Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1680: Ngô Sinh Hữu Nhai. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1679: Ngô Sinh Hữu Nhai. (2)

“Rầm rầm”

Lực bạo phá mạnh mẽ vang lên liên tiếp, phảng phất một phương thế giới hủy diệt, toàn bộ bầu trời trực tiếp vỡ thành hai mảnh, lực trùng kích cường đại tản khắp mọi nơi.

“Oanh”

Hai người Lý Vân Tiêu và Bắc Minh Trạch đồng thời bị dư âm cuốn vào, bị xé rách tiến vào trong cái khe bị bổ ra trên trời cao.

Mà ngay cả chiến hạm cửu giai vắt ngang trên bầu trời cũng bị lực trùng kích ảnh hưởng, nhộn nhạo trên bầu trời, bị một luồng lực lượng sóng thôi động phải lui về phía sau.

Bắc Minh Trạch nhìn trời cao vỡ ra, cả người đều triệt để ngốc trệ, thẳng đến khi bị cuốn vào mới triệt để tỉnh lại, vội vàng nguyên lực hộ thể, một quyền đánh bay thế giới, muốn lao ra.

“Oanh”

Nhưng một quyền của hắn lại như đánh lên miếng sắt, bị đều chấn trở về, từ cánh tay truyền đến thanh âm cốt bạo, rõ ràng vỡ vụn một mảnh.

Cái gì?

Bắc Minh Trạch đột nhiên hít một hơi lạnh, hoảng sợ phát hiện phía trước quyền mang dần dần hiện ra đạo đạo kim quang, chậm rãi ngưng tụ ra bóng dáng Lý Vân Tiêu.

Hai người đứng trong cái khe đen kịt, lạnh lùng tương đối.

Bắc Minh Trạch cảm thấy hoảng sợ, kinh sợ nói:

Mau tránh ra, nếu khe hở khép lại, ta và ngươi đều sẽ xong đời đấy.

Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ mỉa mai nói:

Chẳng qua chỉ là một cái thiên không liệt phùng mà thôi, chẳng lẽ trùng trùng của Bắc Minh gia lại sợ sao?

Bắc Minh Trạch giận dữ hét:

Ngươi biết cái gì, nếu bầu trời khép lại, không thể xác định tọa độ chính xác thì có lẽ sẽ vĩnh viễn trôi qua trên hư không, cuối cùng không thể trở về được nữa đấy.

Lý Vân Tiêu lười biếng nói:

Đã như vậy, ta phải mau chóng giết ngươi rồi!

Haha, làm càn ngươi lại… ?



Bắc Minh Trạch nộ quát một tiếng, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, mặc dù đối phương có khả năng phá vỡ Ngô Sinh Hữu Nhai của hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đối phương thậm chí có dũng khí nói giết hắn, một chút ý nghĩ như vậy cũng chưa từng có.

Nhưng lời nói vừa ra, liền lập tức cứng lại.

Chỉ thấy trên Lãnh Kiếm Băng Sương lần nữa tuôn ra hàn khí, ở trong cái khe đen kịt hóa thành từng đoàn từng đoàn ánh sáng màu lam tản ra, kiếm ý vô biên nhộn nhạo ra từ thân kiếm, thậm chí còn trên cả một kiếm lúc trước.

Bắc Minh Trạch trong lòng chấn động mãnh liệt, hoảng sợ nói:

Ngươi, một kiếm vừa rồi ngươi vẫn còn lưu thủ?

Hắn lúc này không chỉ đầu óc phát mộng, hơn nữa một cổ sợ hãi không hiểu lan tràn trong lòng, lực lượng trên thân kiếm kia mặc dù không bằng trước, nhưng loại kiếm ý kia cực kỳ mạnh mẽ, là hắn bình sinh ít thấy

Ngươi…

Bắc Minh Trạch hoảng sợ, trong cổ họng vừa nhổ ra một chữ, đã nhìn thấy một đôi con ngươi đỏ bừng như Nguyệt, vô cùng yêu dị tươi đẹp.

Sau đó Linh Hải hắn đau xót, lập tức thất thần, liền kinh ngạc thấy dung nhan người trước mặt biến hóa, gương mặt thanh tú non nớt kiat thoáng cái hóa thành một gương mặt góc cạnh rõ ràng, dường như đã từng quen biết.

À, ngươi là..

Bắc Minh Trạch lập tức nhận ra khuôn mặt kia, trong đầu đột nhiên đau đớn như nổ tung, hai tay dốc sức liều mạng ôm đầu kêu rên, nhưng càng thêm khiến người toàn thân run rẩy là gương mặt người nọ, chỉ cần nhìn thấy một lần cả đời sẽ khó mà quên được.

Dũng khí và tin tưởng của hắn ào thời khắc này đột nhiên sụp đổ, rốt cuộc không còn chút chiến ý nào nữa, chỉ muốn thoát khỏi nơi điên cuồng này thôi.

Thân thể của hắn như run rẩy, ôm đầu nhìn quanh mọi nơi, lại thấy một đôi mắt huyết sắc cực lớn treo trên cao, lạnh lùng nhìn qua hắn.

Là hắn, là hắn, thật là hắn

Bắc Minh Trạch kiệt lực gào thét, nhưng không ai có thể nghe thấy, sợ hãi cực lớn đánh tan lòng tin và ý chí của hắn, cuối cùng đánh tan võ ý của hắn.

Gương mặt hoảng sợ kia bỗng nhiên trở nên ngốc trệ, sau đó nở nụ cười ngây ngốc, càng cười càng lớn nói

Ha ha, ha ha, là hắn, dĩ nhiên là hắn, hắn lại không chết, ha ha, ha ha…

Luân Huyết Nguyệt kia cũng dần thu lại

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một tia khinh thường, chỉ ánh vào trong đầu đối phương dung nhan của mình ngày xưa đã khiến hắn sợ tới cháng váng, sớm biết như thế, không cần khổ đấu một hồi như vậy rồi?

Hắn nâng kiếm lên, lăng không chém xuống, một đạo kiếm quang màu xanh da trời liền chém Bắc Minh Trạch đã nổi diên thành hai khúc.



Ở bên ngoài khe hở, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn qua, nguyên một đám nín hơi.

Đột nhiên một đạo kiếm quang từ trong cái khe bắn ra, cũng không quá cường, lại vẽ ra trên bầu trời một khe hở mới.

Sau đó thân ảnh Lý Vân Tiêu chậm rãi hiện ra, một bước đạp ra, xuất hiện trước mắt mọi người.

Chuyện gì xảy ra? Tại sao là hắn đi ra?

Tất cả mọi người kinh hãi không thôi, người còn lại bên người Bắc Minh Lai Phong càng sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, một loại cảm giác xấu lan tràn trong lòng mỗi người.

Tuy rằng trên lý trí không thể tin tưởng Lý Vân Tiêu chiến thắng Bắc Minh Trạch, nhưng một màn xuất hiện trước mắt lại là sự thật rõ ràng.

Bọn họ đều khẩn trương nhìn khe hở kia, chờ đợi người còn lại đi ra, nhưng bầu trời chậm rãi khép lại kia lại không ngừng đánh nát phòng tuyến tâm lý của bọn hắn .

Cuối cùng nhất, thiên không liệt phùng động khép lại, bóng người chờ đợi kia vẫn thủy chung không xuất hiện.

Lạnh lẽo lan tràn trong lòng mỗi người, mặc dù là bọn người Liêu Dương Băng cũng lộ vẻ mặt khó có thể tin, sự thật rõ ràng không ngừng trùng kích lấy ánh mắt và tâm linh bọn hắn.

Một gã Võ Đế cao giai lại từ vậy vẫn lạc, từ khi xuất hiện uy phong lẫm lẫm đến khi biến mất không thấy gì nữa, mỗi quá trình mọi người đều thấy rõ ràng, nhưng lại khó mà tin được.

Lý Vân Tiêu giương mắt nhìn về phía Bắc Minh Lai Phong, lạnh lùng nói:

Lai Phong công tử, đến phiên ngươi đi chết rồi!

A?

Bắc Minh Lai Phong nhịn không được run rẩy, lúc nà mới phát hiện bên cạnh hắn đã sớm không còn ai nữa, toàn bộ đã lui ra vài trăm mét, hắn cũng không kim lòng được lui về sau, tựa hồ khó có thể đối mặt với áp lực của Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, cảm thấy không chút hào hứng, ngẩng đầu nhìn về chiến hạm cửu giai kia, nói:

Nếu ngay cả cự vật như vậy cũng đã mang ra, chắc có lẽ không chỉ có một tên cặn bã Võ Đế thất tinh chứ?

Trên đầu tất cả mọi người đều toát ra mồ hôi lạnh, cặn bã Võ Đế thất tinh…

Chiến hạm vẫn im im lặng lặng huyền ở trên không, không có bất kỳ phản ứng nào cả.

Bỗng nhiên trận pháp trên thân hạm phát ra hào quang sáng chói, một đạo công kích đang chậm rãi ngưng tụ, mà mục tiêu đúng là Lý Vân Tiêu.

Một cổ lực lượng trói buộc không gian từ thân hạm truyền đến, giam cầm lấy ngàn mét bầu trời ở bốn phía, mỗi người chỉ cảm thấy thân thể lâm vào trong bột nhão, giơ tay nhấc chân đều chậm chạp dịthường, hơn nữa càng động càng chậm, khó có thể thoát đi được.

Trên mặt Bắc Minh Lai Phong lộ ra kinh hỉ, nhưng đồng thời cũng lộ vẻ nghi hoặc nồng đậm, trên chiến hạm cửu giai này ngoại trừ Bắc Minh Trạch ra có lẽ không còn cao thủ nào khác mới đúng, là người phương nào đang chỉ huy chiến hạm?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook