Chương 2088: Mặt mũi. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 2087: Mặt mũi. (2)
Danh hào nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân của Lý Vân Tiêu hắn đã sớm nghe qua, thập phần khinh thường, tăng thêm thái độ của bọn người Lệ Phi Vũ giống như hắn thật sự sẽ bị đánh chết vậy, cơ hồ khiến hắn giận điên lên, cuối cùng Lý Vân Tiêu gọi thẳng “Thương Ngô Khung”, ngay cả tôn xưng cũng không có, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp phát tác ra.
Lúc này hai tay hắn hợp lại, một đạo kim mang ngưng tụ trong song chưởng, mạnh mẽ chém tới.
Bầu trời thoáng cái “Híz-khà-zzz” một tiếng, đã bị cắt đứt ra, bốn phía trảm nhận một mảnh hắc mang, không ngừng cắn nuốt linh khí, chuyển hóa thành kim quang chi lực.
Võ giả ở xa xa xem náo nhiệt đều kinh hãi, nhưng hơn nữa là hưng phấn.
Trảm kích của Chu Sở vừa ra, tất cả mọi người liền cảm nhận được một cổ lăng lệ ác liệt chi khí đập vào mặt, nhưng người thực lực hơi thấp ở xa xa, toàn bộ đều thối lui ra sau để tránh bị liên lụy đến
” ”
Tốc độ trảm kích cực nhanh, lập tức liền lướt qua người Lý Vân Tiêu, chém cả người hắn thành hai nửa.
Nhưng cao thấp hai nửa thân thể thoáng cái bắt đầu trở nên mơ hồ, sau đó lăng không lắc lư, vậy mà lần nữa tụ hợp lại, dần dần trở nên rõ ràng, lộ ra chân thân Lý Vân Tiêu.
Chu Sở trong lòng chấn động mạnh một cái, thân pháp Lý Vân Tiêu tránh né vậy mà hắn lại không thể nhìn ra sở hở.
Lý Vân Tiêu ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:
Lệ Phi Vũ, ta mở miệng một lần cuối cùng, Thương Minh nếu mặc kệ thì… ta sẽ động thủ.
Lệ Phi Vũ biến sắc, cũng rốt cục có chút tức giận rồi, lạnh giọng nói:
Chu Sở, Thánh Vực có quy củ Thánh Vực, Thương Minh có quy củ Thương Minh, mong rằng ngươi tôn trọng một chút.
Chu Sở vẻ mặt vẻ giận dữ và sát khí, toàn bộ sắc mặt âm trầm bất định.
Tần Xuyên tiến lên một bước, nói:
Chu Sở, coi như xong. Đừng làm khó dễ Phi Vũ huynh nữa, hơn nữa Vân Tiêu công tử nói hắn không có quan hệ với chuyện thành Định Thiên, dùng thân phận của hắn tự nhiên sẽ không lừa gạt chúng ta.
Chu Sở hừ lạnh một tiếng, nói:
Nếu ngươi đã nói như vậy, lần này coi như xong, nhưng giữa ta và hắn chưa xong đâu.
Trong mắt Tiết Hồng Đào đột nhiên t lóe lên hàn quang, nói:
Trong Tĩnh Nhã thánh địa có lôi đài chuyên môn dùng để tỷ thí. Chỉ cần song phương ký giấy sinh tử, liền bất luận sinh tử, bất luận kẻ nào cũng không được vi phạm
Đầu của hắn sưng lên như heo vậy, trong mắt lộ vẻ oán độc.
Lý Vân Tiêu trước kia đánh hắn, cũng chú ý tới đúng mực, chỉ khiến hắn nhìn tương đối thê thảm thôi, cũng không chính thức bị thương nặng, cho nên thoáng cái đã khôi phục lại.
Tất cả mọi người biến sắc, hào khí lập tức trở nên có chút khắc nghiệt.
Chu Sở nhếch miệng cười cười:
Hắc hắc, Phi Vũ huynh, thật vậy chăng?
Lệ Phi Vũ hung hăng trừng Tiết Hồng Đào, nói:
Quả thật có. Nếu như hai vị muốn lên thì ta tự nhiên không phản đối, nhưng phải ghi rõ giấy sinh tử, tất cả không có quan hệ với Thương Minh ta.
Chu Sở cười ha hả, quát từng chữ:
Ha ha Lý Vân Tiêu, ngươi có dám không?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, lạnh lùng nói:
Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta.
Đột nhiên một đạo âm thanh truyền đến, nói:
Khục khục, chư vị đều là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, nhân tài kiệt xuất trên đại lục, cần gì động một chút lại phân sinh tử chứ?
Chỉ thấy cách đó không xa, chẳng biết lúc nào nhiều ra hai người, lại không ai có thể phát giác.
Chu Sở trong nội tâm cả kinh, quát:
Các ngươi là ai?
Lão giả kia cười ha ha nói:
Lão hủ Hàn Quân tử, đại chưởng quỹ Tinh Nguyệt Trai.
Hai người này chính là Hàn Quân Đình và Quỳ Hoa bà bà.
Lúc Quỳ Hoa bà bà xuất hiện, chỉ quét qua Lý Vân Tiêu, liền xụ mặt xuống, sắc mặt lạnh như băng không nói một lời.
Hàn Quân đại nhân.
Lệ Phi Vũ vội bước lên phía trước hành lễ, Hàn Quân tử không chỉ là đại chưởng quỹ Tinh Nguyệt Trai, hơn nữa thay thế hội trưởng Tinh Nguyệt Trai, hành sử hết thảy toàn lực, cũng là đại hội trường, thân phận còn cao hơn hắn một cấp độ.
Tiết Hồng Đào vừa thấy người đến, cũng vội vàng xông lên phía trước, vẻ mặt cầu xin kêu rên nói:
Hàn Quân đại nhân, Quỳ Hoa bà bà, các ngươi phải vãn hồi mặt mũi cho Thương Minh ah!
Tu vị Hàn Quân Đình hắn nhìn không thấu, nhưng Quỳ Hoa bà bà lại là Võ Đế cửu tinh mà người trong Thương Minh đều biết. Theo Tiết Hồng Đào thấy, chỉ cần nàng chịu ra tay, tại chỗ có thể trấn áp Lý Vân Tiêu, thay hắn báo thù.
Sắc mặt Hàn Quân Đình trầm xuống, không chút khách khí khiển trách quát mắng:
Chính là vì có những kẻ bất lực như ngươi nên Thương Minh mới mất hết mặt mũi đấy, cút cho ta!
Ngươi, ngươi. . .
Tiết Hồng Đào thoáng cái mắt choáng váng, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, kinh ngạc đứng ở đó.
Quỳ Hoa bà bà cũng sắc mặt phát lạnh, quát:
Chưởng quầy bảo ngươi cút, còn đứng ở nơi đây làm gì? Hẳn là muốn lão thân động thủ sao?
Tiết Hồng Đào toàn thân run lên, hắn tự nhiên biết rõ sự lợi hại của Quỳ Hoa bà bà, tức đến nghiến răng nghiến lợi:
Tốt, tốt Tinh Nguyệt Trai, khoản sổ sách này Tiết Hồng Đào ta nhớ kỹ.
Trên mặt hắn vốn xanh một miếng tím một khối, nhưng bây giờ hai mặt đỏ bừng, tự giác không còn mặt mũi nào lưu lại nữa, quay người lại liền hóa thành độn quang bay đi mất.
Hàn Quân Đình tựa hồ không để ý đến chuyện râu ria này, tiếp tục cười nói:
Chư vị đều là người trẻ, khó tránh khỏi hỏa tính hơi lớn, không bằng để lão phu làm người trung gian, bán ta chút mặt mũi, mọi chuyện cứ vậy cho qua đi.
Trên mặt Chu Sở cảm thấy không thoải mái, vừa định nói ngươi là cái thá gì, dựa vào gì lại bán mặt mũi cho ngươi.
Tần Xuyên nhìn ra tâm tư của hắn, đoạt trước một bước nói:
Nếu đại chưởng quỹ của Tinh Nguyệt Trai đã ra mặt, vậy mặt mũi này tự nhiên phải bán rồi.
Hừ.
Chu Sở hừ lạnh một tiếng, liền không nói nữa.
Hàn Quân Đình lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lý Vân Tiêu trên bầu trời, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, cười ha ha nói:
Không biết Vân Tiêu công tử thì sao, có thể bán cho lão phu một cái mặt mũi không?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Mặt mũi của ngươi, ta tự nhiên sẽ bán.
Bọn người Trần Phong trong lòng có chút nhảy dựng, cảm thấy có chút cổ quái. Lấy hiểu biết của bọn hắn đối với Lý Vân Tiêu, đây chính là người mặt mũi ai cũng sẽ không bán a.
Những người này không khỏi đánh giá Hàn Quân Đình thêm vài lần, đối với người Thương Minh mới xuất hiện này cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ.
Thuật ngụy trang của Hàn Quân Đình đã đạt đỉnh phong, bọn hắn tự nhiên không nhìn ra gì, chỉ cảm thấy lão đầu này thần thần bí bí.
Ha ha, xem ra chút tình mọn của lão phu vẫn còn dùng được.
Hàn Quân Đình nói:
Trước khi đấu giá hội hàng năm bắt đầu, đều có một tiểu hội trao đổi vật phẩm cao cấp. Mà tiểu hội trao đổi lần này đúng là do lão phu chủ trì. Ta nghe nói thành Tân Duyên thoáng cái đến rất nhiều thanh niên tài tuấn thành danh nên nhịn không được chạy đến, muốn mời các vị tham gia.
Danh hào nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân của Lý Vân Tiêu hắn đã sớm nghe qua, thập phần khinh thường, tăng thêm thái độ của bọn người Lệ Phi Vũ giống như hắn thật sự sẽ bị đánh chết vậy, cơ hồ khiến hắn giận điên lên, cuối cùng Lý Vân Tiêu gọi thẳng “Thương Ngô Khung”, ngay cả tôn xưng cũng không có, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp phát tác ra.
Lúc này hai tay hắn hợp lại, một đạo kim mang ngưng tụ trong song chưởng, mạnh mẽ chém tới.
Bầu trời thoáng cái “Híz-khà-zzz” một tiếng, đã bị cắt đứt ra, bốn phía trảm nhận một mảnh hắc mang, không ngừng cắn nuốt linh khí, chuyển hóa thành kim quang chi lực.
Võ giả ở xa xa xem náo nhiệt đều kinh hãi, nhưng hơn nữa là hưng phấn.
Trảm kích của Chu Sở vừa ra, tất cả mọi người liền cảm nhận được một cổ lăng lệ ác liệt chi khí đập vào mặt, nhưng người thực lực hơi thấp ở xa xa, toàn bộ đều thối lui ra sau để tránh bị liên lụy đến
” ”
Tốc độ trảm kích cực nhanh, lập tức liền lướt qua người Lý Vân Tiêu, chém cả người hắn thành hai nửa.
Nhưng cao thấp hai nửa thân thể thoáng cái bắt đầu trở nên mơ hồ, sau đó lăng không lắc lư, vậy mà lần nữa tụ hợp lại, dần dần trở nên rõ ràng, lộ ra chân thân Lý Vân Tiêu.
Chu Sở trong lòng chấn động mạnh một cái, thân pháp Lý Vân Tiêu tránh né vậy mà hắn lại không thể nhìn ra sở hở.
Lý Vân Tiêu ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:
Lệ Phi Vũ, ta mở miệng một lần cuối cùng, Thương Minh nếu mặc kệ thì… ta sẽ động thủ.
Lệ Phi Vũ biến sắc, cũng rốt cục có chút tức giận rồi, lạnh giọng nói:
Chu Sở, Thánh Vực có quy củ Thánh Vực, Thương Minh có quy củ Thương Minh, mong rằng ngươi tôn trọng một chút.
Chu Sở vẻ mặt vẻ giận dữ và sát khí, toàn bộ sắc mặt âm trầm bất định.
Tần Xuyên tiến lên một bước, nói:
Chu Sở, coi như xong. Đừng làm khó dễ Phi Vũ huynh nữa, hơn nữa Vân Tiêu công tử nói hắn không có quan hệ với chuyện thành Định Thiên, dùng thân phận của hắn tự nhiên sẽ không lừa gạt chúng ta.
Chu Sở hừ lạnh một tiếng, nói:
Nếu ngươi đã nói như vậy, lần này coi như xong, nhưng giữa ta và hắn chưa xong đâu.
Trong mắt Tiết Hồng Đào đột nhiên t lóe lên hàn quang, nói:
Trong Tĩnh Nhã thánh địa có lôi đài chuyên môn dùng để tỷ thí. Chỉ cần song phương ký giấy sinh tử, liền bất luận sinh tử, bất luận kẻ nào cũng không được vi phạm
Đầu của hắn sưng lên như heo vậy, trong mắt lộ vẻ oán độc.
Lý Vân Tiêu trước kia đánh hắn, cũng chú ý tới đúng mực, chỉ khiến hắn nhìn tương đối thê thảm thôi, cũng không chính thức bị thương nặng, cho nên thoáng cái đã khôi phục lại.
Tất cả mọi người biến sắc, hào khí lập tức trở nên có chút khắc nghiệt.
Chu Sở nhếch miệng cười cười:
Hắc hắc, Phi Vũ huynh, thật vậy chăng?
Lệ Phi Vũ hung hăng trừng Tiết Hồng Đào, nói:
Quả thật có. Nếu như hai vị muốn lên thì ta tự nhiên không phản đối, nhưng phải ghi rõ giấy sinh tử, tất cả không có quan hệ với Thương Minh ta.
Chu Sở cười ha hả, quát từng chữ:
Ha ha Lý Vân Tiêu, ngươi có dám không?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, lạnh lùng nói:
Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta.
Đột nhiên một đạo âm thanh truyền đến, nói:
Khục khục, chư vị đều là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, nhân tài kiệt xuất trên đại lục, cần gì động một chút lại phân sinh tử chứ?
Chỉ thấy cách đó không xa, chẳng biết lúc nào nhiều ra hai người, lại không ai có thể phát giác.
Chu Sở trong nội tâm cả kinh, quát:
Các ngươi là ai?
Lão giả kia cười ha ha nói:
Lão hủ Hàn Quân tử, đại chưởng quỹ Tinh Nguyệt Trai.
Hai người này chính là Hàn Quân Đình và Quỳ Hoa bà bà.
Lúc Quỳ Hoa bà bà xuất hiện, chỉ quét qua Lý Vân Tiêu, liền xụ mặt xuống, sắc mặt lạnh như băng không nói một lời.
Hàn Quân đại nhân.
Lệ Phi Vũ vội bước lên phía trước hành lễ, Hàn Quân tử không chỉ là đại chưởng quỹ Tinh Nguyệt Trai, hơn nữa thay thế hội trưởng Tinh Nguyệt Trai, hành sử hết thảy toàn lực, cũng là đại hội trường, thân phận còn cao hơn hắn một cấp độ.
Tiết Hồng Đào vừa thấy người đến, cũng vội vàng xông lên phía trước, vẻ mặt cầu xin kêu rên nói:
Hàn Quân đại nhân, Quỳ Hoa bà bà, các ngươi phải vãn hồi mặt mũi cho Thương Minh ah!
Tu vị Hàn Quân Đình hắn nhìn không thấu, nhưng Quỳ Hoa bà bà lại là Võ Đế cửu tinh mà người trong Thương Minh đều biết. Theo Tiết Hồng Đào thấy, chỉ cần nàng chịu ra tay, tại chỗ có thể trấn áp Lý Vân Tiêu, thay hắn báo thù.
Sắc mặt Hàn Quân Đình trầm xuống, không chút khách khí khiển trách quát mắng:
Chính là vì có những kẻ bất lực như ngươi nên Thương Minh mới mất hết mặt mũi đấy, cút cho ta!
Ngươi, ngươi. . .
Tiết Hồng Đào thoáng cái mắt choáng váng, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, kinh ngạc đứng ở đó.
Quỳ Hoa bà bà cũng sắc mặt phát lạnh, quát:
Chưởng quầy bảo ngươi cút, còn đứng ở nơi đây làm gì? Hẳn là muốn lão thân động thủ sao?
Tiết Hồng Đào toàn thân run lên, hắn tự nhiên biết rõ sự lợi hại của Quỳ Hoa bà bà, tức đến nghiến răng nghiến lợi:
Tốt, tốt Tinh Nguyệt Trai, khoản sổ sách này Tiết Hồng Đào ta nhớ kỹ.
Trên mặt hắn vốn xanh một miếng tím một khối, nhưng bây giờ hai mặt đỏ bừng, tự giác không còn mặt mũi nào lưu lại nữa, quay người lại liền hóa thành độn quang bay đi mất.
Hàn Quân Đình tựa hồ không để ý đến chuyện râu ria này, tiếp tục cười nói:
Chư vị đều là người trẻ, khó tránh khỏi hỏa tính hơi lớn, không bằng để lão phu làm người trung gian, bán ta chút mặt mũi, mọi chuyện cứ vậy cho qua đi.
Trên mặt Chu Sở cảm thấy không thoải mái, vừa định nói ngươi là cái thá gì, dựa vào gì lại bán mặt mũi cho ngươi.
Tần Xuyên nhìn ra tâm tư của hắn, đoạt trước một bước nói:
Nếu đại chưởng quỹ của Tinh Nguyệt Trai đã ra mặt, vậy mặt mũi này tự nhiên phải bán rồi.
Hừ.
Chu Sở hừ lạnh một tiếng, liền không nói nữa.
Hàn Quân Đình lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lý Vân Tiêu trên bầu trời, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, cười ha ha nói:
Không biết Vân Tiêu công tử thì sao, có thể bán cho lão phu một cái mặt mũi không?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Mặt mũi của ngươi, ta tự nhiên sẽ bán.
Bọn người Trần Phong trong lòng có chút nhảy dựng, cảm thấy có chút cổ quái. Lấy hiểu biết của bọn hắn đối với Lý Vân Tiêu, đây chính là người mặt mũi ai cũng sẽ không bán a.
Những người này không khỏi đánh giá Hàn Quân Đình thêm vài lần, đối với người Thương Minh mới xuất hiện này cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ.
Thuật ngụy trang của Hàn Quân Đình đã đạt đỉnh phong, bọn hắn tự nhiên không nhìn ra gì, chỉ cảm thấy lão đầu này thần thần bí bí.
Ha ha, xem ra chút tình mọn của lão phu vẫn còn dùng được.
Hàn Quân Đình nói:
Trước khi đấu giá hội hàng năm bắt đầu, đều có một tiểu hội trao đổi vật phẩm cao cấp. Mà tiểu hội trao đổi lần này đúng là do lão phu chủ trì. Ta nghe nói thành Tân Duyên thoáng cái đến rất nhiều thanh niên tài tuấn thành danh nên nhịn không được chạy đến, muốn mời các vị tham gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.