Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3705: Mỗi người tự cẩn thận

Thái Nhất Sinh Thủy

14/04/2017

- Tốt lắm, tha cho các ngươi sống lâu hơn chút!

Thương Quân bị chọc giận lắc người biến mất tại chỗ.

Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:

- Cứ thế đi rồi?

Vi Thanh lạnh lùng nói:

- Nếu đánh tiếp thì không biết là ai giết ai. Những người này tu luyện đến Ma Tôn trừ thiên phú dị bẩm ra sống lâu cũng là nhân tố quan trọng. Người thông minh mới sống lâu được.

Lý Vân Tiêu trầm ngâm thầm nghĩ: Không ngờ Viện phái người giết ta, chẳng lẽ nàng không tin vào ước hẹn thành Thiên Hàn sao?

Nghĩ đến đây mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng, lòng nhẹ nhõm. Đối phương càng không có tin tưởng thì hắn càng tự tin.

Vi Thanh liếc Lý Vân Tiêu, tự tin bảo:

- Đi thôi, miễn hai chúng ta chung sức đồng lòng thì trong Thánh Ma điện này hầu như không có ai đánh lạị chúng ta.

Lý Vân Tiêu gật đầu, hai người tiếp tục lao đi đại điện trung tâm.

Giữa đường gặp nhiều Ma tộc khác, tất cả đều tự giác cách nhau một khoảng tránh cho xung đột.

Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:

- Tại sao những người này đi chung hướng với chúng ta? Chẳng lẽ bọn họ cũng biết vị trí trung tâm đại điện?

Yết cười khẽ:

- Câu hỏi ngu ngốc. Hành Lang Phù Đồ tồn tại vô số năm tháng, ta đây còn nhớ vị trí chủ điện thì những người Nguyên quận sao không biết được?

Đi tới trước khắp nơi là các con đường, các loại hành lang, còn đi qua vài quảng trường to lớn. Nếu không có người chỉ đường thì e rằng vĩnh viễn cũng không tìm thấy chủ điện.

Giữa đường gặp mấy tòa cung điện khá hùng vĩ cùng nằm ở hai bên các hành lang. Lý Vân Tiêu, Vi Thanh không kiềm được tò mò đi vào điều tra, tìm thấy một ít Hóa Lân Ma Cốt nhưng đẳng cấp không đủ cao.

Lý Vân Tiêu làm theo nguyên tắc cướp sạch góp nhặt hết ném cho Tiểu Hồng ở trong Giới Thần Bi hấp thu.

Nửa canh giờ sau, hành lang và đại điện đã biến mất, phía trước là rừng rậm.

Cây cối trong rừng đều có màu đen, ma khí như giọt mực lan tỏa, tất cả toát ra yêu tà quái dị.

Yết mừng rỡ nói:

- Là rừng rậm này! Chủ điện nằm trong đó! Nhưng hãy cẩn thận chút, trong rừng là nơi dễ bị người ám toán nhất. Người có thể đi đến đây thì thực lực đều không tầm thường, cũng vì vậy mà phẩm chất Hóa Lân Ma Cốt trong rừng đều rất khá.

Hai người thầm rùng mình, cái gọi là phẩm chất khá tức là vì người đi vào rừng thực lực khá cao, sau khi chết trong đó trải qua mấy chục vạn năm phong hóa.

Trên vai Vi Thanh nở ra một đóa hoa, là hình dạng của Yết, dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hai người nên Yết lạnh lùng cười:



- He he, nếu thấy khó chịu thì bây giờ có thể quay về nhà, nhưng bổn tọa nhất định đi vào!

- Đi thôi.

Mắt Lý Vân Tiêu hấp háy nói:

- Trong đó chắc không đơn giản chỉ có Hóa Lân Ma Cốt, dường như ta cảm nhận được nhiều thứ tốt khác.

Mặt Yết lộ vẻ giật mình, gật đầu nói:

- Đúng rồi, khu rừng này xem như kho báu lớn, nhiều người vào biển ma đều là cố ý đến vì nó. Bởi vì chủ điện chính giữa nhất quá nguy hiểm, dù cầm tranh Phù Đồ chưa chắc sống sót. Trong khu rừng kia chỉ cần cẩn thận đề phòng người đi chung là không thành vấn đề.

Hai người không do dự nữa, trực tiếp bước vào trong rừng rậm lao đi.

Dọc đường Yết giải thích nhiều điều, nhắc nhở hai người rằng:

- Trong biển ma có vô số trân bảo, khu rừng rậm này rất có thể xuất hiện Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh.

Yết mới nói xong phía không xa truyền đến dao động ma nguyên cường đại làm cây cối xung quanh kêu rào rào, mặt đất rung rinh.

Yết cười gian:

- Có người ra tay rồi, chắc đã phát hiện đồ tốt, muốn qua đó xem không?

Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:

- Được, không chừng có Hóa Lân Ma Cốt đẳng cấp Ma Tôn.

Lý Vân Tiêu và Vi Thanh lắc người vài cái, phi độn cỡ chục dặm thì thấy khoảng trống trước mắt, mới rồi đánh nhau đã san bằng phạm vi mấy ngàn trượng.

Hai người giật nảy mình. Vì không gian và cấu tạo nguyên tố trong Ma giới cứng rắn hơn Thiên Vũ giới nhiều, có thể phá hoại diện tích lớn như thế chắc là năng lực cực kỳ đáng sợ nổ mạnh.

Lý Vân Tiêu nhìn kỹ, tim rớt cái bịch, không ngờ thấy người quen. Là ba huynh đệ Thánh Ma thế gia và hơn mười Ma Quân.

Đối diện bọn họ là mười người khác, tuy không có cường giả Ma Tôn cảnh nhưng có ba, bốn đỉnh Ma Quân, cùng là thế lực đại thế tộc trong Băng vực.

Những người này yếu thế hơn, vì có bảy, tám xác chết gục ngã quanh thân họ, là tử thương trong trận chiến vừa rồi.

Một Ma Quân luân phiên đánh ra các đòn công kích vào bảy, tám xác chết chấn vỡ bọn họ hóa thành ma khí tán đi, để tránh biến thành Hóa Lân Ma Cốt cho người đến sau hấp thu.

Chỉ cười lạnh nói:

- Các ngươi đang hủy hoại tài nguyên, nhưng mấy người kia thực lực có hạn cũng không biến ra thứ tốt gì. Nếu các ngươi chết thì mới là tài nguyên tốt nhất, chút nữa ta sẽ để lại ký hiệu trên mộ của các ngươi, lần sau lại đến là có thể lấy.

Hơn mười người giật nảy mình.

Một người tức giận quát:

- Đến trước được trước, là người Thủy quận chúng ta thấy Hóa Lân Ma Cốt kia trước, dựa vào cái gì phải lấy ra cho ngươi? Thánh Ma thế gia các ngươi quá bá đạo, tự phụ mình có thể đối kháng nguyên Băng vực sao?



Chỉ cười khẩy nói:

- Ta không đối kháng Băng vực lại được nhưng đủ để đối kháng mấy người các ngươi, vậy là đủ rồi.

Chỉ vung tay lên, quát:

- Giết hết!

Dứt lời hơn mười Ma tộc sau lưng Chỉ, cả Khanh và Nhiễm cùng lao vào đám Ma Quân.

Ma tộc bên Thủy quận nổi giận:

- Khinh người quá đáng! Dù chết cũng không đưa Hóa Lân Ma Cốt cho các ngươi!

Bọn họ phát cuồng lao lên.

Chỉ cười khẩy nói:

- Ba huynh đệ chúng ta rời khỏi Băng vực nhiều năm quả nhiên không còn ai nhớ sự đáng sợ của chúng ta, bây giờ vừa lúc cho các ngươi nhớ lâu một chút.

Ánh mắt Chỉ lạnh băng quét qua mọi người, dừng lại trên người kẻ vừa nói chuyện. Chỉ lắc người hóa thành ma quang xông lên, chớp mắt xuất hiện một cạnh một Ma Quân phe đối phương.

Chỉ xòe năm ngón tay đâm vào đầu Ma Quân, giết chết.

Hai bên đại chiến cực kỳ kịch liệt. Người Thủy quận dường như biết mình chết chắc nên toàn liều mạng tác chiến, nhưng vì thực lực cách biệt quá xa nên càng giết càng thưa người.

Rất nhanh cuộc giết chóc kết thúc trước mắt Lý Vân Tiêu, Vi Thanh.

Hai người cùng cảm ứng có nhiều kẻ ẩn nấp quanh khu rừng đánh giá cuộc đồ sát, nhưng không ai dám ló mặt ra.

Lý Vân Tiêu, Vi Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều lộ tia kinh hoàng. Thứ bọn họ thề sống chết chống cự quyết bảo vệ có khi nào là Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh không?

Quả nhiên kết thúc đồ sát xong Chỉ chộp một cái xác Ma Quân, năm ngón tay siết lại.

Bùm!

Ma khí tán đi, một thứ như nhánh cây khô từ không trung rơi xuống. Chỉ chộp lấy xem, hơi cau mày, cất đi.

Vi Thanh khẽ hỏi:

- Yết đại nhân, đó là Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh sao?

Yết gật đầu, nói:

- Tuy chỉ liếc sơ nhưng ta dám khẳng định đúng là nó. Có điều lượng quá ít, chắc bị khiếm khuyết, mặc dù có giá trị cũng rất lớn nhưng so với cái hoàn chỉnh thì không quá đáng giá.

Vi Thanh nói:

- Hèn gì ma đầu kia ra vẻ không vui. ---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook