Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2601: Nghị sự.

Thái Nhất Sinh Thủy

17/11/2016

Người cuối cùng hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đoan trang thanh tú, tóc dài ở sau ót thành búi, là một nữ tử. Thân ảnh của nàng hoảng hốt bất định, tựa hồ đối với việc triệu tập không để ở trong lòng, an tường điềm tĩnh.

Công Dương Chính Kỳ thấy ba người, lúc này mới nói:

– Thượng Trần đã chết.

Mấy chữ này như đá chìm đáy biển, thoáng cái không có thanh âm, tràng diện yên tĩnh không gì sánh được.

Vi Thanh mở miệng nói:

– Chết như thế nào?

Công Dương Chính Kỳ nhìn hắn một cái, ánh mắt lại đảo qua hai người khác nói:

– Ta gọi mấy người các ngươi tới mục đích cũng chính là muốn biết hắn chết như thế nào.

Vi Thanh nói:

– Thượng Trần là Ám Ty cục trưởng, ngoại trừ năm người chúng ta ra, đích xác không người nào có thể điều khiển hắn, cũng có thể là tự ý hắn hành động.

Công Dương Chính Kỳ nói:

– Người Ám Ty không cùng ngoại giới vãng lai, mặc dù là trong Thánh Vực, cũng có không ít người chẳng bao giờ tiếp xúc qua. Thượng Trần càng là ẩn nấp không ra, nếu nói là hắn vì việc tư mà chết, có phần vô lý.

Vi Thanh quay đầu nói:

– Lăng Bạch Nguyệt, bên ngươi có đầu mối gì không?

Lăng Bạch Nguyệt khẽ nói:

– Việc này quá mức đột nhiên, hơn nữa Ám Ty hành động phải ở trong cục ta quản chế, nhưng lại không có đầu mối. Mấy vị đại nhân muốn tra, hẳn là từ thời gian cùng địa điểm Thượng Trần đại nhân rời đi bắt tay vào làm.

Công Dương Chính Kỳ hướng trong đám người nhìn lại nói:

– Tiêu Bân Úy, ngươi có đầu mối gì không?

Một người đứng dậy, vóc người khôi ngô, chắp tay nói:

– Thời gian Thượng Trần đại nhân rời đi ở năm ngày trước, tới Bắc Vực Tân Duyên thành.

– Tân Duyên thành?

Tất cả mọi người là hai hàng lông mày trói chặt, Tân Duyên thành là tổng bộ gần đây Thương Minh thiết định, bốn phương thông suốt, Truyền Tống Trận so với Thánh Vực chỉ nhiều không ít, có khả năng thông hướng bất kỳ địa phương nào trên đại lục.

Bình thường đi Tân Duyên thành hơn phân nửa là để đi vòng, có lẽ cố ý chuyển động, làm cho người khó có thể nắm lấy hành trình chân thực.

Thượng Trần từ Thánh Vực đi Tân Duyên thành, hơn phân nửa là bởi vì người sau.

Công Dương Chính Kỳ phiền muộn nói:

– Hắc Vũ Hộ, Tư Sân Ngữ, hai người các ngươi thì sao? Có đầu mối gì không?

Hắc Vũ Hộ nói:

– Sau khi cùng Nguyệt Đồng đánh một trận, ta liền bế quan đến nay, một bước chưa từng ly khai mật thất, đối với chuyện này không biết chút nào.



Cô gái cuối cùng kia vẫn nhắm hai mắt như cũ, chỉ là nhàn nhạt nói:

– Chẳng biết.

– Hừ!

Công Dương Chính Kỳ tựa hồ đối với những đáp án này phi thường bất mãn, cười lạnh nói:

– Bốn người các ngươi đều không biết, vậy Thượng Trần hơn phân nửa là ta phái ra a!

Tất cả mọi người lặng lẽ.

Tiêu Bân Úy đột nhiên nói:

– Thật ra ta nhớ tới một việc, vốn cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Ám Ty xuất động, ở trong Thánh Vực là chuyện vô cùng hiếm có, huống chi là Thượng Trần đại nhân tự mình ly khai. Ngay trước khi Thượng Trần đại nhân rời đi, Viên Cao Hàn đại nhân cũng đi Tân Duyên thành, chẳng biết hai chuyện này có quan hệ hay không?

– Viên Cao Hàn?

Mọi người đều giật mình.

Công Dương Chính Kỳ cũng biến sắc nói:

– Ai biết Viên Cao Hàn đại nhân đi đâu không?

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, xem ra là không rõ.

Tiêu Bân Úy nói:

– Ta liền phái người đi hỏi người Linh cục, nhưng ta đoán hơn phân nửa là bởi vì việc Hồn Thể.

Hai hàng lông mày của Công Dương Chính Kỳ dần dần dãn lên, nói:

– Nếu là bởi vì Hồn Thể, sao lại không thông tri ta? Sự tình lớn như vậy, hắn muốn một người âm thầm tiến hành sao?

Tiêu Bân Úy nói:

– Có thể Lão Viên vì tránh cho phức tạp, trái lại rước lấy phiền phức, nên bản thân lén tiến hành hay không?

Công Dương Chính Kỳ hiện ra nộ sắc, trên người mơ hồ có nguyên lực nhàn nhạt ba động, lạnh giọng nói:

– Nếu thật sự là như thế, chắc chắn hắn đã phát hiện cái gì đó không đúng, sợ có người gia hại!

Tất cả mọi người trong đại điện sắc mặt chợt biến, tất cả đều tràn ngập khiếp sợ.

Hắc Vũ Hộ cau mày nói:

– Chính Kỳ ngươi nói như vậy, không phải là có chứng cớ gì chứ?

– Chứng cứ? Hừ, nếu lão phu có chứng cứ, hôm nay nghị sự còn có thể bình tĩnh như vậy sao?

Công Dương Chính Kỳ lạnh lùng nói, trong con ngươi không ngừng có hàn quang bắn ra.

Tất cả mọi người kinh hãi không thôi, rất ít nhìn thấy hắn tức giận, lần này hiển nhiên là động chân hỏa.

Vi Thanh hừ lạnh một tiếng nói:

– Nếu không có chứng cứ, vậy không nên nói lung tung mới tốt.



– Nói lung tung?

Công Dương Chính Kỳ hai mắt như đao, trực tiếp nhìn qua, lạnh giọng nói:

– Lần trước Viên Cao Hàn yêu cầu mở Thần đô thông đạo, chính là ba người các ngươi phủ quyết mới đưa đến sự tình này, người nào tâm có quỷ bản thân rõ ràng nhất.

– Cái gì?

Bốn phía thoáng cái xôn xao, đều lộ ra kinh sắc.

Thế nhân chỉ biết Thiên Vũ giới có Ngũ Đại Tiên cảnh, nhưng chỉ có thể hiểu bốn nơi, theo thứ tự là Đông Vực Tiên cảnh, Nam Vực Tu Di Sơn, Tây Vực Vân Yên Cổ Chiếu, Bắc Vực Lang Hoàn Thiên, cực ít có người biết Đại Tiên cảnh thứ năm rốt cuộc ý chỉ là gì.

Trải qua thời gian lâu dài, trên đời chỉ biết tứ đại Tiên Cảnh, một chỗ cuối cùng lại chậm rãi quên đi.

Đại Tiên cảnh thứ năm chính là Thần đô ẩn trên Thánh Vực.

Có người không tự chủ được hỏi:

– Viên Cao Hàn muốn đi Thần đô làm cái gì? Mạnh mẽ mở Tiên cảnh cần tiêu hao lực lượng khó có thể đếm hết, nếu không có việc đặc biệt, căn bản không ai làm.

Không ít người đều gật đầu, nhưng nhiều người hơn là cau mày, càng như vậy, đã nói lên vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng.

Vi Thanh hừ nói:

– Viên Cao Hàn thần thần bí bí, nếu có thể đưa ra nguyên do thích hợp, ta sẽ không phản đối. Nhưng hắn lý do gì cũng không nói, đã muốn mở ra Thần đô, đừng nói hắn chỉ là một cục trưởng, coi như là người chấp chính cũng không có quyền lợi này!

Hắc Vũ Hộ cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:

– Vi Thanh đại nhân nói phải, nếu Viên Cao Hàn có thể đưa ra lý do chính đáng, ta tự nhiên sẽ không phản đối.

Tư Sân Ngữ vẫn nhắm hai mắt, đơn giản phun ra hai chữ nói:

– Đồng dạng.

– Hừ!

Trong lồng ngực Công Dương Chính Kỳ có một cổ lửa giận không chỗ phát tiết, lạnh lùng nói:

– Ta mặc kệ nội tâm các ngươi cất giấu tâm tư gì, tốt nhất đừng cho ta phát hiện chỗ không đúng nào, bằng không ta là người thứ nhất không buông tha hắn!

Thương Ngô Khung nói:

– Chính Kỳ đại nhân, hiện tại sự tình đã như vậy, vẫn là trước nghĩ phương pháp ứng đối đi.

Công Dương Chính Kỳ mặt âm trầm nói:

– Nếu đầu nguồn mọi chuyện xuất từ nội bộ chúng ta, nhất định phải trước từ trên căn nguyên tìm ra vấn đề.

Vi Thanh mặt lạnh lùng nói:

– Công Dương Chính Kỳ, không cần ở đây chỉ dâu mắng hòe, những lời này Bổn Tọa nghe rất khó chịu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào, cứ nói thẳng đi!

Công Dương Chính Kỳ nói:

– Được ! Nếu Vi Thanh đại nhân nói như vậy, ta liền nói thẳng ra suy nghĩ trong nội tâm. Từ hôm nay trở đi, bất luận điều phối cục trưởng nào đều phải trải qua sự đồng ý của ta, đồng thời phải cho năm người chúng ta cộng đồng biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook