy hai vị diện mạo bất phàm, rất muốn làm quen một phen.
Luật Kỳ Thuần sau kinh hãi ngắn ngủi liền trầm tâm xuống, ôn hòa cười nói.
Kết bạn? Không có hứng thú.
Hóa Tu vung tay lên, trực tiếp chỉ vào hắn quát:
Đại công tử nhà ngươi tất nhiên là thấy Tiểu sư muội ta mỹ mạo, không có hảo ý, thức thời thì mau cút đi.
Luật Kỳ Thuần mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, nghĩ thầm người dị tộc này nhìn như thô cuồng, không thể tưởng được cũng rất thận trọng.
Hắn ha ha cười cười, nói:
Vị bằng hữu kia nói chuyện có thể thật khó nghe, Đại công tử nhà ta chẳng qua chỉ muốn kết bạn với hai vị thôi, đồng thời còn có tài tuấn trẻ tuổi khác trên đại lục nữa, đây là một lần cơ hội khó được, bình thường coi như là cầu cũng cầu không được. Ta thấy hai vị vô cùng lạ mặt, đại khái không biết Luật gia ta chính là chủ nhân thành Phong Linh a?
Hóa Tu cười lạnh nói:
Ta chỉ biết chủ nhân thành Hồng Nguyệt là Đường Khánh, không biết Luật gia các ngươi so với Đường Khánh thì thế nào?
Sắc mặt Luật Kỳ Thuần lập tức đại biến, kinh sợ nói:
Tiểu bối vô lễ
Hắn cho rằng đối phương là cố ý trêu chọc hắn, thật tình không biết Hóa Tu thật sự chỉ biết Đường Khánh.
Thủy Tiên đột nhiên mở miệng nói ra:
Còn có tài tuấn trẻ tuổi khác sao? Không biết là những người phương nào?
Sắc mặt Luật Kỳ Thuần lúc này mới hơi chút chuyển biến tốt đẹp, nói:
Còn có thiếu chủ Tần Úy Bắc Vực Ngọc Thiềm Tông.
Thủy Tiên nói:
Còn ai nữa không?
Luật Kỳ Thuần trầm tư thoáng một chút, nói:
Thiếu chủ Thuấn Ngọc Đông Vực Tam Đao Tông, thiếu chủ Hoàng gia Hoàng Thông thành Phong Linh. . .
Thủy Tiên nghe hơn nửa ngày, ước chừng có tầm mười người, không có người nào quen biết cả, kỳ thật ngoại trừ Lý Vân Tiêu ra, vô luận là ai nàng cũng không nhận ra.
Lý Vân Tiêu có ở đây không?
Nàng trực tiếp hỏi.
Lý Vân Tiêu?
Luật Kỳ Thuần nhướng mày, lập tức sắc mặt đại biến, đồng tử co rụt lại:
Các ngươi biết Lý Vân Tiêu?
Thủy Tiên vui mừng nói:
Ừ, ta đang muốn tìm hắn, ngươi biết hắn ở đâu sao?
Hóa Tu cau mày lại, nói:
Tiểu sư muội, coi chừng hắn lừa gạt chúng ta, Nhân tộc phần lớn đều quỷ kế đa đoan cả.
Luật Kỳ Thuần nói:
Các ngươi với Lý Vân Tiêu có quan hệ thế nào?
Bằng hữu, ta là bằng hữu của hắn.
Thủy Tiên đại hỉ, nói:
Ngươi hỏi như vậy, khẳng định biết rõ Lý Vân Tiêu ở đâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.