Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2760: Một kiếm trảm hầu

Thái Nhất Sinh Thủy

04/12/2016

Tất cả mọi người cảm giác mưa gió sắp tới, phía sau tường hòa giả dối chắc chắn là cuồng phong sầu vũ.

Tất cả mọi người đang mở to mắt nhìn, thần thái kích động.

Cảnh Thất và huynh đệ Mục gia cảm giác bàn tay đổ mồ hôi, nhưng mà tâm tình hai bên hoàn toàn khác nhau.

Đối với huynh đệ Mục gia mà nói, tuy Lý Vân Tiêu không chung đường với bọn họ, nếu hắn chết dưới tay ma hầu thì vận mệnh bọn họ cũng chẳng tốt hơn chút nào cả.

Lòng bàn tay hải ma hầu có vô số tiếng nhạc sinh ra, linh khí trong phạm vi vài dặm bị hấp thu không còn.

Lòng bàn tay có hào quang sáng ngời chiếu ra khắp nơi, càng ngày càng tỏa sáng.

Rống!

Lúc lực lượng này tăng lên tới cực hạn, hải ma hầu hét lớn một tiếng, sóng biển khôn cùng bị nhấc lên, bắt đầu cuồng bạo.

Trong đôi mắt như tro tàn của ma hầu có một tia tinh quang hiện ra.

Một đạo chưởng ấn giáng xuống.

Hiện tại, Lý Vân Tiêu cảm giác toàn thân run rẩy, tất cả mọi người cho rằng hắn bị một chiêu này dọa phát run, uy thế còn như thế, một khi thần thông đánh xuống, trong khoảng khắc hắn phải chết không nghi ngờ.

Sắc mặt Cảnh Thất mừng như điên, hải ma hầu kích phát thần thông trong người, trở về lại luyện hóa một phen, sợ rằng uy lực sẽ tăng lên một cấp độ.

– Muốn mượn cơ hội này thoát ra khỏi cơ thể của ta sao? Phổ đại nhân.

Thân thể Lý Vân Tiêu run rẩy nói:

– Không nói ngươi không có lực lượng đột phá phong ấn, nếu như ta bị người ta giết, ngươi vĩnh viễn mất đi thông đạo thoát khốn này. Mà trên đời này, trừ ta ra đã không có người nào biết nơi phong ấn ngươi, ngươi muốn an nghỉ trọn đời sao?

Hắn vừa truyền ý niệm này, lực lượng quấy phá lập tức an tĩnh lại..

Nếu như tiếp tục như vậy, sợ rằng máu huyết của hắn bị hút đi, hắn sẽ hóa thành thây khô.

Hấp lực hấp thu lực lượng biến mất, thân thể Lý Vân Tiêu dừng run rẩy.

Ma nguyên trên người Chân Ma cự linh quay cuồng, gương mặt không ngừng biến hóa, dung mạo cự linh biến thành Phổ, sắc mặt lạnh như băng không mang theo chút thần thái gì.

Sau đó một tay đặt vào trong một tinh hoàn, chậm rãi rút một thanh kiếm ra bên ngoài, hình thái thanh kiếm bất định, dường như có phần khó ngưng hình.

Chân Ma cự linh hóa thành gương mặt Phổ, tay trái bấm niệm pháp quyết, một đám kim quang sinh ra trong lòng bàn tay.

Cự kiếm kia lập tức ổn định lại, chậm rãi nâng lên.

Mười hai cự luân xoay tròn quanh người hắn, phát ra âm thanh “Chi chi” như ngàn con đang hót vang…

Đột nhiên Cảnh Thất ở xa nhíu mày, nội tâm của hắn hiện tại rung động không dứt, một cảm giác khó nói nên lời lan ra khắp toàn thân.



Thanh trường kiếm kia cho hắn cảm giác rất quỷ dị, cảm thấy tâm thần vô cùng hoảng hốt.

– Xảy ra chuyện gì?

Trong lòng của hắn kinh hãi, với tu vị của hắn không thể nào có tâm tình như thế này được.

Chân Ma cự linh giơ kiếm chém thẳng xuống, miệng quát to:

– A Ma Luân Bảo.

Oanh!

Không gian dường như run rẩy không dứt, thần thông Hải Nhạc Chương của hải ma hầu dừng lại, lực lượng to lớn bất động, không thể đánh xuống.

Ầm ầm!

Kiếm uy xuyên thẳng qua không trung, từng cự luân không ngừng xoay tròn chung quanh thân kiếm.

Cả Hải Nhạc Chương bị chém thành hai nửa, Hải Nhạc Chương nứt vỡ, cự hầu kinh ngạc đứng tại chỗ, nó bị kiếm chém thành hai nửa.

Không gian cũng bị một kiếm này bổ ra, xuyên thấu phạm vi ngàn dặm, nước biển cũng bị chia ra làm hai giống như hai dòng biển riêng biệt.

Vết kiếm đen kịt giống như vết nứt không gian, nó kéo dài ra xa, thật lâu không biến mất.

Nước biển chung quanh vết chém gào thét, dòng biển cũng bị thay đổi.

Một kiếm này cũng chôn vùi rất nhiều cường giả Thi Sát Tông, trong đầu còn chưa kịp nghĩ ra chuyện gì đã tan biến vĩnh viễn.

Tĩnh, yên tĩnh quỷ dị.

Trừ sóng biển gầm gừ ra, nơi này như biến thành quỷ vực, mấy trăm người đứng trên không trung nhưng không có chút âm thanh nào vang lên.

Hải ma hầu bị chém thành hai khúc, giờ phút này mới ngã xuống bọt biển.

Mà toàn thân conn rùa khổng lồ run lên, iến trúc trên bất động quy lâm lập tức runn rẩy và sụp đổ.

Sau đó quy thi chậm rãi chìm xuống biển.

Một kiếm kia cũng không có nhắm thẳng vào bất động quy thi, cũng không có chính thức bổ trúng nó đã dẫn tới hiệ quả như vậy.

Nếu trực tiếp đánh trúng.

Gương mặt Cảnh Thất trắng bệch cực độ, hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

Một chiêu kiếm vưa rồi không thể tồn tại trong thiên địa, lực lượng đó thừa sức chém bất động quy lâm thành bột mịn.

Hắn nhìn qua bóng dáng phía trước, đột nhiên một cỗ quan tài ngọc xuất hiện trước mặt, trên quan tài có khí tức màu xanh hiện ra.



Người Mục gia lên tinh thần, khiếp sợ nhìn qua cảnh này.

Mấy người hoảng hốt dò xét Lý Vân Tiêu một lần, ánh mắt lại nhìn qua quan tài bằng ngọc kia, gian nan hoảng sợ nói:

– Thần sát thi Kiền Thích!

Sắc mặt Cảnh Thất vô cùng ngưng trọng, như lâm đại địch nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, hoa văn trên quan tài này biến mất.

Một chiêu của Chân Ma cự linh lúc này hao hết ma nguyên, nó tiêu tán trong biển cả vô tận.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt như tờ giấy, toàn thân có kim quang lập lòe bao phủ, lực lượng của hắn đã bị Phổ rút sạch để chém ra một kiếm kia, nếu không có Phổ tác dụng, hắn không có khả năng ngưng tụ ra chân thân A Ma Luân Bảo.

Giờ phút này di chứng cũng vô cùng nghiêm trọng, triệt để thoát lực, một tia khí lực yếu ớt trong đan điền, bất diệt kim thân chấn động vài lần sau đó biến mất, khôi phục màu da bình thường.

Đám người Mục gia đã sớm đổ mồ hôi lạnh ướt cả áo, hoảng sợ nhìn qua quan tài ngọc thạch kia, thần sát thi Kiến Thích có danh khí thật lớn trong các thế gia lánh đời.

Mấy người suy nghĩ rồi nhìn qua phía Lý Vân Tiêu, nội tâm nói thầm. Mặc dù Kiền Thích lợi hại, cũng không có khả năng ngăn cản một kiếm vừa rồi a?

Uy lực một kiếm kia đã ăn sâu vào lòng người, thậm chí khắc vào cốt tủy, căn ản không tiêu trừ đi được.

Đối với người Thi Sát Tông thì nó giống như ác mộng, bao nhiêu đồng bạn dưới tình huống không kịp phản ứng đã triệt để tan thành mây khói, chết bao nhiêu người hiện tại cũng còn không biết.

– Chuyện không liên quan tới ta.

Lý Vân Tiêu đề khẩu khí, bất đắc dĩ nói:

– Là hải ma hầu đánh ta trước, tất cả mọi người trông thấy. Không có việc gì thì ta đi trước.

Hắn quay người thi triển bộ pháp rời khỏi nơi đây, cũng không quay đầu lại nhìn một chút.

Sắc mặt Cảnh Thất trắng bệch, trong mắt đầy ý giãy dụa.

Đúng như người Mục gia suy nghĩ như thế lúc nãy, mặc dù là thần sát thi khôi cũng không thể gánh được một kiếm kinh thiên động địa vừa rồi.

Có lẽ lực lượng của Lý Vân Tiêu tiêu hao tới cực điểm, không ít cường giả cảm ứng được.

Rốt cuộc ngăn cản hay không ngăn cản, nội tâm của Cảnh Thất vô cùng giãy dụa.

Nếu bỏ mặc hắn rời đi thì chắc chắn sẽ là họa lớn. Nếu như ra tay ngăn chặn, vạn nhất hắn còn có thể thi triển một kích vừa rồi, sợ rằng thần sát thi cũng theo chân của hải ma hầu.

Đạp!

Lý Vân Tiêu dừng bước lại, trên mặt biển sinh ra một tầng gợn sóng.

Hắn hơi quay đầu nhìn qua phía sau khẽ nói:

– Như thế nào, không phục?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook